CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 22


Nụ cười trên mặt Thư Nhĩ nhạt đi một chút.


Cô luôn biết tên mình rất đặc biệt. Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là có người trùng tên trùng họ, thậm chí cô chưa từng gặp người nào có cách đọc giống tên cô.


Hồi cấp ba, có một thầy giáo mới tới, rút thăm gọi học sinh trả lời câu hỏi, nói sẽ chọn người có cái tên hay và đặc biệt nhất. Lúc đó, thầy đã gọi trúng cô.


Vậy mà bây giờ lại xuất hiện một cô gái có cách đọc tên giống hệt cô? Hơn nữa, cô gái đó dạo này đang rất nổi, đến cả bạn thân của cô, Lý Mạt, cũng nhầm người đó thành cô.


Lý Mạt ở đầu dây bên kia vẫn đang hớn hở nói: “Thư Thư, không chỉ mình tớ đâu, lúc đầu cả Lam Lam cũng tưởng người đó là cậu. Quào, còn định nhờ cậu dẫn người ta tới cho bọn mình làm quen nữa.”


Giọng Thư Nhĩ càng lúc càng nhạt: “Vậy sao?”


“Thật đấy, bọn tớ nghĩ chỉ mình cậu mới có sức hút như vậy, tên đọc cũng giống nhau, ai ngờ…”


Ai ngờ được họ nhận nhầm người? Lúc đó cô và Lam Lam đều sững sờ.


Nói thật thì Thư Nhĩ sống từng ấy năm, chưa từng có chàng trai nào đối xử với cô như cách người ta đối xử với cái bạn "Thư Nhĩ" kia. Cố Minh Khiêm tốt mọi mặt, nhưng tình cảm thì kín đáo, cho dù thích Thư Nhĩ cũng chưa bao giờ theo đuổi một cách rầm rộ.


Có lẽ cô gái nào trong thời học sinh cũng mơ ước có một mối tình dữ dội, được cả thế gian biết đến. Nhưng tính cách của Cố Minh Khiêm quá dè dặt, thêm vào đó là xuất thân của anh, nên anh vốn không thể làm điều gì quá phô trương. Vì vậy, Thư Nhĩ chưa từng chấp nhận tình cảm của anh, cả hai cứ giữ mối quan hệ bạn bè nhàn nhạt không rõ ràng.


Lý Mạt, người ngoài cuộc, thật ra cảm thấy Cố Minh Khiêm rất ổn, nhưng cô ta nghĩ chắc Thư Nhĩ cho rằng anh ấy vẫn chưa đủ tốt, muốn chờ người tốt nhất.


Đầu dây bên kia, Lý Mạt đang bận rộn, bỗng kêu lên: “A, Thư Thư, Lam Lam vừa nói có thêm tin nóng nữa, tớ phải đi hóng cặp đôi trường Nhất Trung đây, mai gặp ở trường nhé!”


Giọng Thư Nhĩ vẫn nhàn nhạt: “Mai gặp.”


Sau khi cúp máy, cái tên Hoắc Triều lần đầu tiên khắc sâu vào tâm trí Thư Nhĩ.


Một “Thư Nhĩ” khác hay sao?


Cô cũng muốn gặp thử cô ấy xem sao.


***


Lúc này, Thư Nhĩ đang gọi điện với Ninh Manh.


Giọng Ninh Manh hớn hở: “Tiểu Nhĩ, tớ vừa nghe được một chuyện nè.”


Thư Nhĩ đang đắp mặt nạ loại 5 tệ một miếng, giọng có chút mơ hồ: “Chuyện gì thế?”


“Nam sinh to xác đó là học sinh lớp 11 đó, nghe nói ban đầu cậu ta định dạy cho cậu một bài học! Là để bênh vực Trương Bối Bối!”


Thư Nhĩ: ……


Cũng may lúc đó cô đang ở chỗ tiệm tạp hóa đông người, anh ta không có cơ hội ra tay.


Nếu không thì chắc cô đã gặp chuyện rồi.


Giọng Ninh Manh cảm thán: “Lúc tan học chiều nay, tớ nghe nói đại ca bẻ luôn cả hai cổ tay của cậu kia, ban đầu thấy đại ca ra tay hơi nặng, nhưng bây giờ thì tớ không nghĩ vậy nữa. Ai bảo tên kia dám động vào cậu trước. Đáng đời!”


Thật ra khi nghe chuyện Hoắc Triều làm với tên con trai đó, Thư Nhĩ đã khiếp sợ.


Cô tưởng Hoắc Triều cùng lắm đánh một cú, coi như trả thù, vậy là đủ ý nghĩa rồi. Không ngờ anh bẻ luôn hai cổ tay người ta.


Đây có còn là nam chính ngốc nghếch, nhiều tiền, mù quáng trong truyện nữa không? Nam chính trong truyện chẳng hề bá đạo tàn nhẫn thế này mà?


Thư Nhĩ không kìm được nhìn mình trong gương.


Đang đắp mặt nạ, cô chỉ thấy được đôi mắt linh động trong gương. Chẳng lẽ vì cô quá quyến rũ, quá biết làm nũng nên ngay cả cách hành xử của nam chính cũng thay đổi? Được đối xử theo cách mà ngay cả nữ chính cũng chưa từng có?


Quả nhiên, phụ nữ biết làm nũng thì có số sướng nhất.


Còn có câu, đàn ông đều là loại đê tiện.


Cô càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, anh ta càng thấy đó là điều đương nhiên.


Nếu cô ngày thường hay quậy phá, bỗng dưng hiểu chuyện một lần, có khi anh ta cảm động phát khóc luôn.


Ninh Manh vẫn tiếp tục tám chuyện với Thư Nhĩ: “Tiểu Nhĩ, tớ còn nghe thêm chuyện này nữa.”


“Hả? Gì thế?”


“Hình như đại ca phải viết bản kiểm điểm trước toàn thể giáo viên và học sinh đó. Cậu hiểu mà, việc anh ấy làm lần này… hơi quá đáng.”


Tuy Hoắc Triều chủ yếu muốn giết gà dọa khỉ, để không ai dám trêu chọc Thư Nhĩ nữa, nhưng lần này, suy cho cùng nam sinh kia chưa kịp làm gì cô.


Thư Nhĩ ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Tớ biết rồi.”


“Ừm, vậy không có gì nữa, Tiểu Nhĩ, tớ cúp máy nhé.”


“Tạm biệt.”


Sau khi cúp điện thoại, Thư Nhĩ vội vàng nhắn tin WeChat cho Hoắc Triều.


【Tiểu Nhị: Anh ơi anh ơi, nghe nói anh sắp phải kiểm điểm trước toàn thể giáo viên và học sinh hả?】


Mãi tận mười lăm phút sau, Hoắc Triều mới hồi âm.


【Anh trai: ?】


【Tiểu Nhị: Nhiều người đang đồn chuyện đó lắm.】


Cô không bán đứng Ninh Manh mà chỉ nói mơ hồ rằng nhiều người nói thế.


Thư Nhĩ đột nhiên nghĩ ra một ý, gần đây cô đã giở trò quá nhiều, còn khiến nam chính bẻ gãy tay người ta vì mình. Vậy nên cô quyết định sẽ đối xử tốt với anh một chút. Không nhiều, chỉ một chút xíu thôi.


Thỉnh thoảng cũng phải cho Hoắc Triều một ít mật ngọt.


Cô rất rộng lượng, 【Tiểu Nhị: Anh ơi, nếu anh thấy ngại khi kiểm điểm, em có thể đi cùng anh. Cùng anh suốt buổi luôn!】


Hoắc Triều có lẽ lười gõ chữ, trực tiếp gửi một tin nhắn thoại.


“Không có chuyện đó, trẻ con đừng nghĩ nhiều.”


Nghe có vẻ như Hoắc Triều chuẩn bị đi ngủ, giọng nói hơi khàn khàn.


Vì không có chuyện kiểm điểm thật, Thư Nhĩ không nói gì thêm, chỉ chào tạm biệt rồi đặt điện thoại xuống, bắt đầu làm bài tập.


Buổi trưa hôm sau, Thư Nhĩ và Ninh Manh vừa ăn trưa xong thì một nam sinh trông giống như người của hội học sinh từ phía đối diện đi tới.


Thư Nhĩ không quen anh ta, nhưng anh ta có vẻ biết rất rõ “Nữ thần học đường” đang nổi như cồn gần đây, Thư Nhĩ. Vừa thấy cô đã hồ hởi bước tới: “Bạn là Thư Nhĩ đúng không? Đàn anh Hoắc sắp kiểm điểm trước toàn trường ở phòng phát thanh đấy.”


Kiểm điểm á?


Không phải nói là không có chuyện gì sao?


Thư Nhĩ chớp mắt: “Sao tự nhiên lại phải kiểm điểm?”


Nam sinh đẩy gọng kính trên mũi, nghiêm túc giải thích: “Chuyện này ảnh hưởng quá xấu, đàn anh Hoắc ra tay quá nặng. Giáo viên chủ nhiệm của nam sinh bị bẻ tay rất bất mãn. Ban đầu, thầy giám thị muốn để đàn anh Hoắc kiểm điểm vào lễ chào cờ thứ Hai tuần sau, nhưng sau khi đôi bên thỏa hiệp, cuối cùng đàn anh Hoắc đồng ý kiểm điểm qua phát thanh.”


Thư Nhĩ sững người một lát rồi hỏi: “Bao giờ bắt đầu vậy?”


Nam sinh nhìn đồng hồ, nói: “Mười phút nữa.”


Sau khi hỏi rõ phòng phát thanh ở đâu, Thư Nhĩ lập tức chạy tới.


Hôm qua cô đã nói sẽ ở cùng Hoắc Triều khi anh kiểm điểm, hôm nay cô nhất định phải làm được.


Tất nhiên, cô cũng có chút tư lợi nho nhỏ.


Hôm nay cô cố gắng hết mình để đồng hành cùng Hoắc Triều, biết đâu ngày mai cái du thuyền sang chảnh mà anh nói sẽ nâng cấp thành du thuyền hoàng gia nhiều tầng, thậm chí có thêm cả mục du ngoạn bằng trực thăng trên biển thì sao?


Nói gì thì nói, đúng lúc này tranh thủ tăng độ hảo cảm vẫn rất cần thiết.


Chín phút sau, Thư Nhĩ một mình đến phòng phát thanh. Ninh Manh không muốn biến thành chanh tinh nên không đi cùng.


Lúc cô tới, Hoắc Triều không hề cầm theo bất kỳ bản thảo nào, trông có vẻ định kiểm điểm ngẫu hứng.


Trong phòng, ngoài Hoắc Triều, còn có một nữ sinh thuộc hội học sinh.


Khi thấy Thư Nhĩ đến, nữ sinh kia rất biết điều rời khỏi phòng. Trước khi đi, cô ấy ghé tai Thư Nhĩ nhắc nhở: “Bạn học, cậu nhớ dặn đàn anh Hoắc kiểm điểm nghiêm túc nhé, đừng thể hiện cái tôi quá nha.”


Thư Nhĩ gật đầu: “Tớ biết rồi.”


Nếu Hoắc Triều dám bày trò trong hoàn cảnh này, chắc hôm nay phụ huynh sẽ bị gọi đến luôn, nặng thì ăn một trận đòn cũng không chừng.


Thế nên Thư Nhĩ rất nghiêm túc nói: “Anh ơi, lát nữa kiểm điểm thì làm nghiêm túc vào, đừng nói mấy câu lăng nhăng.”


Hoắc Triều thờ ơ nhìn quanh thiết bị trong phòng, hờ hững “ừ”.


Dù anh đã trả lời “ừ”, nhưng Thư Nhĩ vẫn không yên tâm.


Cô cứ có cảm giác chuyện gì đó sắp xảy ra…


Đúng 13:00, Hoắc Triều cuối cùng cũng bắt đầu bài kiểm điểm ngẫu hứng của mình.


Mở đầu là phần giới thiệu bản thân và tóm tắt sự việc: “Tôi là Hoắc Triều. Về việc hôm qua tôi đánh người ở tiệm tạp hóa, bây giờ tôi xin làm bản kiểm điểm.”


Nghe đến đây, Thư Nhĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


Tất nhiên, bài kiểm điểm của Hoắc Triều vẫn quá ngắn gọn. Thông thường, người kiểm điểm sẽ bắt đầu bằng việc chào hỏi thầy cô và các bạn, sau đó nói mấy lời mang tính khuôn mẫu, ví dụ như: “Đối mặt với sai lầm nghiêm trọng mà tôi đã gây ra, tôi cảm thấy vô cùng ân hận”. “Tôi đã phụ lòng mong đợi của cha mẹ, thầy cô và các bạn. Tôi cảm thấy rất có lỗi và trong thời gian tới, tôi sẽ nghiêm túc suy ngẫm, mong mọi người cho tôi một cơ hội để sửa sai…”


Những câu nói kiểu mẫu như thế, Hoắc Triều một chữ cũng không thèm nói. Nhưng dựa theo sự kiêu ngạo của anh, có lẽ cả đời này anh sẽ không nói những lời mềm mỏng như vậy.


Thư Nhĩ không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần Hoắc Triều ngoan ngoãn hoàn thành buổi kiểm điểm này là được.


Như vậy có thể để mọi chuyện lắng xuống.


Hoắc Triều: “Tình huống ngày hôm qua, tôi không nên bẻ gãy cổ tay bạn học kia…”


Ừm, câu này nghe rất ổn.


Quả nhiên hôm nay Hoắc Triều không bày trò gì cả.


Anh chịu phối hợp kiểm điểm thế này đã là chuyện không dễ dàng. Dù sao vụ này cũng chẳng vinh quang gì.


Ngay lúc Thư Nhĩ định tiếp tục lắng nghe phần tiếp theo thì Hoắc Triều bất ngờ tắt micro, quay sang cô, nói từng chữ rõ ràng: “Lần sau có chuyện tương tự, tôi vẫn làm vậy.”


Thư Nhĩ: ???


Cái gì? Không phải đang kiểm điểm à? Sao đột nhiên lại nói chuyện riêng với cô?


Nam chính có chiều sâu ghê, chiêu trò cũng lắt léo thật!


Dù hành động này khiến Thư Nhĩ vô cùng bất ngờ, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy sức hút của mình quá lớn. Nam chính dám dùng kiểu ngoài mềm trong cứng này để bảo vệ cô ngay trong phòng phát thanh, trước toàn trường!


Một Hoắc Triều ngu ngốc, giàu có, mù quáng trong truyện lại có thể ngọt ngào thế này ư?


Trong truyện làm gì có cảnh nào như vậy!


Quả nhiên, nhân vật trên giấy chỉ là nhân vật trên giấy, khi đối mặt với người thật, phản ứng sẽ hoàn toàn khác biệt!


Ngay khoảnh khắc này, Hoắc Triều là người sống bằng xương bằng thịt thực sự, và hoàn toàn khác xa với nam chính trong truyện.


Hoắc Triều bật micro lên lại, tiếp tục nói trước toàn trường: “Tôi không nên dùng biện pháp quá mạnh tay với bạn học trường Nhất Trung, khiến bạn ấy bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần…”


Sau đó lại tắt micro: “Sau này nếu có ai làm khó em, cứ nói với tôi.”


Quào…


Thư Nhĩ ngẩn người mất hai giây, sau đó chậm rãi bước lại gần Hoắc Triều, ánh mắt lấp lánh, gật đầu thật mạnh.


Hoắc Triều bật micro lần nữa: “Tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình, trong thời gian tới, tôi sẽ là một học sinh trường Nhất Trung tuân thủ kỷ luật, yêu thương bạn bè, sống tích cực tiến bộ…”


Lại tắt micro: “Có tôi ở đây, không ai dám động đến em.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin