CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 5


Giọng Thư Nhĩ mềm mại, ngọt như kẹo, lọt vào tai giống như một chiếc chổi lông nhỏ đang khẽ khàng gãi.


Hoắc Triều nửa cười nửa không liếc nhìn cô một cái, không đồng ý ngay, chỉ nói: “Tính sau.”


Thư Nhĩ không nản lòng khi bị từ chối. Nam chính nghe lời và dễ bị thả thính thì còn gì vui nữa?


Cô vẫy tay, xách túi trái cây và sữa “nhãn hiệu Hoắc Triều” trở lại lớp, vô cùng vui vẻ.


Vừa vào lớp, cô đã bị cả đám bạn học vây kín.


“Thư Nhĩ! Đàn anh tự mình mang đồ ăn cho cậu à!!”


“Anh ấy trước đây chưa bao giờ đến khu giảng dạy của khối 11 chúng ta cả!”


“Lần đầu được nhìn gần Hoắc Triều, mặt anh ấy đẹp quá! Đẹp không góc chết luôn ấy!”


“Thư Nhĩ, sau này chúng ta có được gặp anh ấy mỗi ngày không?”


Dù những người khác hỏi gì, Thư Nhĩ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nhưng cô lười trả lời.


Trong truyện, sau khi nữ phụ mất đi sự chú ý của Hoắc Triều, không ít bạn cùng lớp tranh thủ giẫm lên cô. Cô không biết cụ thể là ai, trong sách cũng không nói rõ, nhưng sau khi biết được bộ mặt thật của đa số bạn học, cô không muốn tốn nhiều sức đối phó với đám người đó.


Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có bạn trong lớp.


Hiện giờ cô có mối quan hệ khá tốt với Ninh Manh. Sau này nếu có ai trong lớp vừa mắt, cô tất nhiên sẽ làm bạn với họ.


Sau khi ăn trưa xong quay lại, trong lớp vẫn còn rất ít người, phần lớn vẫn ở căn tin ăn cơm.


Tưởng Tây Từ ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu làm bài tập.


Trước đó Ninh Manh từng nói có lẽ Tưởng Tây Từ chỉ ăn một bữa mỗi ngày, nhìn dáng vẻ này thì có lẽ đúng là như vậy thật.


Ngoài Thư Nhĩ ra, hiện trong lớp chỉ có tám người. Thư Nhĩ liếc nhìn túi đồ ăn vặt của mình, đảo mắt, nảy ra ý định cày hảo cảm với Tưởng Tây Từ. Sau khi xuyên vào sách, cô phải tính toán cho tương lai của mình. Chắc chắn không thể dựa vào gia đình nguyên chủ được, nếu không nữ phụ đã không bị nữ chính bán đi đào than rồi.


Tưởng Tây Từ là người có lòng tốt, biết đồng cảm, sau này sẽ rất thành đạt. Nếu giờ có thể thiết lập quan hệ tốt với anh ta, sau này cô gặp chuyện gì phiền phức, có thể nhờ anh ta giúp đỡ.


Nghĩ vậy, Thư Nhĩ cầm túi đồ ăn vặt, phát đồ ăn cho từng người bắt đầu từ hàng ghế đầu tiên trong lớp.


“Nè, bịch khoai tây chiên này cho cậu.”


“Nè, cho cậu cây xúc xích cay.”


“Cậu có muốn dâu sấy không? Cho cậu đó.”


Mấy bạn học kia đều ngạc nhiên mừng rỡ.


“Thư Nhĩ, sao tự nhiên lại cho tụi tớ đồ ăn vậy?”


“Cậu ăn không hết à?”


“Cậu cho tụi tớ rồi, còn cậu thì sao?”


Thư Nhĩ thuận miệng đáp: “Không sao, mai anh mình sẽ gửi cho mình thêm nhiều đồ ngon hơn.”


Nghe đến hai chữ “anh trai”, mấy bạn học kia đều đồng thanh phát ra tiếng hiểu ý “à à”.


Sáng nay lúc Thư Nhĩ gọi Hoắc Triều là anh trai, cảnh tượng đó đã lọt vào mắt của không ít bạn học, hai chữ anh trai cũng vang lên trong tai nhiều người. Sau hai tiết học lan truyền, bây giờ cả lớp đều biết Thư Nhĩ gọi Hoắc Triều như thế.


Sau khi mọi người đã được phát đồ ăn vặt, Thư Nhĩ bước đến trước mặt Tưởng Tây Từ, đưa cho cậu ấy một bịch xúc xích nguyên vẹn.


Tưởng Tây Từ ngẩng đầu lên khỏi bài tập, nhìn Thư Nhĩ với vẻ mặt bối rối.


Khoảng cách gần như vậy, Thư Nhĩ chú ý thấy lông mi của anh ta rất dài, làn da thì mịn màng, trông khá ngoan ngoãn nữa.


“Cả lớp ai cũng có đồ ăn vặt, cái này là phần của cậu.”


Tưởng Tây Từ im lặng nhìn gói đồ ăn trước mặt, rất lâu không nói gì. Đến khi Thư Nhĩ sắp quay người rời đi, cậu mới khẽ hỏi với giọng rất nhỏ: “Tại sao?”


Thư Nhĩ chớp mắt khó hiểu.


Tại sao? Tại sao cho cậu xúc xích à?


Thực ra cô đã cân nhắc cho anh ta món gì.


Cô khẽ cười, để lộ chiếc răng khểnh dễ thương, “Vì đây là bạn đồng hành tuyệt vời nhất của mì gói mà.”


Tưởng Tây Từ chợt bừng tỉnh, sáng nay ở cửa hàng tạp hóa, quả nhiên cô đã nhìn thấy anh ta.


Nhưng lạ thật, khoảnh khắc này, anh ta không cảm thấy bị xúc phạm hay bị thương hại.


Có lẽ vì tám người trong lớp đều được cô phát đồ ăn, nên anh ta không có vẻ đặc biệt?


Anh ta mím môi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn. Làm cậu tốn kém rồi.”


Thư Nhĩ phẩy tay, cười tít mắt, “Không tốn, không tốn, ăn hết đồ rồi, tớ mới có lý do để xin anh trai thêm.”


Nên cậu không cần phải cảm thấy có gánh nặng tâm lý gì cả.


Dù sao thì nam chính cũng không thiếu tiền, đừng nói vài món đồ ăn vặt nhỏ này, có khi tặng nguyên cả siêu thị cho cô cũng được.


Nhưng chắc giờ nam chính cũng không muốn làm kẻ bị cô lợi dụng đâu.


Nghĩ đến đây, Thư Nhĩ lộ vẻ suy tư, cô cảm thấy mình diễn vẫn chưa đủ, lẽ ra phải chặt chém nam chính mạnh hơn nữa.


Nếu không thì sao xứng đáng với những uất ức mà nữ phụ phải chịu về sau?


Sau khi quay lại chỗ ngồi, Thư Nhĩ hào phóng chia sẻ trái cây tươi nhãn hiệu Hoắc Triều với Ninh Manh.


Ninh Manh cảm động đến mức mắt lấp lánh như có sao: “Tiểu Nhĩ, cậu tốt thật.”


“Tiểu Nhĩ?”


Vừa ăn trái cây, Ninh Manh vừa gật đầu lia lịa: “Đúng rồi, quan hệ của tụi mình thân thiết như vậy, tất nhiên phải gọi thân mật một chút. Cái tên Tiểu Nhĩ này dễ thương không? Tớ thấy siêu dễ thương luôn, cực kỳ hợp với cậu.”


Mấy lời nịnh nọt ngọt như đường của Ninh Manh khiến Thư Nhĩ cười tít mắt, cô dứt khoát đưa luôn hộp sữa cho bạn.


“Tiểu Nhĩ, chắc tớ đã tu tám kiếp mới được làm bạn cùng bàn với cậu. Tớ may mắn quá trời quá đất!”


Thư Nhĩ bật cười: “Được rồi, cậu ăn đi, không ai giành với cậu đâu.”


***


Tan học, Thư Nhĩ không thấy bóng dáng Hoắc Triều ở cửa lớp.


Dĩ nhiên rồi, tuy cô từng nói sẽ phạt Hoắc Triều bằng cách đưa đón mình đi học mỗi ngày, nhưng khi đó anh chỉ hờ hững đáp để xem đã, hoàn toàn không đồng ý.


Vẻ mặt cô không thay đổi, nói tạm biệt với Ninh Manh xong, cô không đi tìm Hoắc Triều ở khu khối 12 mà bắt xe buýt về nhà một mình. Sáng hôm sau, Hoắc Triều cũng không đứng chờ ở cổng khu nhà cô.


Sau khi không thấy người, Thư Nhĩ cũng chẳng có cảm xúc gì, vẫn đi xe buýt đến trường một mình như bình thường.


Nhà cô cách trường khá gần, đi xe buýt rất tiện.


Tuy nhiên, cô vô tình bắt gặp Hoắc Triều và Hứa Trần ở cổng trường. Ngoài hai người họ, bên cạnh còn có một nam sinh nữa, chắc là bạn của họ.


Cô nhìn thẳng, hoàn toàn làm như không thấy họ. Cô ngẩng cao đầu như một con thiên nga trắng kiêu hãnh, chậm rãi bước ngang qua trước mặt họ, không nhanh không chậm.


Hứa Trần vội gọi cô, “Đàn em, đàn em!”


Lúc này Thư Nhĩ mới cao quý ban cho họ một ánh mắt.


Hứa Trần dùng ánh mắt ra hiệu với Hoắc Triều, như muốn hỏi: cậu đã làm gì khiến cô nhóc này giận vậy? Nhìn cô ấy có vẻ đang giận lắm.


Nhưng mà dù đàn em đang giận cũng rất đáng yêu.


Hoắc Triều nhún vai.


Có lẽ do không đến đón và đưa cô đi học mỗi ngày nên cô giận dỗi?


Nhưng anh làm gì có thời gian và kiên nhẫn như vậy? Tuy cô là ân nhân cứu mạng thuở nhỏ của anh, nhưng anh có bạn bè, có cuộc sống riêng, không thể xoay quanh cô được.


Hứa Trần cười hiền lành, chủ động mời: “Đàn em, trưa nay muốn ăn với bọn anh không?”


Thư Nhĩ hừ, giữ nguyên hình tượng công chúa chảnh chọe, kiêu ngạo nói: “Anh biết không? Công chúa có rất nhiều bạn, làm gì có thời gian ăn cơm với các anh chứ?”


Mặt Hứa Trần đầy dấu chấm hỏi, công chúa? Ai?


Cô đang nói về bản thân mình à?


Triệu Chi Phong cười đến nỗi sắp không ngậm được miệng, trời ơi, một cô nàng vừa chảnh lại vừa mắc bệnh công chúa thế này, đến một công tử đào hoa như anh ta cũng chưa từng gặp. Hoắc Triều may mắn ghê!


Nhưng lạ thật, cô nàng này chảnh đến vậy nhưng không khiến người ta ghét, ngược lại còn cảm thấy cô nên như thế.


Hoắc Triều nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang chu môi ra, khẽ nhướn mày: “Em đang giận à?”


Thư Nhĩ nghiêm túc gật đầu: “Đúng. Anh trai à, nếu anh không đối xử tốt với em hơn, thì không những chẳng theo đuổi được em, mà sẽ hoàn toàn mất em luôn đó.”


Hứa Trần và Triệu Chi Phong nghe vậy thì phá lên cười, suýt nữa không đứng nổi.


Triệu Chi Phong đã nghe Hứa Trần kể toàn bộ câu chuyện, biết rõ mối quan hệ giữa Hoắc Triều và Thư Nhĩ. Anh ta tựa như xem trò hay, không ngại hỏi luôn: “Vậy... công chúa nhỏ ơi, phải làm thế nào mới được coi là đối xử tốt với em?”


Thư Nhĩ giơ ba ngón tay lên, nghiêm túc liệt kê từng điều một: “Một, buổi sáng phải đưa em đi học. Hai, tan học phải đón em về nhà. Ba, mỗi ngày phải mang thật nhiều đồ ăn ngon cho em. Tạm thời ba điều này thôi.”


Nam chính hiện tại đang học lớp 12, buổi sáng phải đi học sớm, nếu đến nhà cô đón nữa thì ít nhất phải dậy sớm hơn nửa tiếng.


Hí hí hí.


Đừng xem thường nửa tiếng vào buổi sáng, với học sinh lớp 12, ngủ thêm được một phút là quý báu vô cùng. Chỉ cần dậy sớm một giây cũng là một kiểu dày vò.


Vậy nên yêu cầu đầu tiên mà Thư Nhĩ đưa ra quả thật rất chảnh và làm khó Hoắc Triều!


Lời tác giả:


Tới đây nào, cùng nhau chảnh lên!


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin