Chương 51
Thư Thương lập tức quay sang nhìn Hoắc Triều.
Hoắc Triều đáp: “Anh sẽ không giúp.”
Nếu ngay từ đầu không giúp bê đồ, thì mấy cô trà xanh chẳng có cơ hội để diễn mấy màn đó.
Cắt đứt từ nguồn thì đối phương sẽ không có sân khấu để biểu diễn.
Thư Thương gãi đầu, cậu cảm thấy câu trả lời của Hoắc Triều mang đầy ý thức cầu sinh, nhưng làm vậy có phải quá lạnh lùng, thiếu tình người với các bạn nữ khác không?
Không phải cô gái nào cũng là trà xanh. Cho dù đã có người yêu, chẳng lẽ không được giao tiếp với các bạn nữ khác sao? Trong môi trường đại học, giao tiếp bình thường là rất cần thiết. Nếu gặp bạn nữ thực sự cần giúp đỡ mà không ra tay, chẳng phải sẽ mất luôn phong độ đàn ông sao?
Tuy Thư Thương mới mười ba tuổi sau Tết, nhưng ở độ tuổi này, con trai cũng hiểu được nhiều chuyện.
Cậu gãi mặt, hỏi: “Anh rể, làm vậy thật sự ổn sao?”
Hoắc Triều liếc nhìn Thư Giai Nhĩ, khóe môi cong lên: “Chứ em muốn sao?”
Anh ngồi xuống ghế bên cạnh Thư Giai Nhĩ, khoác tay qua vai cô, thân mật ghé đầu lại gần, nói thêm: “Nếu cần giúp, thì anh sẽ đi tìm người khác giúp cô ấy.”
Tóm lại, sẽ không để bạn nữ nào gặp khó khăn mà bị bỏ mặc, nhưng cũng tuyệt đối không để bản thân bị cuốn vào mấy tình huống mập mờ.
Thư Thương nhìn Hoắc Triều, giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
****
Mùng 5 Tết, Thư Giai Nhĩ theo Hoắc Triều đến nhà anh lần đầu tiên.
Trong dịp Tết, cả ba người đàn ông nhà họ Hoắc đều có mặt ở nhà.
Việc Hoắc Triều đưa bạn gái về ra mắt khiến bố Hoắc cực kỳ kinh ngạc.
Lý do đơn giản thôi, con trai cả của ông vẫn còn độc thân, chưa từng có bạn gái, vậy mà thằng con trai út chưa tốt nghiệp cấp ba đã dắt bạn gái về nhà.
Nếu đủ tuổi, chắc ông đã tưởng bọn trẻ sắp bàn chuyện kết hôn đến nơi rồi.
Bố Hoắc là người nghiêm khắc, hai bên tóc mai đã lốm đốm bạc, trông như một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, không hay cười. Tuy vậy, vì là Tết và Thư Giai Nhĩ là con gái, thái độ của ông với cô khá hòa nhã.
Hoắc Trì, anh trai của Hoắc Triều, chỉ gật đầu chào cô coi như xã giao.
Đây là lần đầu tiên Thư Giai Nhĩ gặp anh trai Hoắc Trì của Hoắc Triều. Là anh ruột nên cả hai có vài nét giống nhau, Hoắc Trì có khuôn mặt tuấn tú với cặp chân mày sắc nét, tạo cảm giác khá lạnh lùng.
Khuôn mặt ấy có ba phần giống Hoắc Triều, nhưng chững chạc, trưởng thành hơn vài phần.
Khách quan mà nói, Hoắc Trì rất đẹp trai, nhưng trong mắt Thư Giai Nhĩ, Hoắc Triều mãi mãi là người đẹp trai nhất.
Bữa tối hôm đó có bốn người ăn cùng nhau.
Ba người đàn ông nhà họ Hoắc đều ít nói, nên trách nhiệm làm sôi nổi bầu không khí đương nhiên rơi vào tay Thư Giai Nhĩ. Tất nhiên, có một số chủ đề là điều cấm kỵ, không thể tùy tiện nhắc tới, ví dụ như chuyện mẹ của Hoắc Triều.
Thư Giai Nhĩ không biết nhiều về bố Hoắc hay Hoắc Trì, mấy chuyện trong nhà thì cô lại càng không giỏi nói. Thứ duy nhất mà cô có thể nói đến một cách tự nhiên là Hoắc Triều.
Cô biết Hoắc Triều ở nhà vốn rất vô hình, không phải là người con được ba kỳ vọng nhất, thường xuyên bị phớt lờ. Vì vậy cô muốn giúp anh thay đổi hình ảnh trong mắt ba mình.
Cô bắt đầu kể về chuyện gần đây:
“Anh ấy đã tiến bộ rất nhiều trong học kỳ trước. Nếu thi tốt vào tháng Sáu này, chắc chắn có thể đậu một trường đại học tốt.”
“Anh ấy đặc biệt nhạy bén với môn Toán, gần như lần nào cũng đạt điểm tuyệt đối.”
“Anh ấy cũng rất giỏi khối tự nhiên nữa.”
“Dạo này anh ấy chăm chỉ lắm.”
“Sau này anh ấy nhất định sẽ trở thành một người xuất sắc.”
Hồi học cấp hai, Hoắc Triều học rất giỏi. Nhưng về sau, dù anh có cố gắng thế nào, dù xuất sắc đến đâu cũng không nhận được sự chú ý từ ba mình, nên dứt khoát buông xuôi, mặc kệ mọi chuyện. Hai năm đầu cấp ba, tuy anh chơi bời, chẳng nghiêm túc làm bài thi, nhưng vẫn thỉnh thoảng nghe giảng, nền tảng tốt, IQ cũng cao, khi thật sự bắt tay vào học lại thì không mấy khó khăn.
Thư Giai Nhĩ thì cứ nịnh không ngừng nghỉ, ra sức khen Hoắc Triều, khen đến mức dường như có thể nói suốt ba ngày ba đêm không biết mệt.
Đến mức Hoắc Trì cũng phải đặt đũa xuống, nghiêm túc lắng nghe cô nói.
Sau khi thao thao bất tuyệt cả một tràng dài, Thư Giai Nhĩ khát nước, dừng lại uống một ngụm, đến lúc cô uống xong mới phát hiện ra ba người đàn ông nhà họ Hoắc đang nhìn mình với vẻ mặt khác nhau.
Vẻ mặt Hoắc Trì nghiêm túc, ánh mắt ba Hoắc đầy mãn nguyện, còn Hoắc Triều thì... cười như không cười.
Không hiểu sao, đối mặt với khung cảnh đó, người vốn mặt dày như cô lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Có phải cô đã khen quá lố rồi không?
Không thì tại sao ba người đàn ông lại bỏ ăn, đặt đũa xuống nhìn cô?
Thư Giai Nhĩ mím môi, trong lòng có chút bất an.
Lần đầu tiên đến nhà, còn là bạn gái của con trai nhỏ, có phải cô quá tự nhiên, quá chủ động rồi không? Có lẽ nên dè dặt, e thẹn hơn một chút?
Nếu là mấy cô gái khác, chắc lúc đầu gặp nhau sẽ ngại ngùng, lúng túng, không dám nói gì ấy chứ?
Ai đời lại như cô, luyên thuyên không ngừng từ đầu đến cuối.
Ngay lúc Thư Giai Nhĩ đang hoảng loạn, một bàn tay đặt lên tay cô đang để trên bàn, nhẹ nhàng siết lấy như muốn trấn an.
Đó là tay của Hoắc Triều.
Anh bật cười, công chúa nhỏ cũng có lúc luống cuống, lúng túng thế này sao?
Ba Hoắc và Hoắc Trì đều chú ý tới cảnh đó.
Ba Hoắc vừa cảm động vừa buồn cười.
Con trai út của ông đã lớn rồi, đã biết che chở và bảo vệ người khác.
Lúc này, gương mặt nghiêm nghị của ông bỗng nở một nụ cười hiếm thấy, hỏi cô: “Ăn no chưa?”
Thư Giai Nhĩ lắc đầu, thành thật trả lời: “Dạ chưa.”
Món ăn trong nhà họ Hoắc đều do dì giúp việc nấu, tay nghề cực kỳ xuất sắc, các món ăn cũng rất sáng tạo, đa dạng.
Chỉ cần nhìn vào bữa ăn hằng ngày của chú heo nhỏ "Triều Triều" nhà họ là biết ngay tiêu chuẩn cao thế nào.
Thư Giai Nhĩ cảm thấy mình còn ăn thêm được một chén nữa.
Ba Hoắc nói với giọng điềm đạm: “Ăn từ từ thôi.”
“Vâng, cháu cảm ơn chú ạ.”
Tuy nói là ăn từ từ, nhưng bữa cơm cũng nhanh chóng kết thúc.
Ba cha con nhà họ Hoắc ăn rất nhanh, Thư Giai Nhĩ không thể để mọi người chờ mình ăn, nên dù còn hơi đói, cô vẫn đặt đũa xuống khi cảm thấy đã đủ.
Sau bữa cơm, bảo mẫu bế chú heo nhỏ ra.
Có thể nhìn ra được, Hoắc Triều đã rất nghiêm túc nhờ dì giúp việc chăm sóc chú heo nhỏ, nó sạch sẽ, bộ lông bóng mượt, rõ ràng ăn uống đầy đủ.
Nhìn vào là biết heo nhà giàu.
Thư Giai Nhĩ chạm nhẹ vào mũi chú heo nhỏ, khẽ trêu: “Nhìn bộ dạng hạnh phúc của mày kìa.”
Nhưng chưa được bao lâu, cô thấy trong căn phòng nhỏ có thêm một chú heo nhỏ nữa bước ra.
Hai con heo?
Sao lại có hai con?
Bảo mẫu nhanh chóng nhận ra sự nghi ngờ của Thư Giai Nhĩ, nhẹ nhàng giải thích: “Nhị thiếu gia tự mua con heo nhỏ giống Triều Triều.”
Thư Giai Nhĩ ồ lên, không hỏi thêm. Cô tưởng Hoắc Triều thấy Triều Triều sống một mình sẽ cô đơn, nên mua thêm một con về làm bạn.
Không ngờ anh lại chu đáo như vậy.
Nhưng ngay sau đó, bảo mẫu nói ra tên của chú heo mới: “Con heo này tên là Mộ Mộ.”
“Mộ Mộ?”
“Đúng vậy, là Mộ trong ‘triều triều mộ mộ’ đó.”
Triều Triều.
Mộ Mộ.
Nghe là biết tên của một cặp đôi.
Ngay lúc đó, Hoắc Triều bưng một đĩa trái cây đến cho cô: “Anh với… ba đi nói chuyện một lát. Em cứ ngồi trong phòng khách ăn chút trái cây nhé.”
Thư Giai Nhĩ nhận lấy đĩa trái cây, không hỏi gì thêm, gắp một miếng xoài cho vào miệng.
Bảo mẫu vừa nãy bận chăm heo, sau đó ở đây trò chuyện cùng cô, không có thời gian vào bếp, nên đĩa trái cây này hẳn là do Hoắc Triều tự tay chuẩn bị.
Thư Giai Nhĩ cảm thấy bạn trai mình là mẫu người bạn trai toàn năng. Chỉ cần anh để tâm, việc gì anh cũng có thể làm tốt.
Nghĩ tới đây, cô cảm thấy những lời mình vừa khen anh trước mặt ba và anh trai anh vẫn chưa đủ.
Cô có thể khen thêm nhiều nữa!
****
Trong phòng làm việc, ba Hoắc và Hoắc Triều cùng ngồi trên ghế gỗ lim.
Hai người im lặng một lúc, ba Hoắc là người lên tiếng trước: “Dạo này con đã trưởng thành lên nhiều.”
Hoắc Triều, lúc này không còn giống hình ảnh tươi cười trước mặt Thư Giai Nhĩ, toàn thân toát ra vẻ trầm lặng.
Nghe vậy, Hoắc Triều chỉ khẽ vâng.
Giữa anh và ba vốn rất hiếm khi có cơ hội nói chuyện hòa bình như thế này. Nay có dịp, anh chẳng biết nói gì.
Thật ra anh muốn nói, ai cũng sẽ trưởng thành, anh cũng vậy.
Ba Hoắc cầm tách trà bên cạnh lên uống một ngụm, chủ động nhắc đến Thư Giai Nhĩ:
“Con bé rất thích con.”
Lúc nãy trên bàn ăn, khi Thư Giai Nhĩ nói tốt cho Hoắc Triều, ánh mắt cô như phát sáng.
Nếu không thích, cô sẽ không nhìn ra được nhiều ưu điểm của Hoắc Triều, cũng sẽ không kiên trì nói lời tốt đẹp về anh trước mặt ba và anh trai.
Cô thậm chí còn tin tưởng rằng anh sẽ trở thành một người xuất sắc trong tương lai.
Cô không hề do dự khi nói câu ấy, bởi vì cô thật sự tin anh.
Nghĩ đến Thư Giai Nhĩ, ánh mắt Hoắc Triều trở nên ấm áp.
Cô rất tốt, anh dĩ nhiên biết điều đó.
Ba Hoắc nói tiếp: “Cô gái đó không tệ. Đã yêu rồi thì hãy yêu cho nghiêm túc.”
“Con biết rồi.”
Cuộc trò chuyện ngắn giữa hai cha con tạm thời kết thúc.
Cả hai lại rơi vào im lặng.
Ba Hoắc khẽ thở dài.
Những năm qua, ông một lòng một dạ bồi dưỡng con trai lớn, thật sự đã lơ là con trai út. Trong ấn tượng của ông, con út là một đứa trẻ thích đánh nhau, hút thuốc, đua xe, học hành sa sút, anh là một thiếu niên hư hỏng.
Mãi đến hôm nay, khi nghe được những lời khen ngợi từ Thư Giai Nhĩ, ông mới nhận ra, trong lúc mình không để ý, con trai út đã trưởng thành, đã trở thành một người xuất sắc, trở thành một anh trai đáng tin cậy trong mắt người khác.
Ông vỗ nhẹ vào vai con trai, đây là lần đầu tiên ông nhận ra, bờ vai của Hoắc Triều đã đủ rộng, đủ để trở thành bến đỗ an toàn cho người khác, thậm chí còn vững vàng hơn cả người làm cha như ông.
Ông khẽ mỉm cười, hiếm hoi mở lời động viên: “Con rất giỏi, cố gắng lên.”
Hoắc Triều không ngờ rằng có ngày mình nhận được sự công nhận từ cha.
Nhưng khi lời khen ngợi ấy đến, anh mới phát hiện bản thân không còn mong chờ như thuở thiếu thời nữa, thậm chí khi nghe thấy câu động viên ấy, trong lòng anh không gợn sóng mấy.
Anh sẽ trở nên ưu tú hơn. Không phải để được cha công nhận. Không phải để đuổi kịp hay thay thế vị trí của anh trai trong lòng cha, mà là vì chính bản thân mình, vì Thư Giai Nhĩ.
Khi đã có một niềm tin khác, Hoắc Triều nhận ra mình có thể bình tĩnh đối diện với cha hơn nhiều.
Anh bình thản đáp lại: “Vâng.”
****
Khi Hoắc Triều bước ra khỏi phòng làm việc, Thư Giai Nhĩ đang cúi đầu cho Triều Triều và Mộ Mộ ăn trái cây.
Thấy cô, trên gương mặt Hoắc Triều cuối cùng cũng lộ ra vài phần ấm áp.
Thư Giai Nhĩ chỉ vào Mộ Mộ, nói: “Anh chu đáo ghê, biết mua bạn cho Triều Triều.”
Hoắc Triều xoa đầu Mộ Mộ, nói: “Không phải, anh mua con này để tặng em.”
Thư Giai Nhĩ: ???
Hoắc Triều bế Mộ Mộ lên, đặt vào lòng cô: “Em một con, anh một con, vừa khéo nhỉ?”
Nói ra thì cũng hợp lý thật.
Thư Giai Nhĩ chợt nghĩ đến điều gì, bèn nói: “Triều Triều là heo đực.”
“Mộ Mộ là heo cái.”
Cũng giống y như chủ của tụi nó vậy.
Thôi được, Thư Giai Nhĩ vui vẻ nhận lấy món quà.
