Chương 48
Hoắc Triều nhìn thấy Thư Giai Nhĩ, hiếm khi sững người một chút.
Cô đến từ lúc nào? Cô có thấy Thư Nhĩ không?
Thư Giai Nhĩ chống nạnh, giống như chú sóc chuột trong phim Disney, bước từng bước nhỏ đi vòng quanh người Hoắc Triều.
Hoắc Triều: ???
Tuy bề ngoài trông cô rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang hoảng loạn tột độ. Cô giống một chú sóc chuột nhỏ, đi quanh anh hết vòng này đến vòng khác như một cách để trấn an bản thân.
Chuông vào học đã vang lên từ lâu, có vài học sinh cầm đồ uống đang vội vã chạy về lớp cách đó không xa. Khi đi ngang qua họ, ai nấy đều vô thức liếc mắt nhìn.
Bởi vì hai người này trông quá kỳ lạ! Nhưng ai cũng đang vội đi học, không ai dừng lại hóng chuyện. Hơn nữa đây là chuyện của Hoắc Triều, họ không dám nhìn, càng không dám hỏi.
Thư Giai Nhĩ định đi thêm vài vòng nữa thì bị Hoắc Triều giơ tay kéo lại, "Em đi vậy không chóng mặt à?"
Thư Giai Nhĩ dừng lại. Bình thường cô chắc chắn sẽ cố ý cãi lại, nói kiểu "Không chóng mặt, em còn muốn đi tiếp", nhưng hôm nay cô không còn tâm trạng để bướng bỉnh.
Sau khi cô dừng lại, cả hai rơi vào trầm mặc.
Trong tòa nhà dạy học, từng lớp vang lên tiếng học sinh chào giáo viên vang dội, chỉ còn hai người vẫn đang đứng ngoài phòng thiết bị thể thao, mắt to trừng mắt nhỏ.
Thư Giai Nhĩ cảm thấy cứ ấp a ấp úng thế này không phải là phong cách của cô, nên cô hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi: “Là vì em đã cứu anh à?”
“Cái gì?”
“Vừa rồi em nghe thấy những gì anh nói với cô ta, là vì lúc nhỏ em cứu anh nên anh mới kiên định đứng về phía em đúng không?”
Dù câu này có vẻ như cô đang lợi dụng công lao của người tiền nhiệm, về lý mà nói thì người cứu Hoắc Triều không phải là cô, nhưng cô đã xuyên vào sách, tức là cô thừa hưởng toàn bộ thân phận và quá khứ của người này. Cô là Thư Giai Nhĩ từ đầu đến cuối.
Hoắc Triều đoán được cô có thể đã nghe thấy gì đó. Sau khi xác nhận từ chính miệng cô, ngược lại anh thở phào nhẹ nhõm, bị nghe lén đỡ hơn bị hiểu lầm.
Nếu Thư Giai Nhĩ hiểu lầm điều gì thì mới thực sự là thảm họa.
Phải công nhận, sau khi bị cô hành hạ suốt một thời gian, Hoắc Triều đã có giác ngộ rất cao.
Anh khẽ cong môi cười, “Tất nhiên là không phải.”
Trong đời người, mình sẽ gặp rất nhiều người, đôi khi mình giúp người khác, cũng có lúc được người khác giúp đỡ, đó là do lòng tốt, không liên quan gì đến tình cảm.
Trong thời đại này, còn ai tin mấy thứ kiểu lấy thân báo đáp để trả ơn cứu mạng nữa? Ngay từ đầu, anh định dùng tiền để trả ơn, cho đối phương sống sung túc cả đời, chưa từng nghĩ sẽ đánh đổi bản thân.
Còn hiện tại…
Anh hoàn toàn không ngại dùng thân báo đáp.
Thư Giai Nhĩ giấu hai tay ra sau lưng, đan chặt vào nhau, lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác xấu hổ, lo lắng, nhưng cô vẫn nghiêng đầu, hỏi ra câu hỏi trong lòng: “Vậy là vì sao?”
“Vì đó là em.”
Vì em đáng yêu, xinh đẹp, xuất hiện đầy bất ngờ trong cuộc đời anh, gieo một hạt mầm giữa vùng đất cằn cỗi của anh. Hạt mầm ấy từ từ lớn lên thành hoa, rực rỡ khắp cuộc đời anh.
Tất nhiên, mấy lời này quá sến súa, Hoắc Triều ngại không thể nói ra.
Thư Giai Nhĩ đã rất thỏa mãn. Cô ghé đầu lại gần, hàng mi dài khẽ run, dùng ngón trỏ chọt vào má phải của mình.
“Công chúa cho phép anh hôn một cái đấy, chỉ một cái thôi nha”
Hoắc Triều bật cười, cúi đầu hôn chụt một cái rõ to vào má phải của cô không chút do dự, vang vọng cả hành lang, khiến mặt Thư Giai Nhĩ hơi đỏ lên.
Hoắc Triều hạ giọng, giọng nói trầm khàn có phần quyến rũ: “Thư Nhĩ Nhi, vậy bây giờ chúng ta là người yêu rồi phải không?”
Đã chủ động cho anh hôn má rồi, chắc đồng ý chứ gì?
Thư Giai Nhĩ đỏ mặt gật đầu, tuy đã đồng ý, nhưng cô vẫn phải nói rõ ràng điều kiện: “Anh phải đối xử tốt với em vô điều kiện, yêu em, cưng chiều em. Em nói gì anh cũng phải nghe, yêu cầu gì anh cũng phải cố gắng thực hiện. Anh không được nhìn con gái khác, không được hớn hở với ai khác. Có cô gái nào ve vãn anh, anh phải nói là mình đã có chủ rồi. Anh làm được không?”
Những lời của Thư Giai Nhĩ nghe có vẻ hà khắc, đổi lại là con trai khác, chắc đã bị hoảng sợ rồi bỏ chạy. Không chỉ chạy mất, có khi sẽ để lại một câu kiểu: "Đồ thần kinh", "Đồ ngu", "Đầu óc có vấn đề", "Nhớ uống thuốc nhé"… v.v.
Nhưng Thư Giai Nhĩ cũng chẳng thèm để mắt tới loại người đó.
Hoắc Triều suy nghĩ một cách nghiêm túc và cẩn thận, thấy bản thân hoàn toàn có thể làm được.
“Anh làm được.” Hoắc Triều nói xong, giơ tay ra, khẽ ho một tiếng: “Từ giờ trở đi, tay của anh chỉ dành cho mình em nắm.”
Thư Giai Nhĩ nắm tay Hoắc Triều rất dứt khoát, đây là tay của bạn trai cô, không nắm thì để ai nắm?
Lúc Thư Giai Nhĩ quay lại lớp thì tiết học đã kết thúc.
Vừa ngồi xuống, Ninh Manh ghé đầu sang, hỏi vội: “Tiểu Nhĩ, không gặp rắc rối gì chứ?”
Thư Giai Nhĩ lắc đầu, mặt mày rạng rỡ, tâm trạng rất tốt, “Không đâu.”
“Thế sao cậu không vào học? Thầy Trương có hỏi cậu đi đâu đấy, tớ nói cậu không khỏe nên xuống phòng y tế rồi.”
Thư Giai Nhĩ vừa sắp xếp sách vở cho tiết tiếp theo, vừa cười tươi, “Ninh Manh, cảm ơn cậu nha.”
Thấy bộ dạng hạnh phúc đến mức không thể che giấu nổi của Thư Giai Nhĩ, Ninh Manh tò mò không chịu được, lập tức hỏi: “Tiểu Nhĩ, vừa rồi cậu đi đâu vậy hả?”
Thư Giai Nhĩ ồ một tiếng, cười tít mắt trả lời: “Tớ đi dạo trong trường với bạn trai mới nhậm chức của mình”
Lúc nãy họ ở phòng thiết bị thể dục khá lâu, tiết học cũng sắp hết, hai người bèn trốn luôn một tiết, tay trong tay dạo quanh sân trường.
Bạn trai mới nhậm chức!
Trọng điểm cần gạch chân! Có trong bài kiểm tra!
Lửa tám chuyện trong lòng Ninh Manh bùng cháy hừng hực, “Là ai thế? Là đại ca Hoắc hả?!”
Thư Giai Nhĩ gật đầu, đùa theo: “Là anh ấy đó, là anh ấy, là anh gà rán trà sữa của các cậu.”
“Á á á á!!!”
Ninh Manh không nhịn được kêu ré lên vì phấn khích, khiến cả lớp quay sang nhìn.
Cô ấy vội vã xua tay: “Không sao, không sao!” Rồi lập tức bịt miệng mình lại, sợ tiếng hét lại tràn ra.
Sau một hồi phấn khích điên cuồng, Ninh Manh hỏi nhỏ: “Tiểu Nhĩ, chúc mừng cậu nha. Sau này tụi mình còn được uống trà sữa nữa không?”
“Có chứ!”
“Á á á!!!”
Dù trước đây đã cảm thấy sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi ngày đó thật sự đến, Ninh Manh vẫn chân thành vui mừng cho Thư Giai Nhĩ.
Họ thật sự ở bên nhau rồi!
Bây giờ Thư Giai Nhĩ là một tiểu phú bà, có thể gọi trà sữa cho cả trường bất cứ lúc nào.
Nhưng cô cảm thấy nếu không có chuyện gì lớn, tự nhiên lại chơi trội như vậy sẽ hù chết người khác, cô thấy chuyện này có thể từ từ thôi.
Lần trước đã quá phô trương vì danh hiệu “Nữ thần học đường”, nếu chơi trội lần nữa, cô sợ mình trở thành kẻ thù số một của hội con gái trong trường. Trà sữa thì không gấp, chậm rãi làm.
Vì vậy, Thư Giai Nhĩ không nói gì với Hoắc Triều, cô dự định tìm thời gian lặng lẽ mời trà sữa cho cả lớp một lần.
Không ngờ chỉ một tuần sau, vào thứ Tư, lúc tan học, toàn thể giáo viên và học sinh trong trường lại được uống trà sữa do đại ca Hoắc chi tiền, đồng thời còn được nhận kẹo của đại ca Hoắc.
Lần này tuy không có shipper nào hô khẩu hiệu lố lăng như lần trước, nhưng chưa đầy một lúc, mọi người đã biết đây lại là một pha ra tay của đại ca Hoắc.
Sau khi shipper đưa số trà sữa và kẹo bằng đúng sĩ số lớp thì rời đi, lớp trưởng đứng ra phát đồ.
Khi Thư Giai Nhĩ nhận trà sữa và một hộp kẹo từ tay lớp trưởng, cô rất bối rối.
Hoắc Triều lại giấu cô làm chuyện này?
Anh định làm gì vậy?!
Lúc này, Ninh Manh đột nhiên hét lên bên tai cô, “Trời ơi, đây có phải là kẹo cưới không vậy?!”
Kẹo cưới? Gì chứ? Chưa cưới mà? Lấy đâu ra kẹo cưới?
Ninh Manh lập tức cầm hộp kẹo lại gần cho Thư Giai Nhĩ xem, gương mặt đầy phấn khích: “Tiểu Nhĩ, cậu nhìn đi, phía dưới hộp có hàng chữ này nè!”
"Hoắc Triều & Thư Giai Nhĩ, bắt đầu từ 21.10.2019, bên nhau đến lúc bạc đầu."
Thư Giai Nhĩ: …
Cô tưởng mình đã chơi trội và drama đủ nhiều, không ngờ một khi Hoắc Triều cao trào lên, không ai có thể sánh kịp.
Hôm nay là ngày 27/10/2019, chỉ mới 6 ngày kể từ hôm 21/10/2019.
Mới yêu nhau 6 ngày!!! Mới đây mà anh đã muốn công bố với toàn trường, còn phát kẹo cưới cho tất cả mọi người nữa.
Nếu sau này hai người chia tay, thì cái ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị lôi ra làm trò cười, bàn tán khắp nơi trong trường học, trở thành trò tiêu khiển sau bữa cơm của bao người.
Aaaaaa, Thư Giai Nhĩ cảm thấy mình sắp phát điên.
Cô rút điện thoại ra định nhắn tin cho Hoắc Triều, vừa lúc đó thấy tin nhắn mới của anh:
【Anh trai: Ăn thử kẹo của mình đi, vị thế nào?】
Thư Giai Nhĩ: !!! Vị thế nào cái gì, cô vẫn chưa ăn?!
Cô lập tức gõ lại một tin nhắn với tốc độ ánh sáng.
【Tiểu Nhị: Sao anh làm cái này bất ngờ vậy?!】
Hoắc Triều trả lời rất thản nhiên.
【Anh trai: Bất ngờ hả? Đã 6 ngày rồi mà.】
Đã 6 ngày cái gì, mới có 6 ngày thôi!
【Tiểu Nhị: Sao lại phát kẹo cho mọi người?】
【Anh trai: Sau này tốt nghiệp, sẽ không còn gặp lại nhiều người nữa. Họ sẽ không có cơ hội ăn kẹo cưới của tụi mình, nên phải phát trước.】
Thì ra là vậy.
Thôi được rồi, lý do này không chê vào đâu được, khiến người ta không thể phản bác.
Tuy ngoài miệng chê bai đủ điều, nhưng trong lòng Thư Giai Nhĩ thì ngọt như mật.
Cô nghĩ, dù sau này có chia tay cũng không sao, họ từng có những kỷ niệm đẹp thế này, chẳng còn gì phải hối tiếc trong thời thanh xuân.
【Tiểu Nhị: Có phải… hơi phô trương quá không đó?(⊙o⊙)…】
Trong lòng cô đang có rất nhiều bong bóng hồng phấn phập phồng, đến lúc nhắn tin cho Hoắc Triều, cô vẫn không quên dùng emoji.
Hoắc Triều nhắn lại.
【Anh trai: Không phô trương thì làm sao họ biết tụi mình đang yêu nhau?】
Thôi được rồi, lý do này cũng hợp lý một cách khó phản bác.
Giờ thì hay quá, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều biết hai người đang hẹn hò.
Tuy trường học khá cởi mở, không cấm học sinh cấp ba yêu đương, nhưng với điều kiện cặp đôi phải giúp đỡ nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, không ảnh hưởng tới người khác.
Lần này Hoắc Triều phô trương thế này, chắc chắn sẽ khiến người khác ghen tị, nhất là hội độc thân, thế nào cũng hận họ chết mất.
Tuy nhiên Thư Giai Nhĩ vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô mở hộp kẹo, bóc một viên và nhét vào miệng.
Vị chocolate trắng ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Kẹo của mình quả nhiên rất ngọt.
Ninh Manh cũng bóc một viên ăn thử, chưa kịp nhai xong đã muốn hét to lần nữa.
Quả nhiên là kẹo của đại ca Hoắc, ngon khủng khiếp! Ngon hơn mấy loại nổi tiếng như Ferero, Truffles luôn!
Hu hu hu, ngon quá đi!!!
