CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 31


Có rất nhiều cửa hàng phụ kiện nhỏ gần trường, trong đó bán đủ thứ linh tinh, tất nhiên có cả sơn móng tay. Thư Nhĩ bảo Hoắc Triều đứng đợi cô một lát, sau đó hí hửng chạy vào cửa hàng.


Cửa hàng được trang trí rất nữ tính, có đủ loại sơn móng tay, chưa đến giờ vào học nên có rất nhiều nữ sinh cấp ba đang chọn đồ.


Sơn móng tay ở đây có đủ màu sắc. Thư Nhĩ nhìn giá, hơi không vừa ý, đối với cô, mấy loại sơn này quá rẻ, nhưng với điều kiện xung quanh trường học, nếu bắt cô đi đến trung tâm thương mại lớn để chọn màu sơn ở quầy chính hãng thì lại thấy phiền phức, quay lại thì chắc hết luôn một tiết học.


Nghĩ vậy, cô đành nhắm mắt để Hoắc Triều chịu thiệt một lần.


Thư Nhĩ trả tiền, cho lọ sơn móng màu bơ xanh vào túi, thấy màu này cũng khá đẹp, nếu dùng cho Hoắc Triều thì không quá tệ bạc với anh.


Mấy cô gái xung quanh nhìn thấy Thư Nhĩ mua lọ màu bơ xanh, lập tức lao đến chia nhau mấy lọ còn lại.


“Tớ cũng muốn mua cái này!”


“Màu này giống của Thư Nhĩ!”


“Màu này hình như hot lắm năm nay. Thư Nhĩ có mắt nhìn ghê!”


“Haha, màu xanh này trông ngây thơ há!”


Thư Nhĩ không biết mình vừa dẫn đầu một trào lưu thời trang mới. Khi cô quay lại bên cạnh Hoắc Triều, trông như chẳng mua gì cả.


Hoắc Triều nhướng mày, hỏi: “Không phải em nói đi mua đồ sao?”


Thư Nhĩ đút tay vào túi, nắm chặt chai sơn móng, mặt tỉnh bơ nói: “Mua rồi.”


Hoắc Triều liếc quanh: “Đồ đâu?”


Thư Nhĩ nhún vai, cười toe toét: “Mua mấy thứ riêng tư con gái thôi. Sao hả, anh muốn xem à?”


Nghe cô nói vậy, hông hiểu sao Hoắc Triều lập tức nghĩ đến băng vệ sinh. Thư Nhĩ vào tiệm con gái mua mấy thứ như vậy, anh không dám hỏi gì thêm.


Thư Nhĩ liếc nhìn điện thoại, vẫn còn 10 phút nữa mới vào học, dư thời gian. Cô lấy cái bịt mắt mua trong tiệm, kiễng chân đeo cho Hoắc Triều.


Hoắc Triều: … không phải nói là không hành hạ tôi sao?


Thư Nhĩ cười tít mắt: “Anh à, anh quên rồi hả, không hành hạ lắm, chứ có nói là không hành hạ luôn đâu.”


Hoắc Triều: …


Thư Nhĩ: “Anh đừng sợ, em sẽ nắm tay anh.”


Hoắc Triều: …


Thư Nhĩ cười thầm, nam chính đeo bịt mắt rồi, mặc cho cô muốn làm gì thì làm!


Cô bảo anh ngồi xuống một tảng đá, đặt tay ngay ngắn trên đầu gối.


Hoắc Triều: “Ngồi vậy thôi à?”


“Ừ ừ, vậy là được rồi.”


Thư Nhĩ lấy lọ sơn móng màu bơ xanh ra, bắt đầu cẩn thận sơn lên móng tay của Hoắc Triều.


Theo tiêu chuẩn của Thư Nhĩ, sơn này rẻ rề nhưng bất ngờ là nó không có mùi, cũng hay, ít ra không bị Hoắc Triều phát hiện ra giữa chừng.


Cô làm rất nhanh và nhẹ tay, sơn xong ngón cái chỉ trong ba giây, sợ bị phát hiện nên chẳng tô cẩn thận, miễn sao nhanh là được.


Ngay lúc đang tô tiếp, Hoắc Triều lên tiếng: “Em đang làm gì đó?”


Thư Nhĩ hơi khựng lại, tưởng bị anh phát hiện. 


Cô mím môi cười thầm, vờ bình tĩnh nói: “Không có gì đâu. Anh à, anh đồng ý với em rồi, nhắm mắt lại, để yên tay cho em.”


Dù Hoắc Triều có thông minh đến đâu cũng không ngờ được là Thư Nhĩ đang sơn móng tay cho mình.


Anh ngồi im, không hỏi thêm gì nữa.


Đeo bịt mắt nên các âm thanh xung quanh càng rõ ràng hơn, tiếng học sinh nói cười trong khu giảng dạy, tiếng gió thổi qua lá cây, và hơi thở nhẹ nhàng của Thư Nhĩ.


Thư Nhĩ vèo vèo vèo, chẳng mấy chốc đã tô xong hết móng tay trái.


Sau khi tô xong, cô ngắm nghía một lúc, thấy kỹ năng của mình cũng ổn, làm nhanh vậy mà kết quả vẫn đẹp mắt?


Ngón tay của Hoắc Triều thon dài, đốt tay rõ ràng, làn da trắng nõn, kiểu bàn tay nhìn là biết nên chơi đàn piano. Nhưng hiện tại, các đầu ngón tay kia đã được tô kín sơn màu bơ xanh.


Màu xanh nổi bật càng làm da anh trắng thêm.


Thư Nhĩ nhìn bàn tay ấy, không nhịn được khúc khích cười khẽ.


Nghe tiếng cười đó, trực giác của Hoắc Triều bắt đầu cảnh giác. Cô nói sẽ không hành hạ anh nhiều, bảo chỉ ngồi yên, thật sự đơn giản vậy sao?


Anh nhíu mày: “Thư Nhĩ, em cười cái gì vậy?”


Thư Nhĩ à: “Không có gì đâu. Anh à, em mỗi ngày đều rất vui, dễ tự khiến bản thân bật cười thôi.”


Hoắc Triều: Được rồi.


Thư Nhĩ nhanh chóng sơn nốt bàn tay còn lại của Hoắc Triều, toàn bộ quá trình chỉ mất ba phút.


Cô ghé sát lại, nói: “Anh à, anh có nóng không? Em thổi cho anh nhé.”


Hoắc Triều: ???


Thư Nhĩ thổi vào mặt anh, thổi vào cổ, rồi lại thổi vào tai. Khi Hoắc Triều sắp không nhịn nổi nữa, cô cúi xuống, nhẹ nhàng thổi vào đầu ngón tay anh.


Thực ra mục tiêu của cô chính là ngón tay!


Nhưng nếu cô làm trực tiếp thì lộ liễu quá!


Sơn móng khô chậm, thổi thì sẽ nhanh khô hơn.


Hoắc Triều bắt đầu toát mồ hôi trán.


Cô làm vậy là đang cố tình trêu chọc anh, hay đang nhân cơ hội này thả thính trắng trợn?


Đeo bịt mắt, lại còn thổi vào đầu ngón tay. Ai chịu nổi?


Cũng may sơn móng tay rẻ nhưng không mùi, lại khô nhanh.


Thư Nhĩ cất lọ sơn đi, cẩn thận nhét hai tay của Hoắc Triều vào túi áo khoác, sau đó mới từ tốn gỡ bịt mắt xuống.


Cô không để anh kịp phản ứng, nắm tay anh kéo thẳng về khu dạy học.


Hoắc Triều đút tay vào túi, vừa mới đeo bịt mắt xong nên mắt hơi khó chịu với ánh sáng, anh nheo mắt lại, vẻ mặt trông có chút lười biếng.


Thư Nhĩ đi nhanh, Hoắc Triều thì lững thững chậm rãi, trong mắt người khác, cứ như Thư Nhĩ đang dắt tay Hoắc Triều.


Hoắc Triều kiểm tra quần áo, không thấy có gì lạ thường.


“Hết giận rồi?”


“Ừm, anh à, em thật sự dễ dỗ lắm”


Hoắc Triều có chút nghi ngờ với câu nói này.


Lần này Thư Nhĩ hiếm khi không trêu chọc nhiều quá, nên anh không phản bác lại.


Hai người chia tay dưới toà nhà học.


Thư Nhĩ vui vẻ vẫy tay chào: “Anh à, tan học gặp lại nhé”


Hoắc Triều nhún vai, bước vào tòa nhà.


Hoắc Triều vừa ngồi xuống, Hứa Trần và Triệu Chi Phong lập tức nhào tới.


Triệu Chi Phong: “A Triều, đừng trách bọn tớ, bọn tớ hết cách rồi.”


Hứa Trần gãi đầu: “A Triều, dỗ xong chưa?”


Hoắc Triều khẽ ừ.


Hứa Trần: “A Triều, lát nữa có bài kiểm tra nhỏ trong lớp đấy.”


Hoắc Triều nghe xong, định lấy sách ra, chuẩn bị mở sách.


Vừa rút tay ra khỏi túi, mắt Triệu Chi Phong suýt rớt ra khỏi hốc mắt: “Má ơi, anh em à, cậu còn…”


Hứa Trần cũng há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào móng tay của Hoắc Triều: “Cái… cái này… không ngờ cậu có sở thích này?”


Hoắc Triều nhìn móng tay được sơn màu bơ xanh, trong lòng lại nổi lên cảm giác an tâm một cách kỳ quặc.


Kiểu như: “À, thì ra lần này cô ấy chơi chiêu này.”


Hoắc Triều cảm thấy mình sắp bị Thư Nhĩ huỷ hoại thật rồi.


Biết rõ cô định làm gì, anh mới cảm thấy yên tâm lại.


Hoắc Triều nhíu mày: “Cái này gỡ ra kiểu gì?”


Triệu Chi Phong cười gian: “Thư Nhĩ sơn cho cậu à?”


“Ừ.”


Anh ta cười hì hì: “Đừng gỡ vội, màu nguyên liệu tha thứ này đẹp mà, nhìn chất đấy chứ.”


Ánh mắt Hoắc Triều trầm xuống, Triệu Chi Phong lập tức co cổ, không dám đùa nữa.


Hứa Trần: “Có thể dùng nước tẩy móng tay để tẩy.”


Hoắc Triều tặc lưỡi, đứng bật dậy.


Hứa Trần: “A Triều, sắp vào học rồi!”


Triệu Chi Phong: “A Triều, cậu đi đâu thế?”


Hoắc Triều đút hai tay vào túi áo, không nói lời nào, rời khỏi lớp học với dáng vẻ phóng khoáng.


Khi anh đến lớp 11 (12), Thư Nhĩ đang ngồi bên cạnh Tưởng Tây Từ, chăm chú nghe anh ta giảng bài và đánh dấu những chỗ quan trọng.


Tiết này là tiết tự học, Thư Nhĩ tạm thời đổi chỗ ngồi với bạn cùng bàn để ngồi với Tưởng Tây Từ.


Tưởng Tây Từ phản xạ nhanh nhạy, đầu óc sắc bén, nắm rõ kiến thức trong sách giáo khoa.


Thư Nhĩ chống cằm, cảm thán: “Cậu giỏi thế này, năm nay đi thi đại học là có thể làm thủ khoa luôn.”


Tưởng Tây Từ với gương mặt luôn lạnh nhạt, lần này hiếm khi lộ ra vẻ ngại ngùng. Người khen cậu trắng trợn như vậy, đến giờ chỉ có Thư Nhĩ.


Người khác cũng công nhận cậu giỏi, nhưng không ai hay nói câu kiểu thủ khoa đại học như cô.


Tưởng Tây Từ cụp mắt, giọng lạnh nhạt: “Có rất nhiều người giỏi.”


Thư Nhĩ lập tức nói thêm: “Nhưng cậu là người giỏi nhất.”


Một dòng ấm áp len lỏi trong lòng Tưởng Tây Từ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười mơ hồ: “Cảm ơn.”


Lúc này, có bạn học nhỏ tiếng gọi: “Thư Nhĩ, Thư Nhĩ, thiếu gia Hoắc đến tìm cậu kìa!”


Thư Nhĩ đang chăm chú ghi chép, nghe đến ba chữ “thiếu gia Hoắc” thì giật mình.


Giờ này đang học, Hoắc Triều lại bỏ tiết đến tìm cô? Anh tức giận lắm luôn ấy nhỉ?


Thư Nhĩ dặn Tưởng Tây Từ chờ chút, có chút lo lắng bước ra khỏi lớp.


Cô không nhịn được tự hỏi, có phải lần này mình đã chơi quá trớn rồi không?


Một thằng con trai thẳng như ruột ngựa, chắc chắn khó chấp nhận việc móng tay mình bị sơn, lại còn là màu xanh tha thứ!


Vừa bước đến trước mặt Hoắc Triều, cô đã chuẩn bị cúi đầu nhận lỗi. Con gái cũng biết mềm mỏng, xin lỗi thì sao?


Cô chưa kịp mở miệng, Hoắc Triều đã giơ tay ra: “Lọ sơn móng tay đâu?”


Thư Nhĩ ngơ ngác trong tích tắc.


Hoắc Triều đòi lọ sơn để làm gì?


Đập vỡ? Hủy chứng cứ?


Nghĩ lại, nếu anh muốn hủy, cô cũng hiểu và thông cảm.


Thư Nhĩ thoải mái rút lọ sơn móng tay từ trong túi ra.


Anh giận thì giận đi, trước giờ toàn anh dỗ cô, lần này cô dỗ lại anh cũng được.


Nhưng vượt ngoài dự đoán của cô, Hoắc Triều không hề tức giận, không quát mắng, không nói nặng lời gì cả.


Thật ra, từ đầu đến cuối anh chỉ nói đúng bốn chữ: “Lọ sơn ở đâu?”


Thư Nhĩ hoang mang thật sự, lần đầu tiên không đoán được anh đang nghĩ gì.


Lúc này, cô thấy Hoắc Triều mở nắp lọ sơn, sau đó dùng tay trái nâng tay trái của cô lên, động tác cứng đờ, lúng túng sơn lên móng tay cô.


“Ê, ê, anh à, em không muốn sơn móng đâu!”


Hoắc Triều ngẩng đầu nhìn cô, thản nhiên nói: “Không, em muốn.”


“Nhưng cái này là màu xanh tha thứ mà.”


Hoắc Triều gật đầu: “Ừ, rất hợp với tôi lúc này.”


Thư Nhĩ: ????


Tự dưng trong đầu cô hiện lên một câu đang rất hot: “Người một nhà, phải chỉnh tề đồng phục.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin