Edit : Hà Thu 


Trên thc tế, Lý Phượng Minh không am hiểu, cũng không ham muốn làm thơ. Có quỷ mi biết vì sao ngày đó nàng lại bật thốt ra bốn câu vui đùa không đng đắn kia.


Cho nên cái gọi là "gia quy mi" mà Tiêu Minh Triệt đặt ra đối vi nàng mà nói, chỉ là trò đùa nhàm chán không liên quan.


Nhưng cái này lại khiến nàng nh ti một chuyện.


"Trước đây không phải ta đã nói, mỗi tháng chỉ có mùng một vi mười lăm mi được hp trướng thôi sao?"


Trong thư phòng, Lý Phượng Minh chống cằm ngồi lệch người, giả bộ giận chó đánh mèo trng Thuần Vu Đại.


"Gần đây Tiêu Minh Triệt toàn ngủ lại chỗ này của ta. Sao ngươi không ngăn cản hắn?"


Thuần Vu Đại nhìn nàng, thành thật không chút s hãi.


"Người là chính ngài mang vào phòng ngủ. Bây gi không giống ngày xưa, nơi này chung quy vẫn là Tề Quốc, gần đây ngài đối vi hắn lại đang cao hng, ta quá lắm miệng cũng không thích hp, chỉ có thể nhắm một mắt m một mắt thôi."


Nhắc đến việc này, Thuần Vu Đại lại có rất nhiều li muốn nói.


"Gần đây số lần ngài thấy sắc m mắt quá liên tục, quả thc có thể gọi là phóng túng luôn rồi."


"Phàm là Hoài vương đến gần thân cận, ngài căn bản là không có na điểm khắc chế cùng ý t c tuyệt. Nếu như là trước đây..."


Thuần Vu Đại nói ti đây thì dng lại, cũng không tiếp tục nói thêm na, chỉ lặng lặng nhìn chằm chằm Lý Phượng Minh.


Lý Phượng Minh bị ánh mắt này làm cho chột dạ áy náy, tr tay vuốt ve vết đau nhc ẩn ẩn sau lưng, ngượng ngùng cười xấu hổ.


Nàng đương nhiên biết nhng li chưa nói hết của Thuần Vu Đại là gì.


Dân gian có câu thế này, quyền lc càng ln sẽ càng tùy ý làm bất c điều gì mà mình muốn.


Nhưng trên thc tế, trách nhiệm cùng quyền lc cộng sinh đi đôi vi nhau, người đng trên vị trí càng cao càng phải chịu rất nhiều quy tắc ràng buộc. Nếu không rút dây động rng, rất nhiều chuyện sẽ rối tung hết cả lên.


Nhóm công chúa Ngụy Quốc sinh ra đã có quyền vào triều, có tư cách nghị tr giống như các hoàng t, nhưng đồng thi cũng phải chịu s ràng buộc tương ng, chấp nhận rất nhiều quy chế giám thị.


N t đương thi sinh đẻ không khác gì đánh cược mạng sống, mà Ngụy Quốc công chúa trên người gánh vác trách nhiệm, gánh càng nặng thì mệnh càng quý, cho nên việc sinh con không thể là một chuyện hoàn toàn thuận theo t nhiên.


Ngụy Quốc công chúa thụ thai cần phải trải qua rất nhiều khâu điều dưỡng cùng chuẩn bị tỉ mỉ, nếu thi gian hiện tại không cho phép các nàng rảnh rỗi sinh con, vậy ngày hp trướng phải được thái y sắp xếp, tần suất càng cần phải khắc chế.


Nếu Lý Phượng Minh vẫn là Lý Phượng Minh trước kia, Thuần Vu Đại vẫn là chủ tư của Huy chính viện lúc đó, "Hằng đêm sênh ca" gần đây như nàng, quan cung trướng của Tể tư trong Huy chính viện nên lên kế hoạch gián đoạn thỉnh tr quân khắc chế, chủ tư cũng phải làm theo quy chế buộc tội phò mã lấy sắc mê hoặc chủ.


"Bây gi không giống ngày xưa na, ta chỉ là..." Lý Phượng Minh t dưng cạn li ngoài ý muốn.


Gần đây quá mc nghiện chuyện trong trướng, quy củ mình đặt ra chính mình cũng quên mất, đây đúng là lỗi của nàng.


Mặc dù hiện gi nàng đã không còn là Thái t Đại Ngụy na, nhưng nàng cũng không thật s tính toán cắm rễ sinh chồi Tề Quốc. Nếu như c mãi dây dưa rồi có con vi Tiêu Minh Triệt, vậy tương lai sẽ có phiền phc ln.


Thậm chí, nếu không may chết vì sinh con...


Lý Phượng Minh rùng mình một cái.


Nàng xoa xoa thắt lưng trầm tư một hồi, cuối cùng tâm tình phc tạp lẩm bẩm nói: "Đi đến tháng sau hắn đi Nam Cảnh nhậm chc Đô tư, ta có thể thanh tâm quả dục. Mắt không thấy, tâm không niệm."


Thuần Vu Đại nhắc nh: "Thế nhưng, mi đây Hoài vương lại dâng tấu lên bẩm báo Tề Đế, thỉnh cầu đổi thành Phúc quận vương đi nhậm chc trước, na năm sau lại do hắn luân phiên tiếp nhận."


"Phong tấu chương của Tiêu Minh Triệt là đang tìm mắng, Tề Đế sẽ không đồng ý." Nói đến chuyện này, Lý Phượng Minh tc giận trn trắng mắt.


Chc vị "biên quân Đô tư" của Tề Quốc này là th trống rỗng mi thiết lập, không chưởng binh phù, mà chỉ giám sát các công việc quân s thông thường, bề ngoài thoạt nhìn giống như một cái chc suông.


Mà trên thc tế, đây căn bản là một lần thăm dò trước khi Tề Đế thc hiện nhng cái cách về quân s và chính trị.


Hai huynh đệ Tiêu Minh Triệt và Phúc quận vương đều không khám phá ra được tầng li hại này, chỉ coi nó như một cái chc suông, còn đó chơi trò "huynh đệ tình thâm", không bị mắng mi là lạ.


Đô tư biên quân trc tiếp báo cáo công việc vi Hoàng đế, trong quá trình tác chiến thc tế cần phải làm thế nào để binh bộ cùng quân đội hp tác chung sống, rất có thể sẽ phát sinh mâu thuẫn hay xích mích gì đó. Nhng chuyện này trước khi thc s xảy ra thì ai cũng không dám nói mò, trong lòng Tề đế cũng là tám phần không dám khẳng định.


Lúc trước ông khâm điểm Tiêu Minh Triệt làm Đô tư đầu tiên, đơn giản là nhìn trúng hắn có chiến công, quân đội rất được kính trọng ủng hộ, lúc này mi tính toán để cho hắn đi th nghiệm đầu tiên.


"Thi gian luân phiên na năm đầu tiên, là mấu chốt mài giũa ba bên Đô tư, quân đội và binh bộ. Nếu đổi thành Phúc quận vương đi ti, căn bản không áp chế được đài. C ch mà xem, Hạ vọng thủ sĩ va chấm dt, Tề Đế nhất định sẽ bắt Tiêu Minh Triệt xách hành lý đi Nam Cảnh."


Lý Phượng Minh bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, cưỡng ép hòa tan s không n kỳ quái trong lòng.


Thật là kỳ lạ, vì sao lại không n ch?


Nàng và Tiêu Minh Triệt sm muộn gì cũng phải mỗi người một ngả, chuyện này rõ ràng nàng vẫn luôn ghi nh.


Vẫn là do quá nhàn rỗi. No bụng đói con mắt... nên mi nghĩ thế, phải không? Phải tìm chuyện gì đó để làm cho bận rộn mi được.


***


Lý Phượng Minh một khi nghiêm túc làm chút chuyện gì đó, vậy cũng giống như đổi thành người khác vậy.


Nhng ngày kế tiếp, mỗi ngày nàng đều đi sm về khuya, đêm xuống vẫn trong thư phòng múa bút thành văn, có khi thậm chí còn chiến đấu vi ngọn đèn đến cả đêm suốt sáng.


Lấy thân phận tình cảnh hiện gi của nàng, cũng không có quốc chính triều vụ gì bận rộn, đơn giản chính là chút chuyện của Trạc Hương Hành thôi.


Tha dịp Hạ vọng thủ sĩ đang được phố phường bàn tán sôi nổi, nàng an bài Ngọc Phương, Đồ Vu sắp xếp ra một nhóm sĩ t được nhiều người chú ý, đổi mi cuộc chơi sang một cách khác.


Trước tiên đánh cược người nào có thể thông qua so văn cùng luận sách, sau đó lại đánh cược người nào trước điện đối đáp có thể lọt được vào mắt xanh của Tề Đế, cuối cùng đánh cược xem ba ng c viên hàng đầu của thủ sĩ năm nay là ai.


Nàng cùng Thuần Vu Đại tính toán sơ lược một chút, ch mấy màn này tng cái m ra, ít cũng phải kiếm được hai đến ba ngàn lượng vàng, đúng là làm cho nàng vui sướng như điên.


Nhưng Lý Phượng Minh điện hạ sẽ không dng lại đó.


Tề Quốc không có thông báo chính thc, cũng không có tạp báo dân gian, phần ln tin tc đều thông qua bố cáo sao chép tại ca cung truyền đến cho mọi người.


Cho dù Ung Kinh là quốc đô của Tề Quốc, nhưng phần ln dân thường đều không biết ch, nhng người đi xem thông cáo dán ca cung, đa số đều là thư đồng của các phủ đệ danh gia vọng tộc phái ra.


Thỉnh thoảng người chủ s trong nhà đoán trước được đại s gần đây không có liên quan đến nhà mình, cho nên sẽ không mỗi ngày phái người đi xem ca cung sao chép, có đôi khi sẽ bỏ qua một chút tin tc tc thi, sau đó trằn trọc mãi mi biết.


Nhắm chuẩn cơ hội này, Lý Phượng Minh nảy ra một ý, liền phân phó Thuần Vu Đại sao chép lại các thông tri hằng ngày tại ca cung, hai nàng lại cùng nhau phân loại nhng điểm chính, viết lại thành phiên bản ngắn gọn súc tích hơn, mỗi ngày gii hạn mười bản tin tc, sau đó thông qua Trạc Hương Hành bán cho người có nhu cầu.


Ngoài ra, nàng còn yêu cầu Tân Hồi cùng Đồ Vu chia nhau tiếp xúc riêng vi thương nhân Hạ Quốc cùng Tào Bang địa phương, tính toán làm địa điểm buôn bán "Hàng Tề đến Hạ, hàng Hạ đảo ngược về Tề".


Tóm lại, nàng đem chính mình bận rộn như một con quay luân chuyển, tư thế kia, so vi Hoài vương điện hạ Tiêu Minh Triệt đng đắn còn nghiêm túc hơn.


Tuy có hơi mệt một chút, nhưng sau khi hoàn thành bố cục m đầu của giai đoạn mi này xong, tính toán sơ qua, thì cùng lắm là đến đầu xuân năm sau là đủ tiền chạy trốn.


Nể mặt tiền bạc, dù có mệt mỏi đến đâu cũng không cảm thấy vất vả, nàng làm được!


Thấy Lý Phượng Minh mỗi ngày tuy mệt mỏi, nhưng lại bận rộn đến mc thích thú như vậy, Tiêu Minh Triệt cũng không đành lòng giày vò nàng na.


Hơn na gần đây hắn cũng bận nhiều chuyện, mỗi ngày phải đến khi tri tối mi có thể th phào một hơi, vì thế tạm thi chiều theo ý nàng, thành thật tr về bắc viện "phòng không gối chiếc."


Ch đến cuối tháng, đến lúc Hoài vương phủ ti hành cung Tích Thúy Sơn thăm Thái hoàng thái hậu, hai người bọn họ cùng ngồi trong xe nga, mi khó có được giây phút hiếm hoi riêng vi nhau.


***


Bi vì gần đây Lý Phượng Minh quá bận rộn, khí sắc không được tốt lắm, hôm nay phải đi gặp Thái hoàng thái hậu, nàng liền bảo Châu nhi tỉ mỉ trang điểm một phen.


Trước kia, việc trang điểm chải chuốt của Lý Phượng Minh đa phần do Thuần Vu Đại phụ trách, thỉnh thoảng Tân Hồi cũng giúp đ.


Nhưng gần đây chẳng nhng một mình nàng bận rộn, mà ngay cả Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi cũng bị nàng sai bảo đến bù đầu, nên hôm nay liền do Châu Nhi thay nàng điểm.


Ngụy n và Tề n có chút khác biệt trong thói quen trang điểm.


N t Ngụy Quốc bình thường trang điểm thích rc r tươi tắn, mà Tề n thì lại chú trọng đến s mềm mại tinh xảo.


Hôm nay là Châu Nhi trang điểm cho Lý Phượng Minh, đương nhiên là da theo thói quen tỉ mỉ kỹ lưỡng của Tề n.


Ngũ quan của Lý Phượng Minh tri sinh thanh tú, hai loại trang điểm đều cân được, cho nên nàng không cảm thấy hôm nay trang điểm như này có cái gì không tốt.


Tiêu Minh Triệt tuy nói không rõ s khác biệt cụ thể gia hai người, nhưng hắn đối mặt vi Lý Phượng Minh hôm nay, theo bản năng sinh ra một loại cảm giác kháng c sn tóc gáy ——


Làn da như hoa đào thẹn thùng, lông mày như núi xa, tóc như mây trôi, đuôi mắt nhuộm sao tri.


Biết rõ nàng là Lý Phượng Minh, nhưng hôm nay nàng thật s rất giống người phụ nhân mang đến cơn ác mộng thi thơ ấu cho Tiêu Minh Triệt.


Thấy cả người hắn vô thc cng ngắc, cánh tay phải dán sát vào vách xe, Lý Phượng Minh không khỏi sng sốt: "Ngài làm sao vậy?"


"Không có việc gì." Tiêu Minh Triệt cả người căng thẳng, nhìn không chp mắt.


Lý Phượng Minh liếc mắt nhìn sườn mặt hắn, mơ hồ nhíu mày: "Không có việc gì? Vậy ngài nhìn ta lặp lại lần na."


Ánh mắt Tiêu Minh Triệt nhanh chóng xẹt qua nàng, lại cấp tốc nhìn về phía trước: "Thật s không có việc gì."


Bộ dạng quỷ quái này giống không có việc gì sao?


Nhưng hắn không muốn nói, Lý Phượng Minh cũng không còn cách nào khác vi hắn, chỉ có thể mang theo đầu đầy m mịt đến trước mặt Thái hoàng thái hậu.


***


T sau khi Lý Phượng Minh theo Tiêu Minh Triệt tr về Hoài vương phủ, bi vì đủ loại nguyên nhân, đây là lần đầu tiên nàng lại đến Tích Thúy Sơn.


Hiện gi Thái hoàng thái hậu càng lúc càng hồ đồ, đã lâu không gặp nàng, nhất thi lại không nhận ra nàng.


Sau khi làm lễ xong, lão nhân gia híp mắt nhìn hai người bọn họ một lúc lâu, bỗng nhiên m miệng đuổi Tiêu Minh Triệt đi ra ngoài, chỉ gi lại một mình Lý Phượng Minh nói chuyện.


Thái hoàng thái hậu vẫy tay gọi Lý Phượng Minh đến gần, dáng vẻ giọng nói rất nghiêm khắc.


"Bảo Niệm, ngươi phải nh rõ ràng, Ngũ hoàng t không chỉ là đa con mà tỷ tỷ ngươi để lại. Hắn còn là hoàng t, là huyết mạch đầu tiên của bệ hạ! Dù trong lòng ngươi có ủy khuất đến đâu, cũng không thể mất chng mc."


Mẫu phi Tiền Chiêu Nghi trên danh nghĩa của Tiêu Minh Triệt tên là Tiền Bảo Niệm, chuyện này Lý Phượng Minh biết.


Thái hoàng thái hậu vì sao lại đem mình nhận lầm thành Tiền Chiêu Nghi, nàng không hiểu lắm.


Vì thế nàng nghi hoặc nhìn về phía Hoa ma ma bên cạnh.


Hoa ma ma lúng túng lắc đầu vi nàng, ý bảo nàng hàm hồ đáp ng trước, lát na lại giải thích vi nàng sau.


Vì thế Lý Phượng Minh cung thuận cúi đầu: "Vâng. Thần thiếp xin tuân theo li dạy của Thái hoàng thái hậu."


Im lặng một lát, Thái hoàng thái hậu lại chậm rãi chp chp mắt, giống như mi tỉnh lại: "Ấy, tiểu Phượng Minh? Sao ngươi không gọi ta là thái nãi nãi?"


Lý Phượng Minh d khóc d cười, lại theo li bà sa miệng: "Vâng, thái nãi nãi."


"Làm sao vậy ch? Ngươi thật không biết nghe li."


Lão nhân gia gi tính trẻ con hơi bĩu môi, trng mắt nhìn chằm chằm phần bụng phẳng lì rõ ràng của nàng, trên mặt hiện rõ vẻ không hài lòng.


"Lần đó ngươi hồi phủ, có phải ta đã nói qua, lần sau khi ngươi đến phải mang theo một tiểu t mập mạp cho ta xem đúng không?"


Lão nhân gia hồ đồ thành như vậy, hiển nhiên không nói được đạo lý.


Lý Phượng Minh cũng không uổng phí miệng lưỡi kia, cười tủm tỉm thuận miệng nói bậy: "Thái nãi nãi bt giận. Ngài cho con thêm một tháng na đi, được không? Một tháng sau tr lại, con đảm bảo sẽ mang đến cho ngài một tiểu t mập mạp!" 


Thái hoàng thái hậu nhất thi tỉnh táo nhất thi hồ đồ, nói chuyện vi Lý Phượng Minh toàn là kiểu ông nói gà bà nói vịt.


Trò chuyện không lâu, lão nhân gia cũng có chút tinh thần không tốt.


Hoa ma ma sai người đ bà tr về nghỉ ngơi, còn mình thì cùng Lý Phượng Minh đi dạo trong Hương Tuyết viên, thuận đường giải thích một hai.


"Thái hoàng thái hậu là hồ đồ, mi đem ngài nhận lầm thành Tiền Chiêu Nghi. Nhng li răn dạy kia của nàng cũng không phải là mắng ngài, cho nên ngài tuyệt đối đng tc giận vi nàng ấy." 


Lý Phượng Minh tươi cười dịu dàng khéo léo: "Hoa ma ma nói gì thế? Trước đó lão nhân gia thương ta như vậy, cho dù thật s dạy dỗ ta vài câu, thì người làm vãn bối như ta cũng không bao gi tc giận. Hiện gi thấy bà như vậy, ta nhìn chỉ thấy đau lòng."


Nàng khéo léo hiểu lòng người như vậy, Hoa ma ma rất là vui mng.


Hơn na trước đó nàng hành cung chăm bệnh na năm, cùng Hoa ma ma chung rất tốt, ít nhiều cũng có vài phần giao tình, vì thế Hoa ma ma liền nhịn không được quan tâm.


"Mi va rồi nhìn ngài cùng Hoài Vương điện hạ, hình như có chút xa lạ?"


"Thật ra, lúc trước trong phủ vẫn rất tốt. Chỉ là hôm nay có chút không được t nhiên, ta cũng không biết là như thế nào."


Lý Phượng Minh nói thật, nhưng Hoa ma ma luôn cảm thấy nàng chỉ là không muốn trước mặt người khác tha nhận mình không được phu quân sủng ái.


Hoa ma ma thấu hiểu không truy vấn na, cười khổ than một tiếng: "Hoài vương điện hạ lúc nhỏ không dễ dàng, vất vả ngài phải nhẫn nhịn nhiều hơn một chút."


Suy nghĩ của Lý Phượng Minh khẽ động: "Nói ti đây, trước kia ta chưa tng dám hỏi cặn kẽ, lúc hắn còn trong cung, Tiền Chiêu Nghi rốt cuộc đã làm gì hắn? Hoa ma ma, cái này có thể nói được không?"


Hoa ma ma nhìn quanh bốn phía, các cung n ven đường đều đng thật xa, lúc này mi yên lòng, t t kể ra.


***


Trong miệng Hoa ma ma, Tề Đế có tìm cảm rất sâu đậm vi mẹ đẻ của Tiêu Minh Triệt là Tiền Bảo T.


Chuyện này, Lý Phượng Minh na ch cũng không tin, thậm chí rất muốn khịt mũi coi thường.


Nhưng mà nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ lẳng lặng lắng nghe.


Hoa ma ma liền nói tiếp: "Năm đó bệ hạ đón Tiền Chiêu Nghi vào cung, mục đích ban đầu chỉ là vì để cho nàng chăm sóc Ngũ điện hạ..."


Tâm tình Tề Đế đối vi Tiêu Minh Triệt rất phc tạp.


Một mặt, bi vì Tiền Bảo T là vì sinh hắn mà chết, cho nên Tề Đế nhìn hắn liền dễ dàng nổi giận trong lòng.


Nhưng mặt khác, đại khái nhìn vào Tiền Bảo T hồng nhan bạc mệnh, Tề Đế vẫn hy vọng Tiêu Minh Triệt có thể được chiếu cố tốt hơn. Chí ít, ban đầu nó là như vậy.


Cho nên mi gọi đường muội Tiền Bảo T là Tiền Bảo Niệm tiến cung, cũng đem Tiêu Minh Triệt ghi dưới danh nghĩa của nàng, tôn nàng làm mẫu phi.


Làm dì ruột của Tiêu Minh Triệt, Tiền Bảo Niệm cũng không phải ngay t đầu đã phát điên vi hắn.


Tiền Bảo Niệm cũng là một n t dịu dàng, hai năm đầu mi vào cung, cũng tận tâm tận lc chăm sóc Tiêu Minh Triệt còn đang nằm trong tã lót.


Nhưng về sau lại chậm rãi thay đổi.


Vì để Tiền Bảo Niệm chuyên tâm chăm sóc Tiêu Minh Triệt, Tề Đế không cho phép nàng có thai, mỗi lần lâm hạnh đều để cho nàng uống canh tránh t.


Hai ba năm sau, ng y chẩn đoán ra thân thể Tiền Bảo Niệm ít nhiều có chút tổn hại, đối vi nàng mà nói không là một đòn trí mạng không thể nghi ng.


Thành hôn sinh con, đây gần như là chuyện quan trọng nhất trong đi n t Tề Quốc.


Cho dù Tiêu Minh Triệt được ghi tạc dưới danh nghĩa của Tiền Bảo Niệm, nhưng chung quy vẫn không phải là con ruột của nàng, nàng đương nhiên cảm thấy không thoải mái.


Vì thế liền sinh ra oán hận vi Tiêu Minh Triệt.


Tiểu hài t khó tránh khỏi nghịch ngm hiếu động, Tiêu Minh Triệt khi còn nhỏ cũng tng có bộ dáng hoạt bát.


Tiền Bảo Niệm sẽ lấy danh nghĩa quản giáo, ràng buộc mắng chi đánh đập. Có đôi khi khí tính dâng lên, thậm chí còn dung túng cho người hầu tùy ý cho hắn ăn cơm tha canh thiu.


Nếu hắn bị tra tấn đến phát bệnh, nàng ta thậm chí còn t mình làm xáo trộn thuốc do ng y chuẩn bị... 


Trong mấy năm đó, hậu cung lại lần lượt có thêm mấy hoàng t hoàng n.


Tề Đế c hai ba ngày hai lại nghe thấy "Ngũ hoàng t nghịch ngm, chọc đến mẫu phi trách phạt", "Ngũ hoàng t lại sinh bệnh", t nhiên cảm thấy tiểu t này va nhiều chuyện lại đáng ghét, bèn để cho Tiền Chiêu Nghi t mình x trí.


Có đôi khi náo loạn đến trước mặt ông, tâm tình ông không tốt một cái, sẽ chỉ càng trách phạt Tiêu Minh Triệt nặng hơn, vì thế Tiêu Minh Triệt cũng không lên tiếng na.


Cũng may thân thể Tiêu Minh Triệt chịu được giày vò, c khổ s như vậy, vẫn ln lên tng ngày.


Chỉ không biết là tâm bệnh hay vẫn là bệnh thật, về sau liền mất đi vị giác.


"Đến năm Ngũ điện hạ chín tuổi, Tiền Chiêu Nghi lại ngoài ý muốn mang thai. Nàng rất cao hng, bệ hạ cũng ngầm đồng ý cho nàng gi lại đa nhỏ này." Hoa ma ma đồng tình th dài một tiếng: "Đáng tiếc nàng phúc bạc, đa nhỏ chỉ hơn ba tháng liền không gi được."


Trải qua nỗi đau mất con, Tiền Bảo Niệm hoàn toàn mất khống chế.


Trong một ngày tri rơi tuyết ln, nàng sai người ci hết quần áo của Tiêu Minh Triệt, bỏ hắn vào thùng nhỏ cha đầy lá thầu dầu, sau đó đặt nơi tri đất phủ đầy băng tuyết, đá ti lăn lui.


"Khi đó mẫu phi Phúc quận vương chỉ là một 'sung y' cấp thấp, sống trong điện phụ trong cung Tiền Chiêu Nghi. Nàng thật s không đành lòng, liền vụng trộm đi báo cho Hoàng hậu..."


Hoàng hậu vội vàng chạy ti nơi của Tiền Chiêu Nghi, lúc này mi nắm bắt được tình hình.


"Lúc Hoàng hậu ti, Ngũ điện hạ đã sốt cao nóng bng, hơi th thoi thóp, ánh mắt cũng không thể khép lại được. Ng y nói, nếu trễ một chút, chỉ s sẽ hết cách cu vãn."


Con trai bị đối đãi hoang đường như thế, ngay cả Tề Đế cũng cảm thấy có chút quá phận. Nhưng hậu cung xảy ra chuyện như vậy, nếu truyền ra bên ngoài, cũng là mất mặt hoàng gia.


Vả lại Tề Đế cũng t cảm thấy thẹn vi Tiền Chiêu Nghi, nên cũng không muốn làm ln chuyện này.


Cuối cùng, Tiền Chiêu Nghi bị x phạt không nhẹ không nặng, nhận sai xong, Tề Đế liền mi Thái hoàng thái hậu đón Tiêu Minh Triệt đến hành cung nuôi nấng.


Nhắc ti nhng chuyện cũ năm xưa này, thân phận của Hoa ma ma không cho phép, nên cũng không tiện nói ba ai đúng ai sai, chỉ có thể liên tục th dài.


"Tâm tính bên trong của Hoài vương điện hạ có s khác biệt vi người khác, chuyện này là có nguyên nhân. Nếu hắn có chỗ lạnh nhạt hoặc bạc đãi ngài, mong rằng ngài..."


Lý Phượng Minh chp mắt xua đi sương mù trong mắt, ôn nhu cắt ngang li: "Ma ma ngài yên tâm, ta đều hiểu được."


***


Trên đường t hành cung hồi phủ, Lý Phượng Minh không để ý Tiêu Minh Triệt cng ngắc lảng tránh, hung hăng ôm lấy thắt lưng hắn, vùi mặt vào vạt áo hắn.


Tiêu Minh Triệt rũ mắt nhìn chằm chằm đầu của nàng, không biết làm sao: "Sao thế, làm sao vậy?"


"À, ngày mai để phủ y đến bắt mạch cho ngài, xem bệnh mất bị giác kia của ngài phải trị như thế nào."


Lý Phượng Minh buồn bc trong ngc hắn, giọng điệu không cho phản bác.


"Nếu ng y trong phủ cha trị không được, vậy thì ra bên ngoài tìm đại phu cho ngài. Nếu không được na thì xin Hoàng hậu phái ng y ti."


Tiêu Minh Triệt nhíu chặt mày: "Không cần."


Khi còn nhỏ, hắn bị ng y do Tiền Chiêu Nghi mua chuộc chỉnh lý rất thảm, đến nay đối vi bất c người nào mang theo danh hiệu "thầy thuốc" đều kháng c theo bản năng.


"Câm miệng, việc này ngài phải nghe theo ta!"


Li va ra khỏi miệng, bản thân Lý Phượng Minh cũng cảm thấy có chút hung d, bèn hắng giọng, ngẩng đầu lên, cười vi hắn một cách dịu dàng nhất có thể.


"Không phải là ta mắng ngài đâu. Chỉ là ta nóng vội quá thôi."


Nàng cũng không muốn trc tiếp đào bi vết thương trong lòng Tiêu Minh Triệt, cho nên không có ý định cùng hắn nhắc lại quá kh.


Chỉ là muốn trước khi mình ri khỏi Tề Quốc, phải dùng hết khả năng đối tốt vi hắn.


Thật ra nàng không biết làm thế nào mi được coi là đối tốt vi một người.


Hiện gi Tiêu Minh Triệt đang dần dần thuận li trong rất nhiều chuyện.


Tiền Chiêu Nghi bị Tề đế lãng quên lăng Thái hậu, không thấy ánh mặt tri. Trong triều Thái t cùng Hằng vương đang kịch liệt tranh đấu, không rảnh chèn ép hắn. Trong bóng tối có vài thế lc ln nhỏ đang âm thầm đến gần chung quanh hắn...


Rất nhanh hắn sẽ quật khi, sẽ có đồng bọn sóng vai chiến đấu, sẽ có thuộc hạ tr thủ đắc lc trung thành giúp đ.


Chỉ cần hắn vng vàng bước đi, cho dù không thể chạm ti ngôi vị đỉnh cao, cũng sẽ tr thành tồn tại không gì lay chuyển được trong triều đình Tề Quốc.


Lý Phượng Minh tin chắc điều này.


Cũng bi vì điều này, nên chuyện nàng có thể làm cho Tiêu Minh Triệt thật ra không nhiều lắm.


Cho nên nàng nghĩ, ít nhất bệnh không phân biệt được ngũ vị, trên người chồng chất vết thương cũ ngày trước, đủ loại bóng ma s hãi trong lòng, mấy cái này nhất định phải cha khỏi cho hắn.


Tha dịp Tiêu Minh Triệt còn trong kinh, có thể cha được bao nhiêu liền cha bấy nhiêu. 


Bằng không, ch hắn đi Nam Cảnh luân phiên hơn na năm tr về, nàng không xác định khi đó mình còn Ung kinh hay không.


Tiêu Minh Triệt không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, bị thái độ này của nàng làm cho sn gai ốc: "Nàng gấp cái gì?"


"Vội vàng để ngài ăn ngon, ngủ ngon..." Tròng mắt Lý Phượng Minh quay tít một vòng: "Tóm lại, ta nhất định phải nghĩ cách để ngài ăn nhiều hơn một chút."


Li nói này chẳng có đầu cũng chẳng có đuôi, Tiêu Minh Triệt bị nàng làm cho khó hiểu: "Vì sao muốn ta ăn nhiều?"


"Bi vì hôm nay ta đã đồng ý vi thái nãi nãi, lần sau lại đến gặp bà, phải mang theo một tiểu t mập mạp đến cho bà xem."


"Hả?!" Tiêu Minh Triệt đ đẫn chậm rãi rũ mắt xuống, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía bụng nàng.


ng nhìn lung tung, không phải như ngài nghĩ đâu."


Nàng nheo mắt cười, giấu đi giọt nước mắt mỏng manh trong mắt, nói hươu nói vượn trêu hắn.


"Ý ta là, ta phải nhanh chóng chăm ngài tr thành một gã hai trăm cân* mập mạp. Như vậy, lần sau Thái nãi nãi mi có tiểu t béo để nhìn."


*1 cân TQ = 0,5968 kg VN


Trong mắt Tiêu Minh Triệt hiện lên một tia kinh hoảng bất lc: "Lý Phượng Minh, sau này nàng tuyệt đối không thể trang điểm như hôm nay na."


Từ nhỏ hắn đã biết, n t trang điểm kiểu này là ác độc nhất! Càng xinh đẹp càng độc ác!


Trong vòng một tháng nuôi hắn thành hai trăm cân mập mạp?! Đây là ý tưởng mà người bình thường có thể nghĩ ra sao?!

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin