Edit : Hà Thu


Trong mấy ngày Lý Phượng Minh vội vàng thanh tra tai mắt của Thái t trong phủ, Chiến Khai Dương cũng phụng mệnh Tiêu Minh Triệt âm thầm điều tra một chuyện.


Mấy ngày Chiến Khai Dương liên tục được Thuần Vu Đại chỉ điểm, làm việc đã dần có quy tắc.


Trước tiên hắn sai người đi tìm thương nhân Ngụy Quốc khắp thị phường Ung kinh, bóng gió hỏi được vài dấu vết vụn vặt để lại. Sau đó lục lọi trong Hoài vương phủ ca cung chép hai ba năm gần đây, trích ra tin tc có liên quan đến Ngụy Quốc trong đó. Còn tìm phương pháp đi mấy chuyến đến phòng ghi chép của Hồng Lư t.


Một trong nhng chc trách quan trọng của Hồng Lư t là quản lý các vấn đề bên ngoài đất nước, bi vậy họ biết tương đối nhiều về các vấn đề nhỏ của các quốc gia khác.


Như vậy đối chiếu lẫn nhau vi li nói của các thương nhân Ngụy Quốc, cũng sẽ dễ dàng bỏ đi tin tc giả gi lại cái thật. 


Ban đầu, Chiến Khai Dương cũng không hiểu vì sao Tiêu Minh Triệt lại đột nhiên muốn điều tra tin tc liên quan đến "Thái t quá cố của Ngụy Quốc".


Đi đến khi hắn đưa hết thảy tra được vào thư phòng Bắc viện, chính trong lòng hắn cũng có suy đoán kinh người.


Khi nhiều yếu tố nhỏ rải rác cùng các chi tiết khác nhau khắp nơi được dung hòa lại, cũng sẽ không hiện ra cái gì khác thường.


Nhưng khi nhng yếu tố này được thu thập, sàng lọc và tổng hp bi nhng người có tâm ý, thì ít nhiều gì cũng có thể chắp vá ra một chút ẩn ý mơ hồ, thậm chí là cả bí mật bị che giấu đã lâu.


ương kim Hoàng hậu Nguỵ Quốc sinh được hai vị hoàng n. Một vị trước mắt chưa trưởng thành, tạm thi chưa có phong hào là Lục công chúa Lý Dao. Người còn lại là Thái t quá cố, Đại công chúa Lý Nghênh."


Điều này mọi người Ngụy Quốc đều biết, Tề Quốc cũng không tính là bí mật mi mẻ gì, ngược lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên.


Chiến Khai Dương trình bày ti đây thì hơi dng lại một chút, nhìn về phía Tiêu Minh Triệt đang ngồi ngay ngắn trước bàn.


Tay phải Tiêu Minh Triệt yên lặng đặt trên chồng giấy tràn ngập tin tc, như có điều suy nghĩ mà "m" một tiếng, tỏ vẻ đang nghe.


Vì thế Chiến Khai Dương nói tiếp: "Theo thuyết pháp của Hồng Lư t, đương kim đế hậu Nguỵ Quốc bất đồng chính kiến t xưa đến nay. Năm cu Thái t Lý Nghênh mười bảy tuổi, đế đảng và hậu đảng xuất hiện một cuộc xung đột kịch liệt, vì thế thậm chí còn triển khai tranh luận triều đình, nhưng đề tài thảo luận xung đột lại không rõ ràng. Lần luận biện đó, cuối cùng là hậu đảng hơi chiếm thế thượng phong..."


Khoảng chng mười tháng sau, Tông Chính T, chưởng quản phụ trách công việc hoàng tộc Ngụy Quốc, chiêu cáo vi bên ngoài rằng "Thái t bệnh nặng, Hoàng hậu Bệ hạ ưu tư thành bệnh".


Việc này bề ngoài xem ra là chuyện thường tình của con người, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ lại có chút vi diệu, trên phố Ngụy Đô Lạc thành đối vi việc này cũng tng có một ít li đồn đãi phỏng đoán.


Dù sao Ngụy Quốc thc hiện chế độ đế hậu cộng trị, Hoàng hậu cũng là "vị vua th hai", cùng vi Hoàng đế được xưng là bệ hạ.


Hoàng hậu vì chuyện tr quân bệnh nặng mà ưu tư thành bệnh, lui về vị trí trung cung tĩnh dưỡng, quyền hành liền bị Ngụy Đế thu nạp hoàn toàn.


Đến khi Ngụy hậu giao quốc tỉ na ấn ra, liền tạm thi phai nhạt khỏi triều đình, cục diện gia đế đảng và hậu đảng t nhiên nghịch chuyển.


Mùa xuân năm sau, Tề Quốc đưa quốc thư thông gia cho Ngụy Quốc.


Cũng không sai biệt lắm vào lúc này, cu Thái t Lý Nghênh dưỡng bệnh hơn một năm Đông cung đột ngột qua đi, hưởng dương mười tám tuổi.


"Bi vì cần chuẩn bị công tác thông gia, nên Ngụy hậu cố nén nỗi đau mất con gái tr về triều đình. Nàng ra sc bài chúng nghị luận, khâm điểm cho thư đồng trước đây của tr quân, con gái của Dụ vương Lý Điển Lý Phượng Minh được chọn làm người đi hòa thân, Ngụy Đế phong nàng làm 'Cẩm Bình công chúa'..."


Theo cách nói này, cùng vi việc gii thiệu thân phận của Lý Phượng Minh bên trên quốc thư hòa thân là hoàn toàn trùng khp.


Nhưng Chiến Khai Dương nói đến đây, không t chủ được rũ mi mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Tiêu Minh Triệt.


"Căn c theo li của vài thương nhân Ngụy Quốc, trước đó, trên phố chỉ biết thư đồng của thái t làm chủ ti của Huy Chính viện, Túc Uyển."


Theo Ngụy chế, sau khi lễ trưởng thành của thái t qua đi, liền phải t mình chọn thần thuộc để thành lập "Huy chính viện" cho Đông cung, lãnh thánh dụ của đế hậu cùng nhau x lý quốc chính.


Huy chính viện của cu Thái t Lý Nghênh chỉ tồn tại khoảng một năm, sau đó liền theo cái chết của nàng mà tan đàn xẻ nghé.


Nhưng thân phận của Túc Uyển lại có vài phần sắc thái truyền kỳ, chủ ti của Huy Chính viện lại là trọng thần số một dưới danh nghĩa thái t, cho nên dân chúng bình thường đối vi nàng cũng không xa lạ.


"Các thương nhân Ngụy Quốc nói, Túc Uyển là danh tướng trẻ mồ côi đã chết của Ngụy Quốc, tổ tiên tng cùng dòng họ Lý thị liên hôn, cũng miễn cưỡng dính chút huyết mạch ngoại thích hoàng thất Ngụy. T thu nhỏ cha mẹ nàng đều đã mất, bi vì thiên tư xuất chúng nên được nuôi dưỡng Đông cung, làm thư đồng cho Thái t Lý Nghênh. Sau khi Lý Nghênh thành lập Huy Chính viện, Túc Uyển liền được chỉ định làm Ngụy chủ ti."


Chiến Khai Dương hít sâu một hơi, tim đập rất nhanh.


"Sau khi Lý Nghênh qua đi, Huy chính viện giải tán, Túc Uyển c tuyệt li mi của nhị hoàng t Lý Vận, t xin đi thủ lăng cho cu Thái t Lý Nghênh, về sau chưa tng không công khai lộ diện, cũng không ai biết nàng đã đi đâu, có kết cục thế nào."


Theo lẽ thường, thái t của một quốc gia thường không chỉ có một tên thư đồng.


Nhưng so vi người được mọi người biết rõ ngọn nguồn như Túc Uyển, thì người bình thường Ngụy Quốc đối vi vị thư đồng của tr quân là "Con gái Dụ vương Lý Phượng Minh" này vô cùng xa lạ.


Hình như nàng là sau khi thái t qua đi, mi nhạt nhòa bị mọi người biết được.


"Điện hạ, ngài nói xem, thân phận chân chính của Vương phi, rốt cuộc là người nào?" Chiến Khai Dương thật s quá khiếp s, khi hỏi ra li này thanh âm đều phát run.


Tiêu Minh Triệt lại không gn sóng, ng điệu cũng không mặn không nhạt: "Ngươi cảm thấy sao?"


Mặc dù là câu hỏi ngược, nhưng trong lòng hắn đã sm có phỏng đoán.


Chiến Khai Dương tra được nhng th này, chỉ là khiến cho hắn thêm phần xác nhận phán đoán của mình mà thôi.


Chiến Khai Dương nuốt nước miếng, không dám hé răng.


Da theo nhng tin tc trước mắt này để suy đoán, thân phận chân chính của Lý Phượng Minh, đại khái nằm gia "cu Thái t Ngụy quốc Lý Nghênh" và "Túc Uyển – Chủ ti lúc trước của Huy chính viện.".


Nếu chân tướng là người trước, Chiến Khai Dương chỉ suy nghĩ một chút liền cảm thấy hoang đường, nào dám nói ra?


Thái t một nước giả chết, tr thành công chúa nhận mệnh đi dị quốc hòa thân...


Nhng thoại bản nhảm nhí truyền kỳ trên phố, cũng không dám bịa ra tình tiết giật gân như vậy đâu!


Tiêu Minh Triệt cũng không có ý đi sâu thảo luận, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn: "Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, cũng nh nên gi kín miệng."


"Vâng."


***


Ngày mười lăm hôm đó, Lý Phượng Minh tiến cung tiếp nhận s dạy dỗ của Hoàng hậu.


Lúc xuống xe nga cầu bạch ngọc ngoài ca cung, lại ngoài ý muốn gặp được Văn Âm cũng tiến cung hôm nay.


Kỳ thật cũng không phải chỉ có mỗi Văn Âm.


Gi phút này trước cầu bạch ngọc náo nhiệt phi thường, không ít xe nga cùng kiệu đang đậu đây.


Hơn phân na mệnh phụ cùng quý n có mặt mũi  trong Ung kinh thành đều ti, tất cả mọi người đều diện trang phục lộng lẫy, khung cảnh có thể nói là y hương tấn ảnh*, cc kỳ đẹp mắt.


* Y hương tấn cảnh là một thành ng: y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả s lộng lẫy đẹp đẽ của phục sc trên người, cũng có ý ám chỉ phụ n hoặc chỉ nhng th hay thấy nhng yến hội xa hoa.


Tuy nói Tiêu Minh Triệt hiện nay là một trong số ít thân vương khai phủ, nhưng bi vì không được Tề Đế coi trọng, nên địa vị của hắn trong triều có chút xấu hổ.


N t Tề Quốc sau khi kết hôn chính là thê da vào phu quý, Tiêu Minh Triệt như thế, Lý Phượng Minh đương nhiên sẽ không quá được săn đón.


Các nhà mệnh phụ quý n nhận ra thân phận của Lý Phượng Minh, cũng chỉ là tiến lên hành lễ chào hỏi.


Sau đó liền t mình lui ra, rồi đồng thanh mi nàng lên cầu trước, cũng không có ý bắt chuyện.


Lý Phượng Minh chẳng nhng không để ý, ngược lại tâm tình vô cùng vui sướng, nhìn mỗi người các nàng đều giống như là đang nhìn thỏi vàng đi lại ——


Mũi nàng linh động, liên tiếp ngi thấy mùi hương cùng son phấn quen thuộc trên người nhiều người.


Bi vậy có thể thấy được đây đều là khách hàng ln của nàng. Nàng đối vi khách hàng làm sao có thể có na li oán hận được?


Lý Phượng Minh kiềm chế vui sướng trong lòng, cùng Văn phu nhân thấp giọng chào hỏi, rồi dẫn theo Văn Âm đi trước mọi người.


Lên cầu bạch ngọc, Lý Phượng Minh va đi va nhỏ giọng hỏi Văn Âm: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao hôm nay các ngươi cũng tiến cung?"


Văn Âm rầu rĩ h một tiếng, kéo chặt cánh tay nàng.


"Hoàng hậu hôm qua đột nhiên sai người truyền lệnh, nói phàm là người trong nhà có n nhi hơn mười lăm tuổi, còn chưa có hôn ước, hôm nay phải mang vào trung cung yết kiến."


"Khó trách ta lại không nghe được tiếng gió." Lý Phượng Minh gật gật đầu, lại hỏi: "Vì chuyện gì mà muốn tiểu cô nương chưa lập gia đình đều vào cung yết kiến? Không phải là Hoàng hậu đột nhiên nảy ra ý tưởng, muốn giúp nhiều người dắt si chỉ đỏ như vậy ch?"


Hoàng hậu Tề Quốc không quản chính trị, ngoại tr chuyện này, Lý Phượng Minh thật s không nghĩ ra khả năng nào khác.


"Ai biết được? Hôm qua người truyền lệnh cũng không nói rõ." Văn Âm cười khổ cười khịt mũi: "Nếu Hoàng hậu thật s muốn thay mọi người dắt si chỉ đỏ, mẫu thân ta cầu còn chẳng được."


Về tiêu chuẩn trưởng thành, Tề Quốc khác vi Ngụy Quốc.


Người Ngụy, bất kể là nam hay n, đều được coi là trưởng thành khi đủ mười sáu tuổi; Mà người Tề thì lấy nam mười sáu, n mười lăm làm quy chuẩn trưởng thành.


Các cô nương có xuất thân danh gia vọng tộc của Ngụy Quốc rất ít khi va trưởng thành đã thành thân, bi vì mười sáu mười bảy tuổi chính là thi khắc mấu chốt để học tập, thi c các loại hình, không có thi gian rảnh rỗi nói chuyện hôn nhân cưới gả thi điểm này.


N t Tề Quốc thì khác.


Điều quan trọng nhất trong cuộc sống của họ là lập gia đình, vì vậy mười lăm hoặc mười sáu tuổi đã kết hôn chiếm đa số.


Văn Âm chỉ nhỏ hơn Lý Phượng Minh hơn một tuổi, cuối năm nay là tròn mười chín tuổi. Nàng Tề Quốc lúc này được xem như là cô nương ln tuổi, Văn phu nhân đương nhiên phải sốt ruột.


Lý Phượng Minh cười liếc xéo nàng, có chút tò mò: "Văn phu nhân có cái gì mà phải gấp? Lấy xuất thân gia tộc của ngươi, cho dù trong nhà thật s yêu thương, d định gi ngươi nhà thêm vài năm, chắc hẳn cũng vì ngươi đã sm có hôn ước rồi đi?"


"Ngươi chưa nghe nói qua chuyện của ta?" Văn Âm kinh ngạc.


"Ta Ung Kinh thành chỉ có một người bằng hu duy nhất là ngươi. Loại chuyện riêng của khuê các này, nếu ngươi không nói cho ta biết, ta đi đâu nghe nói đây?"


Lý Phượng Minh suy nghĩ một chút, lại thành khẩn nói: "Ngươi cũng đng quá miễn cưỡng, không muốn nói thì đng nói."


"Cũng không phải là bí mật gì, người khắp kinh thành đều biết." Thái độ của Văn Âm ngược lại vô cùng hào phóng, hơi ghé sát vào bên tai nàng, đè ép tiếng nói cười.


"Năm ta mười bốn tuổi, Hoàng hậu tng nói chuyện vi mẫu thân ta, muốn làm trắc phi của Thái t. Về sau Thục quý phi trước mặt bệ hạ dùng chút thủ đoạn nhỏ, thành công phá hỏng cuộc nhân duyên này."


Thái t là do Hoàng hậu sinh ra, Thục quý phi lại là mẹ đẻ của Hằng vương.


Thái t cùng Hằng vương luôn luôn không hp nhau, Thục quý phi làm sao có thể giương mắt nhìn Văn gia tr thành tr lc của Thái t?


Văn gia là thư hương thế gia, phụ thân của Văn Âm là Văn Trạch lại là đại học sĩ đương triều, biểu tỷ của nàng còn là Hằng vương phi na.


Gia thế như vậy, môn hộ bình thường không có can đảm trèo lên làm quan hệ thông gia. Mà đối phương môn đăng hộ đối vi Văn gia, nhà nào sẽ là đèn cạn dầu đây?


Đám người có ý chỉ cần ngẫm lại Văn Âm là cô nương suýt na tr thành trắc phi của Thái t, liền không thể không cố kỵ.


Vì thế hôn s của Văn Âm tr thành cao không thành mà thấp cũng không được, không hiểu sao trì hoãn đến nay.


"Lúc trước hành cung, Hằng vương phi mang ngươi đi cùng, lúc đó Thái t phi nhìn ngươi kiểu mũi không phải mũi mà mắt không phải mắt, trong lòng ta đã nghi nghi rồi."


Lý Phượng Minh vỗ mu bàn tay Văn Âm, đuôi lông mày khẽ nhướng lên.


"Tính ra, Thái t ln hơn ngươi gần sáu bảy tuổi, bỏ l cũng không đáng tiếc."


ương nhiên không đáng tiếc." Văn Âm hơi nâng cằm lên, nụ cười ngượng ngùng vui mng cất giấu vài phần thần bí.


Lý Phượng Minh bng tỉnh đại ngộ: "Trong lòng có người rồi?"


"Không nói cho ngươi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Âm đỏ lên, đẩy nàng bước chân lên bộ liễn vào cung.


***


Thc ra hôm nay nên là Hoàng hậu dạy các vị phụ t của hoàng t, nhưng nàng đã triệu các cô nương chưa lập gia đình vào cung, nên hiển nhiên nhóm người sau mi là trọng điểm hôm nay.


Làm lễ xong, Hoàng hậu qua loa nhấn mạnh vài câu tam tòng t đc linh tinh, sau đó dẫn mọi người đến ng hoa viên ngắm hồ sen.


Lúc này, hoa sen mi nhô ra búp nhọn, nhưng lá sen tỏa ra đón tri, ngược lại vẫn có cảnh có thể thưởng thc.


Chính gia hồ sen có khoảng đình rộng ln bốn phía thông suốt, hơn ba mươi người trong đó thưởng ngoạn cũng chỉ là hơi chen chúc một chút, không cảm thấy chật chội bao nhiêu.


"Hoài vương phi, nào, đến đây ngồi cùng bổn cung này." Hoàng hậu ý cười t ái, gọi Lý Phượng Minh đến bên cạnh mình.


Rất nhiều người đây đều có chút kinh ngạc ——


Thái t phi hôm nay có việc không thể đến yết kiến Hoàng hậu, nhưng hai vị trắc phi, chiêu huấn của Thái t đều đây, như thế nào lại đến phiên Hoài vương phi được Hoàng hậu nâng đ?


Người khác nghĩ mãi mà không ra, nhưng trong lòng Lý Phượng Minh lại biết rõ.


Lúc trước hành cung Tích Thúy Sơn, nàng vì giúp Tiêu Minh Triệt trút giận, liền trước mặt Tề Đế phân trần một phen, không để lại dấu vết giúp Hoàng hậu đoạt lại quyền dạy dỗ thc tế đối vi các phi t hoàng t, vô hình trung giúp Hoàng hậu một lần na củng cố địa vị trung cung.


Hoàng hậu quay đầu liền dùng chút thủ đoạn, để Tề Đế đồng ý đuổi Tiền Chiêu Nghi đến lăng Thái hậu hối lỗi.


Hành động này là hành động biểu đạt ý t có qua có lại đối vi Hoài vương phủ, xem như tha nhận tình cảm của Lý Phượng Minh.


Nhưng tất cả mọi người đều là người có tâm tư, loại chuyện này hai bên đều ngầm hiểu lẫn nhau là đủ. Hoàng hậu chưa bao gi ngoài mặt nói chuyện này vi Lý Phượng Minh, nàng cũng nhu thuận không đề cập ti.


Chng mc này rất thích hp, rất được hảo cảm của Hoàng hậu, cho nên lúc trước mi có thể để cho nàng hỗ tr tìm Ngọc dung tán.


Thân là quốc mẫu, có th gì tốt mà Hoàng hậu không chiếm được? Đây đơn giản chỉ là mượn c phóng thích mang ý thân thiện mà thôi.


Gi phút này Hoàng hậu trước mặt mọi người đề c, Lý Phượng Minh tất nhiên là vui vẻ nhân lấy, theo li tiến lên ngồi xuống.


"Nhi thần thấy, hôm nay khuôn mặt của mẫu hậu tỏa sáng rạng r, càng ngày càng khác trước kia rồi." Lý Phượng Minh cười tủm tỉm chỉnh lại váy áo.


"Chỉ có ngươi là miệng lưỡi dẻo ngọt." Hoàng hậu ghé mắt cười liếc nàng một cái, giơ tay ra hiệu cho n quan phía sau lưng.


"Tại sao lại là miệng lưỡi dẻo ngọt rồi? Tất cả đều là nhng li thật lòng t trong thâm tâm nhi thần." Lý Phượng Minh mắt môi đều cong.


Trong lúc nói chuyện, n quan đã để cho các cung n trên hành lang cu khúc ngoài đình nối đuôi nhau đi vào trong.


Các cung n mỗi người tay bưng một cái khay, trên bàn bày rất nhiều trục vẽ.


Hoàng hậu nhìn quanh mọi người, không nhanh không chậm mà cười nói: "Mấy ngày trước, Hằng vương nói vi bệ hạ, chủ trương tăng thuế nặng đối vi n t ln tuổi trong nước, cốt là để cổ vũ n t sm thành hôn, 'tăng gia sản xuất, báo đáp đất nước'."


Khung cảnh lập tc quỷ dị trầm mặc, rất nhiều tiểu cô nương ngồi sau lưng mẫu thân lại càng không biết làm sao.


Lý Phượng Minh mặt không đổi sắc liếc về phía Văn Âm, thấy nàng rõ ràng có vài phần tc giận, giống như muốn nói điều gì đó, nàng liền lập tc lắc đầu vi Văn Âm.


"Bổn cung chung quy cũng chỉ là một người phụ nhân chỉ biết vun vén cho gia đình, dốt đặc cán mai đối vi chuyện quốc chính triều vụ, nên khó mà nói đề pháp này của Hằng vương đề pháp là đúng hay không đúng. Điều ta có thể làm cùng lắm cũng chỉ là giúp các tiểu cô nương các ngươi phòng nga chu đáo, sm chọn được mối nhân duyên tốt. Nếu không, qua một thi gian trên dưới cả nước loạn thành một đoàn, lúc đó gấp lên nói không chng lại chọn nhầm người."


Li này của Hoàng hậu cũng không phải là nói chuyện giật gân.


Nam Cảnh, Tây Cảnh Tề quốc đều không yên ổn, hơn bốn mươi năm chiến tranh liên miên. Điều này dẫn đến thanh niên nam đinh trai tráng bị tiêu hao số lượng ln liên tục.


Nếu triều đình thật s theo Hằng vương ban ra pháp lệnh mi, thì đại đa số nhng người trên dưới cả nước có n nhi trong độ tuổi chưa lập gia đình, nhất định sẽ vì tránh đánh thuế nặng mà nóng nảy vội vã lấy chồng.


Trong ký c của Lý Phượng Minh, trong lịch s Ngụy Quốc hơn trăm năm trước cũng tng có một chuyện hoang đường tương t.


Các gia chủ váng đầu kiêu căng không chọn, đến lúc lại đem n nhi kiều quý nuôi ln gả lung tung cho ăn mày, kỳ văn kinh thế kỷ văn này trong s sách có ghi chép lại.


Trong đầu nàng nhanh chóng xoay chuyển, trên mặt lại không biểu lộ gì, chỉ hưng trí bng bng cùng Hoàng hậu xem lên nhng bc chân dung nam t kia.


***


Hoàng hậu cũng không làm qua loa, nhng nam t được chọn phần ln đều có khuôn mẫu, mỗi người đều có phong thái, đều xng đáng vi bốn ch "thanh niên tài tuấn".


Cả ngày trôi qua, Lý Phượng Minh nhìn gần năm mươi bc chân dung nam t tuấn tú, quả thc m rộng tầm mắt.


Lúc hoàng hôn, nàng tr lại Hoài vương phủ, cơm cũng không muốn ăn, lôi kéo Tân Hồi trốn vào thư phòng tiểu viện, nhảy nhót miêu tả lại kiến thc hôm nay.


"... Có một người tên là Triệu Khánh, trông cc kỳ đẹp! Ta va nhìn thấy bc họa kia, trong đầu lập tc nhảy ra bốn ch 'Thục nhân quân t'!"


"Còn có một người sinh cùng tháng cùng năm vi ta, họ Ngô, ta quên tên rồi. Nghe nói là tài t học nổi danh uyên bác quận Bảo Sơn, thật s là thoải mái phóng khoáng, ý thái lưu phong, chậc chậc..."


Mỗi lần nàng nói ti một người, hai mắt Tân Hồi liền tỏa sáng, lại còn phát ra tiếng "Oa Oa" thán phục, thỉnh thoảng lại truy vấn vài câu chi tiết.


"Điện hạ nói, Hoàng hậu còn có thể Hạ vọng thủ sĩ, mượn cơ hội 'tập nhìn', an bài cho nhóm quý n đi ti nơi tận mắt nhìn người thật?"


"Đúng vậy! Hôm nay ngươi chỉ có thể ch bên ngoài cung, thật đáng tiếc. Ch lúc nào đến 'tập nhìn', ta sẽ mang ngươi đi ngắm cái đẹp, bù đắp cho tiếc nuối của ngươi!" Lý Phượng Minh hn h ra mặt.


Tân Hồi ôm bụng cười: "Điện hạ ngài cũng đng có lấy ta ra làm ngụy trang. Nhìn cái điệu bộ này của ngài mà xem, y như sói đói nhìn thấy thịt tươi."


Lý Phượng Minh căn bản không ngại nàng trêu chọc mình như vậy, ngược lại càng nói càng thêm cao hng, kích động đến mc mặt mày n hoa.


"Muốn nói vị tươi non ngon miệng nhất toàn trường hôm nay, thuộc về một người tên là Sầm Gia Thụ! Thoạt nhìn hắn có chút ngoan ngoãn giống Chiến Khai Dương. Mắt lại giống Ngọc Phương, là loại mắt sáng như sao ấy! Má trái còn có lúm đồng tiền. Ầy, ngay vị trí này, giống như A Ninh, đng được cả mật."


Nàng dùng ngón trỏ chỉ vào má trái nóng bỏng của mình, cười đến mc chỉ thấy răng không thấy mắt.


"Bc chân dung kia của hắn là đang mỉm cười, giống như trong gió xuân xoa nhẹ một nắm đường! Ngọt ngào đến nỗi xâm nhập cả vào trái tim ta, thc s... Hả? Khụ khụ khụ."


Ca sổ thư phòng bị người ta kéo ra t bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Minh Triệt đột nhiên xuất hiện, Lý Phượng Minh bị cả kinh vội vàng im lặng.


Tân Hồi quay đầu lại, cũng rất hoảng hốt.


Nàng nghe Lý Phượng Minh nói đến mê mẩn, lại không phát hiện có người đng cách ô ca sổ nghe lén.


Lý Phượng Minh liên tục ho khan vài tiếng, lúc này mi căng da đầu đng lên, nặn ra một nụ cười không được t nhiên vi Tiêu Minh Triệt dưới ca sổ: "Ngài đến t lúc nào vậy?"


"T lúc nàng khen Triệu Khánh là 'thục nhân quân t'." Tiêu Minh Triệt mặt không chút thay đổi nhìn thẳng nàng.


Vậy không nhầm thì coi như nghe xong toàn bộ quá trình.


Lý Phượng Minh cố nén xấu hổ, giả v trấn định: "Đã ti đây rồi, ngài trốn ngoài ca sổ làm gì? Va lúc ta có chuyện quan trọng nói chuyện vi ngài, vào đây nói đi."


"Chuyện quan trọng, là chỉ Chiến Khai Dương ngoan ngoãn, hay là Ngọc Phương có sao trong mắt, hay là A Ninh có má lúm đồng tiền có thể đng mật?"


Tiêu Minh Triệt khó được một hơi nói dài như vậy, đáng tiếc biểu tình quá mc lạnh lùng, nghe có vài phần người đến không có ý tốt.


"Hay vẫn là mấy người kia ln lên, ngọt ngào đến mc xâm nhập vào trái tim nàng giống như Sầm Gia Thụ?"


Lý Phượng Minh mặt đỏ đến sắp chảy máu: "Tân Hồi, ti đây đ ta một chút."


Tân Hồi ngượng ngùng lại mê man: "Hả? Ngài đang đng vng mà, ta đến đ ngài để làm gì?"


"Nếu ngươi không đ ta một chút, ta s ta xúc động một cái, sẽ đụng vào cột nhà mà chết ngay tại chỗ."


Lý Phượng Minh điện hạ ít nhiều vẫn cần chút mặt mũi.


Ln đến gần hai mươi tuổi, cũng trốn sau lưng người nói một hồi mê si như vậy, lại bị Tiêu Minh Triệt nghe rõ ràng...


Vẫn là vì một đám nam t xa lạ chỉ nhìn thấy chân dung, chưa nhìn thấy người thật.


Thật s là xấu hổ đến mc ngạt th mà.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin