Chương 6
Hách Triều đút tay vào túi quần, bước vài bước đến gần Thư Nhĩ, cúi đầu nhìn vào mắt cô, khóe môi khẽ cong lên, nửa cười nửa không: “Sao em không dứt khoát bảo tôi dời cả mặt trăng về cho em luôn đi?”
Thư Nhĩ chớp mắt, giọng ngọt ngào mang đầy vẻ nghi ngờ: “Nhưng… anh làm được à?”
Nếu anh làm được, cô không ngần ngại nhận lấy cả hành tinh đâu.
Hứa Trần và Triệu Chi Phong nghe đến đây thì cười lăn lộn ở bên cạnh, Triệu Chi Phong cố tình bắt chước giọng điệu của Thư Nhĩ, “Nhưng… anh làm được à?”
Hahaha. Câu này đúng là chí mạng.
Triệu Chi Phong xem như đã tận mắt chứng kiến cảnh gậy ông đập lưng ông.
Làm sao đàn ông có thể nói không thể? Hơn nữa lại là một người kiêu ngạo như Hách Triều?
Anh ta và Hách Triều quen nhau từ lúc còn mặc quần hở đáy, mười mấy năm trôi qua, hình như chưa bao giờ nghe từ không thể thốt ra từ miệng Hách Triều.
Hách Triều quá kiêu ngạo, những việc anh có thể làm được, anh sẽ làm đến nơi đến chốn.
Nhưng lấy mặt trăng làm quà tặng người khác, đừng nói là Hách Triều, không ai trên trái đất này làm được.
Ai ngờ Thư Nhĩ không đi theo lối thông thường, trả lời một câu như vậy?
Chẳng lẽ thật sự có người dám tặng, cô cũng dám nhận sao?
Hứa Trần cười hì hì, đùa cợt ở bên cạnh: “A Triều à, cố gắng kiếm tiền đi, làm Elon Musk phiên bản Trung Quốc, đầu tư vào ngành hàng không vũ trụ, để công chúa nhỏ sớm được lên không gian, sống trên mặt trăng!”
Tư nhân hóa ngành hàng không, hiện thực hóa giấc mơ vũ trụ, đúng là một lý tưởng rất xa vời. Mấy người họ cũng chẳng để tâm đến câu nói đùa đó.
Lúc này không còn sớm nữa, nếu tiếp tục trò chuyện thì sẽ bị trễ học.
Trường Nhất Trung có rất nhiều học sinh, khối 11 và khối 12 nằm ở hai tòa nhà giảng dạy khác nhau. Nhưng do hai tòa nhà này nằm gần nhau nên cả bốn người đi chung đến dưới lầu rồi mới tách ra.
Vì được đi chung với nhóm của Hách Triều nên trên đường đi, Thư Nhĩ lại nhận được một loạt ánh mắt ngưỡng mộ của các học sinh khác.
Sau khi tạm biệt nhóm Hách Triều, vừa vào lớp, Ninh Manh đã hào hứng chạy lại gần nói: “Tiểu Nhĩ, cuộc bầu chọn ‘Nữ thần học đường’ lại bắt đầu rồi đó!”
Nữ thần học đường?
Thư Nhĩ có chút ấn tượng với cuộc bầu chọn này, trong truyện hình như có nhắc đến mấy dòng. Nhưng vì nữ chính không học ở trường này nên tác giả không miêu tả chi tiết.
Ninh Manh ở bên cạnh nhiệt tình phổ cập: “'Nữ thần học đường’ mỗi năm sẽ chọn ra ba người, mỗi khối một người, do toàn bộ học sinh bầu chọn, quá trình công khai minh bạch, kết quả rất công bằng. Ai được yêu thích nhất thì sẽ được bầu chọn.”
Thư Nhĩ không mấy hứng thú, nhàn nhạt hỏi: “Cái đó có ích gì?”
Ninh Manh tròn mắt: “Sao không có ích? Chẳng lẽ cậu không muốn tên mình được lưu danh sử sách à? Sau khi tốt nghiệp, đàn em vẫn biết đến cậu ấy chứ?”
Thư Nhĩ hỏi một câu đầy tính đả kích linh hồn: “Vậy cậu còn nhớ nữ thần của mấy năm trước không?”
Cô tưởng Ninh Manh sẽ không nhớ, ai ngờ bạn ấy lại gật đầu, chậm rãi nói: “Mình nhớ mấy người nổi tiếng nhất. Năm ngoái có một chị khóa trên tên Lâm Bối Bối đã ba lần liên tiếp đoạt danh hiệu nữ thần học đường, đúng chuẩn vạn người mê của Nhất Trung luôn. Hơn nữa trong trường còn có một ‘Bức tường nữ thần’, dán ảnh của tất cả nữ thần được bầu chọn trong những năm gần đây. Mỗi năm có rất nhiều học sinh từ trường khác đến đây để hành hương nữa.”
Hoạt động “Nữ thần học đường” của Nhất Trung đã được tổ chức nhiều năm, rất quy củ và bài bản, thậm chí có tầm ảnh hưởng nhất định trong toàn thành phố.
Ninh Manh tiếp tục dụ dỗ Thư Nhĩ: “Tiểu Nhĩ à, cậu xem, bây giờ tên tuổi cậu đang nổi như cồn, rất nhiều học sinh biết cậu, hơn nữa cậu còn xinh đẹp, hoàn toàn có thể thử sức. Dù không thắng cũng là trải nghiệm đáng giá!”
Hiện giờ Ninh Manh đã hoàn toàn trở thành một fan girl trung thành của Thư Nhĩ.
Tuy nhiên, hoạt động bình chọn "Nữ thần học đường" vốn luôn thu hút rất nhiều người tham gia, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Dù sao trong thời học sinh, ai chẳng từng mơ được trở thành “vạn người mê”?
Thư Nhĩ vẫn không mấy hứng thú với cuộc thi này, bởi muốn giành được danh hiệu nữ thần thì phải tự tạo độ nổi tiếng cho bản thân, rất phiền phức.
Nhưng mà...
Thư Nhĩ đảo mắt, cuối cùng vẫn quyết định tham gia!
Bởi vì Ninh Manh nói đúng một điều, hiện tại nhờ có Hách Triều, cô đã nổi tiếng, rất nhiều học sinh biết cô.
Trong truyện, chẳng phải nữ chính ghen tị với nữ phụ vì đã nổi bật trong trường một thời gian nên mới sinh lòng đố kỵ, rồi tìm cách chèn ép nữ phụ đó hay sao? Rõ ràng là mắc bệnh "ghen tỵ"!
Thư Nhĩ cảm thấy mình bây giờ vẫn chưa đủ nổi đình nổi đám.
Cho nên cô muốn đoạt được danh hiệu Nữ thần học đường, để chọc tức nữ chính!
Lúc này trong lớp đã bắt đầu tiết đọc sáng, nhưng vì không có giáo viên trông lớp nên Thư Nhĩ thoải mái lén làm việc riêng.
Muốn thắng cuộc thi này, chẳng phải quá dễ sao?
Người ta thường nói cầm của người thì ngại, ăn của người thì mềm lòng. Chỉ cần cho họ đủ lợi ích, sợ gì họ không bỏ phiếu cho mình?
Hơn nữa, cô đã có kế hoạch trong đầu.
Dựa thế người khác, cô giỏi nhất là trò này!
Nghĩ đến đây, cô ra khỏi lớp, tìm một góc yên tĩnh, gọi điện cho chuỗi cửa hàng gà rán lớn nhất thành phố.
Cô đặt một phát 3.500 suất gà rán, kèm theo 3.500 ly trà sữa Tam Nguyên.
Trong Nhất Trung, mỗi khối có 36 lớp, mỗi lớp khoảng 30 học sinh. Cộng thêm giáo viên và nhân viên trong trường, ước chừng cả trường có khoảng 3.500 người.
Thư Nhĩ nghĩ rằng học sinh cấp 3 ở độ tuổi này phần lớn đều thích ăn gà rán và uống trà sữa, cô cũng không ngoại lệ.
Nếu phát cho mỗi người một phần gà rán và trà sữa, chắc chắn sẽ chiếm được nhiều cảm tình lắm nhỉ?
Tuy thầy cô không tham gia bầu chọn, nhưng đặt rồi thì đặt luôn, hơn một hai trăm phần cũng không đáng gì.
Đã mất công cày thiện cảm thì chi bằng cày luôn cả học sinh lẫn giáo viên một thể!
Tất nhiên, cô chẳng có nhiều tiền như vậy. Nhưng bên cạnh cô có một cây rút tiền biết đi luôn sẵn sàng đó phải không?
Chỉ là 3.500 suất gà rán và trà sữa thôi mà, tầm khoảng mười vạn tệ, chẳng đáng là bao.
Dùng tiền của nam chính để đánh bóng tên tuổi, tăng độ thiện cảm, khiến toàn trường đều bầu chọn cho mình, trở thành Nữ thần học đường, kế hoạch này không thể hoàn hảo hơn!
Thư Nhĩ âm thầm thả tim cho mình.
Ban đầu, nhân viên nhận điện thoại tưởng mình nghe nhầm, nên hỏi lại lần nữa. Đến khi nghe thấy cùng một câu trả lời, người ta vẫn cho rằng Thư Nhĩ đang gọi để trêu đùa.
“Cô gái à, trò đùa này không vui đâu.”
Nghe đến đây, Thư Nhĩ không hài lòng chút nào.
Chỉ là 3.500 suất gà rán và trà sữa thôi mà? Nếu là kiếp trước, cô có thể đặt 35.000 suất không chớp mắt.
Thư Nhĩ hừ nhẹ, nói đầy kiêu ngạo: “Ai nói tôi đùa? Chị biết Hách Triều không? Nhân vật nổi tiếng của Nhất Trung đấy. Ba ruột của anh ấy là Hách Tân Quốc, một đại gia nổi tiếng toàn quốc. Thiếu gia Hách bây giờ muốn đặt 3.500 suất gà rán và trà sữa cho toàn thể giáo viên và học sinh Nhất Trung, để tạo tiếng vang cho cô gái mà anh ấy đang theo đuổi, cho mọi người biết đến cô ấy.”
Người được nhắc đến là cô gái mà Hách Triều đang theo đuổi trong lời Thư Nhĩ, dĩ nhiên chính là cô. Mặc dù cô biết đây là nói dối, nhưng mặt cô không đỏ, tim cô không đập nhanh.
Chột dạ ư? Không có. Xấu hổ? Càng không thể!
Nhân viên nhận điện thoại bên kia chỉ biết hoang mang tột độ.
Giờ mấy cậu ấm con nhà giàu chơi lớn vậy luôn hả?
Đang học cấp 3 mà đã chơi kiểu này? Sau này chẳng phải sẽ tặng cả... tàu vũ trụ cho bạn gái à?
Vì muốn lấy lòng con gái, đến mức này cũng làm được luôn?
Nhân viên ấp úng: “Cái này… được thôi, nhưng bên chị không thể chuẩn bị 3.500 suất trong một lần được…”
Thư Nhĩ chớp mắt: “Không phải chỗ chị là chuỗi cửa hàng toàn quốc sao? Nếu nguồn hàng ở thành phố Kinh không đủ thì điều từ các thành phố lân cận, thậm chí từ khắp nơi về cũng được mà?”
Nhân viên bên kia thực sự không biết phải trả lời ra sao. Đơn hàng này quá lớn, chị ấy không thể tự quyết định, phải báo cáo với cấp trên.
Thư Nhĩ không muốn dây dưa nữa, cô dứt khoát nói: “Thiếu gia Hách không thiếu chút tiền cỏn con. Số điện thoại của tôi ở đây, có gì cứ liên lạc. Dù phải tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực, hôm nay nhất định phải giao đủ 3.500 phần gà rán và trà sữa đến Nhất Trung, chị hiểu chứ? Thiếu gia Hách học lớp 12 (36), tôi chỉ là người chuyển lời thôi.”
Lúc này, tiết đọc buổi sáng đã kết thúc, sắp vào học chính thức.
Thư Nhĩ nói nhanh câu cuối: “Khi nhân viên giao hàng mang gà rán đến 108 lớp học ở Nhất Trung, nhớ nói câu này nhé"
Nhân viên hỏi theo bản năng: "Nói cái gì?"
"Hôm nay, toàn bộ chi phí do thiếu gia Hách chi trả. Mong mọi người hãy ủng hộ Thư Nhĩ và nhớ bỏ phiếu cho cô ấy trong cuộc bầu chọn ‘Nữ thần học đường’ nhé”
