CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 18


Thư Nhu nhất thời tưởng mình nghe nhầm, “Cậu nói gì?”


Tiểu Phân phát âm rõ ràng, lặp lại lần nữa: “Cô gái đứng giữa trong nhóm ba người kia, người xinh nhất ấy, học ở Nhất Trung, tên là Thư Nhĩ, dạo này đang cực kỳ nổi tiếng.”


Thư Nhĩ? Nữ thần học đường Nhất Trung? Đang nổi tiếng?


Không phải là người cô ta đang nghĩ đấy chứ?


Tiểu Phân tiếp tục hào hứng: “À, hình như 500 năm trước cô ấy với cậu là người một nhà thì phải, cô ấy cũng họ Thư. Họ này nghe hay hay ha.”


Thư Nhu âm thầm nói, không phải 500 năm trước là người một nhà, mà bây giờ đang là người một nhà.


Vậy là Thư Nhĩ không hề nói dối cô ta? Nữ thần học đường của Nhất Trung, người đã soán ngôi hoa khôi Trương Bối Bối, thật sự là cô em gái thứ hai của mình?


Thư Nhu thoáng thấy thế giới này quá kỳ ảo. Người được đồn là đại gia sẵn sàng vung tiền vì Thư Nhĩ kia, chẳng lẽ bị điên rồi?


Lúc này, Thư Nhĩ đã nhìn thấy Thư Nhu, nhưng cô tự thấy không có gì để nói với bà chị trên danh nghĩa này, cô cùng với Ninh Manh đi theo Tưởng Tây Từ đến cửa hàng kem DIY ở phía bên đường.


Thư Nhu thấy họ đi vào đó thì hơi nghi ngờ hỏi Tiểu Phân bên cạnh: “Cậu trai cao cao, gầy gầy đi cạnh cô ấy là thiếu gia gì đó trong truyền thuyết à?”


Anh chàng kia nhìn cũng được, nhưng quá gầy, quần áo không giống đồ hàng hiệu.


Tiểu Phân lắc đầu: “Không phải đâu. Tớ từng xem ảnh trong điện thoại bạn học ở Nhất Trung rồi, không phải cùng một người.”


Không phải?


Lại đổi người nữa? Cô em gái này ghê gớm thật. Đang xoay đại gia như chong chóng hay sao?


Thư Nhu lập tức rút điện thoại ra, chụp một tấm ảnh bóng lưng của Thư Nhĩ và cậu con trai kia. Chụp xong, cô ta có linh cảm sắp có kịch hay, đi cùng Tiểu Phân đến tiệm kem, nhưng không bước vào mà ngồi trong một quán cà phê đối diện đường.


Ngồi đây, bất cứ chuyện gì xảy ra bên kia, họ đều có thể thấy rõ ngay tức khắc.


Vừa bước vào tiệm kem DIY, vài nhân viên trong quán vui vẻ chào Tưởng Tây Từ:


“Tiểu Tưởng đến rồi à?”


“Hôm nay không phải cuối tuần, cậu đến làm thêm sao?”


“Ồ, còn đưa bạn đến nữa?”


Tưởng Tây Từ lễ phép gật đầu chào từng người: “Không phải làm thêm. Em đưa bạn học đến làm kem thôi ạ.”


“À, thế thì mấy đứa cứ thoải mái chơi nhé.”


Một nhân viên lớn tuổi hơn đến gần Tưởng Tây Từ, cười trêu: “Cô gái thắt tóc hai bên kia là bạn gái cậu à?”


Theo người nhân viên này, cô gái nhỏ kia hoạt bát đáng yêu, còn Tưởng Tây Từ thì trầm ổn lạnh lùng, là một cặp bù trừ hoàn hảo. Cả hai đều có nhan sắc, nhìn rất xứng đôi.


Tưởng Tây Từ hơi sững người. Cô gái thắt tóc hai bên kia là Thư Nhĩ. Cậu vội vàng phủ nhận: “Không phải đâu, anh Chương. Chỉ là bạn học bình thường thôi, anh đừng nói linh tinh.”


Hoàn cảnh của cậu như thế, dám yêu đương chẳng khác nào hại người ta.


Nhân viên lớn tuổi thở dài: “Tiểu Tưởng à, cậu… Thôi bỏ đi. Vào chơi với bạn đi.”


Tiểu Tưởng cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là hoàn cảnh gia đình quá tệ. Còn trẻ đã phải gánh vác cuộc sống. Anh ta cũng hiểu chút tâm tư của Tưởng Tây Từ, sợ mình vướng bận người khác nên không dám động lòng.


Đáng tiếc cho một cậu bé tốt như vậy.


Vì hôm nay không phải là ngày cuối tuần, nên trong tiệm khách khá vắng.


Tuy Thư Nhĩ hay giở trò với Hoắc Triều, nhưng không quá tùy tiện với người khác. Cô vốn không phải kiểu công chúa thật sự, chẳng qua chỉ làm nũng với Hoắc Triều mà thôi.


Khi Tưởng Tây Từ mặc tạp dề chuẩn bị làm kem, Thư Nhĩ lịch sự hỏi: “Cần tớ giúp gì không?”


“Không cần đâu, cậu đứng bên cạnh xem là được."


Nói xong, Tưởng Tây Từ lại bổ sung: “Nếu cậu muốn tự tay thử làm thì cũng được.”


Thư Nhĩ lắc đầu: “Thôi, tớ vụng lắm. Với lại cũng không nhất thiết phải tự làm.”


Tưởng Tây Từ bận rộn làm kem lưỡi xanh cho Thư Nhĩ, Ninh Manh hứng thú học theo bên cạnh. Còn Thư Nhĩ… đang nhắn tin với Hoắc Triều.


Hiếm có thật, Hoắc Triều chủ động nhắn tin trước cho cô!


【Anh trai: Em về nhà chưa?】


【Tiểu Nhị: Chưa.】


【Anh trai: Em đang ở đâu?】


【Tiểu Nhị: Em đang ở tiệm kem DIY gần trường nghề đó. Anh ơi, anh muốn qua đây không?】


【Anh trai: Ừm.】


Đôi mắt xinh đẹp của Thư Nhĩ nheo lại. Hoắc Triều muốn đến à? Anh định đến làm kem lưỡi xanh cho cô?


Vậy hôm nay cô có thể nhận được thật nhiều lưỡi xanh. Nếu nhiều quá, không ăn hết cũng không sao, cô có thể mang về nhà, mỗi ngày ăn một cây.


Nghĩ thôi đã thấy vui.


Thư Nhĩ thoải mái đung đưa chân, nhìn Tưởng Tây Từ và Ninh Manh đang làm kem ở đằng kia.


Cô biết, dù trên mạng nói công thức làm đơn giản đến đâu, thì khi bắt tay vào làm cũng chẳng dễ. Quá nhiều bước, nhìn hoa cả mắt.


Nhưng với một học sinh giỏi như Tưởng Tây Từ thì lại chẳng hề gì. Hơn nữa anh ta đã từng làm thêm ở đây, nên càng quen tay hơn.


Trong khi đó, Thư Nhu ngồi trong quán cà phê, ly cà phê cô ta gọi đã gần cạn, nhưng cảnh tượng kịch tính cô ta mong đợi vẫn chưa xảy ra. Cô ta bắt đầu mất kiên nhẫn.


Thư Nhĩ dẫn một cậu trai trẻ đẹp đến cửa hàng làm kem DIY, trông như là hai người đang hẹn hò làm kem cùng nhau. Vậy mà vị đại ca được đồn là vung tiền như nước vì cô em này vẫn chưa xuất hiện?


Ai nhìn thấy cảnh tượng này chẳng nghĩ đến chuyện cắm sừng chứ?


Nhưng nghĩ lại, có khi đại ca kia chẳng biết gì thì sao? Nếu không biết thì làm sao xông tới được?


Thư Nhu uống cạn ngụm cà phê cuối cùng, khẽ hỏi Tiểu Phân: “Tiểu Phân, cậu có biết cách liên lạc với đại ca Nhất Trung kia không?”


Tiểu Phân tròn mắt ngạc nhiên nhìn Thư Nhu: “Cách liên lạc với đại ca kia á? Làm sao tớ biết được! Nếu biết thì còn ngồi đây tám chuyện với cậu à?”


Thư Nhu thở dài đầy tiếc nuối: “Thật tội nghiệp đại ca đó, chắc vẫn chưa biết mình đang bị cắm sừng đâu.”


Cảnh ban nãy, ai thấy chẳng nghĩ linh tinh chứ?


Tiểu Phân do dự một lát rồi nói thật: “Thật ra thì cũng không hẳn. Thư Nhĩ với thiếu gia Hoắc chưa chính thức quen nhau, nên nói cắm sừng cũng hơi quá. Với lại nhìn Thư Nhĩ và cậu kia chỉ như bạn bè bình thường thôi.”


Thư Nhu liếc Tiểu Phân: “Cậu thì biết gì. Đại ca bỏ tiền cho Thư Nhĩ như thế, chắc chắn là thích cô ấy. Giờ cô ấy đi làm kem với trai khác, nếu đại ca biết, chẳng lẽ không thấy khó chịu?”


Tiểu Phân nhai ống hút, lí nhí nói: “Cũng đâu phải đi riêng, còn có một cô gái khác đi cùng nữa mà.” Là cô gái mờ nhạt dễ bị bỏ qua kia.


Thư Nhu hừ lạnh: “Đó chỉ là bình phong để che mắt thiên hạ thôi, ai ngờ cậu lại bị lừa.”


Tiểu Phân nhún vai, cô đến đây để hóng chuyện, bị lừa hay không thì cô ấy chẳng để tâm.


Nhưng cô vẫn thấy giữa Thư Nhĩ và cậu con trai kia chẳng có chút phản ứng hóa học nào. Có lẽ do Thư Nhu nghĩ quá nhiều.


Thư Nhu lại ngồi đợi thêm chút nữa, vẫn không thấy màn kịch mình mong chờ. Mẹ cô ta đã nhắn tin hỏi khi nào về, thời gian cũng trễ. Cô ta thật sự không muốn đợi thêm.


Dù sao hôm nay cô ta cũng không trắng tay, cô ta đã chụp được ảnh rồi! Không đến nỗi uổng công chờ đợi.


Thư Nhu nhắn tin cho mẹ, nói mình sẽ về ngay.


Vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi thì từ xa vang lên tiếng động cơ xe thể thao gầm rú, âm thanh ngày càng gần, vang dội cả khu phố, khiến ai cũng bị thu hút.


Khỉ thật! Chiếc xe này ngầu quá!


Tim Thư Nhu đập mạnh, vì cô ta và Tiểu Phân ngồi cạnh cửa sổ, chỉ cần quay đầu là có thể thấy ngoài đường.


Cô ta vội vàng nghiêng người nhìn ra ngoài.


Chỉ thấy một chiếc Ferrari đỏ rực lao tới với khí thế ngút trời, các xe khác đều né sang một bên nhường đường.


Chiếc xe ấy dừng ngay trước cửa hàng kem DIY.


Trước cửa hàng kem DIY?


Thư Nhu dụi mắt nhìn kỹ, dán mắt vào người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.


Người đàn ông kia còn trẻ, đeo kính râm đen, mặc áo phông đen của Dior, góc mặt lộ ra bên ngoài tuấn tú đến mê người.


Sau khi dừng xe, anh mở cửa bước ra ngoài.


Anh rất cao, ít nhất cũng trên 1m8, khí chất mạnh mẽ, cực kỳ đẹp trai và ngầu đét!


Sao... bóng lưng đang đi vào tiệm kem kia... trông quen quen?


Giống như... đã gặp ở đâu rồi?


Ở đâu nhỉ?


Thư Nhu cố gắng lục lại trí nhớ, đột nhiên nhớ ra!


Đây chẳng phải là cậu con trai đi xe đạp đón Thư Nhĩ mỗi ngày sao?


Thì ra... là anh ta! Chính là “thiếu gia Hoắc” nổi tiếng!


Anh ta đến thật sao?!


Lần này thì vui rồi, chuẩn bị có trò hay để xem!


***


Âm thanh gầm rú của chiếc siêu xe vừa rồi, không chỉ có Thư Nhu và Tiểu Phân nghe thấy, mà cả đám người trong tiệm kem cũng nghe rõ.


Chỉ có Thư Nhĩ chẳng hề nghĩ chuyện đó là do Hoắc Triều tới.


Bình thường Hoắc Triều đi đạp xe, dù chiếc xe đạp đó là loại cực đắt, nhưng so với siêu xe thì vẫn là quá thấp, không thể so được.


Cho đến khi Hoắc Triều bước vào tiệm, anh cầm chìa khóa xe, đeo kính râm đen, khí thế lẫm liệt như một luồng gió mạnh thổi vào quán, ngay cả Thư Nhĩ cũng bị choáng váng mất mấy giây.


Nhìn lần đầu suýt không nhận ra.


Nam chính không thả thính thì thôi, chứ đã thả thì thực sự gây sốc.


Bình thường anh mang theo vẻ cợt nhả và bất cần, nhưng lúc này thì... khí chất hoàn toàn mở khóa, tuấn tú ngút trời, bước đi đầy phong thái.


Thư Nhĩ cười tươi rói, vội vàng đứng dậy gọi, “Anh ơi!”


Hoắc Triều khẽ gật đầu, “Ừ.”


Vừa vào, anh đã chú ý ngay đến hai người bên cạnh cô: anh biết Ninh Manh, bạn thân của Thư Nhĩ, hai người dính nhau như hình với bóng.


Còn cậu con trai bên cạnh? Chưa từng thấy bao giờ.


Ban đầu Hoắc Triều tưởng là ai đó chẳng quan trọng, nhưng sau khi anh liếc nhìn hành động của anh ta thì lông mày hơi nhướng lên.


Nếu anh không nhìn nhầm… anh ta đang làm một loại kem màu xanh lá?


Giữa đám kem trắng, kem dâu đỏ, cái màu xanh lá đó nổi bần bật.


Là… đang làm kem lưỡi xanh đã bị ngừng sản xuất từ lâu rồi á?


Hoắc Triều tặc lưỡi, khẽ nhếch môi.


Anh tiến lên vài bước, trực tiếp kéo tay Thư Nhĩ, “Về thôi.”


Thư Nhĩ ngơ ngác, “Ơ… Khoan đã anh, đợi em với, đừng đi nhanh thế…”


Ninh Manh ở phía sau che miệng, suýt nữa hét lên vì bất ngờ.


Cái gì thế? Đại ca vừa đến là kéo Thư Nhĩ đi luôn?!


Cô ấy vội vàng gọi lớn, “Tiểu Nhĩ ơi, Tưởng Tây Từ sắp làm xong kem rồi, cậu không ăn à?!”


Nghe đến đây, bước chân của Hoắc Triều khựng lại nửa giây, sau đó càng nhanh hơn.


Chân dài, bước nào bước nấy đều như đang chạy, Thư Nhĩ gần như nửa người bám lên tay anh, vừa đi vừa làu bàu, “Sao đi nhanh vậy?”


Hoắc Triều cười nhẹ, “Không nhanh thì kem tan hết.”


Hả? Hoắc Triều mua kem cho cô à?


Nhưng mà… cô chỉ muốn ăn kem lưỡi xanh thôi?!


Cô vội quay đầu lại hét lớn, “Tớ vẫn muốn ăn nha! Ninh Manh, nhớ bảo Tưởng Tây Từ giữ lại cho tớ đó!”


Sau khi ngồi vào ghế phụ trong xe của Hoắc Triều, thắt dây an toàn xong, cô bị anh nhét một chiếc hộp nhỏ mát lạnh vào tay, cô vẫn còn đang bối rối.


“Anh, cái này là gì vậy?”


Hoắc Triều lái xe bằng một tay, chân đạp ga, chiếc Ferrari đỏ như một mũi tên xé gió lao đi trên phố.


Vài giây sau, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tự mở ra xem đi.”


Thư Nhĩ bĩu môi, mở chiếc hộp ra.


Bên trong là một lớp xốp giữ nhiệt, có thêm mấy túi đá lạnh nhỏ.


Ở giữa là một cây kem lưỡi xanh huyền thoại đã bị ngừng sản xuất.


Cô cúi đầu nhìn hạn sử dụng, sản xuất từ một năm trước, nhưng hạn dùng là 18 tháng, vẫn còn ăn được!


Vậy…


Hoắc Triều đã tìm kem lưỡi xanh sản xuất từ một năm trước ở đâu ra?!


Tác giả có lời muốn nói:


Công tử Hoắc ghen mà không tự biết =))


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin