Chương 32
Đến khi Hoắc Triều rời đi với vẻ mặt thoải mái, Thư Nhĩ trở lại lớp học với hai bàn tay được sơn màu sơn móng tay bơ xanh, cô vẫn không thể hiểu, vừa rồi Hoắc Triều ghen tị, hay chỉ đơn thuần không vui vì cô chơi khăm anh.
Chủ yếu là câu nói của Hoắc Triều: “Rất hợp với tôi bây giờ”, khiến cô không thể không suy nghĩ nhiều.
Màu xanh lục, rất hợp với anh hiện tại? Ý anh là anh cũng bị đội mũ xanh? Hơn nữa là bị cô đội cho anh?
Nếu thật sự là như vậy, Thư Nhĩ chỉ biết thở dài, một người là nam chính, một người là nữ phụ, hà tất phải tổn thương nhau như thế.
Sau khi ngồi xuống, Thư Nhĩ suy nghĩ cẩn thận. Cô đoán chắc nam chính có cùng suy nghĩ như cô. Người kiêu ngạo như anh, nhất định sợ bị người khác hiểu lầm là bị cắm sừng.
Nếu vậy thì câu nói dễ gây hiểu lầm kia cũng không quá kỳ lạ nữa.
Vừa về tới chỗ ngồi, Tưởng Tây Từ đã đẩy cuốn sổ ghi chép của mình sang cho cô.
“Trên này là ghi chép mà tớ cẩn thận sửa lại” Lúc này, Tưởng Tây Từ đột nhiên để ý tới bàn tay của Thư Nhĩ. Anh ta nhớ lúc cô đi ra ngoài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, có hình bán nguyệt trắng nhỏ xinh xắn, trông rất đáng yêu và hồng hào.
Bây giờ, móng tay cô được sơn màu xanh lá cây. Màu sơn rất đẹp nhưng sơn không đều, bị lem ra da ngón tay.
Tưởng Tây Từ không hỏi nhiều, chỉ lấy vài tờ khăn giấy ở trong ngăn bàn, đưa cho Thư Nhĩ, nhẹ giọng nói: “Cậu lau đi.”
Thư Nhĩ cảm thấy Tưởng Tây Từ rất chu đáo và tinh tế, cô nói cảm ơn rồi dùng khăn giấy lau sạch lớp sơn móng tay mà lúc nãy Hoắc Triều vô tình sơn.
****
Mấy ngày trước ba mẹ Thư không có mặt ở Bắc Kinh, Hoắc Triều nghe ngóng được là mẹ Thư sẽ đến vào tối thứ Ba.
Thư Nhĩ cảm thấy trong việc cô quay trở lại nhà họ Thư, Hoắc Triều đã giúp đỡ rất nhiều, cô muốn tặng anh một món quà tử tế để cảm ơn.
Nhưng tặng gì lại là một vấn đề.
Quá đắt thì cô không đủ tiền mua.
Quá rẻ thì chẳng có ý nghĩa gì.
Cô đã khiến anh mệt mỏi nhiều, nếu là người khác, chắc đã không chịu nổi kiểu bệnh công chúa của cô từ lâu.
Nghĩ vậy, Thư Nhĩ quyết định đích thân chọn một món quà tử tế cho anh.
Trước kia nguyên chủ sống với bà nội, hai bà cháu nương tựa vào nhau, tình cảm rất tốt. Có lẽ sợ cô không quen khi trở lại thành phố lớn, trước khi mất, bà đã để lại tất cả tiền riêng cho cô.
Bà vốn không giàu, trước đó lại bị bệnh nên tốn khá nhiều, số tiền riêng còn lại chỉ khoảng 10.000 tệ.
Ngần đó cũng đủ để Thư Nhĩ mua một món quà vừa tầm.
Sau giờ tan học chiều thứ Hai, Thư Nhĩ cầm theo thẻ ngân hàng đi đến cửa hàng thú cưng.
Ban đầu cô muốn mua tặng Hoắc Triều một con rùa, hoặc thỏ, hoặc một con vật cưng nào đó. Nhưng khi đến cửa hàng, nhìn thấy vô số chó mèo đáng yêu, cô thực sự bị rối.
Con chó mặt xệ này thì dễ thương, mèo lông vàng kia đáng yêu.
Con Samoyed ngốc ngốc cũng đáng yêu, mèo Ragdoll kia trông ngu ngơ.
Con Husky thì ngốc, con mèo đần đần kia trông cũng ngố không kém.
Thư Nhĩ cầm thẻ ngân hàng, hoàn toàn không thể quyết định. Con nào cũng muốn.
Đúng lúc không biết chọn con nào, ánh mắt cô bỗng chú ý đến một con heo.
Cô chỉ về phía con heo và hỏi: “Con heo kia là gì thế?”
Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu: “Đây là heo cảnh mini.” Cô ấy còn lấy một ít trái cây đưa cho Thư Nhĩ và nói, “Cô có thể thử cho nó ăn.”
Thư Nhĩ cầm một miếng dưa lưới cắt sẵn, đặt gần miệng con heo.
Heo nhỏ lập tức nhai rôm rốp, ăn rất ngon lành.
Kiếp trước Thư Nhĩ từng nuôi chó chăn cừu đen, cũng từng nuôi mèo tai cụp lông vàng, nhưng chưa từng nuôi heo cảnh. Lần này cô mua thú cưng để tặng người khác, nhưng cảm thấy tặng một con heo cũng khá đặc biệt?
Cô hỏi giá, không đắt, chỉ khoảng 1000 tệ. Cô vui vẻ mua luôn, đặt tên cho con heo là “Triều Triều”.
Thư Nhĩ ôm Triều Triều, nghĩ rằng Hoắc Triều chắc sẽ, hoặc có thể, hoặc sẽ thích món quà này.
Anh không thích cũng phải thích!
Vì đây là tấm lòng của cô!
Trước giờ Thư Nhĩ chưa từng đến nhà của Hoắc Triều, đây là lần đầu tiên cô chủ động bắt xe buýt tới tìm anh. Cô phải hỏi Hứa Trần mới biết địa chỉ nhà Hoắc Triều. Tính tình Hứa Trần thật thà, cô hỏi gì anh ta cũng trả lời.
Khi đến gần khu nhà của Hoắc Triều thì đã gần 8 giờ tối, cô vẫn chưa ăn tối, bụng đói kêu ùng ục.
Khu nhà của Hoắc Triều không giống khu cô ở, nhà cô là khu cũ, ai vào cũng được.
Còn khu nhà của Hoắc Triều thì phải có thẻ cư dân mới vào được.
Thư Nhĩ không biết anh ở tòa nhà nào, đành ôm Triều Triều đứng chờ ở cổng. Cô nhắn cho Hoắc Triều trên WeChat, bảo anh ra đón.
Nhìn thấy Hoắc Triều từ xa, Thư Nhĩ lập tức vui vẻ vẫy tay. Cô ôm con heo nhỏ bằng một tay, con heo phát ra tiếng ụt ịt.
Thư Nhĩ đặt tay xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Triều Triều, nói: “Ngoan nhé, theo anh Hoắc Triều thì ngày nào cũng được ăn ngon mặc đẹp.”
Lúc đầu Hoắc Triều nghe Thư Nhĩ nói cô đã tới, anh tưởng là có chuyện gấp, nhưng khi thấy cô ôm con heo đen trắng từ xa thì lập tức có linh cảm chẳng lành.
Con heo này để làm gì?
Vừa thấy Hoắc Triều bước tới, Thư Nhĩ lập tức ôm Triều Triều lại gần anh.
Hoắc Triều lùi lại mấy bước theo phản xạ.
Thư Nhĩ không để ý, hăng hái giới thiệu: “Anh, đây là món quà em tặng anh, em đã đặt tên cho nó rồi, gọi là Triều Triều.”
Hoắc Triều: ……
Đại ca Hoắc thật sự đã bị dày vò đến mức không còn cáu nổi nữa.
Anh thậm chí lười hỏi tại sao lại đặt tên con heo là Triều Triều.
“Vì sao tặng tôi thứ này?”
Thư Nhĩ hơi cúi người, khuôn mặt đầy vẻ thành tâm nói: “Dạo này được anh chăm sóc, món quà nhỏ này không đủ để thể hiện lòng biết ơn, em mong anh thích.”
Đã quen với kiểu Thư Nhĩ làm trời làm đất, giờ thấy cô nói năng văn vẻ như vậy, Hoắc Triều nhất thời có chút không quen.
Thư Nhĩ xoa đầu Triều Triều, tiếp tục nhiệt tình giới thiệu: “Đây là heo cảnh mini, trước khi đến đây em đã tắm cho nó rồi, bây giờ sạch sẽ thơm tho, đã chích đủ các mũi tiêm cần thiết.”
Lần này Hoắc Triều im lặng gần một phút, rồi mới chậm rãi nói: “Thư Nhĩ, tôi phải cảm ơn em đấy.”
Nếu nghe kỹ, có thể phát hiện trong giọng nói của anh mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.
Thư Nhĩ cười tít mắt, “Anh à, không cần cảm ơn đâu”
Hoắc Triều: …
Thư Nhĩ mở to đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn anh: “Anh ơi, anh có thích món quà này không?”
Hoắc Triều mặt lạnh như tiền nhìn Thư Nhĩ, chỉ hờ hững “Ừ” một tiếng.
Tuy mặt thì như gánh cả thế giới, nhưng trong lòng lại cảm thấy anh có vẻ bị cô chơi hỏng rồi, sao lại cảm thấy cô mở to mắt, cười rạng rỡ như vậy có chút đáng yêu?
Khi Hoắc Triều về đến nhà, người giúp việc từ trong bếp đi ra, vừa lau tay vừa gọi anh ăn trái cây: “Cậu hai, có dưa lưới tươi đấy, cậu có muốn… ơ, con heo nhỏ này của nhà ai thế?”
Hoắc Triều đặt con heo cảnh xuống đất đầy vẻ chán ghét, phủi quần áo: “Kể từ nay nó sẽ sống trong nhà.”
Người giúp việc sửng sốt một lúc, rồi mới đáp: “À… vâng.”
Sau khi Hoắc Triều thay đồ xong, người giúp việc mang tới một đĩa trái cây tươi, con heo nhỏ cũng lạch bạch chạy theo vào phòng.
Hoắc Triều cụp mắt, nhìn con heo cảnh tên Triều Triều đang ngồi bên chân mình với gương mặt vô cảm.
Con heo nhìn một chỗ.
Hoắc Triều nhìn theo ánh mắt nó, thấy đĩa trái cây trên bàn.
Có đủ loại trái cây.
Hoắc Triều nhướng mày: “Muốn ăn à?”
Con heo nhỏ lập tức phát ra tiếng ụt ịt, trông như sắp chết đói đến nơi.
Hoắc Triều tặc lưỡi, dùng chiếc nĩa nhỏ xuyên qua một miếng dưa lưới, đưa tới miệng nó.
Heo nhỏ hí hửng nhón chân lên, há miệng đớp lấy, nhai nhóp nhép rất ngon lành.
Hoắc Triều bật cười khẽ: “Không ngờ mày biết nhóp nhép đấy. Chắc học theo chủ trước của mày hả?”
Con heo đương nhiên không biết nói chuyện, chỉ biết phát ra tiếng ụt ịt.
Hoắc Triều lại cười khẽ: “Cả tiếng ụt ịt này cũng giống hệt chủ cũ nhỉ?”
Anh nhớ Thư Nhĩ rất hay rên rỉ nũng nịu, mỗi lần lên cơn bệnh công chúa là rên suốt không dứt.
Cô nàng rắc rối này, đúng là giỏi làm nũng.
Con heo nhỏ đương nhiên không hiểu lời người, chỉ mở to đôi mắt đen lay láy như đang nói: “Tôi còn muốn ăn nữa”
Hoắc Triều thật sự cạn lời.
Giờ đây nhìn vào mắt con heo đen láy, anh lại liên tưởng đến đôi mắt sáng long lanh như trái nho đen của Thư Nhĩ.
Có lẽ anh đã bị chơi hỏng rồi.
Con heo nhỏ rất ngoan, vì muốn được cho ăn, nó đặt hai chân trước lên ống chân Hoắc Triều, ngẩng cao đầu đầy hy vọng.
Hoắc Triều lại đút cho nó một trái nho.
Heo nhỏ ăn ngon lành, mặt mũi đầy thỏa mãn.
Hoắc Triều nhíu mày: “Sao cái gì mày cũng ăn thế?”
Anh lôi điện thoại ra tra Google, tìm hiểu xem heo cảnh có ăn được trái cây không. Anh sợ mới ngày đầu về nhà, con heo này đã bị anh cho ăn chết.
Nếu mà nó chết thật, Thư Nhĩ chắc chắn sẽ làm ầm lên.
Trên mạng có đủ ý kiến, Hoắc Triều xem đại khái thì thấy heo cảnh là loài không kén ăn, gần như có thể ăn mọi thứ, nên chủ phải kiểm soát kỹ lượng thức ăn, tránh cho ăn quá no.
Nghĩ lại cũng đúng, tên gọi là heo cảnh nghe có vẻ sang chảnh, chứ vẫn là heo.
Chắc chắn cái gì nó cũng thấy ngon, nhưng heo cảnh thì nên ăn rau củ là chính, như cà rốt, dưa leo… Trái cây cũng là thực phẩm chính nên ăn được.
Xem xong cả đống thông tin đó, Hoắc Triều mới yên tâm đút thêm cho nó miếng dưa lưới.
Có đồ ăn, heo cảnh rất ngoan.
Ngoan ngoãn nhóp nhép nhai, không hề khiến người ta thấy phiền.
Hoắc Triều tặc lưỡi: “Ăn uống ngoan ngoãn thế, còn ngoan hơn cả chủ trước của mày.”
Chủ cũ của nó cực kỳ kén ăn, không ăn đồ nhiều calo, đồ dầu mỡ thì càng không.
Để giữ dáng, cô ấy kén chọn ghê gớm.
