CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 11


Vì Hoắc Triều đã nói là giao cho anh lo, nên Thư Nhĩ yên tâm quay lại lớp học.


Khi cô trở về thì tiết ba sắp bắt đầu. Trước đó cô đã nhờ Ninh Manh giúp xin phép giáo viên chủ nhiệm, nói rằng cô bị đau bụng. Nhưng thực ra Ninh Manh biết rõ cô đi đâu và làm gì.


Bây giờ vừa thấy Thư Nhĩ quay lại lớp, Ninh Manh đã vội chạy tới hỏi: “Sao rồi?”


Thư Nhĩ làm động tác “OK”, ý bảo rằng cô đã thành công kéo Hoắc Triều về.


Dù thắng danh hiệu “Nữ thần học đường” là chuyện không hề dễ dàng, nhưng mà ai bảo cô có một plugin hình người siêu cấp chứ?


Cứ trông cậy vào Hoắc Triều thôi!


Ăn trưa xong, Thư Nhĩ nằm trên bàn ngủ. Lúc này, loa phát thanh trong lớp đột nhiên vang lên một tiếng “A lô”.


Tiếng “a lô” này hơi nhỏ, nghe rất dễ chịu, lập tức đánh thức Thư Nhĩ đang lơ mơ buồn ngủ.


Cô ngẩng đầu dậy, mơ màng dụi mắt.


Thông thường vào buổi trưa, loa phát thanh rất ít khi được sử dụng. Chỉ có thành viên của hội học sinh đọc mấy bài văn gà bông truyền cảm hứng vào trưa thứ Hai, còn lại thì đều để trống.


Giờ thì có chuyện gì?


Ninh Manh vừa mua một cây kem ở căn tin, vừa ăn vừa nói: “Hôm nay thứ Năm mà loa phát thanh cũng hoạt động, có chuyện gì lớn xảy ra à?” Các bạn cùng lớp xung quanh cũng bắt đầu đoán già đoán non.


Thư Nhĩ chờ một lát không thấy gì thêm, lại nằm xuống bàn tính ngủ tiếp.


Lúc này, có vẻ loa phát đã được điều chỉnh xong, giọng nói lại vang lên: “Xin chào các thầy cô và các bạn học sinh trường Nhất Trung vào buổi trưa nay.”


“Tôi là Hoắc Triều, học sinh lớp 12 (36).”


Vừa dứt lời, cả lớp Thư Nhĩ lập tức ồ lên.


Đại ca tính làm gì đây?!


Ninh Manh vội vàng lấy khuỷu tay huých vào Thư Nhĩ: “Anh ấy định làm gì vậy?!”


Thư Nhĩ ngồi thẳng người dậy, lắc đầu theo phản xạ. Bỗng cô nhớ đến chuyện sáng nay Hoắc Triều nói với cô rằng hôm nay anh sẽ giúp cô ổn định cục diện.


Cho nên…?


“Xin lỗi vì đã chiếm dụng một chút thời gian nghỉ trưa của mọi người. Hôm nay tôi ở đây, chủ yếu là để… kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho bạn Thư Nhĩ, lớp 11 (12).”


Lời vừa dứt, cả lớp 11 (12) như muốn bùng nổ.


Không chỉ lớp Thư Nhĩ, mà cả trường đều chấn động.


“Thư Nhĩ, cậu cho thiếu gia Hoắc uống cái gì mà anh ấy mê vậy hả?”


“Trời ơi, Hoắc Triều đích thân lên phòng phát thanh kêu gọi phiếu cho cậu á á á!”


“Tớ sắp phát điên rồi!”


“Còn gì phải nghi ngờ danh hiệu nữ thần khối 11 nữa? Không còn!”


Ngay cả đôi mắt Ninh Manh cũng sáng lấp lánh: “Không ngờ nha…”


Trong mắt Ninh Manh, mấy ngày nay Hoắc Triều bày đủ chiêu trò vì Thư Nhĩ, chỉ để giúp cô giành chiến thắng!


Đừng nói là Ninh Manh, ngay cả bản thân Thư Nhĩ cũng hoàn toàn đơ người.


Cô không ngờ Hoắc Triều làm đến mức này vì cô.


Cô tưởng Hoắc Triều chỉ rủ vài người bạn giúp cô kéo phiếu, giống như Trương Bối Bối làm, bày một cái quầy ở cổng trường, nhờ người đi ngang bỏ phiếu giùm.


Ai ngờ anh tự mình lên sóng! Hiệu quả phát thanh đương nhiên ăn đứt mấy cái quầy ngoài cổng, hơn nữa người phát thanh lại là Hoắc Triều.


Lúc này, giọng nói trong loa vẫn tiếp tục: “Bạn Thư Nhĩ… là một người rất… xuất sắc. Mong mọi người trong hoạt động 'Nữ thần học đường' này có thể bỏ phiếu cho bạn ấy.”


Hoắc Triều suýt nói “Bạn Thư Nhĩ rất thích làm nũng”, cũng may ngừng lại kịp. Nói “xuất sắc” là cách dùng từ an toàn nhất.


Sau khi nói xong câu đó, có lẽ vì cảm thấy mình đang nhờ vả người khác, Hoắc Triều ngập ngừng một chút, rồi cuối cùng cũng thêm vào hai từ: “Cảm ơn.”


Sau đó, loa bị tắt, không còn âm thanh nào nữa.


Tuy lời nói trưa nay của Hoắc Triều rất ngắn, nhưng nội dung đủ khiến cả trường Nhất Trung rúng động!


Ninh Manh đã biến hình thành đúng như cái tên của mình “chanh tinh”, vì quá ghen tị.


Lần trước vụ gà rán đã giúp mọi người biết đến cái tên Thư Nhĩ và Hoắc Triều, khiến ai nấy đoán già đoán non mối quan hệ của hai người. Nhưng lần đó, Hoắc Triều không hề lộ mặt.


Vì vậy, tuy mọi người ngạc nhiên, nhưng sau khi cơn sốt qua đi thì cũng vậy thôi.


Nhưng lần này thì khác, hoàn toàn khác so với trước.


Lần này, Hoắc Triều đích thân lên sóng trước toàn thể giáo viên và học sinh cả trường để kêu gọi bình chọn cho Thư Nhĩ. Điều này cao cấp hơn hẳn so với lần trước.


Hơn nữa, Hoắc Triều, người xưa nay kiêu ngạo và tự phụ, vậy mà cuối cùng không quên nói "Cảm ơn" với toàn thể giáo viên và học sinh!


Phải nói là lễ nghi vô cùng chu đáo!


Ninh Manh: “Hu hu hu, Thư Nhĩ, cậu nói thật cho tớ biết đi, cậu với thiếu gia Hoắc có quan hệ gì? Anh ấy có thể đặc biệt đến mức này vì cậu sao?”


Thư Nhĩ trầm ngâm hai giây rồi mới trả lời: “Nếu tớ nói là không có quan hệ gì, cậu tin không?”


Ninh Manh: “Tin cái đầu cậu ấy! Cậu gian lắm!”


Thư Nhĩ: …


Cô nói thật mà người ta không tin, cô biết làm sao đây?


***


Buổi chiều, Thư Nhĩ có tiết thể dục.


Cô và Ninh Manh đang đi về phía sân vận động của trường thì phát hiện có một nhóm người đang vây lại xem gì đó ở góc bảng đen gần cổng trường.


Trong số những người đó có bạn cùng lớp của Thư Nhĩ, có người thấy cô đến thì vẫy tay nhiệt tình gọi: “Thư Nhĩ, mau lại đây xem nè!”


Thư Nhĩ bị Ninh Manh với vẻ mặt tò mò kéo đi.


Mấy người vây quanh bảng đen thấy cô đến thì tự động nhường chỗ, để cô có thể nhìn rõ hơn.


Cô thấy bảng đen vốn ghi “Học kỳ mới, khí thế mới” đã được thay bằng nội dung mới.


Trên đó viết mấy chữ lớn: “Hoạt động ‘Nữ thần học đường’, xin hãy bỏ phiếu cho bạn Thư Nhĩ lớp 11 (12)!”


Trong đó hai chữ “Thư Nhĩ” được viết đặc biệt to, gần như chiếm một phần ba bảng đen. Ai đi qua đây cũng phải chú ý.


Đây chắc chắn cũng là kiệt tác của Hoắc Triều.


Không ngờ anh không chỉ xử lý được phòng phát thanh của trường, mà ngay cả bảng đen ở cổng trường cũng làm được.


Có thể nói, danh hiệu "Nữ thần khối 11" gần như chắc chắn đã nằm trong tay của Thư Nhĩ.


Ninh Manh che miệng cười, vẻ mặt đầy tự hào: “Dạo này có thể nói là ở đâu cũng thấy tên Thư Nhĩ của cậu nha, Tiểu Nhĩ, mọi người muốn không biết cậu cũng không được đó. Hahaha!”


Mấy bạn học khác cũng phụ họa: “Đúng rồi, bạn Thư Nhĩ lớp mình đang hot lắm luôn!”


Mọi người đang cười đùa rôm rả thì bỗng nhiên phía sau họ vang lên một tiếng “hừ” không nhẹ không nặng.


Thư Nhĩ quay lại nhìn, phát hiện đó là một nhóm nữ sinh đi ngang qua.


Ở giữa có một cô gái khiến Thư Nhĩ thấy quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.


Cô gái kia đứng cạnh một nữ sinh tóc ngắn, người này trợn mắt nói: "Kết quả chưa có đâu nhé, các cậu đắc ý cái gì?"


Ninh Manh không phục, đáp lại: "Chẳng phải kết quả đã quá rõ rồi sao? Tụi tớ đắc ý thì sao nào?"


Cô gái tóc ngắn hừ lạnh: "Vậy à? Người cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng."


Cô gái đứng giữa chỉ khẽ liếc nhìn Thư Nhĩ, chẳng nói gì, sau đó dẫn theo cô tóc ngắn và nhóm người rời đi.


Chờ họ đi khuất, Thư Nhĩ mới nhớ ra cô gái đứng ở vị trí trung tâm đó là ai!


Chẳng phải là Trương Bối Bối hay sao!


Vì trước đó cô chỉ thấy ảnh của Trương Bối Bối nên khi nhìn thấy người thật, lúc đầu mới không nhận ra.


Phải công nhận rằng, Trương Bối Bối quả thực có tư cách để cạnh tranh danh hiệu “Nữ thần học đường”, vóc dáng và khuôn mặt đều thuộc hàng xuất sắc. Thảo nào người ta có chút kiêu ngạo!


Trường Nhất Trung đúng là nơi long tranh hổ đấu.


Dù danh hiệu “Nữ thần học đường” chỉ là một cuộc thi cấp trung học, nhưng sau lưng lại là các thế lực ngầm đang âm thầm đấu đá nhau. Thư Nhĩ nghĩ, nếu không có Hoắc Triều giúp đỡ, có lẽ cô chẳng có chút cơ hội nào.


Ninh Manh khoác tay Thư Nhĩ, nói: "Đi thôi, Thư Nhĩ, bọn họ ghen tỵ với cậu đấy."


Nếu Thư Nhĩ không phải là người rơi từ trên trời xuống, thì Trương Bối Bối rất có thể sẽ giành được danh hiệu nữ thần.


Đáng tiếc là... khối 11 lại xuất hiện một Thư Nhĩ.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin