Chương 1
Thư Nhĩ nhìn quyển sách trong tay, càng nhìn càng tức.
Đọc đến một nửa, dù còn hơn nửa cuốn, cô vẫn không nhịn được ném nó đi, không muốn thấy thêm giây nào nữa.
Đã hơn mười một giờ đêm, cô dụi đôi mắt cay xè, mặc bộ đồ ngủ màu hồng đi vào phòng tắm.
Vừa đánh răng rửa mặt, cô vừa lầm bầm: “Nam chính đúng là đầu đất! Không hỏi han gì mà đã chắc chắn nữ phụ là ân nhân hồi nhỏ của mình, chỉ vì tên Thư Nhĩ và Thư Như phát âm giống nhau? Còn nữ chính nữa, đúng là ác độc. Nữ phụ chẳng làm gì, chỉ vì trong thời gian bị nhận nhầm, nam chính đối xử với cô ấy tốt một chút, mà cuối cùng nữ chính lại bán cô ấy lên núi khai thác than, không cho trở về cả đời? Đây là chuyện mà con người làm được sao? Nữ phụ có chọc ai đâu, tự dưng bị đối xử thảm như vậy? Đúng là họa từ trên trời rơi xuống!”
Đây không phải lần đầu Thư Nhĩ đọc quyển truyện này, nhưng là lần đầu cô thật sự tức giận đến vậy.
Có hai lý do khiến cô giận.
Thứ nhất, nữ phụ trong truyện thật sự vô tội. Ban đầu, nam chính đột nhiên đối xử tốt với cô chẳng nói gì, khiến cô hoang mang và vui mừng, vừa lo sợ vừa hạnh phúc, chỉ sợ mình làm gì sai. Nhưng sự tốt đẹp ấy rất nhanh bị rút lại. Không những bị rút lại, cô còn gặp rắc rối lớn vì chuyện đó.
Lý do thứ hai… là vì cô trùng tên với nữ phụ trong truyện!
Quá xui xẻo.
Nhưng nghĩ cho cùng, đó chỉ là một quyển truyện mà thôi. Thư Nhĩ lẩm bẩm vài câu cho hả rồi thôi.
Dù gì thì mấy tình tiết trong truyện là do tác giả cố tình “ngược” nhân vật cho có drama. Ai tin thật thì đúng là ngốc.
Nghĩ vậy, cô leo lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
***
Có một giọng nói vang bên tai Thư Nhĩ: “Thư Nhĩ, mau dậy đi, cậu ấm thứ hai của nhà họ Đường lại sai người mang trái cây và sữa tới.”
Thư Nhĩ bị đánh thức nhưng không nổi cáu. Cô chỉ ngơ ngác chống tay ngồi dậy trên bàn học, cảm thấy có gì đó là lạ. Cô dụi đôi mắt còn ngái ngủ, từ từ mở ra.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô mở to mắt đầy kinh ngạc!
Chẳng phải cô đang ngủ trong phòng mình sao? Sao vừa ngủ dậy đã thấy mình đang… trong lớp học?
Cô rõ ràng vừa mới nhận giấy báo trúng tuyển đại học, còn đang chuẩn bị nhập học trong một tháng tới mà? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khi Thư Nhĩ còn đang mơ màng, chưa kịp hiểu chuyện gì, thì trái cây và sữa vừa được nhắc đến đã được các bạn cùng lớp từ bàn gần cửa sổ truyền tay nhau đến chỗ cô.
Toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng một, hai phút. Các bạn trong lớp dường như đã quen với việc giúp Thư Nhĩ chuyền đồ.
Cô vô thức nhìn hộp trái cây trong suốt đặt trên bàn, sau đó mở ra.
Bên trong đầy ắp trái cây tươi đủ màu sắc, bên cạnh còn có một chiếc nĩa nhựa dùng một lần được chuẩn bị sẵn một cách chu đáo.
Thư Nhĩ mở túi nilon, lấy nĩa ra, xiên một miếng xoài, cho vào miệng nhai.
Ừm, ngọt thật.
Trong mơ mà cũng có vị giác à?
Khi Thư Nhĩ đang ăn trái cây, bên tai vang lên vài giọng nói ghen tỵ:
“Thư Nhĩ, cậu với Hoắc Triều có quan hệ gì vậy? Sao anh ấy ngày nào cũng sai người mang trái cây cho cậu?”
“Đúng đó, hôm nay là ngày thứ ba rồi đấy.”
“Thư Nhĩ, trước khi chuyển trường, cậu có quen Hoắc Triều không?”
Hoắc Triều? Ai vậy?
Chưa kịp nghĩ kỹ, giọng nói lúc đầu lại vang lên lớn tiếng: “Đừng nói nữa, thầy chủ nhiệm tới kìa!”
Mấy cô bạn xung quanh lập tức ngậm miệng, dù vẫn còn tức tối.
Lúc Thư Nhĩ còn chưa kịp phản ứng, cô bạn cùng bàn đã nhanh tay giúp cô thu dọn trái cây, nhét vào ngăn bàn: “Thầy chủ nhiệm ghét người ăn uống trong giờ học nhất đấy.”
Thư Nhĩ khô khốc đáp lại:
“Ờ.”
Sau một tiết học, Thư Nhĩ cuối cùng cũng nhận ra một cách rõ ràng, cô đã xuyên sách rồi. Xuyên vào quyển 《Say mê cực độ》 mà cô vừa đọc trước khi đi ngủ, trở thành nữ phụ đáng thương tội nghiệp mà chính miệng cô đã mắng chửi!
Quá xui xẻo!
Quả nhiên không thể nói linh tinh, vừa mới mắng truyện là đừng ai tin thật, ai tin là ngốc thì... cô lại xuyên vào luôn!
Hiện tại, mốc thời gian cô đang ở là lúc cốt truyện vừa bắt đầu.
Nữ phụ trong truyện chuyển đến trường cấp ba của nam chính khi đang học lớp 11. Ngay trong ngày khai giảng, nam chính tình cờ nghe thấy tên của nữ phụ, Thư Nhĩ, thì cho rằng cô chính là ân nhân từng cứu mình trong trận động đất năm xưa, Thư Như, bởi vì hai cái tên đọc gần như giống hệt nhau. Vì thế, anh bắt đầu trả ơn theo cách của riêng mình.
Tạm không bàn đến việc cách trả ơn đó có gì sai, thì xuất phát điểm của nam chính cũng không hoàn toàn xấu. Anh muốn đối xử tốt với ân nhân cứu mạng, muốn đền đáp cô. Nghĩ rằng cô mới chuyển trường, còn lạ lẫm với môi trường học tập, nên muốn làm chỗ dựa vững chắc cho cô, giúp cô nhanh chóng hòa nhập. Mỗi sáng sau giờ thể dục, anh sẽ sai người mang đồ ăn đến cho cô.
Thực tế là, nhờ hành động đó, nữ phụ đúng là đã được sống như nữ chính một thời gian, cả lớp vây quanh, các nữ sinh liên tục hỏi han về Hoắc Triều, nịnh nọt cô, không ai dám làm mất lòng cô khiến nữ phụ vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng, tưởng rằng bánh rơi từ trên trời xuống thật.
Đúng là bánh có rơi xuống… nhưng cái bánh này rơi chưa được bao lâu thì bị giật lại ngay. Vì rất nhanh sau đó, ân nhân thật sự của nam chính xuất hiện. Nữ chính bước vào câu chuyện, nữ phụ lập tức bị gạt sang một bên.
Sau khi bị nam chính thu hồi sự quan tâm, nữ phụ rơi tự do từ thiên đường xuống địa ngục. Trước đây được tâng bốc bao nhiêu, sau đó bị châm chọc, dè bỉu bấy nhiêu. Thậm chí còn trở thành cái gai trong mắt nữ chính.
Vì nữ chính cho rằng nữ phụ cố tình giả mạo mình.
Nhưng thực ra hoàn toàn không phải vậy. Trong mắt Thư Nhĩ, nữ phụ trong truyện này thật sự rất vô tội. Nam chính chẳng nói chẳng rằng, tự mình trả ơn, không cho nữ phụ biết chuyện gì đang xảy ra. Giao tiếp giữa họ hầu như chẳng có mấy câu.
Ngay cả cái tốt của nam chính, cũng chẳng phải là tốt đến nơi đến chốn.
Ví dụ như hộp trái cây và sữa khi nãy, đâu phải do Hoắc Triều đích thân mang đến. Anh chỉ bỏ tiền ra, nhờ một nam sinh trong lớp làm chân chạy vặt thôi. Dù sao anh cũng nhiều tiền.
Tất cả chỉ là một lớp vỏ mỏng manh của lòng tốt.
Suốt ba ngày qua, nữ phụ thậm chí còn chưa được gặp mấy tên bạn thân của Hoắc Triều, nói gì đến bản thân anh? Cô chỉ biết mỗi sáng đều có đồ ăn ngon được người ta mang đến, là do nhân vật nổi tiếng khối 12 — Hoắc Triều — dặn dò.
Thư Nhĩ cười lạnh. Nam chính làm vậy là sợ nữ phụ có ý định ôm chân ân nhân, muốn quấn lấy anh?
Mà… đúng thật là vậy.
Nữ phụ trước kia thì không, nhưng cô thì có. Khai giảng đã được ba ngày, Hoắc Triều cũng đã cho cô đồ ăn ngon ba ngày.
Tuy nguyên chủ chẳng làm gì, nhưng trong con mắt nhỏ nhen của nữ chính, cô đã bị dán nhãn giả mạo, cố tình quyến rũ Hoắc Triều rồi.
Từ giờ trở đi, cho dù cô có muốn bảo toàn thân mình cũng đã quá muộn. Nữ chính sẽ không buông tha cho cô. Việc bị nam chính nhận nhầm là tội lỗi của cô.
Đã vậy… thì cứ làm tới luôn. Đã dán nhãn thì cô sẽ đóng trọn vai.
Nam chính đầu đất, lắm tiền, mắt kém, để xem cô dạy dỗ anh ta thế nào!
Còn về nữ chính, Thư Nhĩ không hề cảm thấy áy náy. Đừng nói đến việc từ khoảnh khắc cô xuyên sách, cô đã đứng ở phe đối lập với nữ chính âm hiểm kia, chưa kể nữ chính còn có khả năng sẽ bán cô lên vùng núi khai thác than cả đời!
Hơn nữa, thời đại này là năm 9012 rồi (ý châm biếm: thời đại hiện đại lắm rồi), còn ai tin mấy trò cũ rích kiểu "ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp" nữa?
Nếu thật sự tin, sao lúc nam chính nhận nhầm người, không lập tức đến với nữ phụ luôn đi?
Anh ta thậm chí chưa từng lộ mặt!
Chiều tan học, Thư Nhĩ chào cô bạn cùng bàn, người tên là Ninh Manh đã gọi cô dậy lúc sáng, xách theo hộp trái cây đã ăn hết, đi thẳng về lớp 12 (36).
Hai ngày nay, nữ phụ trong truyện không dám chủ động tìm nam chính vì ngại ngùng và sợ hãi. Dù có nghĩ tới cũng không đủ can đảm.
Nguyên chủ có tính cách quá nhút nhát, quá nhạy cảm và xấu hổ. Nhưng Thư Nhĩ thì không.
Nam chính đang ở lớp 36.
Lúc Thư Nhĩ đang trên đường đến tìm Hoắc Triều, Hoắc Triều đang trò chuyện với mấy người anh em của mình trong lớp.
Gã to xác tên Hứa Trần đứng đó, hơi cúi người xuống, hai tay chống lên bàn, tỏ vẻ tò mò: “A Triều, cậu để ý con nhỏ chuyển trường bên khối 11 à?”
Hoắc Triều uể oải dựa ghế, giọng lười biếng, chẳng có hứng nói chuyện: “Không.”
“Thế sao cậu cho người mang trái cây cho nó ba ngày liền? Còn là đồ do bảo mẫu nhà mày cắt sẵn, bỏ hộp gọn gàng nữa?”
Hoắc Triều nhếch mép, đã nghĩ sẵn lý do để đối phó: “Trước đây có chút quen biết. Tớ từng hứa sẽ chăm sóc nó.”
Thực ra, câu trả lời này đã nói giảm nói tránh rồi. Năm tám tuổi, anh từng hứa sẽ bảo vệ cô cả đời, nhưng chưa cần để bạn bè biết chuyện đó.
Hứa Trần ngạc nhiên thấy rõ, giọng ồm ồm: “Chăm sóc là chăm sóc tới mức nào? Cậu cẩn thận không bị người ta bám lấy đấy!”
Hoắc Triều không trả lời vấn đề này. Trong lòng anh tự có tính toán.
Chuyện đã qua mười năm rồi. Khi đó, cô bé kia đã một mình cứu anh thoát khỏi tai nạn, giờ cô ấy đã mười bảy tuổi.
Lòng người dễ đổi. Không ai dám chắc sau mười năm, cô gái ấy vẫn là người tốt bụng như xưa. Trước khi biết rõ con người hiện tại của đối phương, anh không định kể ra chuyện năm xưa. Khi đó, anh chỉ hỏi tên cô, nhưng chưa từng nói tên mình.
Tuy vậy, anh vẫn sẽ giữ lời hứa ngày ấy.
Còn chăm sóc đến mức nào, thì… có nhiều cấp độ khác nhau. Đảm bảo cho cô ăn ngon mặc đẹp, không thiếu thứ gì, đó là mức độ thấp nhất.
***
Thư Nhĩ không biết gì về cuộc nói chuyện này của nam chính và bạn anh, nếu biết, chắc chắn cô sẽ lạnh lùng cười khẩy!
Trong lòng Thư Nhĩ, nam chính là một thằng đầu đất. Chính hành động bốc đồng của anh đã hại nữ phụ cả đời.
Nữ phụ thậm chí còn âm thầm yêu anh vì sự quan tâm lúc đầu của nam chính. Từ đó cả đời không thể quên được, vừa đào than vừa rơi nước mắt, nhớ lại những khoảnh khắc "ngọt ngào” ngày xưa giữa hai người. Chính nhờ những hồi ức đó, nữ phụ mới có thể cắn răng chịu đựng bao nhiêu năm trên núi than.
Giờ cô đã trở thành nữ phụ, cô tuyệt đối không ngồi chờ chết.
Nam chính đừng trách cô làm trời làm đất!
Mặc dù tính cách của nam chính hơi bệnh kiều, dễ hành động cực đoan, nhưng Thư Nhĩ chẳng hề sợ. Cô từng xem anime, biết rằng bệnh kiều chỉ phát cuồng với người mình thích, cực kỳ chiếm hữu và cố chấp, sẵn sàng loại bỏ bất cứ ai là mối đe dọa.
Cô chỉ là “ân nhân cứu mạng” của nam chính, chưa đủ để lọt vào tầm ngắm kiểu đó.
Khi Thư Nhĩ đến lớp của nam chính, cô nhờ nam sinh ngồi gần cửa sổ gọi Hoắc Triều ra giúp mình.
Vì đã lên lớp 12, nên dù tan học, hầu hết các học sinh vẫn còn ở lại lớp. Dù Hoắc Triều là đại ca trong trường, nhưng cũng chưa về.
Có người giúp gọi xong, chẳng bao lâu sau Thư Nhĩ thấy hai nam sinh từ trong lớp bước ra.
Người đi phía trước lông mày rậm, mắt to sáng, thân hình hơi đô con, trông khỏe khoắn, chắc chắn không phải là nam chính.
Còn người đi phía sau...
Ngay khoảnh khắc Hoắc Triều bước ra, mắt Thư Nhĩ lập tức sáng lên.
Quả là nam chính! Thân hình cao ráo, gương mặt không chê vào đâu được. Một vẻ đẹp nổi bật khiến người ta nhớ mãi không quên, đúng chuẩn gu của đại đa số con gái cả trong truyện lẫn ngoài đời.
Ánh mắt anh lạnh lùng, khí chất bất cần đời và ngạo mạn ẩn sâu trong đôi mắt dài hẹp, sâu thẳm.
Thư Nhĩ nhảy lên hai bước, vui vẻ gọi: “Anh trai!”
