Edit : Hà Thu


Ngay t lúc hoàn thành xong lễ trưởng thành của mình, Lý Phượng Minh đã có một ý niệm rục rịch trong đầu. Nàng rất muốn cảm nhận được tư vị tuyệt vi của "thật s trưởng thành".


Đáng tiếc, t năm đó liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, khiến nàng st đầu mẻ trán, mệt mỏi ng phó, căn bản không để ý đến việc tìm người nghị thân.


Cho nên, khi nàng bị nụ cười kia của Tiêu Minh Triệt mê hoặc đến thất điên bát đảo, liền sảng khoái đồng ý yêu cầu hp trướng của hắn.


Theo lẽ thường, nàng và Tiêu Minh Triệt đã sm thành lập ước định quan hệ đồng minh cộng sinh, thì không nên hồ đồ như vậy, vô duyên vô c làm phc tạp thêm mối quan hệ gia hai người họ.


Nhưng Tiêu Minh Triệt thật s rất hp khẩu vị của nàng, người ta đã chủ động đưa đến bên miệng, nàng thật s rất khó c tuyệt.


Nàng nghĩ sm muộn gì mình cũng phải ri đi, phc tạp đến đâu cũng sẽ không quấy rầy quá lâu, chỉ coi như nhân duyên mỏng manh, liền cảm thấy không có gì đáng ngại.


Thân là n nhi Đại Ngụy, Lý Phượng Minh cũng không cảm thấy mình nên bị động gia giường. Đó cũng là quá bạc đãi vi chính mình.


Chẳng qua, xét đến Tề Quốc t có phong tục dân tình riêng, nàng s nếu mình hấp tấp quá, sẽ dọa đến Tiêu Minh Triệt.


Vì vậy, lúc đầu khi hai cánh môi dán vào nhau, xuất phát t lễ phép nhập gia tùy tục, nàng vẫn cố gắng giả v giả vịt ngượng ngùng một lát. 


Nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.


Hai người đều không có kinh nghiệm, nhưng trước khi đêm đại hôn diễn ra đã có học qua, nên chỉ đơn giản là vụng về xa lạ một chút, ch cũng không đến mc hoàn toàn ngây thơ.


Thi gian dần trôi qua, hai bên dần khám phá ra cái ảo diệu trong lúc thc hành, liền đắm chìm trong niềm vui thú do "thăm dò" mang lại, trong trướng nhanh chóng nóng bỏng như la cháy. 


Trằn chọc dây dưa không biết bao lâu, Lý Phượng Minh tình mê ý loạn giơ tay lên vi lấy dây thắt lưng của Tiêu Minh Triệt, lại bị hắn đè lại.


Tiêu Minh Triệt đặt tay nàng vào bên hông mình, hơi th hỗn loạn, âm thành khàn khàn va đè nén lại khắc chế: "Ch làm loạn."


Đôi mắt ẩm ướt trên khuôn mặt màu ng đỏ của Lý Phượng Minh run rẩy m ra: "Hp trướng, không phải là muốn... Làm loạn sao?"


Chẳng lẽ tên này nghỉ học trước khi đại hôn, nên thật ra cũng không biết lúc hp trướng nên làm cái gì?


Hoặc là, hắn đột nhiên thanh tỉnh, định lâm trận đổi ý?


Đối vi người Ngụy mà nói, loại chuyện này, hai bên ngươi tình ta nguyện là rất quan trọng.


Cho dù Lý Phượng Minh tò mò đã lâu đối vi chuyện này, Tiêu Minh Triệt cũng rất hp tâm ý của nàng, nhưng nàng vẫn có phong độ.


Đối phương đã xác nhận rõ ràng không muốn tiếp tục, nàng cũng không thể cố chấp cưỡng cầu.


Giây lát sau, nàng chậm rãi buông lỏng ngón tay ra, nhếch môi cười cười, khàn giọng ôn hòa: "Được rồi, nếu ngài đã thay đổi chủ ý, vậy thì... Kết thúc đây."


***


Li còn chưa dt, Tiêu Minh Triệt liền vội vàng gấp gáp gi bàn tay bên hông mình lại, s nàng hiểu lầm ý t của mình.


"Không đổi chủ ý." Hắn dùng răng cắn nhẹ môi dưới của Lý Phượng Minh, mơ hồ thì thầm: "Lễ hp trướng chính thc nên vào buổi tối, còn phải chuẩn bị rất nhiều."


Lý Phượng Minh hu khí vô lc nhắm mắt cười th dài: "Kỳ thật, cũng không cần phải để ý nhiều như vậy ch?"


"Có hng thú cũng không thể gia ban ngày làm..."Hắn nuốt xuống ch cuối cùng: "Quá hấp tấp."


Lý Phượng Minh va là Vương phi mà hắn cưới hỏi đàng hoàng về, cũng là cô nương duy nhất mà ln lên hắn để trong lòng như vậy, nên nhất định phải được trịnh trọng đối đãi.


"Tiêu Minh Triệt, ngài thật lắm chuyện mà! Chỉ là hp trướng mà thôi, thật s không cần nhiều nghi lễ như vậy." Lý Phượng Minh mệt mỏi trong lòng.


Tiêu Minh Triệt nhấn mạnh: "Cái gì gọi là 'chỉ là hp trướng mà thôi'? Lần đầu tiên không giống bình thường, đây là lễ động phòng."


Cái gọi là hp trướng, vốn là một bước cuối cùng trong quá trình hôn điển, nên gọi là lễ hp trướng. Hiện nay còn được dùng như một danh xưng tao nhã,  cũng được dùng làm nhã xưng, thường để chỉ chuyện thân mật gia các cặp v chồng.


Trong mắt Tiêu Minh Triệt, hai người bọn họ sau hơn na năm thành hôn mi chính thc tình chân ý động, bây gi mi có lần thân mật đầu tiên, cũng là bổ sung cho hạng mục cuối cùng còn thiếu trong điển nghi hôn lễ.


Đây là thể diện và trân trọng mà Hoài vương phi Đại Tề xng đáng có được.


Lý Phượng Minh cố gắng thuyết phục hắn: "Ngài đại khái không biết, loại chuyện này, nên tha dịp rèn sắt khi còn nóng mi là tốt nhất."


Đi đến tối, có tri mi biết nàng còn có bao nhiêu hng thú.


"Nàng nói đúng, ta thc s không biết. Vì vậy, ta cũng rất tò mò, nàng làm thế nào để biết? Hả?" Tiêu Minh Triệt hơi tc giận, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai của nàng.


ương nhiên là ta xem trong sách rồi." Lý Phượng Minh buồn bc h cười, dùng lc vỗ một cái lên đầu vai hắn: "Ngài đang suy nghĩ lung tung rối loạn cái gì vậy hả?"


Ánh mắt Tiêu Minh Triệt sáng lên, đôi môi mỏng nhẹ nhàng an ủi dấu vết đỏ nhạt mi tinh bên tai nàng, mơ hồ khẽ n nụ cười.


"Ta đang t hỏi, trước đây, nàng đến cùng là đã xem qua nhng loại sách lộn xộn gì vậy?"


"Họ Tiêu kia, ngài có thấy ngài hơi quá đáng rồi không? Ngài đã quyết định đi đến buổi tối mi... động phòng, vậy cũng không được động tay động chân, cũng không được nói chuyện!"


Đáp lại nàng là mấy tiếng cười nhu hòa, cùng nhng tiếng gặm nhấm ướt át lưu luyến đến bên gáy nàng.


***


Bi vì t nhỏ Lý Phượng Minh đã có thân phận khác biệt, trước kia có rất nhiều chuyện đều không thể thiếu được lễ nghi phiền phc, trong nội tâm nàng đã sm thấy phiền toái khó chịu.


Bây gi cũng coi như trong họa được phúc, nàng lại giành được một cuộc sống mi. Nếu như không phải trường hp cần thiết, s vụ cần thiết, kỳ thật nàng càng thích mọi việc c thuận lòng mà làm.


Dưới cái nhìn của nàng, bầu không khí sáng nay rõ ràng rất va vặn, hai bên ngươi tình ta nguyện, nên kịp thi tận hưởng lạc thú trước mắt mi phải.


Dục vọng của con người là quy luật của t nhiên, đã đến thi điểm thấy sắc m mắt rồi, còn tuân thủ nhng quy tắc sáo rỗng kia để làm gì? T nhiên làm hỏng hết cả hng thú tình cảm.


Nhưng nàng lại không thể nói Tiêu Minh Triệt không đúng chỗ nào.


Người ta muốn lấy cấp bậc lễ nghĩa chu toàn trân trọng mà đối đãi nàng, cái này làm gì có chỗ nào sai?


Vì thế nàng không nhiều li, đều da theo ý t của Tiêu Minh Triệt.


Hai người đều bận rộn cả ngày. Ti ban đêm, Lý Phượng Minh tiêu sái đi theo Tiêu Minh Triệt vào Bắc viện.


Tiêu Minh Triệt quả nhiên sai người chuẩn bị tỉ mỉ.


Bắt đầu t khâu "tắm ra", sau đó lại cùng Lý Phượng Minh ôn lại hai khâu "làm lễ giao bái, kết tóc dưới ánh trăng" đã làm qua một lần khi đại hôn.


Sau đó nàng bị Tiêu Minh Triệt ôm vào phòng ngủ, cùng uống cạn một chén rượu đồng tâm.


Uống rượu đồng tâm, hay còn được gọi là lễ hp cẩn. Đêm đại hôn mùa đông năm ngoái, hai người bọn họ rất ăn ý cùng bỏ qua chuyện này.


Tư thế quá mc nghiêm túc này làm cho Lý Phượng Minh có chút chột dạ, bưng na chén rượu chậm chạp không dám dính môi.


Tiêu Minh Triệt nghi hoặc nhíu mày: "Làm sao vậy?"


"Ách, ngài có phải hay không đối vi ta..." Lý Phượng Minh hắng giọng, ra vẻ ngả ngn ghé mắt cười nhìn hắn: "Rễ tình đâm sâu, cc kì âu yếm?"


Mặt Tiêu Minh Triệt mặt đỏ bng, dùng ngón tay đẩy chén rượu trong tay nàng, na cưỡng na ép giúp nàng dính môi: "Nàng suy nghĩ quá nhiều rồi. Đây là lễ ngộ cho Hoài vương phi thôi."


Lương tâm Của Lý Phượng Minh nhất thi lại nhảy nhót tưng bng: "Thì ra là như thế. Vậy thì ta đây được nh ơn thơm lây rồi."


Tiêu Minh Triệt cười nhìn nàng, trong lòng va ngọt ngào lại có chút tc giận.


N nhân này, thế mà lại trả đũa.  


Rõ ràng là nàng động tâm trước, đối tốt vi hắn, hắn mi chậm rãi...


Nói tóm lại, ai động tâm trước thì người đó phải tỏ tình trước. Đng nghĩ chơi trò la gạt dỗ hắn nói trước.


***


Lần đầu hp trướng, n t khó tránh khỏi sẽ chịu chút đau khổ, Lý Phượng Minh đối vi chuyện này có chút hiểu biết.


Trong sách v đều nói, lúc đầu hành s sẽ có một chút đau đn, chỉ cần nhịn một chút là qua, tiếp theo sẽ nghênh đón "sung sướng khó có thể nói được thành li."


Vì vậy, nàng đã luôn luôn tin rằng nàng có thể chịu đng được.


Thẳng đến khi nước mắt nàng rơi đầy mặt, thậm chí không nhịn được, rất mất mặt phát ra tiếng ríu rít khóc nc n, nàng mi hiểu được, nàng chịu được cái quỷ ấy.


"Ah, a, a, thế này mà nói là chỉ đau một chút xíu?" 


Tiêu Minh Triệt cố gắng kiềm chế, không dám động đậy na. Trên trán có mồ hôi nóng trượt xuống, hòa quyện vi nước mắt trên gò má nàng.


"Chịu đng một lát na là qua rồi." Hắn không có niềm tin chắc chắn dỗ dành người khác.


Lý Phượng Minh đau đến cả người tê dại, khóc đến nấc lên:" "Ngài đng im đấy... Đng đấy nói chuyện, hc, eo ta đau quá!"


"Nàng ngoan một chút, đng lộn xộn. Ta đng im, không động đâu." Cũng không phải mỗi mình nàng thấy đau, hắn cả người đều đau.


"Thật kỳ lạ. Tại sao có thể có người bi vì ham thích loại s tình này mà tr thành hôn quân vô đạo đc? Đúng là t mình chuốc lấy khổ s mà!"


Về sau nàng sẽ không bao gi tiếp tục hiếu kì loại chuyện này na, nàng thề. 


"Tiêu Minh Triệt, nếu không thì chúng ta bỏ chuyện này đi được không? Ta thề, sau này na chút cũng không trêu chọc ngài, ngài vẫn sẽ băng thanh ngọc khiết cho đến khi cưới vương phi tân nhiệm. Ngài thả ta tr về đi..."


"Nói chuyện hoang đường gì vậy?" Tiêu Minh Triệt vốn đã nhẫn nại đến trong đầu hỗn loạn tưng bng, gi phút này lại nghe nàng ríu rít meo meo nói ra li trách móc này, rốt cục cũng không thể nhịn được na.


Hắn bỗng nhiên hôn nàng, đem tiếng khóc đáng thương cùng tiếng nc n mềm mại cắn nuốt hết.


***


Buổi đêm này hôm đó, ngọn nến dài trong phòng ngủ Bắc viện đã cháy hơn phân na, Lý Phượng Minh cũng sc cùng lc kiệt, an tĩnh nằm nép trong ngc Tiêu Minh Triệt.


Tiêu Minh Triệt đem nàng ôm trước ngc, đôi mắt mỉm cười giống như gió xuân thổi qua tuyết vạn năm, ôn nhu đến mc không còn giống hắn.


"Thật s mệt mỏi như vậy sao?"


"Nói nhảm." Lý Phượng Minh khàn giọng lẩm bẩm, mí mắt nặng nề đến cc điểm.


Thông qua thc tiễn cá nhân chng minh, nhng li trên sách v nói kia có rất nhiều khoa trương không đúng s thật.


Nhưng nhng quyển sách đó cũng không phải tất cả đều là gạt người.


Ít nhất, sau đó quả thật không còn đau như lúc đầu. Nàng quả thật cũng cảm nhận được "tư vị thật s tr thành người ln".


Nói tóm lại, tin hết nhng gì sách nói thì chẳng thà chả đọc sách. Nàng đối vi loại chuyện này cũng không có nhiều tò mò như vậy.


"Về sau, chắc không còn đau như vậy na ch?"


Khi hắn hỏi vấn đề này, ng khí có chút đau lòng, lại có chút đắc ý không giải thích được.


Lý Phượng Minh tuy mệt đến mc đầu óc thành cục bột nhão, nhưng cũng biết hắn đang đắc ý cái gì.


Không phải là do lúc trước nàng bị bc ép rơi vào đường cùng, thuận theo yêu cầu của hắn, mèo con chít chít h h vài tiếng "Tiểu ca ca" sao?!


Tên Tiêu Minh Triệt này, ngày thường mặc dù thường xuyên lạnh như băng sương, nhưng xét li nói c chỉ thì cũng miễn cưỡng coi như một người đng đắn.


Vậy mà không nghĩ ti, lúc ci quần áo cũng không phải là người. Nói là sói đuôi to cũng không quá.


Nàng bị hắn la gạt, đành cố nén xấu hổ, kiên trì gọi mấy tiếng như vậy. Về sau, chẳng nhng không có buông tha như li đã ha, ngược lại càng...


Không tưởng tượng nổi, rất không tưởng nổi.


Tc giận thẹn quá hóa giận khiến Lý Phượng Minh ta như hồi quang phản chiếu, dùng chút khí lc cuối cùng của toàn thân, hung d nhéo một cái bên hông hắn.


ưa ta tr về đi." Quấy rầy rồi, cáo t, không có lần sau na đâu.


ng náo loạn, ta s nga." Tiêu Minh Triệt co rúm lại một chút, đem nàng ôm càng chặt hơn: "Đêm mai chúng ta lại chỗ nàng bên kia. Mau ngủ đi."


***


Sáng sm ngày hôm sau, Lý Phượng Minh hiếm khi nằm ì trên giường.


Tiêu Minh Triệt hạ xuống trán nàng một nụ hôn dịu dàng, nàng cũng không hề hay biết, ngủ rất say.


Đến gi tỵ*, Lý Phượng Minh gian nan tỉnh lại, biết được Tiêu Minh Triệt đã ra ngoài làm việc, liền da vào Thuần Vu Đại đ tr lại tiểu viện.


*t 09:00 ti 11:00


"Kế tiếp đại khái muốn làm cái gì, hôm qua ta đã viết xong rồi, chính là phong thư đặt trong thư phòng. Ngươi lập tc mang nó đến cho Ngọc Phương, nói cho hắn biết, chỉ còn chưa đầy năm ngày để chuẩn bị, phải nắm chắc." Giọng nói của nàng khàn khàn, ng khí uể oải, bước chân còn xiêu vẹo vô lc.


"Vi cả, năm ngày sau ta sẽ mi Văn Âm cùng đi. Ngươi nhắc Ngọc Phương vi Đồ Vu chú ý một chút. C coi ta là khách hàng bình thường mà tiếp đãi, đng có mang bộ dáng thân thiết quen thuộc."


Thuần Vu gật đầu: "Điện hạ yên tâm, ta biết nên làm thế nào. Thi gian này ngài đng gấp quá, trước tiên để ta giúp ngài tắm xong rồi mi đi."


"Không, để Tân Hồi đến giúp ta, ngươi mau đi đi." Lý Phượng Minh vụng trộm ngáp một cái: "Sau khi dặn dò bên ca hàng xong, ngươi lại tìm Chiến Khai Dương ngẫm nghĩ biện pháp, đến Hồng Lư t hỏi thăm một chút tin tc bên Lạc Đô."


Bên phía Ngụy Quốc chậm chạp không truyền đến tin tc thái t kế vị, gần đây nàng càng thêm bất an.


Thuần Vu Đại cười khẽ: "Đêm qua điện hạ lần đầu tiên cùng người hp trướng, đã mệt thành như vậy, mà vẫn còn một đầu đầy chính s, điều này nói rõ một vấn đề."


Có đôi khi, Thuần Vu Đại có lẽ còn hiểu rõ nàng hơn chính Lý Phượng Minh.


"Thuần Vu, có phải ngươi muốn nói, ta tuyệt đối sẽ không trầm mê sắc đẹp, không có tiềm chất tr thành hôn quân?"


"Không. Ta là muốn nói, ngài đêm qua hình như không quá vui vẻ."


Vi thói quen của Lý Phượng Minh, nếu đêm qua thật s được thoải mái vui mng hng thú hưởng thụ niềm vui vô b bến, thì gi phút này căn bản cũng không có tâm tư chủ động suy nghĩ chuyện khác.


"Cũng không tệ. Chỉ là hơi khác vi nhng gì ta nghĩ." Hai gò má Lý Phượng Minh phiếm hồng, nhỏ giọng nói thầm: "Ta cũng nói rõ được là khác như thế nào, dù sao cũng hơi thiếu chút thú vị."


***


Lúc Lý Phượng Minh đang mơ màng buồn ngủ trong nước canh thuốc có tác dụng thông máu tiêu , tiêu sưng giảm đau, Tân Hồi đng bên cạnh, nín cười dò xét nàng nàng.


"Ta biết là thiếu cái gì rồi. Điện hạ, đây là do điều ngài mong muốn chưa được thỏa mãn đó mà."


Lý Phượng Minh lười biếng giương mắt, thẹn quá hóa giận trng người: "Con mắt nào của ngươi nhìn ra được ta chưa thỏa mãn?"


"Cả hai mắt." Tân Hồi minh họa hành động t chọc hai mắt, rốt cục tùy tiện cười ra tiếng: "Ta suy nghĩ, hơn phân na là lúc sáng sm hôm qua ấy, lúc đó chính là lúc ngài lóe lên hng thú vi Hoài vương nhất. Chính ngài th ngẫm lại xem đúng hay không?"


"Đều là mùi thuốc. Giúp ta cầm bình hương thơm Ngọc cơ cao ti đây." Sau khi Lý Phượng Minh lẩm bẩm phân phó xong, na tin na ng nhắm mắt lại, lâm vào trầm tư.


Tân Hồi loại chuyện vặt vãnh này không cẩn thận bằng Thuần Vu Đại, lúc trước tiến vào cũng không nghĩ ti phải sm chuẩn bị hương thơm Ngọc cơ cao.


Thế là nàng ri khỏi Mộc phòng, gọi Châu Nhi đến: "Ta đi lấy hương thơm Ngọc cơ cao. Vương phi đang ngâm mình trong thùng tắm, nếu nàng không có gọi người, thì ngươi c ngay ca canh gi, cũng đng đi vào, miễn khiến nàng nổi giận."


Trong Mộc phòng , Lý Phượng Minh ngâm đến cả người mềm nhũn, trong đầu lại dần dần nghĩ ra chút manh mối.


Một lúc lâu sau, khi nàng nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, nàng liền nhếch môi cười lẩm bẩm: "Ta nghĩ, mấy li va nãy ngươi nói rất đúng. Nếu hôm qua Tiêu Minh Triệt không kiên trì kéo dài đến buổi tối, đng làm đủ loại hình thc phc tạp rườm rà kia, buổi sáng lúc ấy c thuận thế mà làm vi ta... Chậc chậc, tư vị thiên lôi bất ng châm la trong nháy mắt, nghĩ đến thôi đã thấy rất tuyệt vi rồi."


Chốc lát sau, có khăn ướt nóng hổi đắp lên đôi mắt hơi sưng của nàng. Điều này làm cho Lý Phượng Minh cảm thấy rất thoải mái, giọng nói khàn khàn mềm mại càng tr nên lười biếng.


"Trước kia ta cũng giống như nhng người khác, cho rằng Đoan Hoa cô cô thịnh sủng trắc lang, vắng vẻ phò mã thc s rất kỳ cục. Nhưng hôm nay ngẫm lại, vị phò mã kia của nàng xuất thân t gia đình thư hương, mọi việc đều coi trọng nhất là quy củ lễ nghĩa. Nề nếp đâu ra đấy như vậy, ít nhiều có chút khó hiểu phong tình, đương nhiên không bằng trắc lang được sủng ái. Trong mấy quyển thoại bản không phải đã nói rồi sao? Loại chuyện này gia nam n, quá mc tận lc thì thiếu hng thú. Nhất định phải có cơ hội ngoài ý muốn, mi có thể chân chính cảm nhận được càng nhiều chỗ tốt."


Nàng có quá nhiều cảm khái, cũng không ngại Tân Hồi trầm mặc, đầu ta vào mép thùng tắm, tiếp tục nói ra suy nghĩ trong lòng mình.


"Haizz, phiền quá đi mất. Tân Hồi ngươi tính xem, bao lâu na ta mi có thể ngồi ôm tiểu lang quân thc thi, hoạt bát to gan đây?"


Khăn nóng trên mắt bị vén ra, Lý Phượng Minh không chút để ý khẽ hé na mi mắt ——


Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Minh Triệt gần trong gang tấc.


Phía sau lưng nàng phút chốc kề sát vào bên trên vách thùng gỗ, không biết phải làm thế nào gì: "Ngài tr về phủ t lúc nào vậy? Sao ngài vào được đây? Vào đây để làm gì?"


"Va mi tr về. Nghe nói nàng ngâm mình xong ngủ quên luôn trong thùng tắm, nên không yên lòng."


Tiêu Minh Triệt nặn ra nụ cười giả sáng lạn, híp mắt nhìn nàng, dưới s trn mắt va kinh ngạc va hoang mang của nàng, bắt đầu chậm rãi ci áo.


"Đến đây để tạo ra một trận 'ngoài ý muốn'."


Sa cha sai lầm của ngày hôm qua, bù đắp cho s thiếu hụt của ngày hôm qua, phấn đấu để làm một tiểu lang quân thc thi, hoạt bát và to gan...


Không đúng, làm quỷ tiểu lang quân thì có.


Sau này Lý Phượng Minh điện hạ chỉ biết có tiểu ca ca chính thất duy nhất là hắn, cũng đng nghĩ có tiểu lang quân nào khác.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin