Edit : Hà Thu


Xưởng dược phẩm nhỏ dưới danh nghĩa của Hoài vương phủ, nằm trong một thôn trang nhỏ tên là "Quế T Khê" gần vùng ngoại ô phía đông Ung kinh.


Cũng không tính là xa, ra khỏi ca thành phía đông lại đi thêm ba dặm đường là ti.


Xưởng chiếm diện tích gần mười mẫu, nhưng th thủ công cộng thêm tạp dịch tổng cộng chỉ có không đến ba mươi người.


Theo cách nói của Khương thúc, thì nhng người này ký vi Hoài vương phủ đều là "khế ước thuê", ch không phải khế ước bán thân.


Càng làm cho Lý Phượng Minh kinh ngạc chính là, trong nhng người này có gần một na đều là n t. Hơn na, chỉ có ba đến năm người búi tóc đại diện cho người phụ nhân đã kết hôn, phần còn lại chải tóc dành riêng cho các n t chưa lập gia đình.


"Ta tng nghe nói, n t Tề Quốc không thể dễ dàng xuất đầu lộ mặt." Lý Phượng Minh nhìn các cô nương đang cần cù bận rộn: "Các nàng ra ngoài làm việc như vậy, sẽ không bị trong nhà khó x ch?"


Khương thẩm nhẹ nhàng đ cánh tay phải của nàng, giải thích: "Không thể xuất đầu lộ diện, đó là các cô nương nhà giàu có hoặc quyền quý. Nếu là gia đình bần hàn, cũng không có cách nào nuôi mấy cái miệng ăn không ngồi rồi, cô nương cũng phải ra ngoài làm việc kiếm ăn."


Khương thúc phía sau bổ sung: "Vương phi có điều không biết, hơn mười cô nương, phụ nhân trong xưởng này đều có chút khác biệt, bi vì họ là gia quyến cơ khổ trong nhà của các tướng sĩ đã t trận tại Nam Cảnh."


Bốn ch "gia quyến cơ khổ của người đã chết", đằng sau nó là s nặng nề và thảm khốc vô cùng.


Điều này có nghĩa là, nhng người nam nhân trưởng thành trong gia đình của nhng cô nương, phụ nhân trước mắt này, đều không còn một mống, tất cả đều đã chết.


Lý Phượng Minh hơi ngơ ngác: "Vậy, các nàng là t mình t biên cảnh tìm ti nơi này?"


"Làm sao có thể ch? Đều là Liêm tướng quân bọn hắn còn niệm tình nghĩa đồng bào, chỉ cần nhìn thấy có gia quyến cơ khổ của người đã chết sắp không sống nổi địa phương na, liền cầu các vương phủ trong kinh thu nhận." Nói đến đây, thanh âm của Khương thẩm nhỏ đi rất nhiều.


"Các điện hạ khác phần ln đều h hng không quan tâm, cũng chỉ có điện hạ nhà chúng ta cùng hai nhà phủ công chúa chịu tiếp nhận."


Liêm gia cũng không phải không có tài lc thu nhận nhng gia quyến cơ khổ của người đã chết này, nhưng vì phải tránh hiềm nghi, s bị bọn ác ý chỉ trích là mua chuộc lòng người trong quân.


Tiêu Minh Triệt không có phần băn khoăn này, hắn là một hoàng t không được sủng ái, trong triều không có thc quyền gì, lại không nắm gi binh, cho nhng gia quyến có cuộc sống gian nan của các tướng sĩ chết trận này một con đường sống mưu sinh, thc tế coi như t mình bỏ tiền ra phân ưu cho triều đình rồi.


Hai phủ công chúa khác đều to ln xấp xỉ, cũng có thiện tâm che ch kẻ yếu, không mưu cầu li lộc gì cả.


"Khương thẩm, hai phủ công chúa khác cũng quản chuyện này là ai vậy?" Lý Phượng Minh đăm chiêu.


Khương thẩm đáp: "Đại trưởng công chúa và Bình Thành công chúa."


Lý Phượng Minh gật gật đầu, ghi nh trong lòng.


***


Hoài vương phủ, thư phòng Bắc viện.


Trên bàn làm việc bày hai chồng giấy chép dày sụ, Tiêu Minh Triệt phải mau chóng đọc xong, cho nên, kỳ thật hắn cũng không nhàn rỗi.


Tuy hắn đã t nhốt mình trong thư phòng, nhưng tay cầm bút lại bất động, xuất thần nhìn chằm chằm hai chồng giấy chép này đã gần na canh gi.


Gi phút này, hình ảnh hai đôi đũa mập m mập m trong đường cát lúc ăn sáng, c lặp đi lặp lại hiện lên trước mắt Tiêu Minh Triệt.


Khi đó Lý Phượng Minh đại khái nhất thi quên mất hắn căn bản không cần phải chấm đường cát, liền cho rằng chính nàng không để ý, còn vội vàng giải thích trấn an hắn.


Thật tình nàng nàng lại không biết, có một khoảnh khắc nào đó, Tiêu Minh Triệt tng nghĩ sẽ nói thẳng ra: Rằng kỳ thật chuyện không liên quan đến nàng.


Nhưng hắn lại nói không rõ vì sao mình lại bị ma xui quỷ khiến, cố ý chọc đầu đũa của mình vào ngay cạnh đũa của Lý Phượng Minh.


Cuối cùng còn thuận nước đẩy thuyền, giả v nói cái gì cũng không so đo vi nàng.


Lý Phượng Minh lại không ngốc, nói không chng hiện tại đã lấy lại tinh thần, hiểu được thật ra là hắn đang trêu chọc nàng?!


Tí na khi nàng về phủ, liệu có đến tìm hắn tính sổ hay không? Nếu nàng đến tính sổ thật, hắn nên làm gì đây?


Tiêu Minh Triệt càng nghĩ càng xấu hổ, va chột dạ va thấy hoảng hốt.


Đêm đại hôn hắn và Lý Phượng Minh đã có hiệp định, nói là liên minh vì li ích tốt đẹp cho cả hai, không được quấy nhiễu làm phiền lẫn nhau.


Vậy hành động sáng nay của hắn, đến tột cùng có tính là vi phạm ước định quấy nhiễu nàng hay không?


"Không tính... Phải không?" Hắn lẩm bẩm, bút trong tay vẽ lung tung trên t giấy trắng.


Ch hắn khôi phục tinh thần, tập trung nhìn lại, chỉ thấy bút tích trên giấy viết hai ch lộn xộn: "Trêu đùa."


Không tính là quấy nhiễu, nhưng lại giống như đang trêu đùa?!


Tiêu Minh Triệt trn mắt, giống như con thú xù lông mạnh mẽ đem t giấy kia bóp thành một cục, cũng đem bút trong tay ném lên nghiên mc.


Ta không phải, ta không có. Ch có nói hươu nói vượn.


***


Để phòng nga mình tiếp tục suy nghĩ lung tung, Tiêu Minh Triệt liền sai người gọi Chiến Khai Dương vào thư phòng.


Hắn cũng không muốn Chiến Khai Dương làm gì cả, chỉ để cho đối phương ngồi trước bàn làm việc. Có một người đây, hắn sẽ không tùy tiện thất thần nói một mình. 


C như vậy, Tiêu Minh Triệt cuối cùng cũng lấy lại quyết tâm, chuyên chú lật xem hai xấp giấy chồng chất kia.


Đây là Chiến Khai Dương trình lên cho hắn.


Trong lúc phía trên sao chép tất cả tin tc trong khoảng thi gian na năm t khi hắn ri kinh, thì triều đình cũng tuyên bố ngoài ca cung cho công chư sao chép tất cả các tin tc có thể s hu, nói chuyện gì cũng đều có.


Chiến Khai Dương là trc tiếp da theo ngày tháng xếp chồng lên nhau rồi dâng lên, cũng không căn c vào nội dung phân loại.


Điều này khiến cho Tiêu Minh Triệt một khắc trước còn đang xem "Binh bộ tấu thỉnh tăng phát thuế ruộng, dùng để tăng tr cấp cho gia quyến của các tướng sĩ đã chết trận", m trang tiếp theo ra lại là "Thánh dụ châu phê năm nay" cùng danh sách "ban thưởng tước".


Tin tc đan xen hỗn tạp đến tận đây, suy nghĩ của Tiêu Minh Triệt c lặp đi lặp lại nhiều lần rồi nhảy ngang, đến cuối cùng trong đầu chỉ còn lại một đống hỗn độn.


Gần trưa, hắn ngng động tác lật xem, ngước mắt nhìn thẳng vào Chiến Khai Dương, trầm giọng tĩnh khí.


"Ngươi nói xem, vì sao Hằng vương đột nhiên muốn động vào Liêm Trinh?


Nhng tin tc trong nhng t giấy này quá lộn xộn, Tiêu Minh Triệt mặc dù nhìn rất kỹ không bỏ sót một ch nào, nhưng vẫn không tìm được manh mối rõ ràng về vấn đề này.


Hắn cũng không trông cậy vào Chiến Khai Dương có thể đẩy sương mù ra, nhưng mà còn nước còn tát, chắp vá thương lượng cũng đ hơn một mình mông lung.


Chiến Khai Dương thấp thỏm dò xét hắn, không chắc chắn đáp lại: "Có lẽ, Hằng vương chính là muốn mượn chuyện của Liêm tướng quân kéo ngài xuống nước. Hai năm trước, ngài đã sắc tội hắn một lần, cho nên lần này hắn muốn trả thù."


Mẹ đẻ của Hằng vương là Thục quý phi sủng quan hậu cung, Hằng vương trước mặt Tề Đế cũng cc kỳ được yêu mến. Cho nên hắn luôn luôn chỉ coi Thái t là đối thủ, cũng chưa bao gi để Tiêu Minh Triệt vào mắt, thậm chí khinh thường tận lc khó x.


Nhưng hai năm trước khi định ra chuyện thông gia hai nước Tề, Ngụy, Tiêu Minh Triệt đã đắc tội vi Hằng Vương.


Lúc ấy Thái t đề nghị Tề Ngụy liên hôn, còn chủ động tỏ vẻ nguyện ý cưới Công chúa Ngụy quốc vi Tề Đế.


Hằng vương thì cật lc phản đối, nhấn mạnh Ngụy Quốc thịnh hành "nam n trách nhiệm quyền li ngang nhau", Ngụy Đế muốn gi gìn quốc sách này, tất sẽ không đồng ý cho công chúa hòa thân đến Tề Quốc làm trắc thất cho Thái t.


Tr phi Thái t nghĩ cách hưu Thái t phi hiện tại, rồi nhường vị trí chính phi cho công chúa Nguỵ Quốc, nếu không liên hôn không được, ngược lại còn mạo phạm đến Ngụy Quốc.


Thái t mặc dù rất muốn thúc đẩy thông gia hai nước, nhưng cũng phải lo cho thanh danh tư đc của mình, sao có thể ngang nhiên làm ra hành động bạc tình bạc nghĩa như "hưu thê củng cố địa vị" được?


"Điện hạ ngài ngẫm lại xem, lúc ấy Thái t bị Hằng vương chặn đến không xuống đài được, việc liên hôn của Tề Ngụy cũng suýt chút không xong, ngài lại..."


"Cái này còn cần ngươi nói à? Chẳng lẽ ta lại không biết mình kết thù oán vi Hằng vương như thế nào sao?" Tiêu Minh Triệt lạnh lùng ngắt li, không hiểu sao không muốn nghe hắn nhắc lại chuyện hai năm trước.


Lúc ấy Tề Đế đã mơ hồ có dấu hiệu bị Hằng vương thuyết phục, Tiêu Minh Triệt lại chủ động đng ra, biểu thị chính mình chưa cưới v, có thể gánh vác trách nhiệm liên hôn.


Mặc dù hắn cũng không phải cố ý thiên vị, nhưng thật s đã giải vây cho Thái t, khiến Hằng vương rơi vào thế hạ phong một lần.


Hằng vương cũng bi vậy mà ghi nh mối thù vi Tiêu Minh Triệt, việc này cũng không nằm ngoài d liệu của Tiêu Minh Triệt.


Trước mắt điều thc s khiến hắn nghi vấn chính là, Hằng vương, Thái t đều không liên quan đến binh quyền, việc này t trước đến nay do Tề Đế t mình quản chế.


Hằng vương không có khả năng không biết, hắn gây khó dễ cho Liêm Trinh, nhưng chân chính phải đối mặt lại là Tề Đế, chỉ cần hơi sai chút thôi là sẽ dẫn đến chuyện bị thánh tâm nghi kỵ.


Tiêu Minh Triệt lắc đầu: "Hằng vương không ngốc như vậy, gây s mạo hiểm ln như thế, sẽ không chỉ vì trả thù ta."


Nhưng hắn nghĩ không ra ý đồ thc s của Hằng Vương.


Chiến Khai Dương thận trọng nói: "Nếu không, ch buổi chiều vương phi tr về, thuộc hạ lại thỉnh giáo nàng? Có lẽ, ý kiến của nàng sẽ m ra cho ngài một con đường mi."


Tiêu Minh Triệt lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái: "Chính ta t thỉnh giáo không được hay sao? Mà còn cần ngươi làm thay?"


"Điện hạ, ta không có ý t gì khác. Chỉ là lo lắng vương phi lại đùa gin ngài giống như lúc ăn sáng, khiến ngài tc giận nhưng không tiện nói. Buổi sáng lúc ngài vào thư phòng sắc mặt lạnh lùng như muốn đóng băng, tất cả mọi người đều nhìn thấy. "


Chiến Khai Dương vội vàng giải thích.


"Ta nghe thấy nàng chẳng màng đến thanh danh của mình, mà chỉ một lòng muốn giúp ngài, liền biết nàng đối vi ngài là thật lòng thật dạ. Nhưng ta cũng biết rõ, ngài đối vi nàng ấy chỉ là tiếc tài, trên phương diện tình cảm thì rất khó để tiếp nhận một n t như vậy, cho nên ta..."


Tiêu Minh Triệt va bc bội lại lạnh lùng: "Câm miệng lại. Ra ngoài đi."


Ta đối vi Lý Phượng Minh là tiếc tài hay vẫn là có tâm tư gì khác, ngay cả chính ta còn không hiểu được.


Chiến Khai Dương ngươi là cái tên va ngu xuẩn lại mắt mù, thấy rõ cái quỷ gì.


***


Thi thân* sơ khắc, Lý Phượng Minh tr lại Hoài vương phủ.


* t 15 gi chiều cho ti 17 gi chiều. 


Gi phút này nàng đã hoàn toàn không nh nổi cái gì  mà "lúc ăn sáng nghi ng Tiêu Minh Triệt đùa gin nàng" na, va vào ca phủ liền mang khuôn mặt tươi rói đi thẳng đến Bắc viện.


Người phục vụ Bắc viện đi ti thư phòng thông bẩm cho Tiêu Minh Triệt: "Điện hạ, vương phi nói, có việc gấp muốn thương lượng vi ngài."


Tiêu Minh Triệt và Chiến Khai Dương bên trong nghe thấy đều sng sốt.


Chiến Khai Dương ngậm chặt miệng, trong lòng cảm khái nói thầm: "Vương phi dính điện hạ chặt như vậy, nhìn thế nào cũng là bộ dáng rễ tình đâm sâu mà!"


"Để cho nàng vào đi." Tiêu Minh Triệt khẽ rũ mi mắt, ra vẻ tùy ý bưng chén trà lên.


Đáy chén trà cách mặt bàn còn chưa rộng ti hai ngón tay, hắn lại giống như bị bỏng, nhanh chóng đặt tr về chỗ cũ.


Chiến Khai Dương nghi hoặc đưa tay dò xét thành chén, nhỏ giọng nói: "Không nóng mà."


"Ta cũng không nói nó nóng." Tiêu Minh Triệt cúi đầu nhìn xấp giấy lộn xộn trải trên mặt bàn, đem ngón tay đột ngột khẽ run giấu dưới bàn.


Lúc Lý Phượng Minh tiến vào, thấy Chiến Khai Dương cũng đây, liền cười nói đuổi người: "Khai Dương tiên sinh, có thể mi ngươi ra ngoài đi một chút không? Ta cùng điện hạ nói chút chuyện, một lúc là xong ngay."


Tiêu Minh Triệt không lên tiếng, làm ra bộ dáng còn đang chuyên tâm xem giấy chép.


Chiến Khai Dương như trong mộng mi tỉnh, vội vàng đng dậy chấp lễ: "Vương phi khách khí rồi, là thuộc hạ sơ sẩy thất lễ. Ta sẽ tránh đi ngay."


***


Đi đến khi Chiến Khai Dương đi ra ngoài, ca thư phòng một lần na đóng lại, Tiêu Minh Triệt mi chậm rãi ngẩng đầu.


Lý Phượng Minh ngay đối diện bàn đọc sách, lại chưa ngồi xuống, mà là hai tay chống mép bàn, hơi cúi người xuống nhìn hắn.


Kỳ thật gia hai người vẫn cách bàn làm việc, trò chuyện khoảng như vậy, theo lẽ thường mà nói cũng không quá phận.


Nhưng có lẽ là do dáng cười của Lý Phượng Minh quá mc tươi đẹp chói mắt, tư thế đng lại quá mc tùy ý phô trương, khiến Tiêu Minh Triệt luôn cảm thấy nàng cách mình quá gần.


Gần đến mc mơ hồ có thể ngi thấy mùi nhuyễn hương thơm ngào ngạt không biết tên trên người nàng.


Tiêu Minh Triệt bất giác kéo căng mặt, thắt lưng cng ngắc yên lặng lùi ra phía sau: "Có chuyện gì?"


Lý Phượng Minh khẽ nháy mắt vi hắn: "Người quang minh chính đại không nói chuyện m ám. Hoài vương điện hạ, ta muốn cùng ngài đàm phán một giao dịch nho nhỏ, vạn lần mong ngài thành toàn."


Nhiệt tình này của nàng đột va ngột lại quỷ dị, hoàn toàn bất đồng vi thái độ thân thiết tùy ý ngày thường.


Chuông báo động trong lòng Tiêu Minh Triệt rung lên mạnh mẽ, sau lưng bỗng nhiên nhảy lên một cỗ lạnh lẽo sn tóc gáy, phảng phất như con mồi đột nhiên gặp phải gã th săn.


Giọng điệu của hắn nghi ng đầy cảnh giác: "Giao dịch gì?"


"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngài đng căng thẳng." Tay trái Lý Phượng Minh dng lên hai ngón tay ngọc trắng nõn thon dài.


Nàng dùng ngón trỏ tay phải chỉ vào bụng ngón trỏ tay trái: "Th nhất, ta giúp ngài chỉ dạy cho Chiến Khai Dương, không để hắn tr thành một mưu sĩ dần độn ngốc nghếch na."


Tiêu Minh Triệt t chối cho ý kiến, chỉ có ánh mắt vẫn dán chặt vào nàng, không nói một li, trên mặt giống như đang viết: "Tiếp tục nói đi, ta xem nàng muốn gi cái trò quỷ gì."


Nàng cười càng thêm ngọt ngào, lại điểm bụng ngón gia tay trái.


"Th hai, ta giúp ngài m rộng quy mô của xưởng Quế T Khê. Như vậy, tương lai nếu có nhu cầu, có thể thu nhận thêm rất nhiều gia quyến cơ khổ của nhng người đã chết."


Hai điều kiện đều trên đều đúng nhng th Tiêu Minh Triệt rất cần, nhưng hắn cũng không có kích động, ngược lại càng thêm cảnh giác.


"Nàng muốn trao đổi nhng li ích gì?"


Lý Phượng Minh đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn mua một tòa lầu nhỏ ch phía Đông."


"Mua nhà lầu?" Tiêu Minh Triệt nghi hoặc.


Lý Phượng Minh giải thích chân tướng: "Buổi chiều lúc ta và Khương thúc Khương thẩm t xưởng tr về đi ngang qua ch phía Đông, liền nhìn trúng một tòa tiểu lâu sát ngay mặt đường. Chủ nhà là thương nhân t nước khác đến, trước mắt đang định bán tiểu lâu để về quê cũ."


Nhng năm mười sáu mười bảy tuổi trước đó nàng chưa tng phải lo lắng về tiền bạc, bi vậy nàng đã hình thành thói quen "thấy gió sẽ có mưa" trong việc tiêu tiền của mình.


Trên đường tr về mi vén rèm xe lên nhìn vài cái, liền lập tc nhảy xuống xe nga tìm chủ nhà người ta hỏi giá.


"Tiểu lâu kia, kết cấu bên trong đều rất hp tâm ý của ta, giá cả cũng coi như hp lý, nếu bị người khác nẫng tay trên mua mất, ta s là ta sẽ tc giận đến mc giậm chân bình bịch mất." Nàng đã cố gắng hết sc để thể hiện mong muốn khát vọng của mình đối vi tòa tiểu lâu kia.


"Nàng muốn mua thì mua. Không cần phải đặc biệt hỏi ta, cũng không cần phải bàn điều kiện giao dịch." Tiêu Minh Triệt bị ánh mắt nóng bỏng đến sốt ruột của nàng làm cho kinh hồn bạt vía, toàn bộ sau lưng đã kề sát vào ghế da.


"Lúc lấy tiền bạc t trong phủ khố, nói cho Khương thúc một câu là được."


"Chủ nhà kia chỉ cần hai trăm lượng vàng, tiền này ta t trả, không tốn của ngài. Ta đến cầu ngài, là bi vì chủ nhà kia nhìn thấy trên xe nga treo biển hiệu Hoài vương phủ, nên mi đưa ra một điều kiện kèm theo cho ta.


Lý Phượng Minh cười đến hai mắt cong cong híp lại thành khe h nhỏ, giọng nói mềm mại khẽ nâng lên, ta như cái đuôi hồ ly quét ti quét lui.


"Người ta nói, nếu ta không đáp ng điều kiện này, cho dù có nhiều tiền hơn na cũng không bán. Nhưng việc này ta t mình làm không được, người khác cũng không giúp được, nhất định phải là Hoài vương điện hạ ngài ra mặt mi được."


Có một loại d cảm phi thường không ổn quanh quẩn trong lòng Tiêu Minh Triệt: "Muốn ta ra mặt làm gì?"


"Chủ nhà là một n t Hạ Quốc. Nàng nghe người ta nói đại thắng Loa Sơn, vô cùng ngưỡng mộ đối vi Hoài Vương điện hạ tuấn mỹ vô song lại dũng mãnh kiên cường của Đại Tề. Nàng rất hy vọng trước khi tr về nước, được cùng ngài ăn chung một ba cơm, xem như hoàn thành được tâm nguyện này."


Nụ cười của Lý Phượng Minh đã chuyển thành nịnh nọt, giọng nói ngọt ngào mềm mại.


"Ta biết rằng yêu cầu này đối vi ngài mà nói rất quá đáng. Nhưng tiểu lâu kia ta thật s rất muốn, ngài giúp một chút có được không? Xin ngài."


Tiêu Minh Triệt không nói một li, vẻ mặt không vui không giận, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.


Mặc dù không nói chuyện, nhưng ý c tuyệt được biểu hiện rất rõ ràng.


Bị hắn nhìn chằm chằm lâu như vậy, Lý Phượng Minh dần dần có chút không gi được khuôn mặt tươi cười ngọt ngào na.


"Bàn bạc giao dịch, mặc cả trả giá ta đều làm hết rồi, ngài chỉ cần trả tiền ngay tại chỗ là được. Đi được hay không, ngài tốt xấu gì cũng phải cho một câu chính xác ch. Nếu có nghi ng gì thì c nói thẳng, đng im lặng như thế."


"Ta có một nghi vấn." Ánh mắt Tiêu Minh Triệt sâu không thấy đáy, giọng nói cũng u ám: "Nàng lại định bán phu cầu vinh, lương tâm không thấy đau hay sao?"

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin