CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 46


Sau khi ném cái cặp nặng trịch xuống, Thư Giai Nhĩ khoanh tay đứng yên, lặng lẽ nhìn họ diễn tuồng. Đến khi Lưu Yên nói xong câu cuối cùng, cô mới cong môi, nửa cười nửa không hỏi: “Xong hết chưa?”


Thư Nhĩ liếc Thư Giai Nhĩ đầy ghen tỵ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, rất nhanh giấu kỹ cảm xúc đó. Cô ta ra vẻ hiền lành, giống như một chị gái tâm lý đang dẫn dắt em gái nổi loạn lạc đường quay về chính đạo, lên mặt dạy bảo: “Cậu đừng thấy phiền lòng, mẹ… à không, dì Lưu chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”


Thư Giai Nhĩ ngồi xuống thành ghế sofa, giọng mang theo chút kinh ngạc giả tạo: “Tôi biết, nhưng tôi có chút thắc mắc.”


Thư Nhĩ thuận miệng hỏi: “Thắc mắc gì?”


Thư Giai Nhĩ cười nhạt: “Sao cậu thi kém vậy? Chỉ có 649 điểm à?”


Thư Nhĩ, Lưu Yên: !!!


Nụ cười trên mặt Thư Nhĩ hơi cứng lại, nhưng cô ta vẫn cho rằng Thư Giai Nhĩ chỉ đang mạnh miệng. Cô đoán Thư Giai Nhĩ là kiểu người nghiêm khắc với người khác nhưng lại dễ dãi với bản thân, thi được 500 điểm cũng tự cho là lên trời, giờ thấy người khác được 649 điểm lại dám chê bai.


Loại người này là kiểu Thư Nhĩ ghét nhất, không nhìn ra điểm yếu của mình, cũng không thừa nhận sự xuất sắc của người khác.


Chẳng lẽ thừa nhận người khác giỏi hơn mình lại khó đến thế sao?


Thư Nhĩ không tin nổi một phượng hoàng từ nông thôn như Thư Giai Nhĩ có thể thi điểm cao hơn cô ta. Chuyện đó là điều hoàn toàn không thể.


Thư Thương ồ lên, ngập ngừng hỏi: “Vậy chị, chị thi được bao nhiêu?”


Ánh mắt mọi người nhất thời dồn hết về phía Thư Giai Nhĩ.


Cô thản nhiên đáp: “Nói ra cũng thấy xấu hổ, lần này chị được hạng ba toàn khối, 686 điểm. So với thứ hạng dự kiến thì thấp hơn một bậc, tạm coi là chấp nhận được đi.”


Nói đến đây, cô quay sang nhìn Thư Nhĩ, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên giả vờ: “Thư Nhĩ à, tôi tưởng cậu được học hành tử tế từ nhỏ, điểm thi chắc chắn không thể thua tôi, một đứa từ nông thôn mới lên. Không ngờ bài thi dễ như vậy mà cậu thi kém thế.”


Mặt Thư Nhĩ đỏ bừng, không thể tin nổi, hét lên the thé: “Không thể nào!”


Thư Giai Nhĩ bật cười lạnh lùng: “Không thể? Cậu có muốn xem bài thi của tôi không? Cậu lấy cái gì ra để tự tin? Cái gọi là tự tin của cậu là dựa vào việc cướp lấy những gì vốn thuộc về tôi. Đáng tiếc, dù có thế, cậu vẫn không bằng tôi.

Cậu được 649 điểm thì có tư cách gì nói chuyện điểm số với tôi?”


Thư Nhĩ cắm móng tay sâu vào lòng bàn tay mình, chỉ có cơn đau nhói mới ngăn cô ta không phát điên tại chỗ.


686 điểm!


Sao có thể chứ?


Sao cô có thể thi được điểm cao như vậy?


Lưu Yên cũng sững sờ mất một lúc: “Tiểu Nhĩ, con… Thư Nhĩ cũng không tệ mà.”


Thư Giai Nhĩ mỉm cười như không: “Không tệ? Xin lỗi, với cái điểm đó, con thật sự thấy không ổn. Con đã nói rồi, tính con không tốt, nếu ai cứ tự đưa mặt ra mà con không tát một cái thì chẳng phải uổng lòng tốt của người ta sao?”


Lưu Yên cảm thấy Thư Giai Nhĩ càng nói càng quá đáng, định lên tiếng ngăn lại: “Tiểu Nhĩ!”


Thư Giai Nhĩ nhìn bà, mỉa mai đáp: “Thưa quý bà, quý bà thật sự xem tôi là con gái sao? Bà từng tôn trọng tôi chưa? Ngày nào cũng để cô ta tới nhà này, muốn làm khó ai đây? Cô ta đến một lần, tôi phản kích một lần. Các người làm tôi khó chịu thì cũng đừng mong sống yên ổn! Nói thật, tôi thấy những bậc cha mẹ mà mười mấy năm bị tráo con còn không hay biết, vừa mù mắt vừa mù tim, không xứng làm cha mẹ. Tìm lại được con ruột rồi mà vẫn thiên vị đứa con nuôi mười mấy năm, thì lại càng không xứng làm cha mẹ!”


Những lời của Thư Giai Nhĩ khiến Lưu Yên á khẩu không nói nên lời.


Không khí đặc quánh mùi thuốc súng, Thư Thương co đầu rụt cổ, không dám thốt ra lời nào.


Lúc này, cậu dường như bắt đầu hiểu được sự bất bình và đau khổ trong lòng chị gái. Cậu tự hỏi, nếu mình là Thư Giai Nhĩ thì mình sẽ ra sao?


Nếu có một người đã chiếm vị trí của mình suốt hơn mười năm, cướp đi tình yêu của ba mẹ, dù mình có trở về cũng không nhận được sự quan tâm xứng đáng, cậu nghĩ có lẽ mình cũng không chịu nổi.


Thư Giai Nhĩ quay đầu nhìn Thư Nhĩ, khóe môi cong lên một nụ cười đầy lạnh lùng:

“Muốn chơi với tôi? Được thôi, tôi theo đến cùng! Để xem cuối cùng cậu có chịu nổi hậu quả này không!”


Một nhóm quần chúng ăn dưa ló đầu ra nhìn, cảm thấy như vừa xem một vở kịch hấp dẫn.


Các cô chú giúp việc như bảo mẫu, làm vườn, đầu bếp đều cảm thấy, trong tất cả các thiên kim bị tráo nhầm, Thư Giai Nhĩ chắc chắn là người có sức chiến đấu mạnh nhất.


Cô tự tin, mạnh mẽ, hoàn toàn không nhún nhường khi giành lại những gì thuộc về mình.


Sự chiến đấu đó hoàn toàn dựa vào năng lực thực sự của bản thân.


Một đứa trẻ từ nông thôn lên thành phố, vậy mà thi tốt hơn hẳn Thư Nhĩ, người được giáo dục tốt nhất từ nhỏ.


Thực tế chứng minh, gen rất quan trọng.


Tất nhiên, nếu Thư Giai Nhĩ nghe được luận điểm này, nhất định sẽ cười nhạt, cô chưa từng tin chỉ dựa vào gen mà thành tài.


Sau khi để lại lời đe dọa kia, Thư Giai Nhĩ lên lầu ngay không chần chừ. Thư Thương lén nhìn Thư Nhĩ, rồi quay sang nhìn Lưu Yên, cuối cùng nghe theo tiếng nói của lương tâm, nhặt cặp sách của Thư Giai Nhĩ lên, lạch bạch chạy theo chị gái.


Thư Giai Nhĩ đã nhận ra có cái đuôi nhỏ theo sau, nhưng cô không để tâm.


Về đến phòng, Thư Thương đưa cặp cho cô, cẩn thận hỏi: “Chị, em có thể xem bài thi của chị không?”


Thư Giai Nhĩ nhún vai thản nhiên: “Trong cặp đấy, tự xem đi.”


Được chị đồng ý, Thư Thương lập tức nôn nóng kéo khóa cặp, lấy mấy tờ bài thi ra.


Nhìn những bài kiểm tra đầy dấu tick đỏ, Thư Thương há hốc mồm.


Thì ra chị nói thật! Chị không nói dối!


Nhìn những bài thi có tỷ lệ đúng cao là một loại hưởng thụ, Thư Thương ngắm nghía rất lâu rồi mới nói: “Chị giỏi thật đấy.”


Lần này, tiếng chị mà cậu gọi chân thành hơn hẳn.


Một lúc sau, Thư Thương lại nói: “Chị ơi, tối nay ông bà ngoại sẽ đến nhà, chị có muốn chuẩn bị gì không?”


Thư Giai Nhĩ lập tức hứng thú: “Ông bà ngoại đến à?”


Thư Thương gật đầu.


Thư Giai Nhĩ tranh thủ hỏi thăm một số thông tin, Thư Thương không giấu diếm, chị hỏi gì cậu trả lời nấy, cung cấp đầy đủ tình báo cho chị.


Thời gian trôi nhanh, đến tối.


Ăn cơm xong, Thư Giai Nhĩ không về phòng ngay, mà cùng Thư Thương ngồi đợi ở phòng khách.


Lưu Yên muốn nói gì đó mấy lần, nhưng không biết bắt đầu thế nào. Một người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán như bà đã quen với việc nói một là một, hai là hai trong giới kinh doanh, lần đầu tiên thấy khó xử khi đối mặt với con gái ruột và con gái đã nuôi dạy mười bảy năm.


Không trách người ta thường nói người làm quan khó xử việc nhà, chuyện nhà thật sự không dễ giải quyết.


Ngay cả khi cùng là con ruột, muốn hai bát nước đều đầy cũng khó, huống chi là tình huống phức tạp như hiện tại.


Ông bà ngoại đến nhà lúc khoảng 7 giờ rưỡi tối. Mấy năm gần đây, ông bà sinh sống ở nước ngoài để an dưỡng tuổi già, lần này đặc biệt về nước vì chuyện của Thư Giai Nhĩ.


Ông bà vừa bước vào nhà, Thư Giai Nhĩ nở nụ cười rạng rỡ và đầy thân thiện.


Thông thường, người già rất thích những đứa trẻ hay cười, dễ thương, cảm thấy mang lại không khí vui vẻ.


Giọng Thư Giai Nhĩ mềm mại ngọt ngào, vừa thấy người đã lễ phép chào hỏi, không chút ngại ngùng: “Ông ngoại, bà ngoại!”


Bà ngoại năm nay hơn bảy mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, trông rất khỏe mạnh, cứng cỏi. Bà nhìn thấy cháu gái cười rạng rỡ thì thấy vui vẻ hẳn. Nếu Thư Giai Nhĩ cau có, nhăn nhó, vừa gặp đã kể khổ thì ngược lại, bà chẳng thích cho lắm.


Bà ngoại ồ một tiếng, lấy ra món quà mà bà đã chuẩn bị từ trước.


Quà của bà là một đôi vòng ngọc có chất lượng rất tốt. Người ta vẫn nói ngọc dưỡng người, đôi vòng này chỉ nhìn thôi đã biết giá trị không nhỏ.


Ông ngoại thì thực tế hơn, tặng một phong bao lì xì nặng tay.


Nhận xong quà, Thư Giai Nhĩ ngồi xuống ghế sofa cùng bà ngoại.


Bà ngoại cẩn thận ngắm nhìn gương mặt của Thư Giai Nhĩ, vừa nhìn vừa không tiếc lời khen: “Đứa nhỏ này xinh thật.”


Thư Giai Nhĩ ngọt ngào đáp lại: “Chắc do cháu thừa hưởng nhan sắc của bà đó ạ.”


Ông ngoại cười ha hả: “Bà ngoại cháu hồi trẻ nổi tiếng là mỹ nhân khắp vùng đó!”


Bà ngoại giờ đã có tuổi, làn da chảy xệ, chỉ còn thấp thoáng vài nét sắc sảo thời son trẻ, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ. Nói thật, người có tuổi thì không dựa vào nhan sắc nữa, khí chất mới quan trọng.


Thư Giai Nhĩ trêu: “Vậy chắc hồi xưa ông theo đuổi bà vất vả lắm đúng không?”


“Chứ còn gì nữa, lúc ấy bà ngoại cháu nổi tiếng lắm!”


“Nhờ ông có bản lĩnh, cuối cùng mới cưới được mỹ nhân về, khiến người ta ghen tị!”


Lúc Thư Giai Nhĩ nói đến khiến người ta ghen tị, đôi mắt cô sáng lấp lánh, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, khiến hai ông bà cũng bật cười vui vẻ.


Nếu Thư Giai Nhĩ muốn làm thân với ai, cô nhất định là một bậc thầy tán dương, các kiểu lời khen ngọt ngào cứ tuôn ra ào ào. Chiêu này tuy không phải ai cũng ăn, nhưng đa phần người lớn tuổi đều rất thích.


Thư Thương ngồi một bên nhìn, tròn mắt thán phục.


Cậu trước giờ chỉ thấy chị gái mình lạnh lùng, sắc bén, mạnh mẽ đáp trả không chút khoan nhượng, chứ chưa từng thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại ngọt ngào như thế này.


Má Trương lúc này bưng trái cây ra cho mọi người, nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Thư Giai Nhĩ cũng vô cùng ngạc nhiên.


Đúng là cao thủ! Thật sự là cao thủ!


Với kiểu gặp người nói lời hợp người, gặp quỷ nói lời hợp quỷ như này, liệu Thư Nhĩ có phải là đối thủ của cô không đây?


Má Trương không tin Thư Nhĩ có thể thắng được.


Có lẽ dáng vẻ ngọt ngào, ngoan ngoãn của Thư Giai Nhĩ khiến bà ngoại vừa mắt nên thái độ của bà rất ôn hòa: “Về nhà đã quen chưa cháu?”


Thư Giai Nhĩ chỉ vào bộ đồ trên người mình, mỉm cười nói: “Quen rồi ạ, mẹ mua cho cháu rất nhiều quần áo mới.”


Bà ngoại nhìn rồi khen: “Đẹp.” Lời này không phải khách sáo, Thư Giai Nhĩ vốn xinh xắn, mặc gì cũng đẹp.


Thư Giai Nhĩ nghiêng đầu cười ngọt ngào: “Bà ngoại cũng đẹp mà.”


“Bà già rồi, sao so được với đám trẻ bọn cháu?”


Thư Giai Nhĩ khoác tay bà ngoại, thân mật nói: “Nhưng khí chất của bà ngoại thì cháu học mãi cũng không được đâu ạ.”


Bà ngoại nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cô, giọng đầy yêu thương: “Cái miệng nhỏ này ngọt như mía lùi.”


Thư Giai Nhĩ và Thư Thương ngồi chơi một lúc thì bị hai ông bà đuổi khéo: “Các cháu ra ngoài chơi đi.”


Thư Giai Nhĩ biết ông bà muốn nói chuyện riêng với mẹ cô, Lưu Yên, nên rất hiểu chuyện đứng dậy rời đi. Thư Thương thấy chị đi thì cũng lập tức đi theo.


Khi hai đứa trẻ đã rời khỏi phòng khách, nét mặt bà ngoại trầm xuống: “Chuyện là thế nào? Con bé vốn không lớn lên bên cạnh con, tình cảm đã ít ỏi, giờ con lại muốn làm nó lạnh lòng hả?”


Dù Thư Giai Nhĩ chưa từng than phiền gì trước mặt hai ông bà, nhưng ông bà ít nhiều cũng đã nghe những chuyện xảy ra trong nhà họ Thư. Người lớn tuổi như họ coi trọng huyết thống, coi trọng con cháu ruột thịt.


Vẻ mặt Lưu Yên đầy khó xử: “Mẹ, con đã nuôi Thư Thư mười bảy năm, cho dù nuôi một con chó cũng có tình cảm, huống gì là một con người.”


“Nó có ba mẹ ruột để yêu thương, con lo làm gì?”


Lưu Yên lộ vẻ khó xử: “Gia cảnh nhà họ Thư không được tốt, nhà ta cũng đâu phải không nuôi nổi hai đứa con gái…”


“Đúng là nhà ta nuôi nổi hai đứa con gái, nhưng tại sao phải nuôi con người ta? Chuyện năm đó ôm nhầm con, đã điều tra rõ chưa?”


Lưu Yên thở dài: “Do người đàn bà đó cố tình ôm nhầm.”


“Cái đầu óc này của con đúng là... Người ta cố tình để con gái ruột của con chịu khổ, vậy mà con còn muốn nuôi con gái người ta cho tử tế?”


Lưu Yên vội vàng bênh vực Thư Nhĩ: “Mẹ, chuyện đó không phải là lỗi của Thư Thư…”


Giọng bà ngoại trở nên nghiêm khắc hơn: “Vậy chẳng lẽ là lỗi của cháu ruột mẹ sao?! Con bé Giai Nhĩ mới là người vô tội nhất trong chuyện này!”


Lúc này ông ngoại mới cất lời: “Người đàn ông nhà họ Thư đó chẳng có bản lĩnh gì, ba sẽ sắp xếp cho anh ta một công việc khác tương đương với hiện tại, chuyển cả nhà họ rời khỏi thủ đô. Còn người phụ nữ kia, dù sao chị ta cũng đã làm mẹ của Giai Nhĩ suốt mười bảy năm, lại là mẹ ruột của Thư Nhĩ, việc đã qua không cần truy cứu nữa. Cứ như vậy đi. Về phần Thư Nhĩ, sau này trong nhà đừng nhắc đến nó nữa, xem như chưa từng tồn tại.”


Bà ngoại lập tức gật đầu đồng tình, như thể đóng dấu xác nhận: “Làm vậy là nhân từ lắm rồi. Chúng ta chưa trả đũa, chỉ cho họ sống và làm việc trong một thành phố khác là nhân nhượng lắm rồi. Cứ làm thế đi.”


Số phận của nhà họ Thư từ đó được định đoạt.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin