Chương 40
Hoắc Triều đã đặt hai phòng tại khách sạn địa phương.
Đã khá muộn, nên mỗi người về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, mặc dù lúc mới đến Thư Giai Nhĩ còn nói ai làm việc nấy, nhưng cuối cùng cô vẫn không kìm được lẽo đẽo đi theo Hoắc Triều, cùng anh ăn sáng.
Hôm nay cô đã quyết phải bám Hoắc Triều cả ngày, anh đi đâu, cô theo đó.
Huyện B không lớn, nhưng cái không lớn này chỉ so với thành phố Kinh.
Thư Giai Nhĩ không thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, cứ nghĩ huyện B là một thị trấn nhỏ, nhưng thực tế hoàn toàn khác. Sau mấy năm tái thiết sau thảm hoạ động đất, nơi đây đã mọc lên những toà nhà cao tầng san sát, cảnh tượng sầm uất và tràn đầy sức sống.
Cô hoàn toàn là kẻ mù đường ở nơi này, không biết chỗ nào. Để tránh bị Hoắc Triều phát hiện điểm đáng ngờ, Thư Giai Nhĩ âm thầm quyết định hôm nay phải ngoan ngoãn, giữ mồm giữ miệng, càng ít nói càng tốt.
Hoắc Triều thấy cô hôm nay bỗng nhiên ngoan ngoãn lạ thường, anh hơi bất ngờ, nhướn mày hỏi: “Hôm nay sao thế? Yên tĩnh quá, không nói câu nào à?”
Thư Giai Nhĩ đang cầm một cái bánh bao, gặm từng miếng một cách từ tốn như con chuột nhắt nhỏ. Cô tùy tiện viện cớ: “Tối qua em ngủ không ngon.”
Hoắc Triều suy nghĩ một lát, xoa mái tóc mềm mượt của cô: “Có phải nhớ bà nội em không?”
Nguyên chủ từng sống ở huyện B mười bảy năm, nơi đây chất chứa tất cả ký ức về người thân của cô ấy. Vì vậy, Hoắc Triều tưởng Thư Giai Nhĩ đang vật vã với ký ức, nên mới buồn bã.
Thư Giai Nhĩ mơ hồ ừ hử vài tiếng, rồi nói: “Anh à, hôm nay em không muốn nói chuyện lắm.”
Nếu Hoắc Triều hỏi cô đường XX đi thế nào, hay nơi từng bị động đất trước đây nằm ở đâu, cô biết trả lời sao đây? Cô không hề biết!
Để tránh những tình huống ngượng ngùng có thể xảy ra, tốt nhất là im lặng hoàn toàn.
Sau khi ăn sáng xong tại khách sạn, Thư Giai Nhĩ cùng Hoắc Triều rời khỏi đó. Mới bước ra ngoài, cô phát hiện mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Hoắc Triều vốn dĩ định đi một mình, nên đã thuê sẵn hướng dẫn viên địa phương, có xe riêng đưa đón suốt hành trình, căn bản không cần cô phải dẫn đường.
Sau khi lên xe, Thư Giai Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn giữ nguyên tắc càng ít nói càng tốt.
Trên đường đi, tài xế chủ động bắt chuyện, tạo không khí: “Hai người đến từ thành phố Kinh à? Xa lắm đấy. Tới đây thăm người thân hả? Dạo này huyện B thay đổi nhiều lắm, nhìn xem, phát triển ghê chưa.”
Thư Giai Nhĩ và Hoắc Triều không có tâm trạng để tán gẫu, tài xế tự nói tự nghe, gần như tự sướng suốt đoạn đường.
“Hai người muốn đến khu từng xảy ra động đất đúng không? Chớp mắt đã mười năm rồi, thời gian trôi nhanh thật. Tôi không phải là người bản địa nên không trải qua trận động đất đó, nghe nói thương vong rất nặng. Ai da…”
Không lâu sau, xe dừng lại.
“Tới nơi rồi.”
Khu vực này vừa có khu dân cư, vừa có trung tâm thương mại, không còn chút dấu vết nào của sự hoang tàn từng hiện hữu sau trận động đất mười năm trước.
Thời gian là liều thuốc chữa lành tốt nhất, có thể xóa mờ rất nhiều dấu tích, nhưng vết thương trong lòng con người thì đâu dễ xoá nhòa.
Hoắc Triều nói với tài xế: “Anh cứ đợi ở đây” rồi cùng Thư Giai Nhĩ xuống xe.
Thư Giai Nhĩ tò mò quan sát xung quanh, đây là lần đầu tiên cô tới đây, không ngờ khu vực này phát triển phồn thịnh đến thế.
Vì đang trong kỳ nghỉ lễ, nên gương mặt của người đi đường không mang vẻ vội vã, tất bật. Thỉnh thoảng vài đứa trẻ nắm tay cha mẹ đi qua, gương mặt rạng rỡ với nụ cười vui vẻ. Còn mấy ai khắc ghi mãi trong lòng trận động đất mười năm trước?
Hoắc Triều bước vào một khu dân cư trước.
Hôm nay anh đến đây để tìm lại ký ức ngày xưa, thực tế thì anh đã thuê một văn phòng thám tử chuyên nghiệp để điều tra sự kiện xảy ra mười năm trước. Anh biết tự mình điều tra là điều không thực tế.
Mặc dù thời gian đã trôi qua khá lâu, nhưng anh nghĩ hẳn vẫn còn người chứng kiến cảnh anh được cứu.
Có những chi tiết nhỏ ban đầu không để ý, nhưng sau này nhớ lại thì phát hiện có khá nhiều điểm đáng ngờ.
Hồi đó, lúc anh mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy là một cô bé ăn mặc rất sạch sẽ, nụ cười của cô bé dưới ánh nắng có phần mờ ảo.
Anh từng hỏi: “Em cứu anh à? Cảm ơn em.” Sau đó còn nói thêm một câu, “Anh sẽ báo đáp em.”
Lời hứa của anh đương nhiên có hiệu lực suốt đời.
Nhưng tiền đề là cô bé đó thật sự là người đã cứu anh.
Lúc đó Hoắc Triều còn nhỏ, chưa đủ bình tĩnh nên không phát hiện có điều gì bất thường. Nhưng sau khi nhận được vài tin nhắn từ Thư Nhĩ, anh bắt đầu nhớ lại cảnh tượng ngày ấy. Càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, cô bé hôm đó trông quá sạch sẽ, gương mặt tươi cười nhẹ nhàng, hoàn toàn không ăn khớp với khung cảnh hỗn loạn xung quanh.
Thư Nhĩ nói thật chứ?
Nếu cô ta nói thật, thì cô bé năm xưa có thật là người đã cứu anh không?
Đó mới là lý do khiến anh tự mình đến huyện B, đồng thời thuê cả văn phòng thám tử chuyên nghiệp để điều tra sự thật.
Hoắc Triều đi phía trước, nhìn những bông hoa nhỏ không tên trong khu dân cư, tâm trí chìm vào trầm tư.
Anh không nói gì, Thư Giai Nhĩ cũng chẳng có ý định lên tiếng, bầu không khí giữa hai người trở nên yên ắng.
Lúc này, một cụ già đang dắt chó đi dạo trong khu dân cư bước ngang qua.
Con chó này trông rất già, đi chậm chạp, đi một bước lại nghỉ vài bước. Người dắt nó cũng là một ông lão lớn tuổi, trên mặt có nhiều đốm đồi mồi, đôi tay gầy guộc đầy nếp nhăn.
Một cảnh tượng hết sức bình dị, ông lão và chú chó.
Thư Giai Nhĩ thậm chí còn nhìn ông cụ một giây.
Ngay khi cô định quay mặt đi thì ông cụ đột nhiên gọi: “Cháu là Tiểu Thư Nhĩ phải không!”
Tim Thư Giai Nhĩ khựng lại một nhịp.
Không thể nào!? Có thể đụng ngay người quen của nguyên chủ sao!?
Ông cụ dừng lại, nở nụ cười hiền lành: “Tiểu Thư Nhĩ, chẳng phải cháu đã lên thành phố Kinh rồi à? Về thăm bà hả?”
Thư Giai Nhĩ gật đầu.
Ông cụ thở dài: “Ây dà, vô nhà ông uống ly nước đi, giờ cháu đâu còn chỗ nào để về nữa.”
Thư Giai Nhĩ im lặng, Hoắc Triều hỏi: “Sao không có chỗ về ạ? Bà của cô ấy…”
Ông cụ liếc nhìn Hoắc Triều rồi nói: “Cậu không biết à? Nhà mà cô ấy với bà ngoại ở là nhà thuê. Giờ bà mất rồi, cô ấy cũng lên thành phố Kinh, đương nhiên phải trả phòng. Có người khác thuê nhà đó rồi.”
Hoắc Triều bắt đầu có hứng thú với cuộc sống trước đây của Thư Giai Nhĩ, nên đồng ý lời mời của ông cụ. Thư Giai Nhĩ đành phải theo sau.
Ông cụ thấy Thư Giai Nhĩ trầm mặc cũng không lấy làm lạ. Nguyên chủ vốn dĩ trước giờ ít nói, tự ti, hướng nội, nhạy cảm, chỉ thân thiết với bà nội.
Có một bà lão trong nhà ông cụ. Vừa thấy họ, bà đã nhanh chân vào bếp rót hai ly nước: “Trời nóng, uống ly nước đi. Nhà không có trẻ con nên không có đồ ăn vặt, chỉ có chút cà chua với dưa leo thôi.”
Thư Giai Nhĩ mỉm cười: “Không sao đâu bà, cháu thích ăn cà chua lắm.”
Bà lão vui vẻ: “Vậy để bà rửa cho cháu vài trái.”
Sau khi ngồi xuống, ông cụ có thời gian quan sát kỹ Hoắc Triều hơn. Lúc nãy trong khu dân cư không nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, cậu trai này rất khôi ngô tuấn tú.
Ông cụ trêu chọc: “Cậu là bạn thân của Tiểu Thư Nhĩ à?”
Lúc này Thư Giai Nhĩ mới có chút hứng thú để trò chuyện, cô phủ nhận: “Không ạ, anh ấy là anh trai cháu. Cháu tự nhận.”
Ông cụ à lên, nhận ra Tiểu Thư Nhĩ dường như đã trở nên hoạt bát hơn sau khi lên thành phố Kinh.
“Vậy anh trai cháu về cùng cháu để thăm bà nội phải không?”
Khi nghe câu đó, Thư Giai Nhĩ cảm thấy áy náy. Cô đến đây là đi theo góp vui. Nhưng giờ cô đã hạ quyết tâm, đợi khi Hoắc Triều biết Thư Nhĩ mới là ân nhân cứu mạng của anh, cô sẽ đến mộ thăm bà. Nếu có thể, đốt chút tiền giấy, mong bà ở thế giới bên kia sống tốt hơn.
Thư Giai Nhĩ lắc đầu, nói: “Không phải ạ, anh ấy đến tìm ân nhân cứu mạng hồi nhỏ.”
Ông cụ bừng tỉnh: “À, ân nhân cứu mạng à? Là trận động đất mười năm trước hay sao?”
Thư Giai Nhĩ gật đầu.
Lúc này, bà cụ bỗng xen vào: “Tiểu Thư Nhĩ hồi đó cũng cứu một cậu bé mà. Sao không thấy cậu bé đó quay lại trả ơn gì cả?”
Câu nói này không chỉ khiến Hoắc Triều ngạc nhiên, mà ngay cả Thư Giai Nhĩ cũng sửng sốt.
Nguyên chủ lúc nhỏ từng cứu người ư? Là ai chứ?
Đây là cái bất lợi khi không thừa kế ký ức, cái gì cũng không biết, mù tịt hoàn toàn, toàn phải nghe người khác kể mới biết.
Hoắc Triều hơi nhướng mày: “Thư Nhĩ, em từng cứu một cậu bé à?”
Thư Giai Nhĩ chỉ cười ngốc nghếch mà không nói gì. Không phải cô không muốn trả lời, mà do cô không biết chuyện này là thật hay giả.
“Nói ra thì con bé này là người thành thật, gặp nguy hiểm như vậy mà cũng dám lao vào, suýt nữa mất mạng rồi.”
Nghe đến đây, Thư Giai Nhĩ chợt nhớ đến vết sẹo trên lưng mình.
Từ trước đến giờ cô luôn để ý đến vết sẹo lớn đó, cảm thấy nó làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp sau lưng cô.
Vậy thì có khả năng vết sẹo đó là do cô cứu người?
Thư Giai Nhĩ không tiện mở miệng hỏi, dù gì cô cũng là chính chủ, nếu giờ hỏi “chuyện gì đã xảy ra” thì quá kỳ lạ đúng không?
Cũng may Hoắc Triều đã hỏi thay cô.
Anh hơi cau mày, giọng trầm xuống: “Chuyện là sao vậy ạ? Lúc đó nguy hiểm đến thế à?”
Ông cụ tiếp lời: “Đúng thế. Hồi đó Tiểu Thư Nhĩ cứu một cậu bé, dùng chính thân thể mình che chắn cho thằng bé. Thằng bé ấy hình như không bị sao, nhưng Tiểu Thư Nhĩ thì bị xà nhà rơi trúng, ngất lịm đi. Cũng may lúc đó có người hàng xóm trông thấy, kịp thời cứu ra, Tiểu Thư Nhĩ thậm chí đã ngừng thở, nhờ hàng xóm đó biết sơ cứu, làm hô hấp nhân tạo cho con bé mới cứu nó sống lại được. Con bé có số lớn, sống khỏe mạnh đến tận bây giờ.”
Ông cụ nói một hơi dài, hơi thở hổn hển. Bà cụ ngồi bên cạnh cũng xúc động.
Sau khi nghe xong toàn bộ, sắc mặt Hoắc Triều không còn dễ chịu.
Thư Giai Nhĩ từng suýt mất mạng vì cứu một thằng bé?
Quan hệ giữa họ là gì?
Mà khiến cô can đảm đến mức không màng đến tính mạng?
Bình thường ở trước mặt anh, không phải cô thông minh lanh lợi lắm à? Sao lúc đó lại ngốc như vậy?
