Chương 39
“Để phân biệt với cô gái trước đây, con gái tôi chính thức đổi tên thành Thư Giai Nhĩ. ‘Giai’ là ‘giai nhân’ trong câu phương Bắc có giai nhân.” Đây là điều mà ba mẹ nhà họ Thư đã sớm bàn bạc với Thư Nhĩ. À không, bây giờ phải gọi là Thư Giai Nhĩ.
Chữ “Thư” và “Thư” (trong họ Thư trước đây) đồng âm, ba mẹ nuôi của cô cố tình đặt tên là Thư Nhĩ với chữ “Nhĩ” đồng âm với “Nhĩ” để tạo nên sự tương đồng với Thư Nhĩ, hai cái tên giống y hệt nhau khi đọc lên, dễ khiến người ta nhầm lẫn.
Vì thế lần này, khi nhà họ Thư đổi họ lại cho cô, họ dứt khoát đổi luôn tên, thêm vào một chữ “Giai”. “Giai” nghĩa là tốt đẹp, mỹ lệ, cũng là một cách gửi gắm lời chúc phúc của ba mẹ ruột dành cho cô.
Ba Thư vừa dứt lời, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay rôm rả, không cần biết mọi người nghĩ gì, nhưng ít nhất trên mặt ai cũng tỏ ra nhiệt tình và chào đón.
Từ giây phút đó, Thư Giai Nhĩ chính thức trở thành một thành viên của nhà họ Thư.
Sau buổi tiệc gia đình, khách khứa lần lượt ra về. Hoắc Triều cũng chuẩn bị rời đi. Tuy Thư Giai Nhĩ vẫn muốn tính sổ vụ tin nhắn kia, nhưng nếu giữ Hoắc Triều ở lại riêng thì hơi lộ liễu, vẫn còn vài người thân đang nói chuyện với mẹ cô. Cô mới quay về, tốt nhất nên giữ thái độ khiêm nhường. Thôi, đợi vài hôm nữa rồi xử lý tiếp vậy.
Đổi họ, đổi tên, Thư Giai Nhĩ vẫn chưa quen lắm. Cái tên Thư Nhĩ có lẽ thật sự đã trở thành quá khứ.
Tiệc tan, người giúp việc sẽ dọn dẹp sạch sẽ. Cô cầm một lon sữa bò Vượng Tử trở về phòng. Ước chừng thời gian, có lẽ Hoắc Triều đã về đến nhà, cô gọi video call cho anh.
“Thư Nhĩ Nhi.”
Cách gọi này là độc quyền của Hoắc Triều, khi gọi tên cô, anh luôn thêm chữ Nhi ở cuối một cách trìu mến.
Thư Giai Nhĩ sửng sốt trong giây lát, mất hai giây mới phản ứng lại, “Anh ơi, em đổi tên rồi, giờ là Thư Giai Nhĩ.”
Thư Nhĩ và Thư Giai Nhĩ là cùng một người, nhưng rõ ràng không hoàn toàn giống nhau.
Thư Nhĩ khi xưa được Hoắc Triều đạp xe chở đi học mỗi ngày. Bây giờ Thư Giai Nhĩ có tài xế riêng, không cần anh nữa.
Ngoài điểm đó ra thì cũng chẳng khác gì. Cô vẫn là công chúa nhỏ quậy phá, vẫn là cô gái đáng yêu tên “Tiểu Nhĩ”.
Hoắc Triều trầm mặc hai giây, nói: “Vẫn chưa quen.”
Thư Giai Nhĩ cười khúc khích, đảo mắt một cách tinh nghịch. Cô không định bỏ qua chuyện tin nhắn kia: “Anh ơi, anh có lông ngực không?”
Hoắc Triều: …
Chuyển chủ đề nhanh như chớp khiến anh có điềm gở trong lòng.
Không lẽ cô vẫn để bụng tin nhắn của Thư Nhĩ, nên giờ muốn trút giận lên lông ngực anh?
Không trách Hoắc Triều nghĩ vậy. Lần trước anh mới gặp Thư Nhĩ một lần, Thư Giai Nhĩ đã sơn toàn bộ móng tay anh thành màu xanh lá.
Lần này, nếu cô muốn nhổ hết lông ngực anh thì cũng không có gì lạ, dù thật ra anh không có.
Mỗi lần anh nghĩ cô không thể nào làm quá hơn nữa, cô lại khiến anh mở mang tầm mắt.
Hoắc Triều chống cằm, cẩn thận lựa lời: “Sao em hỏi chuyện đó?”
Thư Giai Nhĩ đặt điện thoại lên giá đỡ, hai tay chống cằm, mắt long lanh nhìn vào màn hình: “Không có gì, tò mò thì hỏi thôi mà”
Hoắc Triều đã dần quen với kiểu xoay như chong chóng của cô. Thấy cô có thái độ này, anh gần như chắc chắn cô đang nhắm vào lông ngực của anh.
Anh trả lời rất cẩn thận: “Em nói có thì có, nói không thì không.”
Thư Giai Nhĩ khịt mũi: “Lông ngực là thứ khách quan tồn tại, sao lại để em chủ quan định đoạt được?”
Hoắc Triều thuận theo: “Em là công chúa, em nói sao thì là vậy.”
Cô cười tít mắt, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.
Hoắc Triều rõ ràng đã có kinh nghiệm chiều theo ý cô, biết nói gì sẽ khiến cô vui.
Phải nói, được người khác gọi là công chúa, mà người đó là Hoắc Triều, thì đúng là cảm giác không tệ chút nào.
Thư Giai Nhĩ lại đảo mắt, hỏi tiếp: “Anh ơi, anh có lông chân không?”
Hoắc Triều cảm thấy nhức đầu.
Hôm nay coi bộ không thể thoát khỏi chủ đề lông.
Anh nghĩ thầm: Lần sau sẽ cho cô tự xem. Bởi vì không biết nên nói có hay không, tốt nhất là để cô tự kiểm chứng, an toàn nhất.
Thư Giai Nhĩ cười hí hửng: “Anh yên tâm, em sẽ không làm gì xấu với anh đâu!”
Hoắc Triều không tin: “Em không mua thứ kỳ quặc nào đó chứ? Như mấy loại keo tẩy lông, kem tẩy lông gì đó…”
Cô vội xua tay: “Tuy là em có nghĩ đến nhưng mà em chưa mua!”
“Thư Nhĩ Nhi!”
Cô cười híp mắt: “Là Thư Giai Nhĩ.”
Hoắc Triều xoa trán, bất lực: “Đừng đùa nữa. Tin nhắn của Thư Nhĩ, cô ta không nói gì quan trọng. Anh chẳng liên lạc với cô ta.”
“Ừm.”
Hoắc Triều không chắc Thư Giai Nhĩ có tin hay không.
Anh chuyển chủ đề, nói: “Vài ngày nữa anh phải đi xa, chắc sau kỳ nghỉ Quốc Khánh mới về. Em mới về nhà họ Thư, đừng bày trò gì quá đáng nhé. Anh không ở đây, sẽ không ai chống lưng cho em đâu.”
Mặc dù Hoắc Triều từng nói rằng anh không hề vạn năng như cô tưởng, nhưng hành động của anh hoàn toàn trái ngược với lời nói đó.
Khi nghe Hoắc Triều nói như vậy, Thư Giai Nhĩ sững người.
Nam chính sắp đi xa?
Trong truyện hình như không có tình tiết này?
Bây giờ mạch truyện đã lệch quá xa, chắc chắn không còn đi theo nội dung gốc nữa.
Nghĩ đến việc mấy ngày tới sẽ không được gây chuyện với nam chính, Thư Giai Nhĩ có chút lưu luyến và tiếc nuối.
“Anh ơi, anh đi đâu thế? Đi với ai vậy?”
“Tôi đi một mình.”
Thư Giai Nhĩ lập tức lý sự: “Vậy thì dẫn em theo đi. Em cũng muốn đi chơi!”
“Tôi không đi chơi.”
“Thì anh bận việc của anh, em tự chơi, nói chung là anh phải dẫn em theo.”
Kỳ nghỉ Quốc Khánh vẫn còn dài, nghĩ đến việc không được gặp Hoắc Triều suốt bốn năm ngày, cô thấy không quen.
Thư Giai Nhĩ chắp tay, mặt mày đáng thương năn nỉ: “Anh ơi, cho em đi cùng nhé? Em sẽ ngoan mà, tuyệt đối không gây chuyện đâu!”
Hoắc Triều lập tức từ chối, có quỷ mới tin cô sẽ ngoan!
Ngày hôm sau, Thư Giai Nhĩ vẫn thành công cùng Hoắc Triều leo lên chuyến tàu cao tốc đi đến huyện B.
Cho nên mới nói, chỉ cần lì lợm thì không việc gì là không làm được.
Sau khi ngồi yên chỗ, Thư Giai Nhĩ lắc lư chân, đại khái đã đoán được lý do vì sao nam chính đến huyện B.
Thật ra, càng tiếp xúc lâu, cô càng cảm thấy nam chính không hề ngốc nghếch như trong truyện miêu tả.
Lần này, sau khi Thư Nhĩ lại nói những lời mập mờ, Hoắc Triều vẫn chọn đích thân đến huyện B để xác minh, chắc sợ bị lừa gạt lần nữa.
Thư Giai Nhĩ nghĩ thầm, có lẽ những ngày tháng tác oai tác quái của cô sắp kết thúc, cho nên tranh thủ lúc này phải quậy thêm chút nữa.
Nghĩ vậy, cô giơ tay ra kéo cổ áo của Hoắc Triều.
Hoắc Triều bị hành động bất ngờ này làm cho sửng sốt, nhưng anh không tránh né, chỉ nhìn cô: “Lại định làm gì nữa?”
Thư Giai Nhĩ bình thản nhìn anh: “Em kiểm tra xem anh có lông ngực không.”
Hoắc Triều đau đầu: “Tại sao dạo này em lại mê mẩn chuyện này?”
“Không có gì, chỉ tò mò thôi”
Thật ra không phải tò mò, mà là cố tình chọc anh, cố tình trêu đùa anh, làm nũng một cách tai quái.
Hai người đang ngồi giữa toa tàu, xung quanh đều là hành khách. Hoắc Triều sợ nếu cứ để mặc thế này, ngày mai có thể lên đầu hot search Weibo với những tiêu đề như:
#Chấn động: nữ sinh cấp ba có hành vi gây sốc với bạn trai ngay trên tàu cao tốc#
#Bất ngờ: cặp đôi cấp ba làm chuyện không tưởng trên tàu cao tốc#
Chỉ nghĩ thôi đã thấy toát mồ hôi.
Không thể để chuyện đó xảy ra, anh buộc phải trả lời thẳng thắn: “Không có.”
Thật ra Thư Giai Nhĩ đã đoán được từ trước, nam sinh Hoa Quốc có lông ngực vốn đã rất hiếm.
Cô bắt đầu nhắm vào chân Hoắc Triều, bất ngờ cúi xuống, vén ống quần anh lên.
Sau đó, cô nhìn thấy cặp chân dài, lông chân mềm mảnh của Hoắc Triều.
Không hiểu sao Thư Giai Nhĩ đột nhiên nhớ đến một câu nói mà cô từng đọc được.
“Con trai có lông chân dài thì thận khỏe.”
Chậc chậc.
Cô làm bộ như trong đầu chưa từng lái xe bao giờ, bình tĩnh buông ống quần của Hoắc Triều xuống, ngồi thẳng người lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Triều bị cô trêu đến mức chẳng còn nổi giận được nữa.
“Em quậy đủ chưa?”
Thư Giai Nhĩ gật đầu lia lịa.
Cô nghiêng đầu lại gần anh, dùng giọng điệu khen ngợi đầy chân thành nói: “Anh ơi, lông chân anh dài ghê”
Hoắc Triều: “...Cảm ơn lời khen.”
Thư Giai Nhĩ cảm thấy vô cùng khoan khoái. Cô lấy một gói mặt nạ hoạt hình ở trong túi ra, dán lên mặt mình. Sau khi dán xong, nguyên cái mặt hoạt hình đó quay sang hỏi Hoắc Triều: “Anh ơi, em mang theo nhiều mặt nạ lắm, anh có muốn đắp một miếng không?”
“Em thấy sao?”
Thư Giai Nhĩ cười khúc khích, hôm nay cô đã quậy đủ rồi, không định trêu chọc Hoắc Triều thêm, nên không bắt anh phải đắp mặt nạ hoạt hình buồn cười đó cùng mình.
Khi Thư Giai Nhĩ đang đắp mặt nạ nghỉ ngơi, Hoắc Triều lấy laptop ra xem tài liệu.
Từ thành phố Kinh đến huyện B rất xa, giữa đường phải chuyển tuyến, hành trình dài đằng đẵng. Quãng thời gian này đối với anh là cơ hội tốt để học hành, trau dồi bản thân.
Thực ra có những lúc, muốn thay đổi một thói quen, ví dụ như đột nhiên muốn cầu tiến, chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc.
Hoắc Triều bỗng nhiên không muốn sống mông lung, vô định như trước nữa, ý nghĩ muốn thay đổi ập đến bất ngờ, có lẽ có liên quan đến những lời Thư Giai Nhĩ từng nói với anh.
Nhưng thay đổi vì điều gì thì giờ không còn quan trọng nữa.
***
Hai người đến huyện B thì đã mất hơn mười tiếng đồng hồ.
Họ ra khỏi nhà từ sáng sớm, bây giờ là mười giờ tối, bầu trời hoàn toàn chìm trong bóng đêm, phần lớn những người có thói quen ngủ sớm đều đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Thư Giai Nhĩ ngồi tàu cao tốc ê cả mông. Cô lén lút xoa mông, cũng may chỗ này chỉ có đèn đường, không có nhiều người lắm, không ai chú ý tới động tác nhỏ của cô.Ngồi trên tàu cao tốc quá lâu, cô rất mệt mỏi, chỉ muốn mình thoải mái nên không ngại có hành động xoa mông bất nhã.
Hoắc Triều thấy cô xoa mông
"Còn đi nổi không?"
Luôn giữ vững hình tượng "mắc bệnh công chúa", nghe vậy, Thư Giai Nhĩ lập tức lắc đầu như trống bỏi, nũng nịu nói: "Anh ơi, em mệt lắm, em không đi nổi nữa."
Nói xong câu đó, Thư Giai Nhĩ hơi ngẩn ngơ. Thật ra, diễn vai bị mắc bệnh công chúa đã lâu, ngay cả chính cô cũng không biết hình tượng này là giả vờ hay đã trở thành thật.
Ban đầu, cô cố tình ra vẻ yếu đuối để hành hạ nam chính, trả thù nữ chính, đòi lại công bằng cho nhân vật nữ phụ đáng thương trong truyện.
Nhưng dần dần cô yêu thích cảm giác được người khác nâng niu trong lòng bàn tay như vậy.
Có lẽ, những gì cô thể hiện trước mặt Hoắc Triều mới là con người thật của cô?
Trước đây vì hoàn cảnh gia đình, cô đã quá đè nén bản thân, luôn phải giấu đi tính cách thật sự của mình.
Nghĩ như vậy, hình như không phải là không thể.
