Edit : Hà Thu 


Tiêu Minh Triệt chấp nhận đề nghị của Lý Phượng Minh, dt khoát viết tấu, bày tỏ phản đối việc "áp dụng thuế nặng đối vi phụ n ln tuổi chưa lập gia đình".


Còn về phần Lý Phượng Minh đề nghị chỉ cần hắn nói thẳng ra con át chủ bài trong tay, chính mình liền có thể giúp hắn bày mưu tính kế tr thành phe thế lc bên th ba trên triều đình, hắn khéo léo c tuyệt.


Hắn nói: "Nếu như gặp rắc rối, ta sẽ lại đến tìm nàng xin thỉnh giáo. Nhưng phần còn lại của đoạn đường, ta phải t mình đi."


Lý Phượng Minh không chắc hắn đây là không đủ tín nhiệm mình, hay vẫn là không muốn mọi chuyện ỷ lại vào mình.


Nhưng cho dù như thế nào, Tiêu Minh Triệt chấp nhận t bỏ khả năng đi đường tắt, chỉ tiếp nhận nhng li khuyên cần thiết, hơn na còn sẵn sàng xin chỉ giáo, học hỏi, suy nghĩ rồi t mình đi th mò mẫm tiến lên phía trước. Cái này khiến nàng phải thay đổi cách nhìn về hắn. 


Bi vì Tiêu Minh Triệt dâng tấu phản đối, nên phe Hằng vương tất nhiên không có thiện cảm vi hắn, phe Thái t thì có chung mối thù vi hắn.


Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cục diện triều đình Tề Quốc nhanh chóng tr thành cuộc hỗn chiến kịch liệt gia Thái t và Hằng vương.


Thái t và Hằng vương t trước đến nay luôn chuyên chú lẫn nhau, lần này lại càng hơn như vậy.


Nh vậy, mà con chim đầu đàn Tiêu Minh Triệt này được an toàn ẩn thân trong trận doanh của Thái t. Mặc dù bị ảnh hưởng, nhưng cũng không phải là mục tiêu trọng điểm đả kích của phái Hằng Vương.


***


Trên triều đình loạn thành một nồi cháo, Tiêu Minh Triệt không khỏi đi sm về trễ, thc khuya dậy sm. Lý Phượng Minh cũng chỉ có sáng sm diễn võ trường mi có thể nhìn thấy hắn.


Gần đây hắn ban ngày không phải là thượng triều, thì chính là mang theo Chiến Khai Dương hối hả ra khỏi phủ; Đêm đến thì bận rộn thắp đèn Bắc viện, thường xuyên đến quá na đêm mi nghỉ, đương nhiên cũng ngủ Bắc viện.


Mấy đêm hắn không đến chỗ Lý Phượng Minh ngủ, tâm tình Lý Phượng Minh rất phc tạp.


Một mặt, ban đêm không bị quấy rầy na, cũng tạm thi tránh được chuyện ríu rít ân ái, có thể yên ổn ngủ một giấc đến bình minh, nàng mng thầm trong lòng.


Nhưng mặt khác, mỗi lần nàng nghĩ về cuộc đối thoại đêm đó, nàng luôn cảm thấy Tiêu Minh Triệt dường như đã biết thân phận thật s của nàng.


Cho đến bây gi, Lý Phượng Minh chưa bao gi nghĩ ti muốn thẳng thắn nói vi Tiêu Minh Triệt thân phận chân chính của mình.


Nếu nói ra chuyện này, thì không thể nào tránh được nghi ng "Vì sao thái t một nước lại phải giả chết, còn phải thay đổi thân phận đi hòa thân bảo vệ mạng sống."


Việc này là một m hỗn độn ln trong hoàng thất Ngụy Quốc, đằng sau đó lại có ân oán tình thù phc tạp gia đế hậu, đồng thi xen lẫn bóng dáng tranh giành quan điểm chính trị của đế đảng và hậu đảng.


Đối vi Lý Phượng Minh mà nói, đây chỉ là chuyện của chính nàng, không liên quan đến Tiêu Minh Triệt, cũng sẽ không ảnh hưởng đến mc quan hệ đồng minh cộng sinh trước mắt của hai người, nên thật s không cần phải để cho hắn biết.


Buổi sáng hôm đó, trong thư phòng, Lý Phượng Minh lười biếng da vào ghế ngồi.


Nàng buồn bã ỉu xìu nói vi Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi: "Tóm lại, nếu sau này hắn lại nhắc ti Thái t Lý Nghênh, các ngươi cũng không cần chột dạ trầm mặc, c la li mà nói là được."


Mặc kệ lúc trước lộ ra cái gì, chỉ cần sau này khẳng định nàng là con gái của Dụ vương Lý Điển, thư đồng lúc trước của cu Thái t Lý Nghênh, Tiêu Minh Triệt chắc cũng không đến mc nghiêm hình bc cung.


"Điện hạ yên tâm, ta cùng Tân Hồi đều hiểu rõ." Sau khi Thuần Vu Đại đáp ng, lại nghiêm túc nhắc nh: "Nhưng ngài không được xem nhng quyển sách kia của Tân Hồi na."


Lý Phượng Minh mê man, Tân Hồi vô tội bị điểm danh lại càng mê man hơn.


Tân Hồi hô to oan uổng: "Thuần Vu đại nhân, ngươi nói đạo lý một chút đi. Điện hạ mơ mơ màng màng bị Hoài vương dò hỏi, chuyện này có liên quan gì đến sách v của ta?"


"Điện hạ mấy lần bị Hoài vương dụ dỗ nịnh nọt, nghe đều giống như trúng mỹ nam kế." Thuần Vu Đại h một tiếng: "Trước kia Lạc Đô, điện hạ đã bao gi như vậy? T sau khi đến Ung Kinh, nàng vụng trộm xem quá nhiều mấy loại thoại bản nhảm nhí của ngươi, nhất định là vì như vậy mi tr nên... trầm mê sắc đẹp như bây gi."


"Ngươi muốn nói là ta thấy sắc liền m mắt phải không?" Lý Phượng Minh cười ra tiếng: "Kỳ quái. Nếu nói là do xem thoại bản, thì tổng ta còn chưa đọc nhiều bằng một góc của Tân Hồi. Vậy tại sao nàng ấy không tr nên trầm mê sắc đẹp?"


Tân Hồi vui vẻ, xen vào trả li: "Đó là bi vì ta xem nhiều, có kiến thc rộng rãi, khẩu vị đa dạng, cho nên chỉ trầm ch không mê."


"Tân Hồi, có phải là ngươi đang chế giễu ta chỉ có một khẩu vị duy nhất không?!" Lý Phượng Minh không chịu thua, cười vi nàng: "Ngươi có thể cười nhạo ta đọc sách không đủ, nhưng không thể xóa bỏ lòng yêu thích công bằng của ta đối vi các loại mỹ nam được."


Hai người bọn họ chỉ vì chuyện vô lý nhàm chán như vậy mà cãi nhau, Thuần Vu Đại chẳng nhng không có khuyên can, ngược lại còn đng ngoài cười nhìn.


Mắt thấy Lý Phượng Minh mỗi ngày một thoát khỏi trói buộc trong quá kh, càng ngày càng thoải mái tùy ý. Thuần Vu Đại cảm thấy, như vậy rất tốt.


Nếu không phải Lạc Đô bên kia bất c lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố, nàng còn muốn đề nghị Lý Phượng Minh dt khoát lại Tề Quốc định cư luôn cho rồi.


***


Buổi chiều ngày hai mươi ba, Lý Phượng Minh hẹn Văn Âm, hai người cùng dùng mũ lụa mỏng che mặt, đi đến của hàng son phấn ch phía đông.


Ca hàng bây gi đã có tấm biển thương hiệu, tên là Trạc Hương Hành.


Mặc dù ca hàng mi m không lâu, nhưng trong gii quý phụ quý n tại Ung kinh đã có chút danh tiếng, thường xuyên đông như trẩy hội. 


Bi vì đại đa số quý n Tề Quốc bình thường cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài, nên việc dùng khăn sa mỏng che mặt đi ti ca hàng son phấn, chính là một trong số ít thú tiêu khiển mà các nàng được cho phép.


Mặc dù Trạc Hương Hành dùng công thc làm son hương phấn m của người Nguỵ làm chủ đạo, nhưng không chỉ dng lại đó.


Văn Âm xích lại kề tai nói nhỏ vi Lý Phượng Minh, sắc mặt ng đỏ: "Hôm trước ta mi nghe nói, tiểu lâu hậu viện của Trạc Hương Hành này có điều đặc biệt.


Không mấy người biết Lý Phượng Minh là chủ nhân đng sau Trạc Hương Hành, tất nhiên cũng không ai biết rằng, nhng chiêu trò bày ra trong tiểu lâu hậu viện kia, thc chất là chủ ý của nàng.


Nàng cười liếc Văn Âm, biết rõ còn cố hỏi: "Nếu có chuyện thú vị, vậy ngươi có muốn đi vào xem một chút không?"


Văn Âm có chút do d: "Ta đương nhiên là muốn rồi. Chỉ là ta có mơ hồ nghe được mấy câu, nghe nói phải là khách hàng ln có được 'Trâm hoa thiếp', mi có thể đi vào hậu viện tiểu lâu của bọn họ."


Muốn t trong tay chưởng quỹ Trạc Hương Hành lấy được một tấm Trâm hoa thiếp, thì cần phải tích lũy tiêu đủ tổng cộng ba mươi lượng vàng đây.


Mỗi tấm Trâm hoa thiếp chỉ có thể vào hậu viện của tiểu lâu một lần duy nhất. Lần sau nếu muốn vào lại, phải tiếp tục tốn thêm ba mươi lượng vàng.


Đây không phải là một con số nhỏ đối vi Văn Âm.


Văn gia nhiều đi chỉ nghiên cu học vấn là chủ yếu, dòng dõi xem như thanh quý, nên không cho phép nàng vì chuyện vặt vãnh không đng đắn mà tùy ý tiêu xài hoang phí.


Lý Phượng Minh nghiêng người bám vào bên tai nàng, nhẹ giọng cười nói: "Trước đó ta đã giúp Hoàng hậu mua Ngọc dung tán, sau đó cũng t mình mua thêm một ít kem dưỡng phấn m khác, nên hiện tại đang có mấy tấm Trâm hoa thiếp."


"Ca hàng này mi m được bao lâu, ngươi đã đây tốn hơn trăm lượng vàng?!" Văn Âm nghẹn họng, có chút lo lắng cho nàng: "Ngươi như vậy mà bị Hoài vương điện hạ biết, liệu có bị trách c hay không? "


Mỗi lần Lý Phượng Minh rút tiền t trong khố phủ của Hoài vương phủ ra chi tiêu xoay vòng, chỉ cần có đủ vốn hoàn lại, nàng sẽ lập tc cộng thêm cả lãi trả về phủ khố.


Nhưng nàng lại không thể nói cho Văn Âm, mình lấy bất c th gì của Trạc Hương Hành đều không mất tiền được.


Càng không thể giải thích mình lấy tiền t trong phủ khố ra chi tiêu, cũng chỉ là một khoản vay ngắn hạn.


Vì thế nàng chỉ có thể na thật na giả cười nói: "Chìa khóa khố phủ trong tay ta, hắn cũng không quá để ý chi tiết. Hơn na gần đây hắn đang bận rộn, ta đã mấy ngày không có nói chuyện nghiêm túc vi hắn rồi. Hắn làm sao biết được ta đã mua nhng th gì."


Trước đó có vài chuyện liên quan đến v chồng Hoài Vương truyền đi khắp kinh thành khiến dư luận xôn xao. Nhận thc về quan hệ của hai người bọn họ trong gii quý nhân Ung kinh chính là, ấn tượng "Hoài vương phi t đầu đến cuối đều tình thâm ý trọng, còn Hoài vương lại lạnh lùng xa cách."


Cho nên Văn Âm cũng đem li này của Lý Phượng Minh coi như thật, cho rằng nàng đang miễn cưỡng cười gượng, liền vội vàng an ủi.


"Ngươi đng khổ s, cũng đng suy nghĩ nhiều. Ta nghe cha ta nói, mấy ngày nay vì chuyện thu thuế nặng nhng n t lập gia đình muộn, mà trên triều đình ầm ĩ thành một nồi cháo. Hoài vương điện hạ lên trước dâng tấu phản đối, liền gặp phiền toái, suốt ngày bị công kích. Ước chng là hắn bị chuyện này làm phiền lòng, ch cũng không phải là cố ý lạnh nhạt ngươi."


"Mong được như li ngươi nói." Lý Phượng Minh mập m lên tiếng, d khóc d cười.


Đề tài này c như vậy la gạt cho qua.


Nếu nàng thành thật thú nhận mình căn bản không thèm để ý xem Tiêu Minh Triệt có lạnh nhạt vi mình hay không, Văn Âm hơn phân na sẽ cảm thấy nàng là đang mạnh miệng cu vt mặt mũi, có khi lại càng thương hại nàng hơn. 


"Văn Âm, rốt cục thì chúng ta có đi vào hậu viện tiểu lâu hay không đây?" 


"Va đúng lúc ngươi có Trâm hoa thiếp, vậy đương nhiên là phải vào rồi! Đi ta cùng tiểu chưởng quỹ nói xong chuyện hộp vẽ liền đi ngay."


Văn Âm rất am hiểu tạo bản vẽ làm hộp đng hoa văn tinh xảo, ngày thường thường thường giúp các thương nhân khắp nơi trong Ung kinh thành ra bản vẽ kiếm tiền tiêu vặt.


Lần trước Đàn Đà t, Lý Phượng Minh biết nàng có con đường phát tài này, lại nghe nói mỗi tấm bản vẽ của nàng bán được năm lượng bạc, liền lập tc muốn đấm tim tại chỗ.


Sau đó nàng để cho Thuần Vu Đại âm thầm thông báo cho các chưởng quỹ ln nhỏ của Trạc Hương Hành, để cho bọn họ tìm cách kết giao vi Văn Âm.


Văn Âm hôm nay chính là đến cùng tiểu chưởng quỹ Đồ Vu đàm phán hp tác.


***


Lúc trước Lý Phượng Minh nhìn trúng ca hàng này, lý do quan trọng nhất chính là tòa tiểu lâu hậu viện.


Tiểu lâu có tổng cộng hai tầng, bên trong tầng hai lại có thêm na tầng na. Na tầng này, ba mặt tổng cộng ngăn cách ra gần hai mươi gian nhã các, nhìn ra đại sảnh rộng m.


Loại bố cục này thích hp nhất để làm hội trường biểu diễn, chính gia sảnh đường dng một cái đài, muốn kể chuyện, hát hí khúc, thậm chí tổ chc xướng hội ký gi giống như Đàn Đà t, đều rất thích hp.


Mỗi vị khách đến sẽ chiếm c một gian nhã các, không chỉ nhìn ra được đại sảnh, mà còn có thể bảo đảm s riêng tư tương đối.


Quý n Tề Quốc không thể dễ dàng xuất đầu lộ diện nơi công cộng, nơi này va có thể cung cấp các loại hình vui chơi tiêu khiển, lại không cần phải đi đâu xa, vô cùng va vặn thích hp.


Gi phút này, trên đài đường có người đang kể chuyện, tiểu nhị dẫn Lý Phượng Minh, Văn Âm cùng Tân Hồi tiến vào một gian nhã các.


Ca nhã các có treo một tấm rèm hạt gỗ, thanh âm mười phần thanh thoát của người kể chuyện không ngng bay lên, tng ch rõ ràng lọt vào tai.


Kỳ thật cũng không nói nội dung gì đặc biệt, chỉ đơn giản là bắt chước "Anh hoa bảo giám", bình phẩm về nhóm các thanh niên tài tuấn được chú ý gần đây Ung Kinh.


Nhưng n t Tề Quốc chưa tng thấy qua loại sách như "Anh hoa bảo giám", người thuyết trình đng trên sân khấu, dùng ngôn ng tinh tế tỉ mỉ miêu tả lại dung mạo nam t trước mặt mọi người, đối vi các nàng mà nói có chút mi lạ kích thích, còn có chút ln mật.


Dù sao các nàng cũng bị hạn chế nghiêm trọng bi điều kiện và phong tục của quốc gia, nên ngày thường nếu ngẫu nhiên gặp g nhng nam t cùng tuổi nhưng khác họ, cũng không thể tùy ý nhìn thẳng, nếu không rất dễ bị lầm tưởng là lỗ mãng câu dẫn.


Phong tục dân tình như thế, các nàng trước kia làm sao có cơ hội công khai bình luận t đầu đến chân các nam t như vậy? Tiểu lâu của Trạc Hương Hành này, xem như đã giúp các nàng m ra một cánh ca đầy thần bí mà cấm kỵ.


Sau khi vào nhã các ngồi xuống, tiểu nhị bày xong trà bánh liền lui ra ngoài.


Văn Âm vội vàng tháo mũ che mặt ra, để cho gò má đỏ bng vì thẹn thùng hít th không khí.


"Ngươi trước đây chưa tng e lệ như vậy." Lý Phượng Minh cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng khoa trương của Văn Âm, bưng chén trà lên: "Nếu là người không biết chuyện nhìn thấy bộ mặt mặt đỏ bng này của ngươi, chỉ s sẽ cho rằng chúng ta ti nơi này tìm hoa vấn liễu."


"Mặc dù không phải tìm hoa vấn liễu, nhưng..." Văn Âm mặt đỏ tim run, nhưng trong mắt lại lóe lên vui mng mâu thuẫn.


"Trước kia ta nghe T ca nói qua, có mấy thư lâu mà người nam kể chuyện ấy, sẽ nói về "Quần phương phổ", khách nhân còn có thể bỏ phiếu bình chọn ra phương khuê mỹ nhân! Tất cả mọi người đều nói, thưởng thc và bình phẩm về cái đẹp là bản tính tri sinh của nam t. Còn n t cân nhắc nam t tốt xấu thì thường chỉ nhìn vào đc hạnh, thành tu cùng tiền đồ, không quan tâm bề ngoài. Nhưng có vẻ như đạo lý này là không đúng."


Lý Phượng Minh bưng chén trà lên cười nói: "Đương nhiên là không đúng. Lòng yêu thích cái đẹp, nào có phân biệt nam n?"


Nếu như n t không quan tâm đến bề ngoài của nam t, thì tại sao lại có nhiều n t tiêu tiền tích góp đổi lấy Trâm hoa thiếp, chỉ để đến tiểu lâu này nghe người ta kể chuyện bình phẩm về mỹ nam t?


Chẳng qua, Văn Âm rất nhanh liền biết, cách chơi trong tiểu lâu này so vi tưởng tượng của nàng còn to gan ln mật hơn, không chỉ đơn giản dng lại "tụ tập nghe kể chuyện bình phẩm về mỹ nam t."


*****


Bi vì Lý Phượng Minh cùng Văn Âm đến hơi trễ một chút, va lúc bỏ l một vòng đặc sắc va rồi.


Đi đến khi tiên sinh kể chuyện bắt đầu một đoạn khác, nói về Liêm Trinh tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, Văn Âm liền m rộng tầm mắt.


Đang lúc người kể chuyện thao thao bất tuyệt nói về Liêm Trinh, liền có tiểu nhị bưng một cái khay tiến vào nhã các.


Trong khay đng hộp phấn hương mạ vàng.


"Ba vị khách quý mạnh khỏe." Tiểu nhị sau khi hành lễ xong liền đem khay đặt trên bàn, vẻ mặt tươi cười gii thiệu: "Vật này tên là 'Nghênh điệp phấn', mỗi lần dùng chỉ cần lấy một ít, hòa chung vi nước, xong thoa lên mặt để xông hơi là được. Dùng lâu dài có thể giúp da trắng sáng rạng r, tinh thần sảng khoái. Một hộp chỉ có năm mươi lượng bạc, các khách quý có muốn mua không?"


Nhng th này được bán riêng trong tiểu lâu, sẽ không bày ra trên ca hàng phía trước.


Vật hiếm thì quý, đại đa số các cô nương đây hôm nay đều có thể mua được.


Nhưng chi năm mươi lượng bạc cho một hộp phấn thoa mặt, rõ ràng cao hơn giá thị trường quá nhiều, tiểu nhị này lại dám nói "chỉ có", bi vì chắc chắn còn có cái khác khiến hắn t tin.——


một góc trong khay có đặt một cây kẹo đường bột hình người đầy màu sắc, sống động như thật.


Kẹo đường bột hình người là món ăn nhẹ hay gặp đầu đường phố Ung Kinh, dùng các loại nước trái cây và rau củ trộn lẫn vào bột, nặn thành các loại hình dạng thần tiên, động vật, bên ngoài còn bọc một lp nước đường óng ánh.


Sau khi nước đường đông lại, bên ngoài cây kẹo bột hình người sẽ tr nên giòn ngọt còn bên trong mềm mại, va đẹp mắt ăn lại ngon, các tiểu hài t rất thích, cũng rất được các cô nương ưa chuộng.


Nhưng cây kẹo bột hình người trước mắt này không phải người bình thường, không phải thần tiên cũng không phải động vật nhỏ, đúng là bộ dáng của Liêm Trinh.


Không cần dò hỏi xem có chính xác hay không, hình dạng này chín phần là đúng rồi.


Văn Âm lén lút liếc trộm cây kẹo bột có khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú kia, lỗ tai đỏ bng, cố gắng làm bộ như lơ đãng thuận miệng hỏi.


"Nếu mua hộp Nghênh điệp phấn này, thì cây kẹo ngọt kia sẽ tặng cho chúng ta ăn sao?"


Tiểu nhị lanh li, va nhìn điệu bộ này của nàng liền biết có hy vọng, nụ cười ấm áp gấp bội: "Đó là đương nhiên."


Mặc dù Văn Âm va mi phía trước cùng tiểu chưởng quỹ Đồ Vu đàm phán, sau này mỗi lần sản xuất ra một mẫu vẽ hộp đa bảo liền có thể nhận được một thỏi vàng, nhưng tiền này dù sao còn chưa ti tay.


Một hộp phấn hương năm mươi lượng bạc, Văn Âm va nghĩ đã thấy tim đau quặn thắt.


Nhưng kẹo bột hình người trước mắt này lại là bộ dáng Liêm Trinh, nàng thật s không đành lòng bỏ qua.


Vì thế nàng nhìn về phía Lý Phượng Minh: "Ngươi muốn mua hộp phấn bôi mặt này sao?"


Lý Phượng Minh mơ hồ nhìn ra điểm m ám, cố ý trêu chọc nàng: "Ta không cần dùng."


Thấy bộ dạng rũ mắt ỉu xìu của Văn Âm, Lý Phượng Minh liền nháy mắt ra hiệu cho Tân Hồi.


Tân Hồi liền cười nói: "Thc ra ta lại rất muốn mua. Vì là hàng quý nên hơi đắt một chút, nhưng mua một hộp tr về chia ra dùng chung vi Thuần Vu, cũng hp lý va vặn."


Sau khi hai bên thỏa thuận thanh toán xong, Tân Hồi đưa cây kẹo bột hình người kia cho Văn Âm: "Văn Âm cô nương, cái này cho ngươi."


"Tân Hồi, ngươi không thích kẹo bột đường sao?" Văn Âm cẩn thận tng li tng tí hỏi.


Tân Hồi cười đến thấy răng không thấy mắt. "Cũng không phải là không thích ăn."


"Nàng chỉ là không thích cái mặt của Liêm Trinh tướng quân này thôi." Lý Phượng Minh lấy cây kẹo bột mặt người ti, trc tiếp nhét vào trong tay Văn Âm: "Cầm lấy, không cần khách khí vi nàng."


Văn Âm mặt đỏ đến mc muốn nhỏ máu: "Đng nói bậy! Ta không phải! Ta không có! Chỉ là ta t nhỏ, t nhỏ đã thích... ăn kẹo bột đường mà thôi!"


***


Sau Liêm Trinh, người kể chuyện lần lượt nói về t ca của Văn Âm là Văn Thanh, tiểu công t Hầu Doãn chính định bá phủ, mỹ nam t Sầm Gia Thụ va thông minh va ấm áp, và nhiều người khác na.


Tiểu nhị cũng theo đó mà đưa lên các loại son phấn bột m khác nhau, mỗi hộp đều có kèm theo một cây kẹo bột đường mang dáng vẻ của nhng người này.


Đều là các thanh niên tài tuấn gần đây được bàn tán sôi nổi trong kinh thành, đương nhiên rất được các tiểu cô nương ưu ái theo đuổi.


Có một số cô nương đã ra tay mua son phấn tương ng, thậm chí chỉ cần mỗi cây kẹo bột hình người kia, quả thc là một cách diễn giải sinh động cho câu nói ám chỉ "mua hộp trả lại ngọc". 


Văn Âm hết sc vui mng: "Mi va rồi ta còn s các người sẽ mua 'Đào hoa kiều'."


"Đào hoa kiều làm sao vậy?" Lý Phượng Minh khó hiểu.


"Mua đào hoa kiều, là được tặng kẹo bột đường hình t ca ta đó!" Văn Âm nhăn mũi, khinh thường h cười: "Bộ dáng ln lên của huynh ấy nhìn thì cũng được đấy, nhưng mà miệng có độc, nói chuyện luôn khiến người ta phát hỏa. Thật không biết hôm nay người mua Đào hoa kiều là ai na, nghĩ như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ lại thích huynh ấy sao?!"


Lý Phượng Minh cười quái dị liếc nàng: "Ta cũng tò mò ngươi nghĩ như thế nào, lại đi thích Liêm Trinh tướng quân vậy?"


Mặt Văn Âm nhất thi đỏ mặt như tôm luộc, đng ngồi không yên, phảng phất như lúc nào cũng có thể  chuẩn bị chạy mất dép.


"Ta không thích ai cả! Chỉ là, chỉ là đơn thuần thích ăn kẹo bột đường thôi, mười phần đơn thuần thế thôi!"


*****


Đến gi thân*, Lý Phượng Minh tr lại Hoài vương phủ, một tay cầm hai cây kẹo bột đường.


*15h00 – 17h00.


Tân Hồi đi tìm Khương thẩm nói chuyện, nàng liền một mình tr về tiểu viện.


Còn chưa đi ti ca tiểu viện, Tiêu Minh Triệt đang đng ca phủ phía sau nàng liền sải bước chạy ti.


Mấy ngày nay, chỉ có buổi sáng diễn võ trường Lý Phượng Minh mi có thể nhìn thấy hắn.


Tiêu Minh Triệt trên diễn võ trường càng giống một thiếu niên anh tuấn lãnh túc, khiến cho người ta cảm thấy có một loại xa cách nhàn nhạt, nhưng cũng không lộ ra uy áp cường thế.


Gần đây Lý Phượng Minh đã quen vi bộ dáng kia của hắn, gi phút này thấy hắn mặc vương bào, khí thế nghiêm nghị, trang nghiêm đoan nhã, trong lòng t dưng sinh ra một cỗ hoảng hốt xa lạ, giống như tr lại lần đầu gặp mặt lúc đại hôn.


Nàng nghĩ, chẳng qua chỉ thay đổi trang phục, vậy mà khí thế giống như biến thành người khác. Quả nhiên người da vào quần áo, nga da vào yên xe mà.


Hai người sóng vai mà đi, cả đường im lặng không nói li nào, không khí vô cùng kỳ quái.


Nhưng Lý Phượng Minh thật s không nghĩ ra nên nói cái gì, đành phải gượng gạo tìm chủ đề: "Khụ, hôm nay ngài, tr về rất sm."


Trong câu nói không mấy lưu loát cất giấu s xấu hổ nhàn nhạt, rơi vào trong tai Tiêu Minh Triệt, nghe thế nào cũng giống như chột dạ.


Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm hai cây kẹo bột hình người trên tay nàng, ánh mắt mười phần nghiêm túc: "Đây là cái gì?"


"Mua đồ được tặng kẹo bột đường." Lý Phượng Minh mơ hồ giải thích, tay nâng kẹo bột đường lên cao một chút, thuận miệng cười hỏi: "Đây là Sầm Gia Thụ, đây là Chiến Khai Dương. Nhìn có giống không?"


Tiêu Minh Triệt nhíu mày càng chặt hơn: "Vì sao lại có loại vật này?"


Kỳ thật hắn càng muốn hỏi chính là, làm sao có thể ăn loại vật này?


Th đồ chơi này có mũi có mắt còn có miệng, nếu Lý Phượng Minh cắn một miếng, vậy không phải giống như hôn nó sao? 


"Nhng cây kẹo bột đường hình người mà thương nhân đưa ra hôm nay, đều là các thanh niên tài tuấn được chú ý gần đây, các tiểu cô nương ai cũng thích."


Lý Phượng Minh một lần na chậm rãi đi về phía trước, va đi va giải thích.


"Vốn là không có Chiến Khai Dương. Nhưng gần đây ngài xung phong phản đối 'tăng thuế nặng đối vi n t ln tuổi', nên rất nhiều cô nương đều mang lòng cảm kích ngài. Hoài vương phủ thu hút được nhiều s chú ý, Chiến Khai Dương đương nhiên cũng được thơm lây. Các thương gia liền vội vàng làm theo hình dáng của hắn, cũng rất được ưu ái theo đuổi."


Tiêu Minh Triệt thu liễm bước chân đang bước cùng nàng, dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm hai khuôn mặt người kia.


"Vì sao đối vi ta lòng mang cảm kích, nhưng người được ưu ái theo đuổi lại là Chiến Khai Dương?"


"Bi vì hắn còn chưa kết hôn." Lý Phượng Minh tiếc nuối mím môi, trong lòng mang áy náy, liền thuận tay đem cây kẹo bột hình Chiến Khai Dương kia chia cho hắn: "Là ta liên lụy đến giá thị trường của ngài, đây là chút bồi thường nhỏ, xin vui lòng nhận cho."


Nàng còn cho rằng Tiêu Minh Triệt sẽ không để ý ti hành động nhàm chán này, nào ng hắn chẳng nhng tiếp nhận, cắn một phát rơi "đầu" của Chiến Khai Dương, còn cướp đi cây Sầm Gia Thụ kia.


"Này! ngài..." Lý Phượng Minh trơ mắt nhìn hắn hai ba miếng đã ăn sạch sẽ, tâm như đao cắt, nghiến răng nghiến li: "Tiêu Minh Triệt, ngài bị người ta bỏ đói phải không?!"


Nàng vất vả lắm mi cướp được cây Sầm Gia Thụ kia đó!


Tiêu Minh Triệt nuốt xuống miếng kẹo đường không biết tư vị mặn ngọt, bình tĩnh nhìn lại nàng: "Ta tưởng rằng nàng cầm trong tay, là không muốn ăn."


Lý Phượng Minh bi phẫn ôm tim:" Ánh mắt của ngài bị gì vậy hả?! Ta rõ ràng là cầm kẹo đường tiếc không n ăn mà."


Hơn na cây của Sầm Gia Thụ, càng nhìn càng thấy lông mày thanh tú, đường nét trên mặt dịu dàng đến mc khiến lòng người sắp tan chảy, chính là bộ dáng công t ôn nhuận phong nhã tuấn tú bước ra t trong sách.


Nàng vốn định lấy về khoe khoang vi Thuần Vu Đại một phen, sau đó mi ăn như gió cuốn.


Sm biết na đường sẽ bị người khác đoạt mất đồ ăn như vậy, thì va nãy trong tiểu lâu Trạc Hương Hành, nàng nuốt hết vào bụng luôn cho rồi!


"À, thì ra nàng rất muốn ăn." Tiêu Minh Triệt gật đầu: "Hiểu rồi."


"Ngài hiểu cái gì?" Lý Phượng Minh trng mắt nhìn hắn, đôi môi mím chặt vào trong, hàm răng trắng đã sắp mài thành bột.


Tiêu Minh Triệt không trả li, chỉ bất ng nghiêng người cúi đầu.


Ban ngày ban mặt, hoàng hôn chiếu xuống, hắn c như vậy ngậm chặt đôi môi đỏ mọng mềm mại của Lý Phượng Minh, cũng dùng lưỡi dâng lên tư vị ngọt ngào, không hề gi lại.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin