Edit : Hà Thu


Nếu Tiêu Minh Triệt thật s dám làm loạn vào ban ngày, thì đã không có tình cảnh như ngày hôm qua.


Trước mắt làm bộ muốn ci áo, nói cái gì mà "tạo ra chuyện ngoài ý muốn" chẳng qua là hn dỗi kiêm đe dọa, biểu đạt bất mãn mà thôi.


Nếu ngay cả cái này mà Lý Phượng Minh cũng không nhìn ra, thì sống nhiều năm như vậy coi như vô ích rồi.


Sau khi nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng t t chìm xuống, để cho nước thuốc có màu sắc đậm đặc tràn qua đầu vai mình.


"Hoài vương điện hạ, ngài nghênh ngang xông vào như vậy, không cảm thấy thất lễ hay sao?"


Quả nhiên Tiêu Minh Triệt dng động tác ci áo lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng: "Không cảm thấy gì hết. Nàng không phải là muốn 'ngoài ý muốn' sao? Nếu tuân thủ lễ tiết, thì làm sao có thể làm chuyện ngoài ý muốn được?" 


"Va rồi ta chỉ là đột nhiên nh ti cô cô ta, lại cho rằng người đi vào là Tân Hồi, nên mi thuận miệng nói đùa gin vi nàng ấy, không thể coi là thật được." Mí mắt Lý Phượng Minh hơi rũ xuống.


Tiêu Minh Triệt đánh giá thần sắc nàng có thay đổi, mi tâm hơi nhíu lại: "Nàng còn khó chịu cái gì?" Hắn mi là người khó chịu đây này. 


"Đang tắm ra đột nhiên có người xông vào, ta có chút mất hng, cũng coi như là chuyện bình thường ch?"


Lý Phượng Minh ngoài cười nhưng trong không cười. Nàng đâu phải chỉ là "có chút mất hng"? Căn bản là đang tc giận đến mc muốn lật bàn rồi.


"Châu nhi các nàng ngay ngoài ca, vì sao ngài đi vào, lại không có ai lên tiếng bẩm báo cho ta biết?"


Đây không phải là lần đầu tiên tình huống này xảy ra.


Tỷ như buổi chiều hôm trước, sau khi nàng t trong cung tr về, liền tràn đầy phấn khi kéo Tân Hồi đi vào thư phòng để nói chuyện riêng. 


Bi vì khi đó Thuần Vu Đại ra ngoài chưa về, nàng liền phân phó Châu Nhi cùng vài thị n bên ngoài thư phòng canh gi, nếu có người đến cũng có thể kịp thi thông bẩm.


Kết quả, Tiêu Minh Triệt lặng yên không một tiếng động đi vào viện, đng dưới ca sổ thư phòng nghe toàn bộ quá trình.


Hôm nay lại là tình huống tương t.


Nếu đây là Lạc Đô Nguỵ Quốc, nếu Lý Phượng Minh vẫn là người trước kia, hôm nay nhng người làm việc ngoài ca, có một người liền tính một người, tất cả đều sẽ bị đánh gãy chân.


Đang lúc s tc giận của Lý Phượng Minh càng ngày càng tăng, liền nghe Tiêu Minh Triệt hp tình hp lý nói: "Các nàng không lên tiếng, tất nhiên là vì ta không cho các nàng lên tiếng."


Li này như một chậu nước lạnh, dội vào đầu nhưng lại xuyên thẳng vào tim khiến tâm Lý Phượng Minh lạnh giá. La giận đã hoàn toàn bị dập tắt, chỉ còn s giác ngộ muộn màng ——


Nàng sống an nhàn Hoài vương phủ quá lâu, Tiêu Minh Triệt đối x vi nàng cũng không tệ, nàng liền chậm rãi quên mất, chính mình hiện gi là thân phận, tình cảnh gì.


Ngoại tr Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi ra, trên dưới Hoài vương phủ chỉ nhận Tiêu Minh Triệt là chủ nhân chân chính duy nhất.


Đối vi Châu nhi và các người khác mà nói, thân phận Hoài vương phi có tôn quý đến đâu, trước mặt Hoài vương đương nhiên cũng là phụ thuộc địa vị.


Nếu như mệnh lệnh hoặc yêu cầu của nàng và Tiêu Minh Triệt có mâu thuẫn, thì đương nhiên người của Hoài vương phủ nhất định sẽ lấy ý t của Tiêu Minh Triệt làm chuẩn.


Lý Phượng Minh biết Tiêu Minh Triệt đối vi nàng cũng không có ác ý khinh mạn, nhưng cũng biết, hắn rất khó có thể lý giải được s cô đơn cùng chua xót bất thình lình của nàng lúc này.


Con người trong lúc tc giận sẽ không nói được li nào hay ho.


Lý Phượng Minh s mình sẽ vì giận chó đánh mèo mà nói ra nhng li không hay. Sau khi ổn định được đống suy nghĩ hỗn loạn, nàng quay đầu cười cười, tận lc làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh ôn hòa.


"Ngài có thể đi ra ngoài trước không? Thùng nước thuốc này sắp lạnh rồi. Nếu có việc gấp, thì ch ta mặc quần áo xong rồi nói sau."


***


Trên thc tế, Tiêu Minh Triệt cũng không có việc gấp muốn tìm Lý Phượng Minh.


Sáng sm hắn ra khỏi phủ làm việc, đi được na đường mi phát hiện quên mang theo một th quan trọng, vì thế quay tr lại lấy.


Sau khi tr về, trong lòng nh thương, liền thuận đường đến xem Lý Phượng Minh còn khó chịu hay không.


Dưới thỉnh cầu ôn tồn của Lý Phượng Minh, hắn cũng không làm khó x nàng na, sau khi tr về Bắc viện lấy đồ lại vội vàng ri khỏi phủ.


Đi đến khi Tiêu Minh Triệt ri khỏi phòng tắm rồi, Lý Phượng Minh cũng không gọi ai vào hầu hạ, ngay cả Tân Hồi cũng không gọi.


Nàng chậm rãi đng dậy, nặng nề tâm s t mình mặc quần áo vào.


Dù sao cũng mang thân phận Hoài vương phi, quần áo của nàng phần ln đều tương đối phc tạp về hình thc, nếu không có người mặc giúp, thật s là không dễ sa sang lại.


Đám người Châu nhi ngoài ca thấy nàng thà chịu hạ mình mặc quần áo, cũng không cần người đi vào hầu hạ, ít nhiều cũng đoán được nàng đang tc giận, nhưng lại không rõ đã xảy ra chuyện gì.


Đám thị n này ngay cả th mạnh cũng không dám, chỉ đng tại chỗ hai mặt nhìn nhau, vô cùng m mịt.


Duy chỉ có trong lòng Tân Hồi là biết rõ, lo s bất an đi ti đi lui.


"Châu Nhi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Va rồi trước khi ri đi ta đã đặc biệt nhắc nh ngươi rồi, nếu không có s cho phép của vương phi, thì đng để người khác đi vào!" Tân Hồi va hối hận va tc giận, nắm tay gõ vào trán của mình.


Châu nhi nghe vậy có chút ủy khuất, nhỏ giọng tranh  luận: "Nhưng điện hạ là người đng đầu vương phủ, ngài ấy muốn đi vào, ta cũng không thể ngăn cản. Hơn na, điện hạ là phu quân của vương phi, cũng không phải người ngoài mà."


Tân Hồi mạnh mẽ đạp một cước vào cột hành lang, tc giận muốn chi đổng.


Điểm mấu chốt của vấn đề, không phải là người đi vào là ai.


chỗ mệnh lệnh của Lý Phượng Minh bị làm ngơ! Trong vòng ba ngày, hai lần rồi!


Mặc dù lúc trước xảy ra biến cố bị giam cầm hơn một năm, nhưng cũng không ai dám năm lần bảy lượt không coi trọng li nói của Lý Phượng Minh như vậy.


Đây rõ ràng là đang nhắc nh nàng nhiều lần, hiện gi nàng, đã không còn so được vi trước kia.


Tân Hồi dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng có thể biết gi phút này Lý Phượng Minh có bao nhiêu cô đơn cùng khó chịu.


Ch Lý Phượng Minh chậm rãi ăn mặc chỉnh tề, m ca Mộc phòng đi ra, Tân Hồi lập tc quỳ một gối xuống đất, chấp lễ thỉnh tội.


"Điện hạ, ta..."


ng lên đi, không trách ngươi." Thần sắc của Lý Phượng Minh vô cùng bình tĩnh, ng điệu chậm rãi: "Theo ta đến phòng ngủ. Châu nhi, các ngươi làm việc của mình đi, không cần đi theo."


***


Sáng nay, việc Tiêu Minh Triệt đi thẳng vào Mộc phòng, đối vi n nhân bình thường của Tề Quốc mà nói, thật s không quan trọng.


Đám người Châu nhi s dĩ không có ngăn tr Tiêu Minh Triệt, cũng không lên tiếng truyền thông cho Lý Phượng Minh rằng Tiêu Minh Triệt đến, cũng không phải các nàng đối vi Lý Phượng Minh không có lòng tôn kính.


Mà là trong lòng các nàng, cho dù là Tiêu Minh Triệt đng ngoài thư phòng nghe lén, hay là hôm nay không nói trước mà vào Mộc phòng, đều là "Hoài vương điện hạ đối vi vương phi "yêu thương sủng ái". Mặc kệ Lý Phượng Minh tại thi điểm này có nguyện ý hay không, đều nên vui vẻ nhận lấy.


Nhưng Lý Phượng Minh cũng không phải n t Tề Quốc, càng không phải người bình thường.


T nhỏ đến ln, ngoại tr "hai vị kia", thì làm gì có ai không lấy nàng làm trọng, kỷ luật nghiêm minh? Ai dám coi li phân phó của nàng như gió thoảng bên tai?


Lúc đầu, nàng thật s vô cùng tc giận. Nhưng trước khi ra khỏi Mộc Phòng đã nghĩ thông suốt, cũng lập tc bình tĩnh lại.


Thiên hạ đều biết phụ nhân Tề Quốc đng trước chồng không có tôn vị. Đây là Tề Quốc, đám người Châu nhi tuân theo quy chế làm việc của Tề, tình lý đều không có gì đáng trách.


Dù Lý Phượng Minh có bất mãn, cũng không thể nổi giận vi nhng thị n này, càng không thể trng phạt ai.


Càng không thể giận chó đánh mèo vi Tiêu Minh Triệt.


Nếu không sẽ chỉ bị người ta cho rằng nàng cậy sủng sinh kiêu, cố tình gây s.


Muốn nói ủy khuất quá nhiều, vậy cũng không đến mc. Dù sao Tiêu Minh Triệt đối x vi nàng cũng không tệ lắm.


Nhưng nàng vẫn cảm thấy rất nghẹn khuất. Còn có vài phần chua xót t giễu.


Nói thẳng ra, hiện gi nàng cùng lắm cũng chỉ da chuyện liên hôn vi Tiêu Minh Triệt, mi kiếm được cơ hội sống sót tạm thi.


Phượng hoàng thất thế, ăn nh đậu mà thôi.


Tất cả nhng gì nàng có thể có được Hoài vương phủ, thc chất đều xuất phát t s hào phóng của Tiêu Minh Triệt.


Nếu một ngày nào đó làm cái gì không lấy lòng được, đắc tội vi hắn thì sao? Hoặc hai người vì quan niệm trái ngược có xung đột li ích, tr mặt thì thế nào?


Lý Phượng Minh sm đã không còn là thái t Đại Ngụy cao cao tại thượng kia na rồi.


Vui, sướng, vinh, nhục đều phải da vào người khác, nhu cầu đòi khỏi của bản thân đều phải tuân theo tâm ý của trượng phu. Đây là hiện thc hèn mọn trước mắt mà nàng nhất định phải tiếp nhận.


Tình hình trong nước Tề Quốc như thế, nàng t nghĩ bản thân cũng không có khả năng thay tri đổi đất. Cho nên, càng phải nhanh chóng sm tiết kiệm đủ tiền chạy trốn.


Nhưng nhng ngày trước khi chạy trốn này, nghẹn khuất như vậy, nàng không có ý định nuốt lại lần th hai.


***


Đêm hôm đó, Tiêu Minh Triệt đến gi Tuất ba khắc* mi hồi phủ.


*t 19:00 ti 21:00


Sau khi vào ca, người phục vụ Tiểu Mẫn cầm đèn đến nghênh đón, hắn theo thường lệnh về Bắc viện tắm ra thay quần áo.


Khi đi ngang qua ca viện của Lý Phượng Minh, Tiêu Minh Triệt nhìn chằm chằm không chp mắt, đuôi mắt lại âm thầm đảo quanh.


Hắn vô cùng kinh ngạc phát hiện, đèn đuốc trong viện gần như đã tắt hoàn toàn.


Lâu vậy rồi, hắn đối vi thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Lý Phượng Minh vẫn có chút hiểu biết.


N nhân kia bình thường luôn phải đến gần gi hi* mi tắt đèn đi vào giấc ngủ, tối nay không khỏi quá mc khác thường.


* 21h đến 23h


Tiểu Mẫn xách đèn đi bên cạnh vội vàng giải thích: "Vương phi hôm nay ăn trưa xong, liền lập tc cùng Khai Dương tiên sinh vi Thuần Vu cô nương nói chuyện. Chắc là do không có ngủ trưa, nên sm mệt mỏi."


"À." Tiêu Minh Triệt siết chặt cái rương nhỏ trong tay, hậm hc đáp một tiếng: "Ta không có hỏi ngươi."


Sau khi tắm ra thay quần áo xong, Tiêu Minh Triệt ngồi mép giường tẩm phòng Bắc viện, nhìn chằm chằm cái rương điêu khắc trên bàn tròn nhỏ xuất thần một lúc lâu.


Cuối cùng vẫn đng lên, ôm cái rương đi về phía Lý Phượng Minh bên kia.


Lúc này người tuần tra ban đêm bên ngoài phòng ngủ là Thuần Vu Đại cùng Châu nhi.


Trước đó Lý Phượng Minh chưa tng hạ lệnh, cho nên mỗi lần Tiêu Minh Triệt vào phòng ngủ này, Thuần Vu Đại hoặc Tân Hồi đều chưa tng ngăn cản.


Tối nay thì khác.


Thuần Vu thi lễ khẽ nói: "Thỉnh Hoài vương điện hạ dng bước một chút. Điện hạ nhà ta trước khi đi ngủ tng có phân phó, không được tùy tiện để cho người khác đi vào quấy rầy. Hôm nay nàng đi ngủ sm, gi phút này chỉ s đã mơ mơ màng màng. Xin ngài cho phép ta đi vào bẩm báo trước, sau khi được nàng chỉ thị, lại tr về báo cho ngài có thuận tiện hay không."


Li nói va thốt ra, Tiêu Minh Triệt th ơ liếc nhìn nàng: "Ý của ngươi là, nếu nàng không đồng ý, thì bản vương không thể vào bên trong?"


"Hoài vương điện hạ anh minh. Chính là ý này."


Lần đối đáp này làm cho Châu Nhi kinh hồn bạt vía, liên tiếp lén lút lôi kéo góc áo của Thuần Vu Đại, ám chỉ nàng trước mặt Hoài Vương điện hạ không thể cuồng vọng như thế ——


Vương gia muốn vào phòng ngủ của vương phi, đây chính là ân sủng. Vương phi sao có thể nói nhng li như tiện hay không tiện được ch?


Đáng tiếc nơi này của Thuần Vu Đại, không phải là ai nguyện ý đối tốt vi Lý Phượng Minh, cũng gọi là "ân sủng".


Bất luận là ln hay nhỏ, chỉ cần có liên quan đến Lý Phượng Minh, đều phải lấy tâm ý của nàng làm chuẩn.


Vẻ mặt Tiêu Minh Triệt khó chịu: "Nếu bản vương không đi ngươi thông bẩm thì sao?"


"Thỉnh Hoài vương điện hạ th lỗi. Đối vi Thuần Vu Đại mà nói, Lý Phượng Minh điện hạ mi là chủ nhân duy nhất. Nàng nói như thế nào, ta liền làm như thế. Nếu như ngài cố ý xông vào, vậy trước tiên phải bước qua thi thể của ta."


Thuần Vu Đại phúc lễ xin lỗi, không kiêu ngạo không xiểm nịnh.


"Ngài nên nh rõ, trước kia khi điện hạ nhà ta không được mi mà t mình đến Bắc viện, luôn để cho người vào thông bẩm vi ngài trước. Nếu ngài bận rộn không tiện, nàng sẽ kiên nhẫn ch đi trong viện. Cho dù ngài không hiểu được đạo lý tại sao nàng làm thế, cũng xin ngài cố gắng dành cho nàng s tôn trọng tương đương. Dù sao, ngài là điện hạ, mà nàng ấy cũng thế."


Trước buổi tối hôm nay, tất cả mọi người trong Hoài vương phủ đều không rõ, vì sao trong nhng chuyện nghiêm túc, Lý Phượng Minh rõ ràng rất nể trọng Thuần Vu Đại.


Càng không rõ, vì sao Thuần Vu Đại thoạt nhìn bản tính ôn hòa, hai tay trói gà không chặt, lại khiến cho người giỏi võ như Tân Hồi trước mặt nàng lại thường xuyên hiện ra vài phần kiêng kỵ.


Nhưng trải qua lần này, ít nhất Tiêu Minh Triệt đã hiểu.


Thuần Vu Đại cũng quá biết cách làm người. Ng điệu ôn hòa, nhưng li nói ý t lại mười phần cng rắn, lại còn có lý có căn c. Tân Hồi đầu óc không nhanh nhạy bằng nắm đấm, chịu nổi mi là lạ.


Đng nói Tân Hồi, ngay cả Tiêu Minh Triệt cũng không chịu nổi, không thể phản bác. Đuôi lông mày hắn khẽ nhướng lên, đưa tay ra hiệu: "Vậy thì làm phiền thông bẩm."


Đng dưới ánh trăng ch đi, trong đầu Tiêu Minh Triệt đột nhiên nổi lên một ý niệm kinh người.


Nếu thân phận chân chính của Lý Phượng Minh là cu tr quân Lý Nghênh của Đại Nguỵ, như vậy, lấy biểu hiện va rồi của Thuần Vu Đại mà xem, nàng rất có thể chính là vị thư đồng nổi danh của tr quân, Chủ ti trước của Huy Chính viện – Túc Uyển.


Li đồn đại không la dối, quả nhiên không phải hạng người tầm thường.


Mà Lý Phượng Minh có thể khống chế nhân vật như vậy, sau khi mất đi thân phận thái t vẫn khiến nàng ta kiên định đi theo...


Nếu như vậy, nàng thật s sẽ cảm mến hoàng t Tề Quốc không đủ cường đại, lại không có tiền đồ như hắn sao?


Nghĩ đến đây, Tiêu Minh Triệt không khỏi toát mồ hôi lạnh.


***


Tối nay Lý Phượng Minh đặc biệt an bài Thuần Vu Đại hát ra bài này, là có ý thiết lập quy củ.


Nàng cũng không phải là vọng tưởng giẫm lên đầu Tiêu Minh Triệt làm mưa làm gió, chỉ là muốn truyền đạt ý t cho mọi người trong Hoài vương phủ biết. Ít nhất trong tòa tiểu viện này, mọi việc đều do nàng định đoạt. 


Nếu Tiêu Minh Triệt đã la chọn tuân theo quy củ của nàng đặt ra, thì sau này trên dưới Hoài vương phủ, nếu ai dám coi nàng là con chim hoàng yến nhất định phải phục tùng tâm ý của Tiêu Minh Triệt, vậy người khó chịu nhất chính là Tiêu Minh Triệt.


S tình đến đây, chút buồn bc ngột ngạt trong lòng Lý Phượng Minh cuối cùng cũng được giải tỏa.


Lúc Tiêu Minh Triệt đi vào, nàng ngáp một cái rồi cười nói: "Đng thắp đèn, cảm ơn."


Nàng đã tắt đèn nhắm mắt được hơn na canh gi, đã thích ng vi bóng tối, nếu lúc này đột nhiên thấy ánh sáng, mắt sẽ cảm thấy khó chịu.


ược." Tiêu Minh Triệt nghe li nàng không thắp đèn, ngồi mép giường đưa lưng về phía nàng, đem cái rương kia đặt bên cạnh: "Cái này cho nàng."


Gi phút này tâm tình Lý Phượng Minh rất tốt, s khó chịu đã biến mất không thấy đâu. Nghe vậy liền quấn mình trong chăn mỏng, ùng ục lăn hai vòng đi ti, tò mò đưa tay m nắp tương ra ——


Một rương thỏi vàng nặng trịch, trong bóng tối cũng không giấu được hào quang vạn trượng!


"Nhiều thỏi vàng như vậy! Hôm nay ngài đi ra ngoài... Cướp tiền sao?" Nàng sng s nga đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Minh Triệt.


Tiêu Minh Triệt rũ mắt nhìn nàng, tc giận nói: "Lúc đầu tháng, ta dùng ngàn vàng mua hộp trân trâu Đàn Đà t kia về, không phải nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng sao?"


"Cho nên, ngài nghe li ta, tăng giá hộp trân châu kia rồi bán lại cho Phúc quận vương sao?!" Hai mắt Lý Phượng Minh cht sáng, kích động ngồi dậy, bám lấy hai vai hắn rồi nhào vào lưng hắn.


"Ngài biết điều như vậy, lòng ta cảm thấy rất được an ủi đó!" 


Nàng hiện gi không có quá nhiều s thích, chỉ tâm tâm niệm niệm hai s thích đơn giản chính là thỏi vàng, cùng vi mỹ nam t trên đường.


Li còn chưa dt, nàng liền nghiêng đầu hạ xuống một nụ hôn vang dội trên mặt Tiêu Minh Triệt.


Trong bóng tối yên tĩnh của cả phòng, tiếng vang giòn tan này ẩn cha tình cảm vui mng không thể diễn tả được thành li.


Tiêu Minh Triệt lúng túng hắng giọng, nhỏ giọng giải thích: "Hộp trân châu kia của nàng, còn trong phủ khố."


Đó là lễ vật lần đầu tiên hắn tặng cho Lý Phượng Minh, ý nghĩa khác biệt, làm sao có thể bán lại cho người khác được.


Lý Phượng Minh trn tròn mắt: "Vậy rương thỏi vàng này của ngài t đâu ti?"


"Ta đáp ng giúp Phúc quận vương một việc, lại sai người mua một hộp trân châu khác cho hắn." Tiêu Minh Triệt nhìn lại, nhìn về phía gương mặt xinh đẹp đang sng s trên vai mình.


"Đây là quà tạ lễ hắn cho ta." 


Lý Phượng Minh ngơ ngác một lát, một quyền đánh vào hõm vai hắn, sau đó "rầm" một cái ngã tr lại giường.


Trong phủ có trân châu để không không biết lấy dùng, lại bỏ tiền ra mua một hộp khác tặng không cho người ta, đã thế còn phải giúp người ta một việc. Đây là vụ buôn bán thâm hụt lỗ nặng đấy có biết không hả?'


"Tiêu Minh Triệt, cái tên đầu gỗ phá gia chi t nhà ngài. Trả lại nụ hôn va nãy ta trao cho ngài đây!"


Quá ngu xuẩn. Trị không hết, cha không được. Kéo xuống chôn đi.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin