Edit : Hà Thu


Trên bàn dưới hành lang, có đặt hai bình ngọc nhỏ một xanh một trắng được chạm nổi hình phượng hoàng Xuất Vân.


Ánh mặt tri nghiêng nghiêng chiếu ti, khiến hai bình ngọc nhỏ tỏa ra ánh sáng lung linh rc rõ.


Bình ngọc trắng, đại diện cho "bị phế truất, và sau đó yên lặng không một tiếng động chết trong cung."


Bình ngọc xanh, đại diện cho "bị bệnh qua đi, gióng trống khua chiêng chết trong nỗi buồn của cả nước".


Lý Phượng Minh giương mắt nhìn về phía trong đình, va vặn thấy gió xuân chậm rãi đưa một cành tơ liễu thổi qua tường cung.


Nàng biết mình đang nằm mơ.


Bi vì tình cảnh này, bao gồm cả nhng suy nghĩ xuất hiện trong nội tâm nàng, đều giống như đã tng trải qua.


Nàng nghĩ, thật là hâm mộ cành tơ liễu kia. C như vậy đi ra ngoài, t nay về sau tri cao biển rộng, không quay đầu lại na.


"Hoàng trưởng tỷ, tỷ đoán xem, phụ hoàng lần này là muốn tỷ chọn bình ngọc xanh, hay vẫn là bình ngọc trắng đây?"


Âm thanh thiếu niên âm dương quái khí này, Lý Phượng Minh rất quen thuộc.


Nàng giương mắt nhìn chăm chú, xuyên thấu qua đầy rẫy sương mù chập chn m mịt màu trắng, thấy được dung mạo thanh nhã của Bình vương Lý Vận.


Lý Vận nhẹ phủi tay áo rộng, giọng nói lộ vẻ mỉa mai: "Hoàng trưởng tỷ sao lại do d rồi? T khi bị giam cầm đến nay, đã có hơn ba trăm ngày đêm đều được rảnh rỗi, có một số việc sm nên suy nghĩ rõ ràng mi đúng."


"Ta nghĩ rõ ràng hay không, cũng không đến phiên ngươi nhọc lòng. Nhưng mà, là ai đã nói vi ngươi, ta chỉ có hai con đường để đi?" Lý Phượng Minh mỉm cười nhìn lại hắn, vẻ mặt thong dong nghiêm túc.


Không có s hoảng loạn, cũng không có nổi giận. Càng không có cái gọi là chật vật điên cuồng cùng t oán hận mà Lý Vận muốn nhìn thấy nhất.


"Chẳng lẽ hoàng trưởng tỷ cho rằng, còn có thể có một cây rơm cu mạng t trên tri giáng xuống, vì tỷ m ra con đường th ba?"


"Trùng hp thật, đúng là có một cọng rơm cu mạng t trên tri rơi xuống." Lý Phượng Minh siết chặt t giấy quốc thư hòa thân trong tay.


Dưới ánh mặt tri, bảy ch "Đại Tề Hoài Vương Tiêu Minh Triệt" trên giấy mạnh mẽ có lc, chiếu sáng rạng r.


Nàng đến chết cũng không quên, vào ngày tuyệt vọng suy sụp tinh thần nhất, cái tên trên bản sao quốc thư này, lấy thế phá hủy nghiền nát, xé tan lp sương mù đen tối trước mắt nàng, mang đến cơ hội sống sót cho nàng.


Tiêu Minh Triệt, chính là con đường th ba của nàng. Mặc kệ hắn là loại người như thế nào, nàng cũng nhất định sẽ dốc hết toàn lc báo đáp hắn. Nhất định.


"Ồ? Ta tư chất bình thường, nhất thi không rõ thâm ý trong đó. Kính xin hoàng trưởng tỷ chỉ giáo."


"Chỉ bằng ngươi, còn chưa xng để cho ta chỉ giáo." Lý Phượng Minh cầm lấy bình ngọc xanh chơi đùa, ánh mắt hng h đảo qua hắn: "Quỳ xuống!"


Lý Vận mặt trắng rùng mình, ngũ quan tuấn lãng chưa hết ngây thơ lại bi vì phẫn nộ mà vặn vẹo: "Chuyện đã ti nước này, ngươi còn tưởng rằng mình vẫn là Thái t cao cao tại thượng của Đại Nguỵ sao?!"


"Đã qua một năm, phụ hoàng còn chưa hạ lệnh thu hồi kim ấn thái t của ta, cũng không tuyên bố rõ thánh dụ giám cầm của Đông cung. Triều đình công bố vi bên ngoài chính là 'Thái t bệnh nặng'. Vậy nếu thái t Đại Ngụy hiện tại không phải là ta, chẳng lẽ lại là ngươi?"


Theo âm vang mạnh mẽ có lc, nói năng có khí phách này của Lý Phượng Minh, sắc mặt Lý Vận cht trắng bệch, ý cười trong mắt dần chuyển thành vặn vẹo u ám.


Hắn quá nóng vội bỏ đá xuống giếng, mà quên mất thc chất bên trong Lý Phượng Minh còn có tôn nghiêm thái t mười mấy năm đã thấm vào xương tuỷ.


Càng là tuyệt cảnh, càng sẽ không dễ dàng yếu thế, càng sẽ không mặc cho người ta chà đạp.


"Ngươi ..."


"Ngươi cái gì mà ngươi? Trước khi nói chuyện thì suy nghĩ cho rõ ràng rồi hãy m miệng, nếu không thì câm miệng lại!"


Nhìn khuôn mặt nghẹn khuất của Lý Vận chuyển t trắng sang đỏ, Lý Phượng Minh cảm thấy sảng khoái, toàn bộ khí thế m ra.


"Xem ra mẫu phi ngươi không dạy ngươi rõ ràng, vậy chỉ có thể do hoàng trưởng tỷ ta t mình chỉ giáo." Nàng cầm bình ngọc xanh đng lên, bước ra na bước, khoanh tay đng gia ánh sáng.


"Thái t Đại Ngụy Lý Nghênh sắp 'qua đi', Bình vương Lý Vận thân là hoàng đệ, theo hoàng luật nên ba quỳ chín lạy, khóc tang đau khổ thảm thiết mi phải.


"Lý Nghênh, ngươi dám?!" Lý Vận có chút hoảng hốt.


"Đúng vậy, ta dám! Nếu ngươi không khóc đến ngất xỉu, vậy chính là vô lễ vi thái t, thất đc thiếu dạy dỗ. À, nhắc nh ngươi một chút, người thất đc, là không có tư cách bước lên tr vị. "Lý Phượng Minh t trong bình ngọc xanh đổ ra một viên thuốc màu đen, ung dung cho vào miệng.


"Trước khi Tông Chính t phát tang, hoàng trưởng tỷ ngươi vẫn là hoàng trưởng tỷ của ngươi. Dạy ngươi là bổn phận của trưởng tỷ, cũng là trách nhiệm của thái t. Hôm nay ta chính là muốn dạy dỗ quy củ cho ngươi trên cương vị của một người thái t, ai đến cũng không cản được! Tân Hồi, động thủ!"


Tiểu vương bát đản Lý Vận, va mi qua lễ trưởng thành được hai ngày, ngươi đã muốn giẫm lên vách quan tài của hoàng trưởng tỷ nhảy nhót?! Xem ta trước khi đi có đánh gãy nát cái chân chó của ngươi không?!


***


Giấc mộng này về sau liền rất loạn, nhưng lại khiến Lý Phượng Minh giống như bị bóng đè, ngủ đến mê man.


Sáng sm hôm sau khi Lý Phượng Minh tỉnh lại, Tiêu Minh Triệt đã không còn trong phòng ngủ.


Thuần Vu Đại tiến vào giúp nàng thay quần áo, Lý Phượng Minh liền thuận miệng hỏi: "Tiêu Minh Triệt dậy t lúc nào thế?"


"Gi mão* là dậy rồi."


*bắt đầu t 5 gi


"Gi mão á? Lúc đó không phải là tri còn chưa sáng sao?" Lý Phượng Minh líu lưỡi, cà lơ phất phơ, xấu xa cười lầm bầm: "Chuồn đi sm như vậy, không biết còn tưởng rằng hắn đi cướp sắc đó."


"Điện hạ đng có xem mấy quyển sách trăng gió hạ lưu trong tay Tân Hồi na!" Thuần Vu Đại không biết làm sao cười trng mắt nhìn nàng: "Loại li nói thô bỉ này, cũng không nên t trong miệng điện hạ nói ra."


Lý Phượng Minh vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng, giống như vuốt lông cho mèo con: "Trước kia ta quanh năm phải mang bộ dáng ổn trọng nghiêm túc cao cao tại thượng, đó là không thể không giả bộ cho người khác nhìn. Vậy mà ngươi cho rằng ta thc s thích sống thành như thế?"


Nàng cùng Thuần Vu Đại, Tân Hồi, còn có Ngọc Phương, Đồ Vu hiện gi đang trông coi ca hàng phía đông, tuổi tác đều tương t nhau, cũng xem như cùng nhau ln lên.


Tân Hồi là người người duy nhất trong nhóm không thể nào dính vi hai ch "nhã nhặn", nên mọi người thỉnh thoảng sẽ thiện ý chế giễu nàng thô tục.


Nhưng không ai biết, người mà t nhỏ Lý Phượng Minh hâm mộ nhất chính là Tân Hồi. Nàng cũng rất muốn được sống thoải mái thư giãn, tươi vui sinh động như vậy.


Thuần Vu Đại mấp máy môi, thay nàng mặc áo trong vào, như có điều suy nghĩ mà hơi rũ mắt: "Điện hạ đây là thật s quyết tâm vt bỏ quá kh, không quay đầu lại na?"


"Chẳng lẽ không phải là quá kh vt bỏ ta trước sao?" Lý Phượng Minh duỗi lưng một cái, ngáp liên tục, giọng nói mơ hồ.


"Ta đã sm nghĩ thông suốt rồi. Chuyện đã đến nước này, không cần thiết phải nghĩ nhiều hại thân, càng không cần quay đầu lại. Cả một đi không dài, thế gian này tri cao đất rộng, chuyện thú vị còn rất nhiều."


Thuần Vu Đại sau một hồi trầm ngâm, hiểu rõ gật đầu: "Được. Vậy về sau ta sẽ ít nhắc nh điện hạ lại."


"Trong trường hp đng đắn vẫn cần ngươi hao tổn tâm trí, nên ước thúc ta cũng đng khách khí. Đối vi nhng điều không đng đắn, ngươi chỉ cần m một mắt nhắm một mắt." Lý Phượng Minh lại ngáp một cái, đem đề tài quay lại m đầu.


"Đúng rồi, buổi sáng sau khi Tiêu Minh Triệt ri đi, là tr về Bắc viện rồi sao?"


"Vâng, sau khi tr về Bắc viện tắm ra thay quần áo, liền đi diễn võ trường. Chưa đến thi gian hai nén nhang lại quay về Bắc viện, cùng Chiến Khai Dương trong thư phòng nói chuyện." Thuần Vu Đại xoay người lấy ngoại bào, động tác nhẹ nhàng thay nàng mặc xong.


"Ta bảo Châu Nhi tìm Tiểu Mân hỏi thăm, hình như là Chiến Khai Dương tạm thi lấy được tin tc quan trọng gì đó, nên vội vàng xin Hoài vương định đoạt."


Đây chính là thói quen làm việc của Thuần Vu Đại.


Chỉ cần là người và chuyện có liên quan đến Lý Phượng Minh xuất hiện khác thường, không cần đặc biệt phân phó, nàng đều sẽ sm nghĩ cách tìm hiểu chi tiết.


Như thế, mỗi khi Lý Phượng Minh hỏi đến "Một", nàng liền có thể đem tất cả "một hai ba" có liên quan dâng lên.


Lý Phượng Minh gật đầu tỏ vẻ đã biết, lười biếng m rộng hai tay, tiện cho nàng sa sang lại quần áo cho mình.


"Nếu Chiến Khai Dương cũng có thể làm việc chu đáo giống như ngươi, thì về sau Tiêu Minh Triệt có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lúc nào ngươi có thi gian rảnh, cố gắng dạy hắn nhiều hơn chút."


"Vâng, điện hạ. Trước khi chúng ta ri đi, ta có thể dạy bao nhiêu liền dạy bất nhiêu, tuyệt đối không giấu diếm vi hắn."


Thuần Vu Đại cúi đầu vội vàng, nhẹ nhàng cười ra tiếng: "Tại sao ta cảm thấy, điện hạ đối vi Hoài vương quá mc để ý? C như thế mãi, ta s cho dù ngài đã tích góp đủ vạn lượng vàng, cũng không n ri đi."


"Đi thì nhất định phải đi rồi, ta còn chưa đến nỗi thấy sắc liền m mắt ti mc không cần tính mạng." 


Lý Phượng Minh buồn bã ỉu xìu nhếch môi, lại che miệng ngáp một cái.


"Trước mắt Lạc Đô bên kia tạm thi không để ý đến ta. Nhưng một khi có người ra tay, thân phận Hoài vương phi của ta chính là một mục tiêu sống. Ta sẽ ngu ngốc đến mc c nơi này ch người ta đến chém sao?"


Nàng bây gi đã không còn chút tham vọng nào, chỉ muốn vt bỏ triệt để quá kh trước đây, an nhàn suôn sẻ sống tiêu dao hết quãng đi còn lại.


"Ngươi nói ta để ý đến Tiêu Minh Triệt, cái này cũng không sai. Dù tính tình hắn cổ quái mơ hồ, chung rất khó khăn, nhưng hắn ln lên có diện mạo rất đẹp mắt đó!" Lý Phượng Minh na thật na giả trêu đùa, không nhịn được lại ngáp một cái.


Tiêu Minh Triệt trước đây sống không dễ dàng, có thể đi đến tình cảnh như hôm nay, thật khiến cho người ta bội phục.


Lý Phượng Minh thật lòng hy vọng tương lai hắn sẽ sống tốt, đng có bị người khác bắt nạt na.


"Thuần Vu ngươi nói xem, ta đây có tính là thương hương tiếc ngọc không?"


"Tính." Thấy tinh thần nàng không tốt, Thuần Vu Đại ân cần nói: "Đêm qua điện hạ ngủ ngon không ngon sao?"


"m." Lý Phượng Minh chp chp hai mắt đầy nước mắt vì ngáp nhiều.


Thuần Vu Đại đng thẳng người, nghiêng đầu xác nhận chi tiết quần áo của nàng, lại ranh mãnh dò xét nàng: "Bên cạnh có một mỹ nam t nằm cùng, tiếc là chỉ có thể xem ch không thể đụng vào, cho nên điện hạ khó chịu đến mc cả đêm ngủ không ngon?"


"Ta mặc dù đối vi hắn có chút nga ngáy, nhưng cũng chưa đến mc khó chịu như vậy." Lý Phượng Minh bĩu môi: "Chủ yếu là đêm qua nằm mơ một giấc mộng đáng ghét, nên trong lòng mệt mỏi thôi."


"Giấc mơ gì?"


"Mơ thấy ngày ấy năm trước tiểu vương bát đản Lý Vận đưa thuốc cho ta..."


Li này khiến trong lòng Thuần Vu Đại hơi hoảng s, thẳng tắp bắn cho nàng một ánh mắt cảnh cáo.


Lý Phượng Minh cũng ý thc được mình nói nhng li không nên nói, lập tc im lặng, đem hai ngón trỏ đặt chéo trước môi.


"Đêm qua điện hạ không nói chuyện hoang đường trong mơ ch?" Thuần Vu Lo s bất an.


Lý Phượng Minh nh lại một lúc lâu, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ: "Đã là li mộng, cho dù có nói ta cũng không biết."


Ước chng là hoàn cảnh Hoài vương phủ tương đối đơn giản, cho nàng quá nhiều cảm giác an toàn thoải mái, nên gần đây ngoài miệng nàng thật s càng lúc càng không gi ca, thi thỉnh lại l li một hai câu.


Thật không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu na.


***


Mặc dù Lý Phượng Minh bận rộn cả buổi sáng trong thư phòng, nhưng tâm thần vẫn có chút không tập trung như cũ.


Cuối gi tỵ*, nàng phân phó Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi chia nhau ra ngoài làm việc, bản thân thì một mình đi ti Bắc viện.


*t 9h gi đến 11h sáng.


Nàng đến để thăm dò ý t của Tiêu Minh Triệt, xác nhận xem đêm qua rốt cuộc mình có nói chuyện trong mộng hay không.


Gần trưa, Tiêu Minh Triệt cùng Chiến Khai Dương đàm phán xong chuyện, hai người cùng nhau t trong thư phòng đi ra.


Va giương mắt liền thấy Lý Phượng Minh đng bên cạnh cột trụ hành lang.


Tiêu Minh Triệt hơi giật mình: "Sao nàng lại ti đây?"


Lý Phượng Minh cười tủm tỉm đến gần, phúc lễ lấy lệ: "Ta nghĩ đến, mấy ngày trước đó ngài luôn đi sm về khuya, chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm, nên đặc biệt ti hỏi một chút xem trưa nay ngài ăn bên nào?"


Gần đây thi tiết dần ấm hơn, gần trưa mặt tri có hơi nóng.


Tuy nói va rồi nàng đng tránh nắng dưới mái hiên ch đi, cũng đi chưa được bao lâu, nhưng vẫn bị nóng khiến hai gò má nổi lên màu đỏ ng.


Tiêu Minh Triệt ri mắt đi, cổ họng siết chặt: "Loại chuyện nhỏ này, sai người ti hỏi là được rồi, nàng không cần phải t mình chạy một chuyến."


Phối hp vi vẻ mặt lạnh nhạt của hắn khi nói li này, người bên ngoài vô luận như thế nào cũng sẽ không cho rằng đây là ý quan tâm yêu thương.


Chiến Khai Dương cảm thấy điện hạ nhà mình đang âm thầm khuyên bảo Vương phi, bảo nàng nếu không có việc gì thì đng tìm c ti gặp mặt khiến hắn chướng mắt na.


Lý Phượng Minh khi nghe li này của hắn cũng có cảm nghĩ y như vậy.


Cũng may nàng cũng không trông cậy vào việc Tiêu Minh Triệt sẽ đối x nhiệt tình vi mình, mà chính nàng chủ động đến đây cũng là mang mục đích không thuần khiết, nên lúc này mi không đến mc tan nát cõi lòng trong âm thầm.


Mặc dù không khổ s, nhưng trước mặt Chiến Khai Dương, không dấu vết bị bác bỏ mặt mũi như vậy, Lý Phượng Minh ít nhiều cũng có chút xấu hổ.


Lại không tiện hẹp hòi phát tác, đành thu liễm ý cười ôn nhu nói vi Tiêu Minh Triệt: "Đã biết. Về sau, ta sẽ bảo người khác đến hỏi."


Thi gian gần đây, Chiến Khai Dương chỗ Thuần Vu Đại cũng được li ích không nhỏ.


Hắn biết rõ ràng đây là do Lý Phượng Minh phân phó, hơn na có đôi khi Thuần Vu Đại thật s quá bận rộn, Lý Phượng Minh còn đích thân t mình chỉ điểm.


Cho nên hắn đối vi Lý Phượng Minh rất cảm kích.


Mắt thấy Lý Phượng Minh đối vi Tiêu Minh Triệt nhiệt tình ôn tồn như thế, còn hắn lại lãnh đạm ám chỉ người ta không nên đến khiến hắn chướng mắt, Chiến Khai Dương rất bất bình cho Lý Phượng Minh.


Nhưng Chiến Khai Dương lại không thể trc tiếp chỉ trích chủ công của mình lãnh đạm thê t, đành phải cười hòa giải.


"Vương phi ch nhạy cảm. Hôm nay nắng mặt tri gay gắt, điện hạ kỳ thật là đau lòng cho ngài, s ngài trên đường ti bị phơi nắng."


Hiểu được hắn đang cố ý giúp mình xuống thang, Lý Phượng Minh cũng nhận lấy, tươi sáng cười lại.


"Đa tạ Khai Dương tiên sinh trấn an. Ta t nhỏ đã được nuông chiều, quả thật s phơi nắng."


Tiêu Minh Triệt nhất thi thấy Chiến Khai Dương rất không va mắt.


Li đó không phải là li mà hắn va nói trước đó rồi sao? 


Vì cái gì mà hắn không được cái gì hết, còn Chiến Khai Dương chỉ là bép xép thuật lại ý t của hắn, liền bỗng nhiên có được khuôn mặt tươi cười sáng lạn cùng li cảm tạ ôn nhu của Lý Phượng Minh?!


***


Ba ăn hàng ngày Bắc viện đều do v chồng Khương thúc hỏi qua, tất nhiên là lấy khẩu vị của Tiêu Minh Triệt làm chủ.


Nhưng mà vị giác của Tiêu Minh Triệt bị tổn hại, ăn gì cũng đều không có khác biệt quá ln, nên v chồng Khương thúc cũng chỉ da theo khẩu vị đơn giản của người Tề bình thường mà chuẩn bị.


Gần đây Tiêu Minh suy nghĩ quá nhiều, Khương thẩm hỏi phủ y, hôm nay liền cho người chuẩn bị cháo hạt dẻ làm món chủ đạo.


Loại hạt dẻ này là th phổ biến của Tề Quốc, Lý Phượng Minh lần đầu được tiên ăn, lúc này hai mắt liền tỏa sáng.


Tiêu Minh Triệt thoáng nhìn vẻ biến hóa trên khuôn mặt của nàng, nhịn không được nhếch môi theo.


Mặc dù ngoài miệng cho ti bây gi hắn chưa tng nói qua, nhưng trước đó khi còn hành cung, hắn cũng đã rất thích cùng Lý Phượng Minh ngồi ăn chung.


Ngoại tr đôi khi sẽ nói một vài li, dáng vẻ khi ăn của nàng cũng rất tốt. Thong dong nhã nhặn, khiến cho người ta nhìn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.


Hơn na, nàng đối vi đồ ăn luôn biểu hiện ra s nhiệt tình yêu thích và quý trọng. 


Sẽ dùng tâm để cảm nhận, không tiếc dùng biểu cảm cùng ngôn ng để diễn tả cảm thụ trăm ngàn tư vị của món ăn.


Cũng sẽ không mất hng kén ăn.


Nếu trên bàn có thc ăn nàng vốn không thích, nàng chỉ bất động thanh sắc tránh đi, tuyệt đối sẽ không tc giận ầm ĩ.


Nếu có thc ăn xa lạ mà nàng chưa tng được ăn trước đó, nàng cũng rất nguyện ý nếm th cái mi mẻ. Nếu nếm th mà không thích, thì lần sau gặp lại sẽ không đụng vào.


Nói tóm lại, đối vi Tiêu Minh Triệt sm đã không biết ngũ vị nhân gian mà nói, cùng Lý Phượng Minh ăn cơm là rất vui vẻ.


Nàng sẽ chỉ ăn nhng gì nàng thích, cho nên nhìn vào liền thấy ăn cái gì cũng ngon.


Lúc trước khi ngồi chung bàn, Tiêu Minh Triệt nhìn thấy nàng hay ăn món nào, hắn liền gắp theo ăn nhiều thêm hai miếng, như vậy có thể giả v nếm được tư vị tốt như nàng.


Thấy tâm tình hắn ta hồ không tệ, Lý Phượng Minh nuốt thc ăn trong miệng xuống, nhỏ giọng cười hỏi: "Đêm qua ngài ngủ ngon không?"


Động tác ăn uống của Tiêu Minh Triệt chậm lại, ánh mắt phc tạp nhìn nàng: "Vì sao lại hỏi cái này?"


Đêm qua hai người bọn họ cũng không phải lần đầu tiên cùng giường chung gối, lúc trước Lý Phượng Minh cũng chưa tng hỏi qua dạng câu hỏi như "Đêm qua ngủ ngon không".


"Còn có thể vì cái gì? Nghe nói sáng nay tri còn chưa sáng ngài đã đng dậy ri đi, ta đang quan tâm ngài thôi."


Lý Phượng Minh chột dạ lộ ra nụ cười ngọt ngào, mềm mại đến mc có thể vặn ra nước đường.


"Dù sao ngài vi ta đã lâu rồi không ngủ chung, ta s ngài bị ta quấy rầy, ngủ không thoải mái."


Trên mặt Tiêu Minh Triệt nóng bng, cng ngắc dùng ng điệu lạnh lẽo t trong cổ họng thốt ra: "Hết thảy đều như thường." Mi lạ đấy.


Đêm qua hắn quả thc rất bị quấy rầy, cũng xác thc ngủ "không thoải mái".


Đêm qua dụ dỗ Lý Phượng Minh trong lúc na mê na tỉnh nói ra bí mật kinh người, hắn vốn đã khó mà ngủ được. 


Sau đó không biết n nhân này mơ thấy gì, suốt cả đêm đều tay đấm chân đá, rồi lại ... đột nhiên ôm lấy hắn.


Ủy khuất cọ cọ, thì thầm nghẹn ngào, rất giống một con mèo yếu đuối bị bắt nạt.


Sáng nay tỉnh lại, hắn phát hiện thân thể mình hiện ra một loại trạng thái xấu hổ, liền tha dịp nàng còn chưa tỉnh, tranh thủ thi gian vội vàng chạy về Bắc viện.


Tiêu Minh Triệt sâu kín liếc mắt nhìn nàng một cái.


N nhân này tạo nghiệt mà còn không biết. Đng thấy hôm nay mặt tri hay gắt như vậy, sáng sm tắm nước vẫn còn một chút lạnh đó.


"Ta xin thanh minh trước, li nói va rồi của ta chính xác chỉ là nghĩa đen, thuần khiết như tuyết."


Lý Phượng Minh nghiêng đầu cười nhìn hắn, cắn đầu đũa bạc, đuôi lông mày lơ đãng hiện ra vài phần phong lưu quyến rũ.


"Nhưng nhìn mặt ngài va trắng lại va đỏ thế kia, chắc là đang liên tưởng đến chuyện bát nháo gì đó đúng không?"


"Ta không liên tưởng đến bất c điều gì. Càng không có bát nháo."


Trong lòng Tiêu Minh Triệt đột nhiên nổi lên một cỗ tà hỏa xúc động nóng nảy, không chút nghĩ ngi vươn ngón trỏ ra chống lên trán nàng, đẩy mặt nàng tr về phía bát cháo.


"Ăn cơm của nàng đi, đng dùng ánh mắt này nhìn ta."


Lý Phượng Minh hơi giật mình: "Ánh mắt gì của ta?"


Tiêu Minh Triệt h nhẹ một tiếng, cũng không trả li.


Trước kia có vài lần, Lý Phượng Minh cũng dùng ánh mắt gần như đùa gin này nhìn hắn.


Ban đầu hắn cho rằng n nhân này bản tính ngả ngn, cố ý câu dẫn, sau đó mi phát hiện chính nàng hình như cũng không biết mình có thói quen này.


Đêm qua nghe nàng na tỉnh na mê thổ lộ dấu vết, Tiêu Minh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng một lần na hiểu được rất nhiều chi tiết, li nói và hành động kỳ quái trước kia của nàng.


Cho nên hắn đã hoàn toàn có thể hiểu được Lý Phượng Minh nhìn người như vậy là có ý gì.


Đó là thần thái tiêu khiển của nhng người có vị trí cao khi nhìn thấy nhng "vật nhỏ" thú vị.


Khi một lần na rũ mắt ăn cơm, Tiêu Minh Triệt nghiêm túc đặt li nói: "Cũng không được dùng loại ánh mắt này nhìn người khác."


Hắn không có hng thú tr thành "vật nhỏ" của Lý Phượng Minh điện hạ, nhưng Lý Phượng Minh điện hạ cũng đng nghĩ có được "vật nhỏ" khác.


Người này đột nhiên kỳ quái cũng không phải một hai lần, Lý Phượng Minh đã sm quen.


Nhìn đủ loại phản ng của hắn, nàng cảm giác đêm qua mình hẳn là không có nói cái gì không nên nói trong mộng.


Tâm tình căng thẳng hơn na ngày buông lỏng xuống, nàng liền nhịn không được muốn đi trêu chọc hắn.


"Yo, Hoài vương điện hạ đây là đang lập quy củ cho ta sao? Vậy nếu ta c nhìn mọi người như vậy thì sao? Chẳng lẽ ngài sẽ cắn ta?"


Tiêu Minh Triệt mặt không chút thay đổi nhìn về phía nàng: "Nàng có thể th xem."


Sau cổ Lý Phượng Minh mát lạnh, mang vẻ mặt xin th lỗi cho kẻ bất tài mà xua xua tay: "Không có s thích này. "


***


Đi hai người bọn hắn dùng cơm xong, Khương thẩm liền tiến vào, thấy xoong cháo hạt dẻ hôm nay đã ti đáy, vô cùng vui mng.


"Thc ra ta còn s Vương phi ăn không quen."


"Ăn quen rồi." Lý Phượng Minh dùng khăn lụa ấn vào khóe môi, mắt cười cong cong: "T nhỏ ta đã nghe danh món hạt dẻ của Tề Quốc, y gia nói là vị mặn tính ấm. Hôm nay nếm th, quả nhiên hương vị rất ngon."


Tiêu Minh Triệt nghe vậy liền hoảng hốt trong chp mắt. Hắn vốn cho rằng cháo này có vị ngọt.


Dư quang thoáng nhìn thấy hắn giống như có cô đơn, Lý Phượng Minh liền đoán được đây là nguyên nhân hắn ăn ra không mùi vị, trong lòng có chút không đành lòng.


Vì vậy, lúc ri khỏi phòng ăn, nàng cố tình thả chậm bước chân của mình.


Ch Tiêu Minh Triệt đi ra ngoài trước, Lý Phượng Minh mi dng bước quay người lại, nghiêm túc nói vi Khương thẩm: "Khương thẩm, hôm nay nấu cháo, không phải dùng nước giếng đúng không?"


Tuy cháo là trù viện nấu, nhưng toàn bộ quá trình Khương thẩm đều nhìn chằm chằm, tất nhiên là rõ ràng: "Đầu lưỡi của vương phi đúng là nhạy bén. Đúng là nước sông. Mấy ngày nay nước giếng trong phủ không trong lắm."


"Nấu cháo, dùng nước giếng thì thơm, nước sông thì nhạt không có vị. Nếu thc s muốn s dụng nước sông, thì cũng nên để nghỉ một ngày một đêm sau đó mi s dụng."


Thần sắc Lý Phượng Minh nghiêm túc hơn rất nhiều.


"Khương thẩm, mặc dù điện hạ không nếm được ra vị, nhưng dù chi tiết có nhỏ đến đâu, người phía dưới cũng không nên lười biếng có lệ vi hắn."


Khương thẩm như trong mộng mi tỉnh, mặt lộ vẻ hổ thẹn: "Chúng ta đều cho rằng, điện hạ hắn..."


"Nếu sau khi hắn biết chuyện mà vẫn rộng lượng khoan dung, thì tất cả đều vui vẻ. Nhưng hắn không biết gì cả. Hắn tín nhiệm v chồng hai người, hai người trong phủ này chính là mắt, là tai cùng miệng lưỡi của hắn. Nh kỹ rằng, tuyệt đối không bao gi được phép dung túng cho người phía dưới để la gạt hắn."


S dụng nước giếng hoặc nước sông, bản thân vấn đề này không có gì to tát.


Nhưng người phía dưới bao che lẫn nhau la gạt chủ nhân, v chồng quản s được tín nhiệm nhất còn không cảm thấy sai chỗ nào, vấn đề này thc s rất ln.


Nếu không phải cố kỵ mình sm muộn gì cũng sẽ ri khỏi nơi này, thì vi tính tình ngày xưa của Lý Phượng Minh, lúc này nhất định phải giết gà dọa khỉ.


"Khương thẩm, ta mặc kệ thẩm có cảm thấy ta nhiều chuyện hay không, nhưng có li này ta nhất định phải nói. Hắn phải vào sinh ra t mi đi đến được địa vị ngày hôm nay, cho nên hắn xng đáng có được nhng th tốt nhất." 


Trong nhng năm lý Phượng Minh đắc thế nhất, nàng cũng chưa tng khổ s vi người khác trong nhng chuyện vặt vãnh hàng ngày này.


Bi vì không ai dám đối vi nàng không tận tâm, nàng tùy tiện liền có được hết thảy tốt nhất. Thỉnh thoảng cũng có chút sơ h nhỏ, khoan dung tha th một chút cũng không sao.


Nhưng Tiêu Minh Triệt thì khác.


Hắn muốn có được một chút tốt, trước tiên phải nuốt hết muôn vàn khó khăn.


Hiện gi nhng th khó nuốt nhất đều đã nuốt rồi, da vào cái gì còn không thể đạt được tốt nhất?


"Khương thẩm, ngài thay ta trong phủ nói một li: Ta không cho phép điện hạ chịu thêm na điểm thiệt thòi na. Sau này nếu lại bị ta bắt được có người la gạt hắn, ta không s làm ác chủ bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li. Các người không tin thì có thể th xem."


***


Sau khi ra khỏi phòng ăn, Lý Phượng Minh thấy Tiêu Minh Triệt đng phía xa trong đình, liền cất tiếng cười nói: "Nếu điện hạ không có ý định ngủ trưa, thì có thể đi ti thư phòng nghe ta nói chuyện này không?"


Tiêu Minh Triệt gật đầu: "Được."


Vào thư phòng ngồi xuống, Lý Phượng Minh đi thẳng vào vấn đề.


"Không phải Thái t sắp đặt tai mắt trong phủ sao? Lúc trước băn khoăn nhiều th, không tiện làm loạn điều tra kỹ lưỡng, chỉ có thể làm bộ như không biết. Trước mắt ngược lại có một cơ hội thích hp, nếu ngài tin tưởng ta, ta giúp ngài thanh lý phủ một lần, cam đoan không làm người khác chú ý."


Tiêu Minh Triệt nhìn thẳng vào nàng: "Thế cho nên va nãy, nàng trong phòng ăn nói vi Khương thẩm nhng li kia, là mượn đề tài nói chuyện của mình?"


"Hả, ngài đng xa như vậy mà vẫn có thể nghe thấy sao?" Lý Phượng Minh hơi lúng túng một chút. "Đúng vậy. Mượn chút chuyện lông gà vỏ tỏi này để thanh lọc người trong phủ một lần, ngài không cần động tay, c để cho ta ra mặt là được. Như vậy bên ngoài sẽ không dễ dàng phỏng đoán ng vc vô căn c, Thái t cũng sẽ không lập tc khẳng định được đây là đang hướng về phía tai mắt của hắn."


Thái t không phải người ngu, sm muộn gì cũng sẽ hồi tưởng lại, nhưng điều này không quan trọng.


Lúc này Lý Phượng Minh thanh lọc tai mắt của Thái t trong phủ, chỉ là vì thay Tiêu Minh Triệt tranh thủ một khoảng cách thi gian, thuận tiện cho hắn làm việc sắp ti.


"Nếu ngài đồng ý, tí na quay ra ta sẽ bảo Thuần Vu bắt đầu."


Chút chuyện nhỏ này, do Lý Phượng Minh cùng Thuần Vu Đại liên thủ xuất kích, căn bản chính là dùng dao mổ trâu để giết gà, na điểm sơ h cũng sẽ không có.


Tiêu Minh Triệt không cho ý kiến, hỏi ngược lại: "Vì sao nàng lại đột nhiên nghĩ đến muốn thanh lọc người trong phủ?"


"Hôm qua không phải ngài đi Đàn Đà t sao? Dù không xác định được thân phận của hai nam một n đi cùng vi ngài, nhưng ta nghĩ, các người không phải là trùng hp đi chơi."


Nhng chuyện ẩn ý bên trên hướng gió này, s nhạy bén của Lý Phượng Minh không phải là điều người bình thường có thể so sánh được.


"Ta đoán là ngài đang có hành động ln. Nếu đã như vậy, trong phủ phải sạch sẽ, mi có thể đảm bảo cho ngài về sau không phải lo lắng."


Nàng đoán đúng.


Tiêu Minh Triệt cũng không lộ ra chút kinh ngạc nào: "Sao nàng không hỏi ta muốn làm gì? Cũng không hỏi xướng hội ký gi Đàn Đà t có huyền cơ gì?"


Hôm qua trong buổi ký gi có bán hai tin tc, một chuyện liên quan đến thánh tâm đổi hướng của Tề Đế vi chc Đô tư, cái còn lại là công khai buôn bán tư cách diện thánh trong Hạ vọng thủ sĩ.


Có huyền cơ đến đâu, cũng chỉ đơn giản là trên triều đình có chút lục đục, trong mắt Lý Phượng Minh đều là bình mi rượu cũ, không đáng để tò mò.


"Đêm đại hôn ta đã nói, ngài tốt, ta mi có thể tốt, cho nên ta đương nhiên chính là đồng minh đáng tin cậy nhất của ngài." Nàng h hng cười cười: "Ta không có hng thú vi nhng truyện trong triều đình Tề Quốc, cái mà ta để ý, chỉ là ngài mà thôi."


Tiêu Minh Triệt nhìn nàng thật sâu hồi lâu, mi hé m môi mỏng: "À."


Hắn hoài nghi lúc trước Lý Phượng Minh phòng ăn la gạt người khác.


Gi phút này trong cổ họng hắn ngọt đến khó tả, điều này chng tỏ cháo hôm nay có vị ngọt.


Ngọt đến mc khiến hắn tạm thi không muốn truy vấn vấn đề sát phong cảnh như "A Ninh là ai" này.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin