CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 13


Thư Nhĩ cười ngọt ngào: “Anh ơi, anh thấy sao?”


Hoắc Triều ném chiếc khăn tắm trắng bị ướt sang bên ghế sofa, giọng điệu rất kiên quyết: “Thấy sao cái gì? Chuyện đó là không thể.”


Nếu để người khác biết anh cầm kim đan túi cho Thư Nhĩ, chẳng khác nào một thằng ẻo lả, thì còn mặt mũi nào sống trong giới ở thành phố Kinh nữa?


Nếu bị kẻ thù không đội trời chung là Phó Trầm biết được, anh còn danh dự gì nữa?


Mấy chuyện đan móc vốn dĩ không phải là việc của đàn ông.


Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng đụng đến sợi len nào.


Thư Nhĩ chu môi, không cam lòng, định năn nỉ thêm chút nữa nhưng đúng lúc đó, bên Hoắc Triều vang lên tiếng gõ cửa, chắc có người đến tìm.


Hoắc Triều chỉ nói “Cúp máy đây”, rồi ngắt luôn cuộc gọi.


Gương mặt anh tuấn của nam chính biến mất khỏi màn hình trong tích tắc.


Thư Nhĩ nhún vai, vẻ mặt chẳng mấy để tâm, đặt điện thoại sang một bên.


Cô biết nam chính không dễ dụ, không thể dễ dàng đồng ý đan túi cho cô được.


Như vậy càng tốt.


Hoắc Triều càng nói không thể nào, cô càng muốn bắt anh làm cho bằng được. Việc càng khó, cô càng thấy thú vị.


Cuộc sống không ngừng nghỉ, thì sự ‘tự tìm đường chết’ cũng không ngừng.


Đau lòng cho nam chính một giây.


Buông di động xong, Thư Nhĩ lập tức tập trung vào việc học.


Đối với cô lúc này, thi đậu một trường đại học tốt là lối thoát duy nhất, vì vậy cô không dám lơ là.


Hôm sau là thứ Sáu, dù là học sinh nội trú cũng không có tiết tự học buổi tối.


Tan học xong, Thư Nhĩ sắp xếp lại sách vở và đề cương cần dùng cho cuối tuần, cô định tận dụng thời gian tối đa để học.


Thu dọn xong, chuẩn bị rời lớp thì bất ngờ nghe bên ngoài có tiếng la hò đầy phấn khích:


“Trương Bối Bối và Lý Tư Giai đang hát ở cổng nhà ăn để vận động bình chọn cho Trương Bối Bối đó!”


“Mau tới xem đi!”


“Có trò hay rồi!”


Ninh Manh nghe xong, mắt mở to như đèn pha, thì thầm: “Trời ơi, người đó nói gì vậy? Hát để kêu gọi bầu chọn cho Trương Bối Bối á? Chẳng lẽ Trương Bối Bối và Lý Tư Giai hợp tác rồi?”


Thư Nhĩ đảo mắt, cũng dấy lên chút tò mò. Cặp sách nặng quá, cô bèn đặt lại lên bàn, rồi quay sang cô bạn Ninh Manh đang rất háo hức, nói: “Đi xem thử đi.”


Câu này đúng ngay ý Ninh Manh, cô ấy lập tức gật đầu: “Được đấy!”


Hai người vừa đến cổng nhà ăn thì thấy khoảng sân lớn phía trước đã bị học sinh ba khối vây chật như nêm.


Thư Nhĩ nhìn lên bậc thang, quả nhiên Ninh Manh nói đúng.


Trương Bối Bối cầm micro hát, Lý Tư Giai đứng bên phụ họa. Không biết Trương Bối Bối đã làm cách nào mà khiến người vốn ngang tài ngang sức với cô ta như Lý Tư Giai tự nguyện rút lui, cam tâm làm nền.


Vậy là cả hai bắt tay nhau để đối phó với cô, vì hiện tại cô là ứng cử viên sáng giá nhất?


Muốn làm hoa khôi trường Nhất Trung, Trương Bối Bối đương nhiên không tầm thường, hơn nữa hôm nay còn trang điểm kỹ, vừa ngọt ngào vừa nổi bật, hát lại rất hay.


Dưới sân khấu, đám nam sinh nhao nhao hò hét, tuyên bố sẽ bầu cho cô ta.


Thư Nhĩ hừ lạnh, hứ, con trai.


Nhìn đám cỏ đầu tường này xem! Ai biết trong số mấy tên vừa hô to sẽ bầu cho Trương Bối Bối, có bao nhiêu người từng thề thốt chỉ bầu cho cô?


Cô không ngờ, một cuộc thi “Nữ thần học đường” nho nhỏ mà lại cạnh tranh gay gắt đến vậy, ai cũng dốc hết chiêu trò. Trương Bối Bối rất có bản lĩnh, nghĩ ra cách bắt tay với đối thủ.


Ninh Manh dè dặt đề nghị: “Tiểu Nhĩ ơi, hay cậu cũng lên hát hò nhảy nhót gì đó đi?”


Thư Nhĩ không biết thân xác nguyên chủ hát hoặc nhảy như thế nào, nhưng bản thân cô là tiểu thư nhà họ Thư được đào tạo nghiêm ngặt, cô từng học múa, piano, hội họa, thư pháp, cô còn có năng khiếu, học đâu biết đó. Nhưng dù thế nào, cô cũng không thể dùng lại chiêu của Trương Bối Bối, như thế chẳng khác nào bắt chước, quá mất giá!


Cuộc bỏ phiếu đang bước vào giai đoạn gay cấn nhất, từ giờ đến thứ Hai, mọi người vẫn có thể thay đổi phiếu bầu.


Thư Nhĩ nhìn lên sân khấu, trong đầu nhanh chóng tính toán đối sách.


Nhất định sẽ có cách.


Trong lúc cô đang suy nghĩ, điện thoại vang lên.


Hoắc Triều gọi đến.


Cô nói với Ninh Manh, tìm một góc yên tĩnh, bấm nghe.


“Em ở đâu?” — Hoắc Triều đã đợi sẵn ở cổng trường, nhưng Thư Nhĩ vẫn chưa ra nên mới gọi điện.


Thư Nhĩ cầm máy, giọng thoải mái: “Em ở trước nhà ăn.”


Hoắc Triều nhíu mày: “Tới nhà ăn làm gì?”


Thư Nhĩ bình thản đáp: “Xem Trương Bối Bối hát á.”


“Cái gì?”


Thư Nhĩ hiếm khi kiên nhẫn giải thích: “Trương Bối Bối đang hợp tác với một bạn lớp 11 để vận động bình chọn, giờ bạn ấy đang hát trước nhà ăn. Fan của bạn ấy chiếm hết khoảng sân, nhiều người hò hét sẽ bầu cho bạn ấy.”


Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, rồi Hoắc Triều nói: “Em đợi đó, tôi tới ngay.”


Hoắc Triều đến rất nhanh. Vừa thấy anh, Thư Nhĩ đã nhảy chân sáo chạy lại như một chú thỏ nhỏ phấn khích.


Hoắc Triều nhìn cảnh tượng trước nhà ăn, thấp giọng chửi thề.


“Cả trăm ngàn tiền gà rán và trà sữa cũng không bằng cô ta hát hò vài bài? Nhìn đám con trai kia, như sói vồ mồi, chỉ thiếu điều quỳ xuống thề sống thề chết.”


Thư Nhĩ bước đến bên anh, nhẹ nhàng kéo vạt áo, giọng mềm mại: “Anh ơi”


Cô cần nam chính giúp thêm một tay nữa.


Hoắc Triều cúi đầu nhìn cô, nói đơn giản: “Tôi biết rồi.”


Anh biết?


Thư Nhĩ hơi bất ngờ. Cô vẫn chưa nói hết câu, mới gọi “Anh ơi”, vậy mà anh đã đoán được cô định nói gì?


Có vẻ mấy ngày qua “đào tạo” nam chính đã có chút tác dụng.


Ít nhất bây giờ, anh biết cô cần thắng danh hiệu nữ thần học đường.


Thư Nhĩ đứng bên cạnh anh, yên lặng quan sát buổi biểu diễn trên sân khấu.


Hai người đứng đợi một lúc, đến khi trời tối, Trương Bối Bối và Lý Tư Giai thấy đã đủ náo nhiệt, chuẩn bị kết thúc, thì Hoắc Triều bước lên, mở miệng xin micro từ Trương Bối Bối.


Trương Bối Bối cảnh giác nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”


Hoắc Triều hơi mất kiên nhẫn. Anh đã đứng dưới sân khấu quá lâu, sự kiên nhẫn gần như cạn kiệt, anh vốn không thích nghe người khác hát, lần này nghe lâu như vậy, anh cảm thấy tai mình như bị tra tấn.


Hoắc Triều nói ngắn gọn: “Tôi có việc cần dùng.”


Trương Bối Bối chấn động.


Chẳng lẽ Hoắc Triều muốn giúp Thư Nhĩ kêu gọi phiếu nên tự mình lên sân khấu hát múa?


Hoắc Triều, nam thần của trường Nhất Trung, có thể làm đến mức này vì Thư Nhĩ sao?


Vứt bỏ hết thể diện, chỉ để giúp Thư Nhĩ thắng?


Vừa nghĩ đến khả năng này, Trương Bối Bối lập tức đưa micro cho Hoắc Triều.


Nếu Hoắc Triều thật sự làm vậy, lần này thua Thư Nhĩ, cô ta cũng cam tâm.


Không chỉ cam tâm, cô ta còn ghen tị với Thư Nhĩ!


Nghĩ thử xem, đây sẽ là một màn chấn động cả thế kỷ cỡ nào.


Hoắc Triều trước giờ luôn xa lánh mấy hoạt động văn nghệ giải trí, chưa bao giờ lên sân khấu biểu diễn ở lễ hội trường hay bất kỳ chương trình nào. Nhưng bây giờ, anh sắp cất giọng hay sao?!


Trương Bối Bối càng nghĩ càng phấn khích, mở điện thoại ra, chuẩn bị ghi lại khoảnh khắc rung động lòng người này.


Nhưng chỉ vài giây sau, Trương Bối Bối đã nhận ra mình nghĩ quá nhiều.


Đại ca Hoắc còn lâu mới điên đến mức đó.


Hoắc Triều cầm micro, không nói nhiều, chỉ buông một câu: “Chỉ cần bầu chọn cho Thư Nhĩ, sẽ được vào nhóm nhận lì xì. Mỗi ngày 20 phong bì, mỗi phong bì ít nhất 1.000 tệ. Phát liên tục đến khi có kết quả vào thứ Hai. Ai vào nhóm đều có phần.”


Nói xong, Hoắc Triều trả lại micro cho Trương Bối Bối rất dứt khoát.


Thư Nhĩ vẫn chưa thể chiến thắng áp đảo, điều đó chứng tỏ tiền anh chi ra vẫn chưa đủ.


Chỉ cần chịu vung tiền, không có vấn đề nào là không giải quyết được.


Đừng nói là danh hiệu hoa khôi học đường nho nhỏ, nếu cô muốn debut, anh cũng có thể ném tiền để kéo phiếu cho cô thành center với số phiếu cao nhất!


Hoắc Triều đút hai tay vô túi, bước chậm rãi về phía Thư Nhĩ. Trong khoảnh khắc ấy, Thư Nhĩ cảm thấy nam chính đúng là nam chính.


Ngoài việc ngu ngốc đến độ nhận nhầm ân nhân cứu mạng, thì anh vẫn có điểm sáng, đó là rộng rãi, vung tiền không chớp mắt! Bộ dáng chẳng thiếu tiền chút nào!


Trong truyện, tác giả viết khá yếu tay, cốt truyện lại được thiết kế chán, không có đoạn nào tả nam chính tiêu tiền vì nữ chính. Có lẽ nữ chính là con nhà giàu, nên chẳng thèm tiền của nam chính?


Vì vậy, nam chính không có cơ hội để thể hiện ưu điểm lắm tiền?


Nữ chính không cần, nhưng cô thì cần!


Một người con trai sẵn sàng chi tiền vì con gái mới là người thực sự quyến rũ!


Nhất là khoảnh khắc vừa rồi, Hoắc Triều dùng giọng điệu nhẹ tênh và lười biếng như chẳng thèm để tâm, tuyên bố phát lì xì... toàn thân anh như phát sáng!


Thư Nhĩ kiếp trước gặp không ít con nhà giàu, cô đã thấy nhiều nhưng không ai có được khí chất độc nhất như nam chính.


Đáng tiếc... nam chính hiện nay chỉ là học sinh lớp 12. Nếu bây giờ là sếp lớn của một công ty niêm yết, cô nhất định sẽ vắt kiệt tiền của anh!


Đã làm thì làm tới cùng.


Bệnh công chúa cũng phải có lòng tự trọng. Không làm công chúa điêu ngoa nhất, sao xứng với danh hiệu làm mình làm mẩy?


Đáng tiếc... bọn họ gặp nhau quá sớm.


Nhưng nghĩ lại, nếu gặp nhau quá muộn, nữ chính xuất hiện rồi, thì nữ phụ xui xẻo đâu còn đất diễn?


Thư Nhĩ nhoẻn miệng cười, bước đến gần Hoắc Triều, nịnh nọt: “Anh ơi, vừa nãy anh ngầu quá trời luôn!”


Hoắc Triều lạnh nhạt đáp: “Tạm thôi.”


Thư Nhĩ mím môi cười: “Anh từng tiêu nhiều tiền như vậy cho cô gái nào chưa?”


Hoắc Triều cúi đầu nhìn cô, hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”


Cả đời này của anh, chưa từng gặp cô gái nào lắm chuyện như Thư Nhĩ.


Thư Nhĩ nghiêng đầu suy nghĩ — chắc là chưa nhỉ?


Hihi.


Nhưng mà, ai cũng có lần đầu tiên đúng không!


Mọi chuyện đã ổn thỏa, cuối cùng hai người có thể về nhà.


Sau khi nghe xong câu nói của Hoắc Triều, Ninh Manh biết điều nên tự giác về trước.


Hôm nay mấy người anh em của Hoắc Triều cũng không có mặt, chắc bận việc riêng, giờ chỉ còn Thư Nhĩ và Hoắc Triều.


Thư Nhĩ đoán chắc sáng mai sẽ bị Ninh Manh trêu chọc. Cô cũng thấy hơi bất ngờ với biểu hiện hôm nay của nam chính.


Có lẽ do đã chi tiền gà rán, nên không thể để đổ sông đổ biển?


Dù sao thì biểu hiện hôm nay của Hoắc Triều rất đáng khen.


Thư Nhĩ ngồi ghế sau xe của Hoắc Triều, đang trên đường về thì cặp mắt bất chợt sáng lên, cô nhìn thấy một cửa hàng nhỏ phía đối diện.


Cô vội nói: “Anh ơi, dừng xe, dừng xe!”


Hoắc Triều đạp phanh, giọng trầm và êm như tiếng gió lướt qua: “Lại chuyện gì nữa?”


Đôi mắt xinh đẹp của Thư Nhĩ cong cong, cái chữ “lại” mà nam chính vừa dùng... thật sinh động.


Cô nhảy khỏi ghế sau, chỉ về phía đối diện, mặt đầy phấn khích: “Anh ơi, nhìn cửa hàng đó kìa!”


“Cửa hàng gì?”


Khi Hoắc Triều nhìn rõ đó là cửa hàng gì, anh cảm thấy da đầu mình tê rần.


Cửa hàng đó không phải là cửa hàng nào khác, mà là tiệm chuyên bán kim chỉ!


Anh vừa mới ra tay cực ngầu, vậy mà cô vẫn chưa từ bỏ ý định bắt anh đan túi?!


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin