Edit : Hà Thu


Vào đêm hai mươi tháng ba, quân Tề gặp phải đánh lén cao điểm phòng tuyến tại Loa Sơn.


Gần đây đội nhân mã đóng quân Loa Sơn này cũng không phải là quân chủ lc tinh nhuệ của Tề, phần ln là tân binh lần đầu ra chiến trường, kinh nghiệm đối địch cũng không phong phú.


Mà tướng lĩnh Trần Trì của đội quân này năm nay mi hai mươi ba, là da vào quân công t tiểu binh một đường chém giết đến bây gi mi lên được tướng lĩnh cấp thấp.


Hắn xuất thân nghèo khó, mấy năm gần đây đến dưới trướng Liêm Trinh mi có cơ hội bắt đầu biết ch, đối vi việc mưu lược còn không am hiểu, nhiều thi điểm đánh trận cũng chỉ biết da vào một lòng dũng cảm không cần mạng.


Liêm Trinh mạo hiểm để Trần Trì dẫn dắt đội tân binh này tạm thi đóng quân đây, là muốn cho trung quân chủ lc liên tiếp chiến đấu có thể được nghỉ ngơi hồi phục tốt hơn.


Trong lòng hắn mang theo may mắn tính toán qua li và hại, cảm thấy Trần Trì bảo vệ Loa Sơn một hai tháng, hẳn là không có vấn đề gì.


Dù sao Tề quân mi đại thắng mấy trận, sĩ khí đang tăng cao, cho dù lúc này địch nhân có hành động, trọng điểm đột phá ưu tiên cũng không nên là địa hình phc tạp, dễ thủ khó công như Loa Sơn này.


Lại không ng ti, quân địch hình như thay đổi thống soái.


Thống soái mi của quân địch hình như nhận ra được nơi này của Trần Trì là một trong nhng chỗ yếu nhất của Tề quân trước mắt, chẳng nhng bất ng tha dịp đêm tối đánh lén Loa Sơn, đấu pháp còn thiếu đạo đc đến mc trước nay chưa tng thấy. 


Trước đó bọn hắn mi t trong thôn trại phụ cận của Tề quốc, bắt cóc hơn tám trăm người già, phụ n và trẻ em.


Khi hai quân giao chiến sĩ khí là quan trọng nhất, mà sĩ khí bên này giảm bên kia tăng, có khi chỉ trong chp mắt.


Lúc bảy ngàn toàn quân giáp địch đang đánh sâu vào trận địa của quân Tề, bọn chúng đem nhng người già, phụ n và trẻ em Tề quốc này phân tán lẫn lộn trong đội ngũ của mình.


Điều này khiến quân Tề không thể dùng tiễn đánh xa, lúc chém giết gần người cũng s ném chuột v bình*, s ngộ sát dân chúng nhà mình.


*ném chuột s v bình=>muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại.


Tướng sĩ Tề quân bị đánh lén vốn có chút bối rối, đối mặt vi đấu pháp thiếu đạo đc này lại càng luống cuống tay chân.


Khi chiến đấu vi quân địch, bọn họ nghe thấy khắp nơi đều có khẩu âm* của nước mình, còn có người già phụ n và trẻ em đang gào khóc cầu cu, làm sao còn xuống tay tàn nhẫn được?


*Giọng nói đặc sắc của một dân tộc hoặc địa phương.


Quân tâm va loạn, cục diện rất nhanh đã lâm vào bế tắc.


Trận chiến này chẳng nhng liên quan đến s tồn vong sinh t của hơn năm ngàn binh sĩ, nếu như quân tâm tan tác dẫn đến Loa Sơn thất thủ, thì thành Xuân Kiến phía sau cũng khó mà gi được, còn khiến cho toàn bộ sĩ khí của quân phòng tuyến Nam Cảnh tổn hại đi nhiều.


Mắt thấy tình thế không ổn, Trần Trì vội vàng phái lính liên lạc nhanh chóng chạy ti Kiến Xuân thành, cầu viện chủ tướng Liêm Trinh.


Gi dần*, lính liên lạc đến quan dịch thành Kiến Xuân.


*t 3 gi đến 5 gi sáng. 


Không khéo chính là, ngày hôm trước Liêm Trinh mi cùng mấy vị tướng lĩnh cao cấp ra khỏi thành, chia nhau đi ti Ẩm Hoàng Hà, Hồng Sơn và một số nơi chủ yếu tng chiêu mộ lính Nam Cảnh, đi lần lượt tng thôn trại thăm viếng gia quyến trong nhà của các binh sĩ đã bỏ mình.


Trước mắt thế cục khẩn cấp, Liêm Trinh bọn họ đều không có đây, lính liên lạc liền chuyển sang cầu kiến Hoài vương Tiêu Minh Triệt.


Tiêu Minh Triệt là "thay mặt thiên t đến đốc quân", nhưng thc ra cũng không có quyền chỉ huy chiến đấu.


Mặc dù trước mắt phụ cận thành Kiến Xuân có tám ngàn binh lc lưu thủ, nhưng Liêm Trinh không có đây, trong tay Tiêu Minh Triệt không có binh phù, nên cũng không có quyền điều động nhng nhân mã này đi tiếp viện cho Trần Trì.


Hắn không nói thêm gì, sau khi nghe lính liên lạc bẩm báo xong, liền lập tc thay sang nhung trang, giục nga ra khỏi thành.


Một canh gi sau, Trần Trì đang trong đại doanh Loa Sơn trông mong ch cu viện trn mắt há hốc mồm.


Dưới nắng sm ban mai, có một người cưỡi nga đạp sương xuân rơi đầy đất, nhanh như điện chp mà ti.


Huyền giáp chuyên dụng của hoàng tộc uy nghiêm mà trầm mặc, trên mặt nạ bạc đại biểu cho đồ đằng tr tà của Tiêu thị, manh theo sát khí dũng mãnh phi thường.


Thế nhưng mà...


"Điện hạ, chỉ có một mình ngài đến tiếp viện, liệu có đánh nổi mười người bên địch không?!" Một ngụm máu nóng phun thẳng lên cổ họng Trần Trì, hắn chỉ cảm thấy chính mình sắp qua đi tại chỗ, nào còn bận tâm ti lễ nghi tôn ti gì.


Tiêu Minh Triệt không để ý ti li này của hắn, bình tĩnh tung người xuống nga: "Bảo cung thủ buông cung tiễn xuống đổi sang trọng chùy*, rồi đi theo ta."


*Chùy là vũ khí dài có cán dài như thương, nối vi một quả hình bầu dục có gai. Có loại chùy cán ngắn hơn. Chùy chủ yếu dùng để hạ gục đói thủ bằng gai, nhưng có nhiều loại dùng sc nặng để hạ đối thủ.


"Điện hạ, cung tiễn thủ hạ dưới trướng của mạt tướng tổng cộng cũng chỉ có ba trăm người, nhưng địch quân có ti bảy ngàn..."


ng nói nhảm, mau gọi người ti đây." Tiêu Minh Triệt lạnh nhạt đánh gãy li hắn: "Ngươi mang theo phần ln quân phía sau theo dõi chặt chẽ. Một khi tinh thần của đối phương bị đánh xuống, ngươi lập tc hạ lệnh xuất kích."


Mặt nạ bạc che khuất gương mặt tuấn tú tinh xảo của hắn, Trần Trì chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đào hoa lạnh lùng trong trẻo.


Con ngươi màu hổ phách nghênh đón ánh sáng ban mai, trước sau như một không gn sóng.


Bên trong không có bối rối, cũng không có s hãi, thậm chí cũng không có kiên định hoặc sôi trào muốn thắng bại.


Cái gì cũng không có, chỉ có s bình tĩnh lạnh nhạt.


Lúc trước Khi Tiêu Minh Triệt đến Nam Cảnh đốc quân tham chiến, Trần Trì chưa tng tận mắt nhìn thấy, chỉ được nghe nói.


Kỳ thật, hắn cũng không tin một người xuất thân t hoàng t t nhỏ đã ngậm thìa vàng thật s có thể ra trận giết địch.


Dù sao hoàng t cũng không có xuất thân cỏ rác giống như bọn hắn, căn bản không cần lấy mạng ra để đánh cược vi tiền đồ, không phải sao?


Cho nên hắn vẫn cho rằng, nhng li đồn đãi về Tiêu Minh Triệt, chẳng qua là mọi người muốn nịnh nọt tâng bốc vị Hoài Vương điện hạ này thôi.


Nhưng mặc dù Trần Trì không biết gì về binh pháp mưu lược, nhưng rốt cục vẫn là một lão binh bò ra t núi thây biển máu.


Gi phút này nhìn đôi mắt lạnh lùng trước mặt vẫn không thay đổi, ý nghĩ của hắn đã dao động.


Trong lòng hắn bán tín bán nghi t lẩm bẩm, Hoài Vương điện hạ này, thật đúng là giống như một nhân vật tàn nhẫn mà.


***


S thật chng minh, Tiêu Minh Triệt không phải là "giống" nhân vật tàn nhẫn.


Hắn tóm tắt giản lược nói vi nhóm cung tiễn thủ: "Trước khi các ngươi tòng quân, đã tng ca thôn đánh hội đồng rồi phải không? C như vậy mà đánh. Hiểu không?"


Ba trăm cung tiễn thủ mặc dù đều là tân binh không đủ kinh nghiệm đối địch, nhưng để mà nói đến "kéo bè kéo cánh đánh nhau ca thôn", thì kinh nghiệm lại rất phong phú.


Bọn họ đại khái hiểu được ý t của Tiêu Minh Triệt, lập tc đi theo hắn tay xách trọng chùy, hùng hổ giết vào trận địa địch, cùng quân Tống triển khai vật lộn cận chiến.


Cung tiễn thủ vốn là ngàn dặm mi chọn được một, tay mắt lanh lẹ hơn hẳn nhng binh sĩ tầm thường.


Khi bọn họ xông vào trận địa địch, mỗi một chùy tung ra đều chuẩn xác, hoàn toàn không lo lắng ngộ thương dân chúng, lại chuyên đánh vào cánh tay, chân, trước ngc và lưng của toàn bộ giáp binh đối phương.


Loại đấu pháp này kỳ thật cũng rất thiếu đạo đc, so sánh vi cách đối phương lôi kéo dân chúng làm khiên thịt, cũng không tốt hơn bao nhiêu.


Nhưng vi cục diện trước mắt của Tề Quân mà nói, đây đã là chiến thuật ng phó khẩn cấp thc dụng nhất.


Chiến thuật như vậy, sẽ làm cho binh lính đối phương mất đi năng lc tiếp tục chiến đấu, nhưng cũng sẽ không lập tc chết đi.


Trên chiến trường nếu không để ý đến thương binh, quân tâm trong nháy mắt sẽ lấy thế cháy rng cháy rng phân tán đi.


Cho nên, chỉ cần thành công đánh ngã một người, sẽ buộc đối phương phải bỏ ra ít nhất hai người để cu thương binh nhà mình.


Hơn na, đấu pháp này tránh được cảnh tượng "đầu v máu chảy, đt chi bay đầy tri".


Dân chúng bị bắt cóc ít bị máu me làm cho kinh s, sẽ không liên tục khóc lóc đến tê tâm liệt phế na, binh lính Tề quân cũng có thể bt phân tâm hơn.


Tiêu Minh Triệt xung phong đi đầu, mang theo ba trăm cung tiễn thủ tả xung hu đột* trong bảy ngàn quân địch.


*Xông bên trái đánh bên phải, ý nói chống đ đủ mọi phía, đánh rất hăng hái.


C như vậy một bên gia tăng số người bị thương của đối phương, một bên tìm cách cu dân chúng Tề quốc bị bắt cóc, rất nhanh đã m ra cục diện mi.


Phía sau Trần Trì cùng nhng binh lính Tề quân kia thấy tình hình này, ta như được uống một liều thuốc an thần.


Quân tâm hoảng s luống cuống náo loạn, đầu óc mọi người liền nhanh nhạy tỉnh táo, dũng khí huyết chiến cũng đã tr lại.


Chỉ cần ng đối đúng cách, sĩ khí chiến trường bên này giảm bên kia tăng, có khi chính là nhanh như vậy.


***


Sáng sm hôm sau, Liêm Trinh nhận được tin báo khẩn cấp t Ẩm Hoàng Hà đến cu viện.


Nghe Trần Trì báo cáo tình hình chiến đấu xong, lại nhìn hơn một ngàn Tống binh trọng thương xếp hàng chen chúc trước đại doanh, Liêm Trinh trn tròn mắt tại chỗ.


Hắn cắn răng cười khổ: "Xin hỏi, ta nên cười to ba tiếng trước, hay vẫn là phun một ngụm máu ra trước?"


Tướng lĩnh có kinh nghiệm s nhất là tiếp nhận cục diện rối rắm như thế này.


Nếu là giết địch hơn một ngàn, nhiều nhất cũng chỉ tốn chút khí lc đào hố hạ táng, còn có thể có được cái thanh danh tốt là "có nhân có nghĩa."


Nhưng trước mắt lại là "trọng thương hơn một ngàn", đối vi đại đa số chủ tướng bình thường mà nói, đều là một chuyện không cười nổi.


Hai nước giao chiến, các tướng sĩ đều chiến đấu vì chủ, nhưng mọi người chung quy đều là con người, có nhân tính.


Các tướng lĩnh bình thường sẽ không đưa ra quyết định "tàn sát thương binh tù binh của quân địch" hoặc là "ném bọn chúng vào núi t sinh t diệt ch cho sói ăn."


Nhưng đột nhiên xuất hiện hơn một ngàn người trọng thương, dù sao cũng phải chẩn trị, bôi thuốc ch?


Dù sao cũng phải cho ăn cơm ch?


Thêm một khoản chi tiêu không hiểu tại sao lại xuất hiện này, cũng không có đạo lý cầu xin triều đình nhà mình tr cấp, đúng không?


Mà người phải đối diện bàn giao vi triều đình như hắn cũng khó x lắm đó!


Liêm Trinh đng dưới bầu tri âm u, tuyệt vọng đ trán: "Hoài Vương điện hạ, ngài đây là muốn ta chết! Ngài có biết cái gì gọi là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán hay không?!"


Tiêu Minh Triệt nhìn bộ dạng khó x này của hắn, nghiêm trang hỏi: "Cho nên ý của ngươi là, ta nên một búa đập chết bọn họ tại chỗ, không để lại ai sống. Làm như vậy, ngươi sẽ không lo lắng làm thế nào để x trí bọn họ, phải không?"


"Ý t thì đúng là như vậy, nhưng ngài cũng không cần phải nói thẳng thắn như vậy, giống như ta rất không có nhân tính ấy." Liêm Trinh dùng bàn tay hung hăng lau lên mặt, khóc không ra nước mắt, muốn cười không mà cười không được.


Hắn hít th thật sâu vài lần, tâm tình dần bình tĩnh lại, mi nói tiếp: "Hôm qua ta Ẩm Hoàng Hà nhận được lệnh cấp tốc, bệ hạ muốn ngài lập tc hồi kinh, thuật lại tỉ mỉ tường tận tình hình chiến đấu mấy tháng gần đây."


Tiêu Minh Triệt chịu liều mạng t mình ra trận, đây là chính hắn nguyện ý. Nhưng nhiệm vụ phụng chỉ đến tiền tuyến của hắn chỉ là "đốc quân", không được phép nhúng tay vào công việc cụ thể của biên quân.


Liêm Trinh s có một số việc hắn ng tiền nói không rõ ràng, vốn định cùng hắn hồi kinh. Nhưng trước mắt hắn phải cân nhắc làm thế nào x trí thỏa đáng hơn một ngàn người này, thật s không thể phân thân được.


Vì thế hắn nói: "Chuyến đi này ta không có cách nào phụng bồi. Ngài tranh thủ thi gian lên đường, t cầu nhiều phúc đi."


Tiêu Minh Triệt gật đầu đáp ng, lại hơi ngẩng đầu, đáy mắt phản chiếu vẻ âm trầm của bầu tri.


Thật lâu sau, hắn buột miệng nói ra một câu ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó hiểu: "Qua vài ngày na, trong kinh có lẽ sẽ có tuyết rơi."


Dân ngạn Tề quốc nói, tháng tư nhuận, ăn lá cây.


Trước đây mỗi khi đến tháng tư của một năm, thi tiết sẽ đặc biệt xấu, một vùng kinh thành Ung tối tăm u ám.


Cho dù trong tháng hai, tháng ba đã có nắng xuân ấm áp, nhưng c đến tháng tư nhiệt độ đều sẽ nhanh chóng giảm mạnh, có tuyết rơi cũng không tính là kỳ lạ.


Mặc dù Liêm Trinh không hiểu vì sao hắn đột nhiên nói ti cái này, nhưng vẫn thuận miệng tiếp li: "Đúng vậy, ch ngài tr lại Ung kinh thành, chính là tháng tư. Đến lúc đó trong kinh nhất định đã chuyển lạnh."


Li còn chưa dt, Liêm Trinh liền kinh ngạc m to mắt.


Trong ấn tượng của hắn, ánh mắt Tiêu Minh Triệt t trước đến nay giống như giếng nước âm u lạnh lẽo không gn sóng.


Cho dù thân chiến trường đao quang kiếm ảnh, một bước chân đều giẫm lên ch chết, nhưng trong đôi mắt kia cũng chưa bao gi lộ ra quá nhiều cảm xúc.


 Nhưng lúc này, trong đôi mắt hoa đào hổ phách kia, lại đột nhiên bắt đầu hiện lên vẻ u ám gần như lạnh lùng.


Tiêu Minh Triệt vẫn chưa phát hiện Liêm Trinh đang khiếp s nhìn chăm chú, vẫn dõi mắt trông về phía xa, thần sắc không tốt lại lần na lẩm bẩm: "Ta rất ghét tuyết rơi."


Trong trí nh thi thơ ấu của hắn, bầu tri tuyết kinh thành Ung luôn đi kèm vi s hoang mang, thống khổ, bất lc cùng tuyệt vọng mà hắn cố quên đi cũng không tài nào quên được.


Mặc dù hiện gi hắn đã có năng lc t bảo vệ chính mình, nhưng nhng bóng ma ngày ấy vẫn như dòi bọ ăn vào trong xương.


Cho nên, hắn rất chán ghét tuyết rơi.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin