Chương 29
Trên mạng dạo gần đây có một câu nói rất thịnh hành.
Nếu đàn ông lẳng lơ, sẽ không còn chỗ cho phụ nữ.
Nếu đàn ông tàn nhẫn thì cũng chẳng còn chỗ cho phụ nữ.
Phó Lễ tặc lưỡi hai tiếng, giọng đầy cảm khái: "Cháu trai, Tiểu Thư Nhĩ có khả năng rất cao là ân nhân cứu mạng thật sự của cháu, vậy mà cháu lại đối xử với cô ấy như thế à?"
Dù Thư Nhĩ và Thư Nhĩ đồng âm, nhưng Phó Lễ vẫn lập tức hiểu được ẩn ý trong lời Hoắc Triều.
Muốn để Thư Nhĩ rời khỏi gia đình giàu có họ Thư, trở về nhà họ Thư nghèo hơn, chỉ có Hoắc Triều mới dám nói chuyện đó một cách hiển nhiên như vậy.
Hoắc Triều nói bằng giọng bình thản: "Chuyện nào ra chuyện đó."
Ơn cứu mạng là một chuyện, việc trao nhầm con lại là chuyện khác, làm sao có thể gộp làm một được?
Phó Lễ bật cười: "Cháu trai, mười bảy năm nuôi nấng không phải là chuyện nhỏ đâu. Chắc cháu đã từng đọc mấy bài báo trên Weibo rồi nhỉ, máu mủ thì quan trọng, nhưng tình cảm vun đắp qua năm tháng cũng quan trọng không kém. Nhiều cha mẹ sau này còn thương con nuôi hơn con ruột!
Mười bảy năm gắn bó, cho dù Thư Nhĩ bằng lòng rời đi, ba mẹ nhà họ Thư chưa chắc đã chịu. Bấy nhiêu năm không chỉ đầu tư về tiền bạc, còn có thời gian, công sức, tình cảm. Họ chắc chắn vẫn hy vọng cô ấy báo đáp sau này. Quan trọng nhất là, Thư Nhĩ có muốn rời đi không? Chắc là không đâu."
Dễ hiểu thôi.
Cuộc sống giàu sang, muốn gì có đó, bay khắp nơi chơi chẳng cần lo nghĩ, tiêu tiền như nước, mà giờ bảo cô ta từ bỏ tất cả, trở về làm một cô gái bình thường, ai sẽ chịu được?
Hoắc Triều cười nhạt: "Cô ta không muốn cũng phải đi. Hai người trở về đúng vị trí thuộc về mình, đó mới là tốt nhất, chẳng phải sao?"
Phó Lễ nhún vai: Về lý thì đúng là vậy, nhưng thực tế đâu phải cứ đúng lý là sẽ xuôi theo đâu? Chuyện kiểu này, dù có khó khăn thì chỉ cần biết cách làm, vẫn có thể đạt được kết quả mong muốn.
"Được rồi, nếu sau này cần gì thì cứ nói với cậu."
"Cháu biết rồi, cám ơn cậu."
Hoắc Triều vừa dứt lời, chưa kịp thở ra một hơi, thì cửa phòng đã bị đập mạnh từ bên ngoài.
"Thằng con bất hiếu, mở cửa cho ông đây!"
Nghe tiếng gào đầy khí lực ấy, sắc mặt Hoắc Triều lập tức phủ đầy sự mỏi mệt và chán ghét.
Những trận cãi vã lặp đi lặp lại khiến anh vô cùng mệt mỏi.
"Mở cửa!"
Hoắc Triều lạnh mặt mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một ngón tay lập tức chỉ thẳng vào mặt anh. Nếu không né nhanh, có lẽ đã bị chọc trúng trán.
"Mày giỏi nhỉ? Mới tí tuổi đầu đã biết tổ chức sinh nhật cho gái trên du thuyền sang trọng? Lần trước ông đây đã nói với mày như thế nào?"
Người giúp việc vội vàng chạy tới khuyên can: "Ông chủ, có gì từ từ nói, đừng nổi nóng."
Ba Hoắc cười lạnh: "Từ từ nói? Nó có bao giờ chịu nghe đâu? Nhìn A Trì xem, tôi yên tâm biết bao. Còn cái thằng bất hiếu này, mỗi ngày chỉ biết làm tôi đau đầu, tiêu tiền của tôi, bày đặt ra vẻ với con gái..."
Hoắc Triều nhếch môi cười khinh: "Con không có tiêu đồng nào của ba. Tất cả tiền con dùng là mẹ để lại." Mấy năm nay anh chưa từng đụng vào thẻ ngân hàng của ông ta đưa.
Câu này khiến ba Hoắc nghẹn lời, nhưng ngay sau đó càng giận hơn:
"Giỏi, mày lớn rồi, cứng cỏi rồi hả? Dám cãi lời ông đây? Sao mày không biết học điều tốt chứ?"
Người giúp việc ôm chặt ba Hoắc, sợ hai cha con lại lao vào đánh nhau như lần trước.
Hoắc Triều cười lạnh, ánh mắt băng giá: "Học tốt hay học xấu thì có gì khác biệt? Dù sao ba cũng đã có anh rồi."
Câu nói vừa dứt, ba Hoắc giống như bị đóng băng, đứng chôn chân tại chỗ.
Hoắc Triều không quay đầu lại, bỏ đi khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng vài bước, anh đã thấy người anh trai Hoắc Trì cách đó không xa.
Năm nay đang học đại học năm ba, Hoắc Trì phần lớn thời gian đều theo ba Hoắc học việc, nên ít đến trường.
Dù là anh em ruột nhưng hai người không giống nhau.
Hoắc Trì giống ba như đúc, mắt phượng dài hẹp, ánh nhìn luôn mang theo vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
Còn Hoắc Triều, ngũ quan lại thừa hưởng từ mẹ, thanh tú và đẹp một cách xuất sắc.
Hai anh em ít nói chuyện. Khi đi ngang qua Hoắc Trì, Hoắc Triều nói mà không dừng bước: "Anh yên tâm, tôi không hề có hứng thú với công ty."
Nói xong, anh không chờ phản ứng của Hoắc Trì, rời khỏi nhà họ Hoắc.
Ra khỏi nhà, nhìn dòng xe cộ tấp nập, người người chen chúc, Hoắc Triều không biết nên đi đâu.
Sự náo nhiệt thuộc về người khác. Còn anh, chẳng có gì cả.
Trời đất bao la, không đâu là nhà của anh.
Đứng ngây người bên đường một lúc, vốn định đợi đến thứ Hai sau giờ tan học mới nói với Thư Nhĩ về chuyện nhà họ Thư, nhưng giờ anh chẳng có việc gì làm, có lẽ có thể nói sớm hơn.
***
Khi Thư Nhĩ nhận được tin nhắn của Hoắc Triều, bảo rằng anh đang ở dưới khu nhà cô, cô đang ngâm chân thư giãn trong nhà.
Mặc dù chưa đến tháng mười, thời tiết không lạnh, nhưng cô rất thích ngâm chân trong lúc làm việc riêng.
Nhận được tin nhắn, cô cảm thấy ấm lòng vô cùng.
Đã gần 10 giờ tối, vậy mà Hoắc Triều còn chạy đến tận nơi vì cô. Anh tốt quá.
Thư Nhĩ bảo Hoắc Triều đợi một chút, sau đó dùng khăn lau khô chân, đổ nước ngâm đi. Làm xong hết mọi thứ, cô mới ung dung cầm theo điện thoại, thảnh thơi xuống lầu.
Cuối tháng chín, muỗi vẫn còn hoành hành dữ dội, bay thành đàn kêu vo ve không ngớt.
Hoắc Triều đứng ở cổng khu nhà chưa bao lâu, tay chân đã bị muỗi đốt mấy nốt, ngay cả gương mặt trắng trẻo điển trai cũng không thoát được, hai bên má trái phải mỗi bên có một nốt đỏ, vừa khéo đối xứng, nhìn buồn cười không chịu nổi.
Thư Nhĩ vừa ra đến cổng đã thấy ngay cảnh Hoắc Triều đang bị muỗi tàn sát thê thảm. Anh chẳng tránh né, cứ đứng yên để mặc muỗi đốt.
Nhìn cảnh đó, Thư Nhĩ liền thấy khó chịu, bình thường chỉ mình cô bắt nạt Hoắc Triều thôi, sao có thể để lũ muỗi nhỏ xíu này bắt nạt anh được chứ?
Vừa đến nơi, cô lập tức vung tay đuổi muỗi giúp anh. Nhưng cách đó chỉ tạm thời, chẳng mấy chốc muỗi đã quay lại.
Thư Nhĩ nắm tay Hoắc Triều, kéo anh đi đến cửa hàng tiện lợi mở 24/24 gần đó.
Trong cửa hàng có máy lạnh, có cả máy xông tinh dầu đuổi muỗi, gần như không thấy một con muỗi nào.
Giờ này, ngoài nhân viên, trong cửa hàng chẳng còn ai.
Dưới ánh đèn trắng sáng rực, Thư Nhĩ mới thấy hai nốt muỗi cắn đối xứng trên mặt Hoắc Triều, không nhịn được cười tít mắt.
Hoắc Triều mặc kệ cô cười, đi mua hai lon coca, vài gói đồ ăn vặt, trả tiền xong mới quay lại ngồi cạnh cô.
Thư Nhĩ vừa lúc thấy đói, xé một gói rong biển ít calo, chậm rãi nhai từng miếng.
Hoắc Triều không quên chuyện chính, kể cho Thư Nhĩ nghe toàn bộ kết quả điều tra mà anh đã nhờ cậu mình .
Cuối cùng, anh cẩn thận phân tích lợi và hại nếu cô quyết định trở về nhà họ Thư.
“Tuy nhà họ Thư đối xử với em không quá tốt, nhưng ít nhất gia đình đơn giản, không bị vướng bận bởi lợi ích. Cuộc sống không giàu có, nhưng ít áp lực.
Còn nhà họ Thư kia, người đông, cạnh tranh nội bộ khốc liệt, nhịp sống nhanh, nếu em mới về đó thì chắc chắn sẽ khó thích nghi.
Nhưng tương ứng với áp lực là tài nguyên phong phú, các mối quan hệ rộng lớn, nhà họ Thư sẽ không bao giờ cho em được những thứ này.”
Nói xong, anh hỏi: “Vậy em nghĩ thế nào?”
Thư Nhĩ tỏ ra thản nhiên: “Em đồng ý chứ. Nếu em không về, chẳng phải tiện cho người đó quá sao?”
“Nhưng giai đoạn đầu có thể sẽ rất khó khăn.” Vấn đề hòa nhập sau khi về là điều đáng lo.
Thư Nhĩ chẳng suy nghĩ gì nhiều, mỉm cười ngả ngớn: “Anh ơi, còn có anh mà. Anh sẽ che chở cho em đúng không?”
Hoắc Triều cụp mắt, hiếm khi không mang theo sự kiêu ngạo và ngông cuồng như mọi khi.
Công ty của ba anh tương lai sẽ do anh trai kế thừa, anh chỉ có một phần cổ phần nhỏ, mỗi năm có thể nhận chút cổ tức kha khá, nhưng ngoài ra chẳng thể làm gì.
Hoắc Triều khẽ cười tự giễu, lông mi dài rủ xuống, che phủ đôi mắt: “Anh không giỏi như em nghĩ đâu.”
Thư Nhĩ ngạc nhiên, sững người một lúc.
Lần đầu tiên cô thấy nam chính có biểu cảm chán nản như vậy.
Cô đảo mắt, lập tức đoán được đại khái nguyên nhân.
Trong tiểu thuyết "Say mê cực độ", nam chính là một bé đáng thương. Tuy gia thế hiển hách, nhưng lại có một ông anh hoàn hảo đến cực điểm, nếu đặt trong truyện khác thì đảm bảo là nhân vật nam chính toàn năng.
Trong nhà, Hoắc Triều không được yêu thương, tài nguyên tốt đều dồn hết cho anh trai. Anh không được ba để mắt tới, thời thơ ấu từng sa sút tinh thần, đến cấp 3 thì học hành tệ hại, còn ăn chơi trác táng, suýt nữa bị trường đuổi học.
Thư Nhĩ chưa đọc hết truyện, nên không rõ sau này nam chính sẽ đạt được thành tựu gì. Nhưng đã là nam chính, chắc chắn không thể quá tầm thường, đúng không?
Thư Nhĩ ồ một tiếng, nhét thêm một miếng rong biển vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Vậy… em càng phải về nhà họ Thư.”
“Hả?”
“Lỡ sau này anh thất bại thì sao, em sẽ nuôi anh.”
Hoắc Triều: …
Giây phút ấy, anh không biết nên cảm động hay bất lực.
Nhưng nghe cô nàng phiền phức này nói “Em sẽ nuôi anh”, nói không bất ngờ thì là nói dối.
Không ngờ con nhóc yêu tinh này cuối cùng cũng có ngày biết nghĩ tới chuyện báo đáp anh.
Xem ra mấy tháng bị cô hành hạ cũng không uổng phí.
Hoắc Triều im lặng một lúc, mới từ tốn nói: “Có lẽ sẽ không đến mức đó.”
Thư Nhĩ lại ồ rồi nói tiếp: “Anh à, vậy anh phải cố gắng lên nha. Bây giờ xã hội có nhiều cơ hội phát tài lắm, kế thừa gia sản là một đường, tự mình làm giàu cũng là một hướng. Xem anh thích kiểu nào.”
Dù còn có ông anh toàn năng ở đó, Hoắc Triều có thể không có cửa kế thừa công ty, nhưng với nền tảng sẵn có, anh vẫn có nhiều cơ hội hơn người bình thường rất nhiều.
Chỉ cần không nản lòng, sợ gì không có ngày lên đỉnh vinh quang?
Biết đâu, sau này Hoắc Triều còn thành công hơn cả nhà họ Hoắc.
