CƯNG CHIỀU NỮ PHỤ BỊ MẮC BỆNH CÔNG CHÚA

Chương 27


Thư Nhĩ cầm điện thoại, có chút sốt ruột chờ đợi hồi âm của đối phương.


Nếu Hoắc Triều là người được cô ta cứu năm xưa, thì anh chắc chắn sẽ không thể không hồi âm.


Cứu một người, đối phương phải biết ơn và báo đáp chứ. Vì vậy, không cần gấp, cứ kiên nhẫn chờ.


Thư Nhĩ âm thầm nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh, an tâm chờ đợi.


Nhưng chiếc điện thoại trong tay cô ta vẫn không có bất cứ phản hồi nào.


Anh chưa nhận được?


Hay là không tiện trả lời?


Hay tệ hơn là, cô ta đã nhận nhầm người?


Nếu là lý do đầu tiên thì còn đỡ. Nhưng nếu là hai lý do sau, Thư Nhĩ khẽ cắn chặt môi dưới.


Lý Mạt luôn cảm thấy Thư Nhĩ dạo này có gì đó rất lạ, cô ta quá quan tâm đến Hoắc Triều. Cứ luôn dõi theo anh trai nhà người ta là có ý gì?


Có biết bao nhiêu anh trai cực phẩm bên cạnh Thư Nhĩ, tuy tình cảm của Cố Minh Khiêm có phần kín đáo, nhưng không hề thua kém Hoắc Triều.


Đột nhiên, trong đầu Lý Mạt hiện lên một suy nghĩ khó tin.


Chẳng lẽ Thư Nhĩ đang ghen tị với Thư Nhĩ kia?


Vì gần đây Thư Nhĩ quá được chú ý, nên cô ta ghen tị?


Càng nghĩ Lý Mạt càng cảm thấy khả năng đó là thật. Cô nửa đùa nửa thật nói: “Thư Thư, chẳng lẽ cậu đang ghen với Thư Nhĩ đấy à?”


Câu nói này đâm trúng nỗi đau trong lòng Thư Nhĩ.


Cô ta ghen với Thư Nhĩ sao? Làm gì có chuyện đó?


Thư Nhĩ cười khẩy: “Cậu nhầm rồi, tớ không ghen. Tớ chỉ đòi lại thứ vốn thuộc về mình mà thôi.”


Lý Mạt ngơ ngác: “Cái gì?”


Thư Nhĩ không nói thêm, chỉ hé lộ một chút: “Cậu chỉ cần biết, Thư Nhĩ là một kẻ trộm.”


Trong mắt Thư Nhĩ, Thư Nhĩ kia đích thực là kẻ trộm, cướp đi ánh hào quang, cướp đi sự chú ý lẽ ra thuộc về cô ta.


Bây giờ cô ta chỉ đòi lại những gì thuộc về mình.


Lý Mạt nghe vậy thì rối rắm chẳng hiểu gì. Kẻ trộm gì chứ?


Cô ấy đã trộm cái gì?


Lúc này, Thư Nhĩ đang nằm trên giường nhắn tin WeChat cho Hoắc Triều.


【Tiểu Nhị: Anh ơi anh ơi, ngày mai anh có rảnh không?】


【Anh trai: ?】


Thư Nhĩ bĩu môi bất mãn. Lần nào Hoắc Triều cũng trả lời bằng một dấu hỏi chấm. Không thể dịu dàng hỏi một câu kiểu như “Công chúa nhỏ sao thế?” à?


Dù vậy, cô biết không nên đòi hỏi quá cao ở Hoắc Triều.


Hễ tưởng tượng đến cảnh anh dùng giọng ngọt ngào nói chuyện, cô thấy buồn cười không chịu nổi. Cảnh tượng đó quá ngứa mắt. Thôi cứ như bây giờ còn dễ chịu hơn.


【Tiểu Nhị: Ngày mai anh đi chơi với em nguyên ngày nhé?】


【Anh: Làm gì?】


【Tiểu Nhị: Có chuyện muốn nói, mai gặp rồi em kể! 8h sáng, trước cổng nhà em, đừng cho leo cây đó!】


Gửi tin xong, Thư Nhĩ cẩn thận cất tờ xét nghiệm DNA vào túi xách.


Ngày mai, cô có rất nhiều việc phải làm. Vì vậy, cô tắm rửa xong rồi đi ngủ sớm.


Sáng hôm sau, khi Thư Nhĩ ra cổng lúc 8h, Hoắc Triều đã đứng đợi ở đó.


Cô báo cho anh một địa chỉ, yên tâm ngồi lên yên sau xe đạp.


Hoắc Triều nhíu mày: “Em đến đó làm gì?”


Thư Nhĩ nghiêng đầu, cười: “Tất nhiên là có việc.”


Hoắc Triều thấy địa chỉ đó quen quen, hình như từng nghe người ta nói, cụ thể nó là nơi nào, anh cũng không rõ lắm.


Anh cảm thấy hơi bất an, lấy điện thoại ra tra thử. Tra xong, anh mới phát hiện địa chỉ đó là khu phố chuyên về xăm hình.


Anh dừng xe, hỏi: “Em muốn đi xăm à?”


Thư Nhĩ gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Ừ.”


“Trẻ con xăm cái gì mà xăm?”


Thư Nhĩ bĩu môi. Thật ra cô không thích xăm, xăm rất đau. Với một cô công chúa nhỏ thích đồ ngọt, ghét chịu khổ như cô, thì việc xăm mình là chuyện cực kỳ không muốn làm.


Nhưng cô càng ngày càng không thể chịu nổi khi nhìn thấy vết sẹo trên lưng.


Nghĩ đến làn da trắng trẻo, mịn màng như trứng gà bóc, bờ lưng gợi cảm hoàn hảo đáng ra quyến rũ biết bao, vậy mà bị vết sẹo này phá hỏng hết cả vẻ đẹp.


Có vết sẹo này, làm sao cô mặc đồ hở lưng được?


Còn mặc bikini vào mùa hè thế nào đây?


Sao tung tăng ngoài bãi biển được nữa?


Cô nghĩ, hay là đến tiệm xăm, nhờ thợ xăm xem thử có thể xăm hình con bướm hay gì đó quanh vết sẹo để che khuyết điểm.


Biết đâu có thêm một hình xăm, che được sẹo rồi thì trông càng quyến rũ hơn?


Hoắc Triều hỏi thêm: “Hả? Sao muốn đi xăm?”


Chẳng có gì phải giấu anh, Thư Nhĩ thật thà trả lời: “Vì trên lưng em có vết sẹo.”


Có sẹo à?


“Vết sẹo có rõ không?”


Nhắc đến chuyện này, Thư Nhĩ lại ấm ức muốn khóc, “Có…”


Cô không rõ do đâu có vết sẹo trên lưng, giống như bị vật gì đó đập trúng, diện tích tổn thương khá lớn.


Cô từng nghĩ đến chuyện đi điều trị để xóa sẹo, nhưng sẹo này có vẻ đã để quá lâu, liệu pháp xóa sẹo có lẽ không hiệu quả lắm. Cô không mong phục hồi lại như lúc ban đầu, nên mới nghĩ thà xăm một hình đẹp lên lưng để che.


Cô cũng từng nghi ngờ, có phải vết sẹo này do ba mẹ nuôi trước đây bạo hành cô không, nhưng sau khi quan sát kỹ, cô thấy vết thương không giống như dấu hiệu bị bạo hành.


Cô từng bóng gió hỏi Thư Á về chuyện hồi nhỏ.


Từ lời Thư Á, Thư Nhĩ biết rằng: ba mẹ nuôi chỉ không quan tâm cô, còn cấm Thư Á không được thân thiết với cô. Nhưng chuyện ra tay đánh đập thì chưa bao giờ xảy ra.


Nếu ba mẹ nuôi từng đánh cô hồi nhỏ, thì lớn lên chắc chắn sẽ không kìm được tiếp tục đánh. Từ trước đến giờ, tuy họ lạnh nhạt, nhưng chưa từng ngược đãi.


Hôm nay, Thư Nhĩ mặc áo dây màu vàng nhạt, khoác áo sơ mi trắng bên ngoài, che kín phần lưng.


Cô cởi áo khoác ra, vén tóc đuôi ngựa lên, xoay người lại thoải mái nói với Hoắc Triều: “Anh, anh tự nhìn đi.”


Hoắc Triều chưa kịp phản đối, thì một bờ lưng trắng ngần, mềm mại hiện ra trước mắt, mang theo một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.


Hai bên xương bướm sau lưng đẹp đến mức khó tin.


Thư Nhĩ có làn da trắng, màu vàng vốn rất tôn da, nên khi kết hợp với trắng và vàng, vết sẹo trên lưng càng trở nên nổi bật và xấu xí.


Nhìn vào kích thước và hình dáng vết sẹo, có thể đoán được lúc bị thương cô đã chịu cú va đập rất mạnh.


Hoắc Triều nhíu mày sâu hơn: “Còn đau không?”


Thư Nhĩ lắc đầu, “Không đau, chỉ xấu thôi.”


Cô là người yêu cái đẹp, thật sự không chịu nổi việc trên lưng có một vết sẹo như vậy.


Hoắc Triều theo bản năng định đưa tay chạm vào vết sẹo đó, nhưng tay vừa đưa ra, anh đã ý thức được hành động không hợp lý, vội rụt tay lại.


Anh nói: “Mặc áo vào trước đi.”


Thư Nhĩ “ừm”. Nói thật, mấy hôm nay trời bắt đầu trở lạnh, mặc mỗi áo dây thì hơi lạnh.


“Em bị thương thế nào?”


“Không nhớ nữa.”


Thật ra không phải không nhớ, mà Thư Nhĩ không biết vết sẹo này từ đâu ra.


Cô không có ý định điều tra sâu, thời gian đã trôi qua quá lâu, ngoài nguyên chủ, chắc chẳng ai biết được.


Cô chỉ muốn che giấu vết sẹo đó một cách đẹp đẽ.


“Anh ơi, vậy mình mau tới chỗ thợ xăm hỏi thử đi.”


Hoắc Triều nhìn Thư Nhĩ, không nói gì, chỉ bảo cô lên xe.


Thư Nhĩ tưởng anh đang đưa mình đến tiệm xăm, ngoan ngoãn lên xe không nghĩ ngợi gì.


Đi được một lúc, cô mới phát hiện đây không phải là đường đến tiệm xăm.


“Anh ơi, anh đưa em đi đâu thế?”


Hoắc Triều hiếm khi đùa giỡn, bèn nói: “Đưa em đi bán.”


Thư Nhĩ dĩ nhiên không tin là thật, cô cũng cười hì hì đùa theo: “Nhớ bán giá cao một chút nha.”


Hoắc Triều tặc lưỡi, kiểu công chúa nhỏ này, nhà ai mua về nuôi nổi chứ?


Thư Nhĩ thảnh thơi đung đưa chân, chẳng bao lâu sau, Hoắc Triều dừng xe lại.


Thư Nhĩ nhìn quanh mới phát hiện, Hoắc Triều căn bản không đưa cô tới phố xăm hình, mà là tới một bệnh viện da liễu chuyên khoa.


!!!


Anh muốn đưa cô đi gặp bác sĩ?


Thư Nhĩ bĩu môi, lẩm bẩm không tình nguyện: “Anh ơi, vết sẹo của em để lâu lắm rồi, hiệu quả chữa không cao đâu.”


“Thì cũng phải để bác sĩ xem chứ.”


“Dạ.”


Sau khi gặp bác sĩ, bác sĩ cũng cảm thấy tiếc thay, lưng cô gái xinh đẹp như vậy mà có một vết sẹo lớn, thật đáng tiếc.


Vì vết sẹo đã để quá lâu, bác sĩ không dám chắc có thể trị khỏi hoàn toàn. Với trình độ y học hiện tại, việc làm mờ hoàn toàn sẹo vẫn chưa khả thi.


Điều này không phải do năng lực cá nhân của bác sĩ, mà là do hạn chế chung của nền y học hiện tại.


Điều trị sẹo vẫn còn là một quá trình dài.


Hiện tại, bác sĩ chỉ có thể cải thiện tình trạng sẹo, giúp nó bớt rõ hơn, nhưng không thể làm nó biến mất hoàn toàn.


Thư Nhĩ nhìn Hoắc Triều với ánh mắt tội nghiệp như muốn nói: “Em đã bảo rồi mà.”


Hoắc Triều mím môi, không nói gì.


Bác sĩ vừa kê thuốc vừa dặn: “Tôi kê cho cháu một loại thuốc mỡ, mỗi ngày bôi ba lần, kiên trì sẽ giúp cải thiện sẹo. Cháu gái, nhìn vết sẹo này giống như từng bị vật nặng rơi từ trên cao trúng vào lưng, chắc lúc đó cháu đau lắm nhỉ? Sau này phải chú ý cẩn thận hơn nhé, chúc cháu bình an.”


Thư Nhĩ bỗng thấy thương thân, hay đúng hơn là thương cho nguyên chủ.


Giờ thì không đau nữa, nhưng lúc đó chắc chắn rất đau.


Cô mím môi cười nhẹ: “Cảm ơn bác sĩ.”


Hoắc Triều cầm thuốc đi trước, Thư Nhĩ chắp hai tay sau lưng, tung tăng nhảy nhót đi phía sau, trông vẫn vô lo như mọi khi.


Biết làm sao đây?


Bác sĩ đã nói rõ, hiện tại y học không thể trị khỏi sẹo. Cô xuyên vào đây cũng không có hệ thống hay bàn tay vàng nào cả, chẳng có cách nào khác.


Dù sao bác sĩ cũng nói có thể cải thiện, vậy cứ thử bôi thuốc xem sao.


Khi đang đi theo sau Hoắc Triều, Thư Nhĩ phát hiện điện thoại anh cứ đinh đinh đong đong vang lên liên tục.


Cô tò mò hỏi: “Anh ơi, anh bận lắm hả?”


Hoắc Triều đáp: “Không.” Nói xong, anh bình thản cất điện thoại vào túi quần.


Thư Nhĩ không để tâm, tiếp tục tung tăng nói: “Anh ơi, còn một chuyện nữa…”


“Hả?” Hoắc Triều lướt mắt qua người cô, sợ cô bị thương chỗ nào nữa.


“Em là đứa trẻ bị bế nhầm. Em không phải là con ruột của ba mẹ em.”


Hoắc Triều bất giác khựng lại.


Mấy hôm trước, anh thấy lạ tại sao sinh nhật của Thư Nhĩ mà chỉ mời mỗi Thư Á.


Giờ thì anh đã hiểu lý do.


“Chuyện này xác định rồi à?”


Thư Nhĩ gật đầu, lấy bản xét nghiệm DNA trong túi ra.


“Em gái em từng nói chuyện này với em, là nó vô tình nghe được. Nó kể rằng lúc nhỏ, ba mẹ hay dặn nó và chị cả là không được thân thiết với em, chắc sợ lỡ phát sinh tình cảm.”


Thư Nhĩ nói ra những lời này không mang ý trách móc hay buồn bã gì.


Nhưng giây tiếp theo, cô cảm thấy có một bàn tay đặt lên đầu mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô.


Thư Nhĩ trừng mắt: “Anh ơi, kiểu tóc của em sắp bị anh làm rối tung rồi đấy!”


Hoắc Triều không những không dừng, mà còn xoa mạnh hơn.


Thư Nhĩ lười nói thêm.


Cô chắp tay ra vẻ thành khẩn: “Anh ơi, em có thể nhờ anh giúp em điều tra chuyện ba mẹ ruột của em được không?”


Hoắc Triều cụp mắt, “Ừ.”


Không chỉ là ba mẹ ruột của Thư Nhĩ, mà cả chuyện xảy ra mười năm trước ở huyện B, khi anh gặp nguy hiểm, cũng nên điều tra lại cho rõ ràng.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin