CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 23


Hoắc Triều lại mở micro, “Tôi sẽ nghiêm khắc với bản thân trong những ngày tới, sửa chữa sai lầm, không phụ lòng mong đợi của mọi người. Bản kiểm điểm hôm nay đến đây thôi, cảm ơn mọi người.”


Nói xong, anh dứt khoát tắt micro.


Trong phòng phát thanh, sau khi không còn âm thanh truyền ra từ micro nữa, lập tức trở nên yên tĩnh.


Lúc này, trong căn phòng phát thanh trống trải chỉ còn lại hai người là Hoắc Triều và Thư Nhĩ.


Thư Nhĩ cảm thấy Hoắc Triều rất giỏi trong việc ngoài mặt thì vâng dạ, trong lòng thì phản đối, mấy lời anh vừa nói trong micro, tuy giọng điệu không mang nhiều cảm xúc, nhưng ít nhất cũng đã nói đủ những gì cần nói, kiểm điểm những gì cần kiểm điểm.


Kết quả là tất cả chỉ để đối phó?


Bởi vì vừa nói xong trước mặt mọi người, ngay sau đó anh lại nói với cô một điều hoàn toàn khác.


Thư Nhĩ nghiêng đầu hỏi, “Anh à, anh vừa nói là sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người?”


Hoắc Triều lười biếng trả lời, “Nói xạo đấy.”


Đôi mắt to xinh đẹp của Thư Nhĩ cong lên, “Thế câu nào mới là thật?”


Hoắc Triều hừ.


“Những câu nói với em.”


Sau khi được chính chủ xác nhận suy đoán của mình là đúng, nụ cười trên mặt Thư Nhĩ càng thêm rạng rỡ.


Cô cảm thấy, có người chống lưng thật là tốt.


Sau này, cô có thể tự tin bước đi trong trường Nhất Trung. Dù trời có sập xuống, đã có Hoắc Triều đỡ giùm.


Lúc này, nữ sinh trong hội học sinh vừa chủ động rời đi ban nãy đẩy cửa bước vào, ló đầu nói, “Đàn anh Hoắc, nếu bản kiểm điểm đã xong thì hai người có thể rời đi.”


“Ừ.”


Sau khi Thư Nhĩ quay lại lớp học, Ninh Manh lập tức ghé đầu lại hỏi: “Tiểu Nhĩ, vừa nãy micro bị hỏng à? Cứ ngắt quãng từng đoạn, đại ca nói được mấy câu là mất tiếng. Làm tớ lo chết đi được, cứ tưởng có chuyện gì xảy ra.”


Thư Nhĩ sững người một chút mới phản ứng lại được lý do vì sao micro lúc nãy lại bị ngắt quãng như thế.


Lúc đầu Hoắc Triều nói với toàn thể giáo viên và học sinh, sau đó quay sang nói chuyện riêng với cô, nên giữa chừng anh mới tắt micro.


Cô ở hiện trường nên không thấy có gì bất thường, nhưng rơi vào tai những học sinh khác, thì đúng là nghe như thể micro bị hỏng!


Thư Nhĩ không nói rõ lý do, chỉ bảo là micro không có vấn đề gì. Nếu cô nói Hoắc Triều ngoài mặt tuân lệnh, sau lưng thì làm theo ý mình, chuẩn bị bằng mặt không bằng lòng, vẫn sẽ hành động theo cách của mình, thậm chí còn ra mặt vì cô, thì có lẽ lại khiến mọi chuyện trở nên ồn ào.


Gần đây cô đã quá nổi tiếng, không cần thêm độ hot nữa.


Ninh Manh vỗ ngực nhẹ nhõm: “May mà đại ca đã hoàn thành bài kiểm điểm suôn sẻ, chuyện này chắc cũng coi như xong.”


Thư Nhĩ gật đầu. Đã trả tiền bồi thường, đã làm kiểm điểm, nam sinh bị đánh đã đi bệnh viện kiểm tra và không có gì nghiêm trọng, chuyện này xem như đã qua.


Nhưng cũng nhờ chuyện lần này, Thư Nhĩ phát hiện ra nam chính không phải là kiểu trai vô tâm và khô khan như cô tưởng, vài câu nói thỉnh thoảng  cũng đủ khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.


Buổi chiều, trông Ninh Manh có vẻ rất bận. Thư Nhĩ tranh thủ lúc rảnh hỏi cô ấy đang bận gì, cô ấy nói là bận hóng chuyện.


Có quá nhiều trường cấp ba ở thành phố Kinh, những chuyện mập mờ giữa nam nữ sinh cũng nhiều, nên tin đồn rất nhiều.


Ninh Manh tham gia không biết bao nhiêu nhóm lớn của các trường, không hiểu cô ấy làm cách nào để lọt vào, nhưng ngày nào cũng chia sẻ được nhiều tin tức.


Thư Nhĩ không hứng thú với chuyện của người khác, nên đương nhiên không tham gia hóng chuyện cùng Ninh Manh.


Nhưng đến tiết học áp chót buổi chiều, Ninh Manh đột nhiên nhỏ giọng kêu lên khiến Thư Nhĩ lập tức chú ý.


“Sao vậy?”


Ninh Manh thì thào đầy kích động: “Tiểu Nhĩ, hóa ra ở thành phố còn có một học sinh lớp 11 nữa cũng tên là Thư Nhĩ!”


Thư Nhĩ khẽ giật mình, Thư Nhĩ…


Cái tên này thật ra không phổ biến lắm. Lẽ nào Ninh Manh đang nói đến nữ chính, Thư Nhĩ?


Cô liếc lên bảng, thầy giáo ngoài bốn mươi, đầu hói kiểu chỏm đảo giữa biển đang quay lưng về phía học sinh chăm chú viết lên bảng, không rảnh để để ý bên dưới.


Thư Nhĩ nhanh chóng cúi đầu, ghé sang, thì thầm hỏi: “Rồi sao nữa?”


Ninh Manh cũng nhỏ giọng đáp lại: “Bạn của cô ấy, một người tên là Lý Mạt, đang hỏi chuyện cậu với đại ca Hoắc trong một group lớn trên WeChat. Cô ta nói cậu trùng tên với bạn của cô ta, suýt nữa tưởng nữ chính là người bạn đó. Tớ cũng đang ở trong group đó mà, thấy vậy nên hỏi thử. Hóa ra cô gái đó họ Thư – là chữ Thư trong ‘thoải mái’, còn chữ Nhĩ là Nhĩ trong Nhĩ Khang.”


Thư Nhĩ ban đầu còn nghiêm túc lắng nghe chuyện về nữ chính và bạn của cô ta, nhưng vừa nghe đến câu giới thiệu "Nhĩ trong Nhĩ Khang", cô không nhịn được bật cười.


Nhắc tới Nhĩ Khang là cô lại nghĩ đến bàn tay Nhĩ Khang và lỗ mũi to đặc trưng của anh ta trong phim.


Tâm trạng ban đầu có phần nghiêm túc của Thư Nhĩ bị câu nói của Ninh Manh làm tan biến.


Cô biết Lý Mạt, nói dễ nghe thì là bạn thân của Thư Nhĩ, nói khó nghe thì là một con chó trung thành liếm gót của Thư Nhĩ. Hai người họ đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chẳng ai tốt đẹp gì.


Nhưng Lý Mạt dò hỏi chuyện giữa cô và Hoắc Triều làm gì?


Cô ta tò mò chuyện của họ đến mức đó sao?


Ninh Manh tiếp tục nói: “Con nhỏ đó có vẻ nhiều chuyện lắm, ở trong group cứ đòi ảnh của cậu, còn muốn video của đại ca Hoắc nữa. Không hiểu sao lòng hóng hớt của cô ta mạnh đến mức như muốn điều tra cả mấy đời tổ tiên nhà cậu vậy.”


Thư Nhĩ đương nhiên không thể đoán được rằng Lý Mạt tò mò về cô là vì ghen tị. Trước đó, nào là Hoắc Triều vung tiền như rác vì cô, nào là nổi giận đến mức muốn đánh người vì cô, những chuyện này qua miệng các quần chúng ăn dưa đã được thêm mắm dặm muối, truyền ra ngoài đã nhuốm màu huyền thoại.


Không chỉ có Lý Mạt, thực tế có rất nhiều học sinh nam nữ ở toàn thành phố Kinh bây giờ đang vô cùng tò mò về cô.


Nhưng vào thời điểm này, Thư Nhĩ vẫn chưa hề biết mình đã trở thành một nhân vật truyền kỳ trong giới học sinh cấp ba ở thành phố Kinh.


Ninh Manh lại ghé sát thì thầm tiếp: “Tớ cảm thấy con nhỏ đó sắp đến Nhất Trung mình á.”


Thư Nhĩ giật mình: “Đến Nhất Trung làm gì?”


“Có lẽ muốn tận mắt nhìn thấy cậu.”


Ninh Manh đoán thôi, cô ấy nói: “Lý Mạt nói trong group sẽ cùng bạn đến tham quan Nhất Trung, đã lên kế hoạch đường đi đâu ra đó rồi. Cô ta còn hỏi trong group có nam sinh nào sẵn sàng làm hướng dẫn viên cho cô ta không. Con nhỏ đó rất biết cách lấy lòng người, nói rằng sẽ đãi bữa cơm cho ai đồng ý làm hướng dẫn viên. Nhờ vậy mà cô ta làm quen được với không ít người trong trường mình.”


Thư Nhĩ mím môi.


Cô có một dự cảm mãnh liệt, có lẽ chẳng bao lâu nữa, cô sẽ được gặp Thư Nhĩ cùng đám bạn của cô ta.


***


Khi Thư Nhĩ và Ninh Manh đang thì thầm tám chuyện, tiết học bên lớp Hoắc Triều là giờ tự học. Hoắc Triều, Hứa Trần và Triệu Chi Phong đang tụ lại ở cuối lớp nghiên cứu cách đan cái túi thủ công kia.


Hứa Trần là người giỏi mấy việc tỉ mỉ này nhất. Trước đây từng một mình đan xong một chiếc khăn choàng, được xem là người tinh tế và khéo tay nhất trong ba người.


Dù đan cái gì, phần đầu và phần kết đều phức tạp và khó nhất, thế nên phần mở đầu của cái túi thủ công này được giao cho Hứa Trần đảm nhận.


Triệu Chi Phong ngồi bên cạnh ôm đầu rên rỉ: “Tại sao tớ phải làm cái này?!” Anh ta chỉ là một người hóng chuyện vô tội thôi mà, sao lại bị kéo vào cái hoạt động nữ tính này?


Anh ta không cần sĩ diện hay sao?!


Hứa Trần vừa khéo léo luồn sợi, vừa giảng dạy như thầy giáo online: “Sau khi đan mũi đầu tiên xong, mũi đầu tiên hàng đầu tiên thì đan xuống, mũi thứ hai thì đan lên, rồi cứ thế mà lên một mũi, xuống một mũi…”


Triệu Chi Phong cảm thấy đầu mình sắp nổ tung: “Cái quái gì thế này? Hả? Anh em ơi, cái này còn khó hiểu hơn cả sách trời!”


Hứa Trần cứ nói mũi lên mũi xuống, không chỉ Triệu Chi Phong, đến cả Hoắc Triều cũng thấy đầu ong ong.


Anh sống mười tám năm, từng cầm bút, cầm gậy, cầm dao. Anh đánh nhau giỏi, chạy xe phân khối lớn cũng không tệ, thậm chí còn biết chơi piano.


Nhưng chuyện khâu vá may đan này… đừng nói là làm, trước giờ anh thậm chí chưa từng nhìn thấy.


Hoắc Triều hiếm hoi buột miệng chửi thề: “Mẹ nó, cái này là việc con người làm được à?!”


Vậy tại sao lúc đó anh đồng ý với Thư Nhĩ là sẽ làm cái này cho cô?


Hứa Trần từ đầu đến giờ vẫn điềm tĩnh, tập trung làm, giọng nói nhàn nhạt: “Khi các cậu quen rồi sẽ thấy, đan móc không khó chút nào.”


Triệu Chi Phong vội vàng từ chối: “Tớ không muốn quen đâu, một chút cũng không!”


Anh ta quay sang gào với Hoắc Triều: “Anh ơi, anh Triều, tha cho em được không?”


Bảo anh ta đan mấy thứ này, thà bắt anh ta học thuộc 100 bài văn tiếng Anh, làm 100 đề vật lý còn hơn.


Hoắc Triều ban đầu còn mím môi, nhìn chằm chằm động tác của Hứa Trần, nhưng nghe xong lời này của Triệu Chi Phong, khóe môi anh khẽ nhếch lên, tâm trạng hiếm khi tốt: “Anh em tốt là phải chia ngọt sẻ bùi, hoạn nạn có nhau.”


Hoắc Triều nói xong, Hứa Trần tiếp lời: "Có len thì cùng nhau đan."


Triệu Chi Phong nằm trên bàn, úp mặt lên bàn: "Các cậu giết tớ đi, tớ không muốn sống nữa."


Hai người kia hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, lần này Triệu Chi Phong không muốn tham gia cũng là điều không thể.


Hứa Trần đã đan xong hàng đầu tiên với tốc độ cực kỳ chậm rãi, sau đó quay sang hỏi Hoắc Triều: “A Triều, cậu biết làm chưa?”


Hoắc Triều xoa huyệt thái dương, mấy động tác vừa rồi khiến mắt anh hoa lên. Khi nhìn thì thấy rối mắt, mà Hứa Trần vừa dừng tay là anh quên sạch các bước.


“Cậu làm lại lần nữa đi.”


Hứa Trần rất kiên nhẫn: “Được.”


Anh ta lại từ từ giảng thêm lần nữa, sau đó đưa kim và len vào tay Hoắc Triều: “Nào, A Triều, cậu thử đi.”


Hoắc Triều nghiêm mặt, nhận lấy kim đan, động tác cứng đờ quấn sợi len lên kim đan. Tại sao anh để mình rơi vào tình cảnh thế này?!


Triệu Chi Phong thấy buồn cười, lén quay video cảnh này, lập tức đăng lên story WeChat cá nhân của mình.


“Ghi lại khoảnh khắc lần đầu tiên anh Triều đan túi cho con gái.”


Story trên WeChat chỉ cho đăng video tối đa 10 giây, nhưng chừng đó đủ để người ta hiểu chuyện gì đang diễn ra.


Chỉ sau chưa đầy một phút, story của Triệu Chi Phong đã nổ tung.


Lượt like và bình luận tăng vèo vèo.


Một đống người cảm thấy thế giới này quá ảo diệu.


【Đây là đại ca Hoắc á? Không thể tin nổi!】


【Tình yêu ngọt ngào chết tiệt này, khiến người ta ghen tị muốn xỉu.】


【Là vì một cô gái á??? Có phải là cô nàng đang gây náo loạn gần đây không? Gì đó... Thư Nhĩ?】


【Hai người đó là gì của nhau vậy? Người yêu à?】


【Ghen tị quá đi.】


【À, Triệu Chi Phong, dù cậu là anh em với thiếu gia Hoắc, nhưng cậu quay lén cái này, chắc không bị đánh chết đó chứ?】


【Bệnh viện có Wi-Fi mạnh lắm, cậu cứ yên tâm vào nằm.】


【Anh em, nếu mai cậu còn sống, nhớ đăng story báo bình an nhé.】


Lúc đầu Triệu Chi Phong không trả lời, chỉ ngồi nhìn bình luận rồi cười ngu ngơ. Đến khi nhìn thấy mấy dòng sau, anh ta cười trộm.


Khi đăng story, anh ta cố tình không để Hoắc Triều và Hứa Trần thấy, nên hai người kia hoàn toàn không biết mình bị quay lén.


Lúc này, Hoắc Triều ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, giọng bình thản: “Chi Phong, tới lượt cậu rồi.”


Triệu Chi Phong: …………


Anh ta uể oải nhận lấy kim đan. Nhưng giờ thì sao? Ra đời lăn lộn, sớm muộn cũng phải trả giá.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin