Chương 14
Thư Nhĩ muốn kéo Hoắc Triều vào tiệm để chọn một ít len.
Tốt nhất là những màu phù hợp với con gái, như màu hồng phấn, màu kem, v.v...
Có lẽ Hoắc Triều đã đoán được ý định của Thư Nhĩ, lập tức giả vờ như quên sạch mấy lời cô nói trước đó, lạnh nhạt: “Sao vậy? Muộn rồi, về thôi.”
Thư Nhĩ hừ nhẹ, lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh cái túi đan thủ công, phóng to đưa tới trước mặt Hoắc Triều, không cho anh cơ hội né tránh: “Anh ơi, em nói rồi, em muốn cái này!”
Hoắc Triều quay mặt đi, cố nén sự khó chịu: “Thì em tự đan đi.”
Thư Nhĩ đầy lý lẽ: “Em không biết làm.”
Cô là con gái mà không biết, chẳng lẽ anh biết? Logic gì vậy trời?
Thư Nhĩ đưa ngón trỏ chọc vào hông Hoắc Triều, bị anh nhanh tay tóm lấy cổ tay: “Đừng quậy.”
Thư Nhĩ nghiêm túc nói: “Em không có quậy. Anh ơi, anh nhìn nè, mẹ của một nữ minh tinh nổi tiếng trong nước đan cái túi này cho cổ đó. Túi xách có đẹp hay không thì không quan trọng, quan trọng là tấm lòng.”
Hoắc Triều nhướn mày: “Vậy tôi sẽ mua cái túi Chanel cho em.”
Anh đã chú ý đến cái trâm cài trên túi trong ảnh, là hàng của hiệu Chanel. Tấm lòng gì đó, mua cái túi hàng hiệu cũng là tấm lòng, đúng không?
Thư Nhĩ tức giận: “Mua thì không có linh hồn! Nhất định phải tự tay đan thì mới có linh hồn!”
Linh hồn cái gì? Một cái túi có linh hồn thì có khác gì trở thành yêu quái?
Hoắc Triều, một người đàn ông thẳng như đường ray, không thể hiểu nổi.
Anh đẩy Thư Nhĩ vào ghế sau: “Về nhà.”
Thư Nhĩ âm thầm đảo mắt.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, len chẳng đắt bao nhiêu. Cùng lắm thì cô tự đi mua len và kim đan, sau đó mang đến cho Hoắc Triều.
Không tin là cô không ép được anh đan cho cô!
Anh không chịu đan cũng không sao, cô sẽ bám riết không buông cho tới khi anh phải tự tay đan túi cho cô!
Nghĩ vậy, Thư Nhĩ không tiếp tục dây dưa ở đây nữa. Xung quanh có khá nhiều người đi đường đang qua lại, vài người còn tò mò nhìn họ, tưởng hai người đang cãi nhau gì đó.
Thư Nhĩ không có hứng thú nhìn người khác bàn tán chuyện riêng tư của mình, nên sau khi ngồi vào ghế sau, cô vòng tay ôm eo Hoắc Triều, ra hiệu anh có thể bắt đầu chạy xe.
Hoắc Triều vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu anh rất ghét có người ôm eo mình, không thích cái kiểu gần gũi đó, cũng từng nhắc nhở Thư Nhĩ mấy lần.
Nhưng bây giờ, so sánh giữa "ôm eo" và "đan túi", anh thà bị ôm còn hơn phải đan túi!
Lúc Thư Nhĩ về đến nhà thì lại gặp bà Trương ở đối diện.
Bà Trương nháy mắt ra hiệu với cô, chắc do nhìn thấy Hoắc Triều đưa cô về. Thư Nhĩ lễ phép cười rồi không nói gì nữa.
Cô biết bà Trương không có ác ý, nhưng cô không ưa kiểu suốt ngày lo chuyện người khác, thấy gì cũng méc lại với phụ huynh.
Hôm nay là thứ Sáu, ba Thư đã về nhà sớm, cả nhà năm người hiếm khi tụ họp đông đủ ăn bữa cơm tối.
Sau khi ăn xong, Thư Nhĩ vừa định về phòng thì bị Thư Nhu, chị gái cô, kéo vào phòng trước.
Phòng của Thư Nhu to hơn cô một chút, nhưng không đáng kể. Tổng thể khá sạch sẽ, trang trí kiểu màu hồng phấn, rất hợp với thẩm mỹ của Thư Nhu.
Thư Nhĩ dựa lưng vào tường, không biết cô chị hờ này muốn gì. Cô đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Thư Nhu lấp lánh vẻ hóng hớt: “Chị nghe bạn cùng lớp nói, chỉ cần bầu chọn cho cái bạn truyền kỳ tên ‘Thư Nhĩ’ là được vào group của đại ca để tranh lì xì đúng không?!”
Thư Nhĩ hơi bất ngờ. Không ngờ chuyện này lan truyền nhanh vậy, ngay cả Thư Nhu học bên trường nghề cũng biết.
Cô cười như không thể tin nổi: “Chị à, chị làm gì vậy? Chị có phải là học sinh của Nhất Trung đâu.”
“Chị không phải, nhưng em phải mà!”
“Rồi sao?”
“Vậy... em bầu chọn cho Thư Nhĩ chưa?”
Thư Nhĩ nhún vai, làm sao cô có thể tự bầu cho mình. Có bầu cũng vô hiệu.
Cô thản nhiên đáp: “Chưa.”
Thư Nhu tức đến mức mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn Thư Nhĩ: “Em ngốc à? Chỉ cần bầu chọn là được vào group tranh lì xì đó!”
Mỗi ngày 20 phong bao lì xì, mỗi bao ít nhất 1000 tệ.
Anh đại ca kia chắc là vừa ngốc vừa nhiều tiền, mỗi ngày phát hẳn 2 vạn tệ lì xì, bốn ngày là một khoản không nhỏ, quá hào phóng luôn.
Chỉ có thể nói… thật ghen tị với cái người tên “Thư Nhĩ” đó.
Thư Nhu hơi chua xót, nhưng có những chuyện ghen tị cũng chẳng ích gì.
Điện thoại của Thư Nhu réo liên tục, cô ta vừa nhìn tin nhắn vừa nói:
“Ước gì trường ngoài cũng được bầu chọn, đúng lúc chị đang thiếu tiền tiêu vặt…”
Thư Nhĩ không biết nên nói gì.
Chắc có không ít người cùng suy nghĩ như chị cô.
Cô cảm thấy lần này mình có thể nằm ngửa chiến thắng.
Cô ghé sát lại xem điện thoại của Thư Nhu, phát hiện nhóm chat của trường nghề đang sôi nổi bàn tán chuyện group lì xì.
Có vẻ vì cô giao hết việc bầu cử cho Hoắc Triều, nên bản thân cũng không quan tâm đến số phiếu của mình, cô thậm chí không biết…
Thì ra vào group nhận lì xì đó cũng không dễ dàng gì.
Không chỉ phải xác minh rõ họ tên, lớp, mà còn yêu cầu người đó sau khi bầu chọn phải nộp kết quả cho giáo viên chủ nhiệm, như vậy thì không thể đổi ý được.
Người kiểm tra thông tin là thành viên hội học sinh, nghe nói làm việc rất nghiêm túc.
Xem ra để kéo phiếu cho cô, Hoắc Triều không chỉ bỏ tiền, mà còn huy động cả nhân lực.
Thư Nhĩ nhìn những đoạn chat trong nhóm trường nghề, phần lớn là đang bàn về group lì xì kia, một phần khác thì đang đoán: “Cái người tên Thư Nhĩ kia là đoá hoa phú quý nhân gian nào vậy, sao trước giờ chưa từng nghe nói?”
Thư Nhĩ thấy câu đó, vô thức sờ mặt mình. Tất nhiên là đoá hoa phú quý nhất trần đời rồi!
Thư Nhu thấy Thư Nhĩ mơ màng, lập tức giục: “Mau đi bầu cho cô ấy đi!”
Thư Nhĩ thản nhiên: “Em bầu cũng vô dụng.”
Thư Nhu khó hiểu: “Sao lại vô dụng?”
“Quy định cuộc thi ‘Nữ thần học đường’ của Nhất Trung là không được bầu cho chính mình.”
Thư Nhu nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn trái rồi lại nhìn phải một lúc, cuối cùng cười khẩy: “Em là túi nilon à? Sao lại giả trân thế?”
Câu này khiến Thư Nhĩ không vui tí nào.
Cô giả trân gì chứ? Cô chính là người mà người ta đang nói tới mà.
Nhưng Thư Nhu hoàn toàn không tin.
Trong lòng Thư Nhu, em gái chỉ là một con bé nhà quê, từ nhỏ sống với bà nội dưới quê, mới về nhà được một tháng.
Hơn nữa vừa mới chuyển trường chưa bao lâu, mà đã thu hút được một đại ca trong trường? Nghe vô lý quá!
Nếu dễ tán đại ca như thế, cô ta đã cưa rồi, cần gì đợi đến lượt em gái?
Thư Nhu gắt gỏng: “Tuỳ em, không bầu thì thôi, còn bịa ra lý do vớ vẩn.”
Người ta nói, không thể đánh thức người đang giả vờ ngủ, nên Thư Nhĩ cũng lười giải thích.
Thư Nhu muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Dù sao cô cũng chưa từng nói dối một câu nào.
***
Cuối tuần trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thứ Hai.
Mặc dù vẫn còn cả ngày thứ Hai để bầu chọn, nhưng kết quả của cuộc thi ‘Nữ thần học đường’ khối 11 đã rõ ràng.
Người đứng đầu là Thư Nhĩ.
Cô gần như là người có số phiếu cao nhất toàn trường.
Vì nể mặt Hoắc Triều hay vì ham tiền lì xì, hầu hết học sinh Nhất Trung đều đã bầu chọn cho Thư Nhĩ. Số người không bầu thật sự rất ít.
Vừa bước vào lớp, các bạn đã lần lượt tới chúc mừng cô. Thư Nhĩ tươi cười rạng rỡ, vui vẻ nhận hết những lời chúc phúc.
Cái gì gọi là vinh quang rực rỡ?
Chính là như vậy đấy.
Ngay lúc này là đỉnh cao của vinh quang!
Trong lớp, mọi người đều biết chuyện Hoắc Triều lại vung tiền vì Thư Nhĩ. Giờ đây trong mắt họ, Thư Nhĩ không còn chỉ là một học sinh mới chuyển trường, mà là một yêu tinh nhỏ thực sự. Nếu đặt vào mấy ngàn năm trước, chắc cũng là loại hồng nhan họa thủy.
Để ăn mừng việc Thư Nhĩ chính thức giành được danh hiệu “Nữ thần học đường”, Triệu Chi Phong đề nghị cả nhóm cùng đi ăn mừng.
Địa điểm là một nhà hàng món riêng gần trường nhất.
Thư Nhĩ dẫn theo Ninh Manh, đi cùng với nhóm của Hoắc Triều tới nhà hàng.
Bàn tròn năm người, Thư Nhĩ ngồi giữa Hoắc Triều và Ninh Manh.
Sau khi gọi món xong, nhà hàng phục vụ đồ ăn rất nhanh.
Chưa đầy bao lâu, món thịt gói rau sống đã được mang lên.
Món này gồm có xà lách, nước sốt, dưa leo, cùng thịt nướng, ăn kèm với nhau rất hấp dẫn.
Vừa nhìn thấy món này, Ninh Manh đã quào to: “Trời ơi, tớ thích món này lắm!”
Ninh Manh là kiểu người nghiện thịt, thấy thịt là mắt sáng rực.
Nhưng Thư Nhĩ vừa thấy miếng thịt mỡ kia là mất hứng ngay. Mỡ quá nhiều, toàn là calo, ăn vào thì dễ mà tiêu thì khó.
Trong khi đó, thịt trên vỉ nướng vẫn đang xèo xèo, thơm lừng bốc khói.
Hứa Trần và Ninh Manh nhìn chảy nước miếng, thịt vừa chín là lập tức ra tay không thương tiếc.
Trong số năm người, bốn người đã ăn ngấu nghiến, chỉ có Thư Nhĩ vẫn bình thản ngồi yên.
Ninh Manh vừa ăn lấm lem dầu mỡ đầy miệng, vừa nhiệt tình hỏi: “Tiểu Nhĩ, cậu không ăn à?”
Hứa Trần cũng phụ họa theo: “Tiểu Thư Nhĩ, món này là món chủ đạo ở đây đó, ngon lắm!”
Thư Nhĩ cực kỳ chê miếng thịt mỡ kia, nhìn thôi cũng thấy ngấy rồi. Ăn mấy thứ dầu mỡ như thế này rất dễ nổi mụn, nếu nổi mụn sẽ ảnh hưởng đến chỉ số nhan sắc của cô.
Nhưng dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Thư Nhĩ vẫn chậm rãi cầm lấy một miếng rau xà lách, sau đó rất tự nhiên cầm tay trái của Hoắc Triều, người đang ngồi bên phải cô, rồi quấn lá xà lách vào tay anh ta.
Bàn tay của Hoắc Triều cực kỳ đẹp, ngón tay thon dài trắng trẻo, móng tay cắt tỉa gọn gàng, nhìn thôi đã thấy dễ chịu.
Hoắc Triều: …
Mọi người: ???
Thư Nhĩ dùng đũa chấm một ít nước sốt, bắt đầu vẽ lên mu bàn tay Hoắc Triều, một đôi mắt cười, một cái miệng cong cong, thành ra một khuôn mặt cười siêu dễ thương. Sau đó, cô đặt thêm vài miếng dưa leo lên, một tay vừa gói lại bằng lá xà lách hơi nhỏ, vừa tươi cười nói: “Tớ không ăn thịt mỡ, tớ sẽ ăn móng heo to của tớ này”
Không phải móng heo to thì là gì?
Đến khi nữ chính xuất hiện, cô chẳng còn đất diễn nữa.
Thế nên, tranh thủ lúc nữ chính chưa lên sân khấu, phải diễn sâu hết cỡ chứ sao!
