Edit : Hà Thu 


Mùng năm tháng bảy, Hạ vọng thủ sĩ kết thúc.


Sầm Gia Thụ được nhiều người mong đi bất ng dng lại vòng luận sách, Hằng vương phủ cùng phủ Đại trưởng công chúa tranh nhau chiêu mộ hắn, cô cháu hai người cũng vì chuyện này mà náo loạn đến mc không vui.


Công chúa Tề Quốc không có quyền tham gia chính trị, theo lệ thường cũng không được phép chọn sĩ t làm gia thần.


Tuy nhiên, Đại trưởng công chúa đã goá nhiều năm, chuyện "Sầm Gia Thụ tướng mạo đẹp mắt" lại nổi tiếng ai ai cũng biết, cho nên mọi người chỉ cho rằng bà có lòng yêu thích cái đẹp, cũng không ai nghĩ đến chuyện khác.


Cho dù là Đại trưởng công chúa cao quý, nhưng đến cùng nàng vẫn là n t Tề Quốc.


Ngang nhiên vì một mỹ nam trẻ tuổi mà tr mặt vi cháu trai nhà mình, đây được coi là một hành động kinh thế hãi tục.


Dân chúng trên phố sau lưng nói thầm nàng lỗ mãng phóng đãng, thậm chí còn có ngôn quan dâng tấu nhắc nh Tề Đế quản thúc muội muội nhà mình.


Đối vi Tề Đế mà nói, Sầm Gia Thụ chỉ là một sĩ t thi rt ngay cả ng tiền đối đáp cũng không vào được.


Thấy người này lại gây xích mích khiến phủ Đại trưởng công chúa cùng Hằng vương phủ tr mặt, Tề Đế quả thc giận không có chỗ phát tiết.


Trong lúc mấu chốt này, ông còn rất nhiều quốc chính triều vụ cầm phải hao tổn tinh thần giải quyết, làm sao có kiên nhẫn xem kỹ nhng chuyện lông gà vỏ tỏi này. 


Một bên là muội muội ruột thịt cùng một mẹ đẻ ra của ông, một bên là đa con trai mà ông sủng ái, bây gi bảo ông quyết định hướng đi của Sầm Gia Thụ, cái này cũng rất nhc đầu.


Vì vậy, ông bèn sai người đi trưng cầu ý nguyện của bản thân Sầm Gia Thụ.


Kỳ thật loại trưng cầu này chính là một cái hố, cho dù Sầm Gia Thụ chọn phủ Đại trưởng công chúa hay là Hằng vương phủ, Tề Đế đều sẽ lấy lý do hắn chọc cho bên kia bất mãn, sau đó lập tc trục xuất đuổi hắn về nguyên quán.


Nhưng Sầm Gia Thụ lại chân thành bày tỏ rằng hắn "không đành lòng khiến cô cháu Đại trưởng công chúa cùng Hằng vương không hòa thuận, nên nguyện gia nhập vào Hoài vương phủ."


Mặc dù Tề Đế cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy đây là một nơi tốt để mọi người đều có thể xuống bậc thang, liền triệu Tiêu Minh Triệt ti hỏi ý t của hắn.


Tiêu Minh Triệt vẫn mang theo bộ mặt chết lặng có cũng được mà không có cũng được như thường lệ: "Xin tuân theo phụ hoàng định đoạt."


C như vậy, mọi chuyện liền được giải quyết.


Đại trưởng công chúa cùng Hằng vương náo loạn không vui, chỉ cần Sầm Gia Thụ cuối cùng không rơi vào tay đối phương, hai người bọn họ cũng không nói hai li.


Người bên ngoài nhìn chỉ cảm thấy Sầm Gia Thụ bị ép chọn Hoài vương phủ tương đối yếu thế. Mà Hoài vương phủ cũng là ngại thánh ý của Tề Đế, không tranh không đoạt, cũng không đắc tội vi ai.


Tất cả đều vui vẻ.


***


Tại tuần đầu tiên của tháng bảy, triều đình Tề Quốc như dòng nước ngầm chảy xiết, Tề Đế vui buồn lẫn lộn.


Vui mng là, khi Hạ vọng thủ sĩ chấm dt, một nhóm gương mặt mi có tài năng cũng có ý chí chiến đấu dũng mãnh tràn vào triều đình. Kho bạc nhà nước đang trống rỗng cũng được bổ sung nhng khoản tiền khổng lồ t "ban tước".


Khoản tài phú cùng nhóm nhân tài này, đã mang lại cho Tề Đế một con bài thương lượng mi để kiểm tra và cân bằng cục diện, đồng thi có cơ hội đàm phán lại nhiều chính sách quan trọng mà trước đây bị ngàn vạn thế lc ngăn cản.


Điều đáng lo ngại chính là, t khi bắt đầu trọng nghị về Nam Cảnh bên kia Tống Quốc, vì băn khoăn gia hai luồng ý kiến là "tích hp lc lượng cả nước, một trận đánh xong tất cả", hay là "cắt đất cầu hòa, để cho dân tĩnh dưỡng nghỉ ngơi lấy lại sc, t t suy tính lại", mà hai đảng phái Thái t chủ chiến cùng chủ hòa Hằng vương lại bắt đầu bế tắc.


Cho dù là triều hội ln hay nhỏ, chỉ cần thảo luận về chiến tranh hoặc hòa bình, nhân mã hai phe đều có đạo lý riêng, mỗi bên đều có kiên trì, không ai chịu lùi bước, cuối cùng luôn lấy chướng khí mù mịt kết thúc.


Chẳng nhng như thế, bên ngoài triều hội, hai bên còn đánh thành gà mắt đen.


Lại bộ theo đảng Hằng vương, Thái t liền gây khó dễ cho Lại bộ. Binh bộ nghiêng về phía Thái t, Hằng vương liền tìm binh bộ điều tra.


Trong thi gian ngắn, song phương công thủ kịch liệt, mỗi người đều có thắng bại, quan viên trong kinh người nào cũng cảm thấy bất an.


Hai thế lc giằng co hao tổn như vậy, đối vi Tề Đế mà nói thc s quá khó giải quyết.


Trong lòng ông vốn có khuynh hướng chủ chiến, nhưng chiến đấu gặp khó khăn, phe Thái t lại chậm chạp không đưa ra được phương án hu hiệu giải quyết nhng tai họa ngầm kia. Nỗi lo sau đó không giải được, Tề Đế liền không kiềm chế được phái chủ hòa.


Suy cho cùng Tề Đế cũng đã ln tuổi, tinh thần và thể chất đều suy kiệt vì lo lắng, sau đó đột nhiên xuất hiện chng đau đầu..


Đế có bệnh, v chồng hoàng t cùng v chồng công chúa, dòng họ hoàng tộc đương nhiên phải đến nội thành thăm hỏi.


Tề nhân coi trọng ch "Hiếu", các công chúa thân là n nhi có chút bất tiện, nên các hoàng t thay phiên nhau lại nội thành, thc trắng đêm hầu bệnh trước mặt hoàng đế là chuyện đương nhiên.


Đương nhiên, loại thi điểm này, Thái t cùng Hằng vương đều không phải người thiển cận, nên không ai cho đối phương cơ hội một mình lại Ng tiền cả đêm.


Hai người không hẹn mà cùng đề nghị, mỗi đêm do hai vị hoàng t hoặc Vương thúc cùng hầu đế trước.


Hai người bọn họ nhìn chằm chằm đối phương đến mc gắt gao, t nhiên mỗi lần canh đêm đều trói chặt vào một chỗ. Còn Tiêu Minh Triệt thì vi cùng các huynh đệ hoặc nhóm vương thúc khác.


Đây đối vi Tiêu Minh Triệt ngược lại là một chuyện tốt.


Hắn thường xuyên bị phái đến biên cảnh, lúc Ung kinh lại rất thận trọng, nếu không cần thiết thì tuyệt đối không t mình lén lút đi lại vi các phủ. Cho nên đại đa số huynh đệ tỷ muội, vương thúc, tông thân họ hàng đối vi hắn đều vì rất ít tiếp xúc nên không đủ hiểu biết. 


Lần này mọi người thay phiên nhau trc đêm hầu bệnh trước mặt Hoàng đế, rất nhiều người cùng Tiêu Minh Triệt chung vài lần, hoặc ít hoặc nhiều cũng nhìn ra tiềm lc của hắn.


S thay đổi của kết cấu triều đình, sấm sét đôi khi được ẩn giấu nơi im lặng này.


***


Sáng sm ngày mười sáu tháng bảy, Tiêu Minh Triệt cùng Thái Vương thúc ri khỏi nội thành.


Thái vương thúc là người gần năm mươi tuổi, lại quanh năm sống an nhàn sung sướng, lục tục ng tiền chống đ mấy đêm suốt sáng, ít nhiều có chút chịu không nổi, gi phút này bước chân cũng có chút phù phiếm.


Ngược lại là Tiêu Minh Triệt, mặc dù đáy mắt có màu xanh nhạt, nhưng vai eo thẳng tắp, bước chân trầm ổn hu lc, nhìn không ra na điểm mệt mỏi suy yếu.


Thái vương thúc nhìn đa cháu trai cao hơn mình một cái đầu này, cảm khái cười nói: "Điện hạ không hổ là người tng trải qua rèn luyện trên chiến trường, đúng là long tinh hổ mãnh."


Tiêu Minh Triệt t trước đến nay không giỏi ng phó vi mấy tình huống xã giao thế này, theo tiếng quay đầu nhìn thẳng ông: "m."


Hắn đối vi ai cũng như vậy, Thái vương thúc cũng sẽ không hiểu lầm hắn là cố ý lạnh nhạt vi mình.


Vì thế liền vui vẻ tiếp tục nói: "Năm nay là lần đầu tiên điện hạ được tham d Hạ vọng thủ sĩ sau khi tấn thăng lên thân vương tước. Nghĩ chắc thu hoạch cũng khá phong phú đúng không?"


Tiêu Minh Triệt nghe được, đây hoàn toàn là li nói nhảm.


Các vương phủ chọn sĩ t làm mưu sĩ, liêu thuộc*, đây là chuyện quang minh chính đại, hắn cũng không lén lút thu người.


*Nhng quan lại cùng làm việc dưới quyền một viên quan to trong thi phong kiến


Hơn na, chuyện Sầm Gia Thụ vào Hoài vương phủ đã nháo đến thánh ý phán quyết, phố xá ngõ ngách khắp Ung kinh thành đều biết, Thái vương thúc làm sao có thể không biết.


Thế là, hắn lại "m" một lần na.


Hắn liên tiếp chỉ trả li hai tiếng đơn điệu, c như vậy đem cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt. 


Đoạn đường này rất dài, hai người trầm mặc song hành trong không khí lúng túng.


Thái Vương thúc là một người vui vẻ nói nhiều, không chịu nổi tẻ nhạt như vậy. Thế là cưỡng ép gi vng tinh thần, đổi đề tài khác.


"Bệ hạ đã ra quyết định, qua hơn một tháng na ngươi phải lên đường tiến về Nam cảnh nhậm chc Đô tư. Nghe nói Hoài vương phi sau khi biết được tin này vô cùng không n, trước mặt Hoàng hậu nương nương còn lau nước mắt."


Nói đến chuyện này, Tiêu Minh Triệt liền muốn trn trắng mắt.


T cuối tháng trước đi hành cung một chuyến về, Lý Phượng Minh không biết tại sao lại sinh ra chấp niệm, nhất định nằng nặc bắt hắn để đại phu khám.


Hắn thật s không muốn gặp đại phu, nhân lúc trong phủ mi tuyển thêm một nhóm mưu sĩ gia thần, Tề Đế lại nhiễm bệnh, hắn liền mượn c bận rộn tránh né.


Ngày đó hắn cạnh Tề Đế, cũng không tận mắt nhìn thấy trung cung bên kia xảy ra chuyện gì, chỉ trên đường xuất cung nghe cung nhân nói, Lý Phượng Minh trước mặt Hoàng hậu rơi nước mắt, bi vì không n sắp phải chia xa vi hắn.


Lúc ấy trong lòng hắn va đau lại va ngọt, sau khi lên xe nga liền dỗ dành Lý Phượng Minh một phen, buông lỏng đồng ý gặp đại phu, lúc này mi dỗ được nàng ngng rơi nước mắt.


Kết quả va tr lại trong phủ, n nhân kia lập tc gọi Thuần Vu Đại thay nàng bôi thuốc ——


Thì ra bắp chân đụng phải một vết tím bầm, không chịu nổi đau mi rơi nước mắt.


Có thể nói là vô cùng gian trá.


***


Đến trước cầu bạch ngọc, cung nhân dẫn đường liền rút lui.


Thái vương thúc thấy bốn phía không có người, lúc này mi có thâm ý nói vi Tiêu Minh Triệt: "Bệ hạ lần này nhiễm bệnh, nói cho cùng cũng là do tâm bệnh gây ra. Nếu ai có thể giải quyết tâm bệnh của bệ hạ vào lúc này, chính là lập được công ln."


"Đa tạ Thái vương thúc chỉ điểm dẫn đường." Tiêu Minh Triệt chấp lễ tạ ơn, cũng không nói chuyện sâu vi ông.


Gi tỵ*, Tiêu Minh Triệt tr lại Hoài vương phủ.


*t 09:00 ti 11:00


Va vào ca phủ, giương mắt liền thấy Lý Phượng Minh vòng qua bc bình phong đi ti nghênh đón, phía sau là Tân Hồi đang bưng khay.


Nhìn nước thuốc đen nhánh trong khay, trong lòng Tiêu Minh Triệt sinh ra xúc động muốn chạy trốn: "Suốt đêm ta chưa được ngủ, gi phút này còn đói bụng."


Lý Phượng Minh lại có chuẩn bị mà đến: "Mấy ngày trước ngài chính là dùng lý do này tránh thoát rất nhiều ba thuốc. Ta đã mi phủ y điều lại phương thuốc, hiện gi thuốc này chính là phải dùng trước ba ăn."


"Ta không muốn trốn, để tí na uống sau đi. Hiện gi ta có chuyện chính s muốn nói vi nàng. Thái vương thúc hôm nay..."


"Uống xong rồi nói sau." Lý Phượng Minh nhìn thấu hết thảy, mỉm cười nắm chặt lấy ống tay áo của hắn: "Trước khi ngài uống chén thuốc này, nhng chuyện khác đối vi ta mà nói đều là chuyện v vẩn."


Đang lúc Tiêu Minh Triệt d định liều chết giãy dụa, Sầm Gia Thụ cùng Chiến Khai Dương sóng vai t dưới cổng vòm hành lang đi ti.


Đôi mắt đen của Lý Phượng Minh xoay tròn một vòng: "Nếu ngài không uống, vậy ta sẽ đến làm thơ trước mặt Sầm Gia Thụ."


Mặc dù biết nàng sẽ không thật s không có chng mc như thế, nhưng Tiêu Minh Triệt vẫn hơi buồn bc: "Ta đã nói rồi, trong Hoài vương phủ không ai được phép làm thơ."


"Ta đi ra ngoài ca phủ không phải là được rồi sao?" Lý Phượng Minh chỉ chỉ ca ln phía sau hắn, cười xấu xa rồi làm bộ muốn đi.


Tiêu Minh Triệt nắm lấy cổ tay nàng, mặt lạnh lùng bưng chén thuốc trên khay trong tay Tân Hồi lên, uống một hơi cạn sạch.


Đúng lúc này, Sầm Gia Thụ và Chiến Khai Dương đã đi ti trước mặt. Hai người nhìn nhau buồn cười, cùng cúi thấp đầu xuống.


Không có cách nào khác, vì thc s có chút buồn cười.


Cả người Hoài vương điện hạ cng ngắc, ánh mắt thấy chết không sn. Nếu bị người không biết nhìn thấy, chỉ s hiểu lầm tưởng Vương phi va rồi đang ép hắn uống thuốc độc.


Lý Phượng Minh liếc xéo hai người. "Quay qua chỗ khác."


Lại nói vi Tân Hồi: "Nhắm mắt lại."


Mọi người không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn thành thật nghe li, quay lưng thì quay lưng, nhắm mắt thì nhắm mắt.


Trong nháy mắt tiếp theo, trước môi Tiêu Minh Triệt liền chạm phải một viên quế t đường.


Lý Phượng Minh nháy mắt vi hắn, không tiếng động dụ dỗ: "Há miệng."


Tiêu Minh Triệt sng s nhìn nàng, nỗi phiền muộn tràn đầy trong lòng nhất thi hóa thành mật ngọt nóng bỏng.


Hắn trốn uống thuốc, chỉ đơn thuần bi vì nhng ký c không tốt lúc trước, trong lòng mười phần mâu thuẫn vi đại phu cùng chén thuốc.


Dù sao cũng không phân biệt được ngũ vị, chén thuốc đối vi hắn mà nói chỉ là mùi khó ngi mà thôi, vào miệng có đắng đến đâu hắn cũng không biết.


Lúc còn trong cung, Tiêu Minh Tấn sau khi sinh bệnh uống thuốc sẽ oa oa khóc loạn, mẫu phi của hắn sẽ dùng kẹo đường dỗ dành hắn.


Trước kia không có ai dỗ dành Tiêu Minh Triệt như vậy.


Cũng không ai biết tiểu Tiêu Minh Triệt năm đó tng khát vọng một viên kẹo đường ôn nhu này như thế nào.


Nhưng hôm nay Lý Phượng Minh lại chuẩn bị quế t đường cho hắn.


Còn để cho mọi người xoay người, nhắm mắt lại, không để cho người ta chê cười đường đường là Hoài vương điện hạ uống thuốc lại cần Vương phi lấy đường dỗ dành.


Thật s là mặt mũi đều gi lại đủ cho hắn.


Viên kẹo này, so vi ảo tưởng lúc nhỏ hắn điên cuồng khát vọng lại cầu mà không được, còn dịu dàng hơn, còn tốt đẹp hơn.


Thấy hắn chậm chạp bất động, chỉ là sng s nhìn chằm chằm mình, Lý Phượng Minh đẩy kẹo nhét vào gia môi hắn: "Mau há miệng."


ược." Hắn ngậm lấy viên kẹo đường, lại "lơ đãng" mút đầu ngón tay nàng.


Trong miệng không có một tư vị gì, nhưng lúc hắn ngậm viên đường kia, ánh mắt luôn chằm chằm gi chặt khuôn mặt tươi cười của Lý Phượng Minh.


Trong mắt là nàng, trong lòng cũng là nàng. Thật s rất ngọt.


Tiêu Minh Triệt thầm nghĩ, về sau không trốn uống thuốc na. Nhưng cũng sẽ không dễ dàng bảo uống liền uống.


Hắn hy vọng mỗi lần uống thuốc, Lý Phượng Minh đều có thể dỗ dành hắn như vậy.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin