Edit : Hà Thu 


Buổi chiều lúc tr lại Hoài vương phủ, mưa vẫn chưa dng lại.


Lý Phượng Minh một mình đng dưới hành lang, chắp tay sau lưng xuất thần nhìn cảnh mưa trong viện hồi lâu.


Thỉnh thoảng có gió thổi qua, đem mưa bụi tung bay khắp nơi.


Có một số giọt mưa nghiêng bay vào dưới mái hiên, nghịch ngm tạt lên người nàng một thân nước mỏng.


Lúc này thi tiết đã sắp chuyển sang mùa hạ, nên nàng cũng không cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại còn muốn cảm ơn mưa lạnh gió mát đã khiến đầu óc nàng tỉnh táo rõ ràng hơn. 


Ngược lại không có tc giận, cũng không cảm thấy Tiêu Minh Triệt có chỗ nào sai.


Nàng vi Tiêu Minh Triệt, vi Tề Quốc, đều chỉ là khách qua đường, rất nhiều chuyện vốn không liên quan đến nàng.


Ngọc Phương nói, Đại trưởng công chúa đối vi nàng có chỉ trích phê bình kín đáo, lo s nàng muốn biến Tiêu Minh Triệt thành con rối giật dây trong tay nàng.


Gi phút này bình tĩnh suy nghĩ lại, đng lập trường Đại trưởng công chúa mà nói, phỏng đoán cùng lo lắng này cũng không sai.


Nàng và Tiêu Minh Triệt chỉ là đồng minh mà thôi, Tiêu Minh Triệt vốn không có nghĩa vụ phải cho nàng biết tất cả mọi chuyện.


Cũng giống như chính nàng, cũng không đem tất cả bí mật nói thẳng ra cho hắn biết.


Mối quan hệ cộng sinh gia hai người bọn họ, giống như hai nước láng giềng thân thiện, khi có cùng chung li ích thì có thể giúp đ lẫn nhau, thậm chí tay trong tay cùng tiến cùng lùi.


Nhưng đó chỉ là tạm thi.


Cho dù hai nước có quan hệ chặt chẽ đến đâu, cho dù xác định được đối phương không có ác ý, cũng tuyệt đối sẽ không giống như một con rối, hoàn toàn tùy ý phó mặc cho đối phương bài trí.


Lúc trước là nàng vượt qua gii hạn quá nhiều, sau này cần phải chú ý thu liễm chng mc mi được.


***


Sáng hôm sau, lúc Lý Phượng Minh tỉnh lại có chút khó chịu.


Nàng cũng nói không rõ được là có chỗ nào không thích hp, chỉ mơ hồ cảm giác đầu nặng chân nhẹ, tinh thần cũng không tốt lắm, vì thế liền không đi diễn võ trường.


Cả ngày, nàng nhốt mình trong thư phòng đếm thỏi vàng, đếm ngân phiếu, nhưng s tăng trưởng đáng kể của tiền tiết kiệm cũng không mang lại cho nàng niềm vui như bình thường.


Đến chạng vạng tối, nàng càng lúc càng đau đầu, người cũng có chút mê man.


Thuần Vu Đại thấy sắc mặt nàng không thích hp, vội vàng mi phủ y đến, lúc này mi biết nàng bị bệnh.


Hôm nay, Tiêu Minh Triệt tr về rất muộn.


Mi vào ca phủ, quản s Khương thúc liền vội vàng bẩm báo tin tc "Vương phi nhiễm phong hàn, đóng ca nằm trên giường".


"Đã triệu phủ y qua thăm khám chưa? Tiêu Minh Triệt va đi va hỏi, trên mặt không có biểu tình, nhưng bước chân lại có chút vội vàng.


Khương thúc nói: "Triệu rồi ạ. Phủ y nói chỉ là phong hàn bình thường, lại thêm suy nghĩ quá nhiều, trong lòng dường như có hỏa khí tích tụ, đã kê một toa thuốc. Vương phi uống thuốc xong liền ngủ thiếp đi, Thuần Vu cô nương bảo đóng ca viện, nói là mệnh lệnh của Vương phi, s đem bệnh khí lây qua cho người khác."


Chỉ là phong hàn tầm thường, nếu không phải hai người thân cận đến trình độ cc kỳ mật thiết, làm sao có thể dễ dàng bị lây được?


Mà trong phủ này, ai có thể cùng Lý Phượng Minh thân cận đến trình độ cc kỳ mật thiết?


Nói trắng ra, hàm ý mệnh lệnh này của nàng, chính là muốn ngăn cản Tiêu Minh Triệt.


Đáng tiếc nàng đã quên, Tiêu Minh Triệt là một tên gia hỏa thường xuyên nghe không hiểu ẩn ý ngoài li.


Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi khách khách khí khí khuyên Tiêu Minh Triệt tr về Bắc viện, cho dù như thế nào hắn cũng nhất quyết phải nhìn thấy Lý Phượng Minh mi an tâm.


Không ngăn cản được hắn, Thuần Vu Đại đành phải vào phòng ngủ xin chỉ thị.


Lý Phượng Minh uống thuốc xong có chút choáng váng, trong đầu như có quả pháo nổ chậm, đau đến mc sắp nổ tung.


Thật s cũng không có sc lc để nhiều li, liền nói: "Tùy hắn đi."


Được nàng đồng ý, Tiêu Minh Triệt trước tiên vào phòng ngủ kiểm tra nhiệt độ trán của nàng, xác nhận không có gì khác thường, lúc này mi thoáng an tâm.


Sau khi ra mặt đơn giản xong, liền ngủ lại trong tiểu viện.


Thổi tắt đèn trèo lên giường, Tiêu Minh Triệt thật cẩn thận tng li tng tí đem Lý Phượng Minh ôm vào trong ngc.


Nàng lại chỉ có thể giống như mèo con chít chít oa oa bất mãn mấy tiếng, ngay cả sc lc để giãy giụa cũng không có.


Nàng giống như mi vt t trong nước lên, áo ngủ trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, ta như đang bốc lên khí lạnh.


Tiêu Minh Triệt mười phần khó hiểu: "Hôm nay nàng làm gì vậy? Sao đột nhiên lại khiến chính mình ốm đau bệnh tật?"


"Đếm thỏi vàng." Giọng nói Lý Phượng Minh khàn khàn, tng ch mơ hồ không rõ.


Li nói này, giống như đếm thỏi vàng đến mc khiến mình mệt mỏi thành bệnh vậy.


Trong bóng tối, Tiêu Minh Triệt tc giận rũ mắt khẽ trng nàng.


Nhưng cả người nàng mềm nhũn, hoàn toàn không còn dáng vẻ tươi tắn như ngày thường. Điều này lại làm cho Tiêu Minh Triệt cảm giác trong lồng ngc giống như bị một bàn tay to vô hình nào đó nhéo cho đau đn.


Sau khi trầm mặc một lát, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng hai lần.


Nhẹ nhàng, không hề mang theo dục vọng không an phận, giống như bươm bướm thương xót, nhẹ nhàng điểm qua nhụy hoa.


Lý Phượng Minh khàn giọng lầm bầm: "Này, ta bị bệnh." Không có hng thú cùng ngài làm chuyện ân ái ríu rít đâu.


Tiêu Minh Triệt vỗ vỗ lưng nàng: "Không muốn làm gì cả. Ngủ đi."


Động tác của hắn có chút vụng về, nhưng lc đạo thả ra lại mười phần nhẹ nhàng, là tư thái bảo hộ và trấn an.


Điều này làm cho Lý Phượng Minh ảo giác mình giống như tr lại thi thơ ấu.


Khi còn bé, nếu nàng bị ốm nhẹ hoặc có chút đau nhc, liền sẽ kinh động ti tất cả mọi người.


Cho dù cha mẹ nàng có bận rộn lại mệt mỏi đến đâu, cũng sẽ tận lc an bài công việc, kiên trì cả đêm bên cạnh chăm sóc nàng.


Khi đó bọn họ cũng ôm lấy nàng như vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Mặc dù biết rõ như vậy cũng không thể giảm bt khó chịu của nàng, nhưng họ vẫn làm như vậy.


Bọn họ muốn để cho nàng biết, vào lúc nàng suy yếu, có thể an tâm da vào, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần s.


Nàng là đa con đầu lòng của bọn họ, bọn họ cũng không ngần ngại dồn tất cả tình yêu và hy vọng lên người nàng.


Cho dù khi đó đã có nhị đệ của nàng, nhưng nàng vẫn là báu vật được cha mẹ cùng nhau che ch trong lòng bàn tay.


Khi đó nàng, cùng vi cha mẹ nàng, có lẽ đều không ng ti, mười mấy năm sau, người một nhà tng thân mật da vào như vậy, cuối cùng lại biến thành như bây gi.


Hơn một năm bị biến tướng giam cầm Đông cung, nàng tng nghĩ ti rất nhiều chuyện.


Bất lc, khó hiểu, không cam lòng, tc giận, ủy khuất, tất cả đều có.


Sau đó nàng nghĩ thông suốt, cũng liền bình thường tr lại. Nên sau này khi hòa thân đến nước Tề mi có Lý Phượng Minh ci m phóng khoáng như bây gi.


Vốn dĩ phần ln nhng đa trẻ sinh ra trong hoàng tộc đều không thoát khỏi số mệnh này. 


Bất kể là loại tình cảm nào trên đi, máu mủ tình thâm cũng tốt, hay tích lũy tng ngày cũng được, cuối cùng đều sẽ như cát mịn xuyên qua kẽ ngón tay, không gi lại được gì cả.


Thế s vô thường, lòng người dễ thay đổi. Thi gian có thể mang đi quá nhiều, có thể thay đổi quá nhiều.


Nh lại quá kh, hốc mắt Lý Phượng Minh hơi nóng, mũi cũng chua xót, trong lòng dâng lên một cỗ ủy khuất nói không nên li, nhưng cũng có chút thoải mái kỳ dị.


Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu một ngày nào đó ta không còn na, ngài cưới vương phi mi, cũng nh phải chăm sóc chiếu cố người ta như vậy."


"Nói hươu nói vượn, nàng chỉ là bị phong hàn mà thôi." Cánh tay Tiêu Minh Triệt vòng quanh thắt lưng nàng xiết chặt hơn chút, đem nàng ôm chặt trong ngc.


Lý Phượng Minh nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn: "Tránh xa ta một chút, cẩn thận bị lây bệnh."


ng nói na. Ngủ đi." Hắn nói, chẳng nhng không có theo li lui ra, ngược lại còn lại gần đem mũi chống lên mũi nàng, hô hấp giao nhau.


Hắn nh rõ tng nghe ai đó nói rằng, nếu đem bệnh khí lây qua cho người khác, thì người bị bệnh kia rất nhanh sẽ khỏi.


***


Nhưng phương pháp kia của Tiêu Minh Triệt cũng không có hiệu quả.


Liên tiếp nhiều ngày hắn đều lại tiểu viện, thế nhưng thân thể giống như được đúc thành thép, không hề có một chút dấu hiệu giống như nhiễm bệnh. 


Nói đến cũng lạ, mặc dù xương cốt của Lý Phượng Minh không chịu đau được, nhưng cũng không quá yếu t, ngày thường đau đầu nhc óc đều rất ít gặp.


Lúc này bệnh phong hàn quả thc kéo đến như núi đổ, kéo dài t cuối tuần đến đầu tháng sau, thật s là ngoài d liệu.


Cuối tháng vốn phải đi hành cung thăm Thái hoàng thái hậu, nhưng bi vì nàng bệnh, nên chính Tiêu Minh Triệt t mình đi.


Đầu tháng yến tiệc sinh nhật Phúc quận vương phi, nàng vẫn ho đến li hại, tinh thần cũng mệt mỏi, nên vẫn như cũ là Tiêu Minh Triệt một mình đi d tiệc.


Nàng đóng ca dưỡng bệnh không biết chuyện bên ngoài, vẫn là Thuần Vu Đại đi Trạc Hương Hành bàn giao mọi chuyện, mi t trong miệng Ngọc Phương nghe nói "Nhóm phu nhân quý n đều đang nghị luận, nói Hoài vương phi tám phần là bị Hoài vương chán ghét vt bỏ, nên ngay cả chuyện cần ra mặt cũng không muốn mang theo nàng".


Điều này làm cho Lý Phượng Minh có chút xấu hổ.


Vòng th nhất của Hạ vọng thủ sĩ được gọi là "tập nhìn", hai ngày sau sẽ chính thc bắt đầu.


Trước mắt nàng đã tốt hơn rất nhiều, theo lý thuyết nên lấy thân phận Hoài vương phi đi cùng Tiêu Minh Triệt lộ diện.


Nhưng tin đồn bên ngoài truyền ra đã được một đoạn thi gian, mà không thấy Hoài vương phủ có dấu hiệu ngăn cản hay bác bỏ tin đồn. Tiêu Minh Triệt trước mặt nàng cũng không đề cập ti, nàng s sau lưng có kế hoạch mượn sc đánh sc gì đó, nên nhất thi không biết mình có nên đi hay không.


Mà thật s là nàng nghĩ quá nhiều.


Tiêu Minh Triệt gần đây bận tối mày tối mặt, căn bản không nghe được nhng li đồn nhảm này.


Cho nên, đêm hôm ấy khi Lý Phượng Minh lười biếng da vào đầu giường, hỏi xem mình có nên đi cùng hắn xuất hiện trong lúc diễn ra thi tập nhìn hay không, Tiêu Minh Triệt liền sng sốt một lát.


Hắn đng trước giường suy nghĩ một chút, nghi hoặc quan sát Lý Phượng Minh: "Nàng không muốn đi? "


"Không phải là ta muốn đi hay không, mà là ngài có cần ta đi cùng hay không." Lý Phượng Minh lấy khăn lụa che môi, ho khan như tê tâm liệt phế.


Li này của nàng khiến Tiêu Minh Triệt nghe xong liền cau mày, nhưng thấy nàng ho d dội như vậy, đành im lặng trầm mặc, đi rót một chén canh đường tuyết lê ấm áp đến.


Bây gi mi là mùa hè, còn chưa đến mùa tuyết lê chín, đây đều là lê ngâm t năm ngoái.


Mặc dù không phải là trái cây tươi, nhưng có một hương vị đặc biệt, giảm ho tiêu đm cũng rất tốt.


Sau khi cầm tay Tiêu Minh Triệt ng c uống liền mấy ngụm xong, Lý Phượng Minh ngẩng đầu hỏi lại: "Ngài còn chưa nói, rốt cuộc ta có cần đi hay không?"


Mấy ngày nay nàng ho đến rát cả cổ họng, mi va rồi lại ho một trận, gi phút này được canh đường thấm qua, thanh âm nói chuyện cũng khàn khàn.


Tiêu Minh Triệt nghe thấy giọng nói hụt hơi của nàng, có chút đau lòng, nhưng lại càng cảm thấy nàng kỳ lạ.


N nhân này t trước đến nay luôn là người có rất nhiều chủ ý.


Nếu đổi lại là trước đó, nếu nàng bi vì thân thể không khỏe mà không muốn tham d nhng s kiện thế này, nàng cũng chẳng bao gi quan tâm hắn "có cần vương phi đi cùng hay không". Tròng mắt chỉ cần đảo một cái là có thể lập tc nghĩ ra mười tám cái c, bảo đảm hp tình hp lý, khiến hắn chỉ có thể thuận theo nàng mà làm.


Nhưng tối nay nàng liên tiếp hỏi lại hai lần, t đầu đến cuối vẫn đang ch quyết định của hắn.


Dù là một chi tiết nhỏ, nhưng s việc xảy ra bất thường tất có quỷ.


Tiêu Minh Triệt vẫn bưng chén canh đường kia đng bên giường, t trên cao nhìn xuống liếc nàng: "Vì sao nhất định phải để ta quyết định?"


"Đây là chuyện của Hoài vương phủ ngài, đương nhiên nên do ngài quyết định rồi." Lý Phượng Minh kỳ quái liếc hắn một cái, da vào đầu giường ho nhẹ một tiếng.


Nàng đã hiểu rõ, Tiêu Minh Triệt vốn không phải là đa trẻ con cần nàng dắt đi, mà nàng cũng không phải là người thông minh hoàn hảo.


Không thể phạm sai lầm đi quá gii hạn na.


Đồng minh phải có ý thc t giác của đồng minh, nên phối hp thì phối hp, không cần nhúng tay vào quá sâu.


Mi tâm Tiêu Minh Triệt nhíu chặt hơn: "Cái gì mà của nàng vi của ta?"


"Ngài cần gì phải dông dài." Lý Phượng Minh m mắt ra nhìn, ghét bỏ mà liếc xéo hắn: "Ngài c nói thẳng ra có cần đi hay không là được rồi, vậy cho thoải mái."


Tiêu Minh Triệt không hiểu được rốt cuộc nàng cổ quái chỗ nào, nhưng trong lòng luôn bị một cảm giác không thoải mái ngăn chặn đến hoảng hốt.


Vì thế hắn cố ý dùng li nói có tâm nhãn đùa gin nàng: "Nếu nàng đã không muốn đi, vậy cũng tốt, ta đ phải phí miệng lưỡi khuyên nàng."


"Đã biết." Lý Phượng Minh nhắm mắt gật gật đầu.


"Biết cái gì?" Tiêu Minh Triệt trng mắt nhìn nàng: "Sao nàng không hỏi một chút xem, vì sao ta không muốn khuyên nàng đi?"


"Vì sao?"


Trong lòng Tiêu Minh Triệt càng khó chịu hơn.


Hắn làm sao có thể nhìn không ra, Lý Phượng Minh đang qua loa chiếu lệ làm theo li hắn nói, giống như hắn nói thế nào thì là như thế, một chút tò mò cũng không có.


Này thc s rất không giống nàng.


Hắn nghiêm mặt nói: "Hạ vọng thủ sĩ, vòng đầu tiên 'Tập nhìn', thật ra chính là lấy tướng mạo quyết định chiến thắng."


Chế độ tuyển chọn quan viên các quốc gia tuy khác nhau, nhưng ngoài tài năng và tư cách đạo đc, trong tối vẫn phải xem xét bề ngoài.


Dù sao, nếu vào triều làm quan, bất kể chc quan ln hay nhỏ, ít nhiều đều đại biểu cho uy nghiêm thể diện của triều đình. Nếu dáng dấp hình thù kỳ quái, vậy thật s không thích hp.


Nhưng các quốc gia khác đối vi loại chuyện "trông mặt mà bắt hình dong" này, đều là đặt dưới mặt bàn không nói rõ.


Chỉ có Tề Quốc là quá mc thẳng thắn trong việc này, trc tiếp thiết lập liên kết "tập nhìn", cho phép dân chúng tham d, lấy chuyện đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài làm thành một s kiện công khai.


Lý Phượng Minh đột nhiên m to hai mắt, tò mò nhìn chằm chằm hắn.


"Diện mạo của con người đẹp hay xấu là tùy thuộc vào s thích của mỗi người. Nếu như có mấy sĩ t trong các phương diện khác không có nhiều khác biệt, chỉ có ngoại hình là khó phân cao thấp, ý kiến của các nhân vật ln trên đài tuyển sĩ cũng xuất hiện bất đồng, vậy cuối cùng da theo tiêu chuẩn gì để quyết định ai trông đẹp hơn?"


"Nhng dân chúng có mặt tại đó sẽ ném hoa và ném trái cây. Ai có được nhiều hoa và trái cây hơn, sẽ không bị loại."


"Cái này chẳng khác nào, triều đình bỏ công sc tiền của tổ chc một s kiện ln, để cho mọi người công khai đến ngắm mỹ nam sao?!" Lý Phượng Minh kích động đến mc khàn giọng.


Cái này không khỏi quá thú vị rồi! Nàng thật không nghĩ ti người Tề Quốc lại dám chơi như vậy.


Thấy nàng hng thú tăng vọt, buồn bc trong lòng Tiêu Minh Triệt giải tỏa một chút, cố ý t quyết định: "Nếu nàng đã không muốn đi, vậy cũng tốt."


"Ta muốn! Ta rất muốn! "Lý Phượng Minh điên cuồng gật đầu, va ho va nói: "Để ta đi đi!"


"Mi va rồi không phải nàng nói để cho ta quyết định sao? Vậy ta quyết định, nàng vẫn là đng đi mi tốt." 


Nói xong, Tiêu Minh Triệt đi đến một bên, thổi tắt đèn đuốc.


Trong phòng ngủ nhất thi lâm vào bóng tối.


Sau khi vén chăn lên giường, hắn liền nghe Lý Phượng Minh vội vàng cam đoan: "Ta tuyệt đối không làm hỏng chuyện của ngài đâu. Nếu ngài có kế hoạch gì không tiện đưa ta xuất hiện, ta có thể trang điểm kiểu khác, lặng lẽ đi vi thân phận khác!"


"Không có kế hoạch, càng không bất tiện." Tiêu Minh Triệt tc giận cười lạnh: "Ta chỉ là s nếu như nàng đi, không biết muốn mua bao nhiêu hoa quả cho người khác."


Lý Phượng Minh run rẩy một lát, khàn khàn cười ra tiếng.


Nàng ùng ục lăn vào trong ngc Tiêu Minh Triệt, ôm lấy eo hắn: "Ôi, đường đường là Hoài Vương điện hạ của Đại Tề, sao cũng biết ăn giấm chua rồi?"


Cách nói này đối vi Tiêu Minh Triệt mà nói thật s là không đng đắn. Hắn làm bộ muốn bẻ khóa cánh tay trắng như ngó sen đang vòng quanh hông, nhưng cũng không có thật s s dụng lc.


"Ta không phân biệt được ngũ vị, nên cái không biết nhất chính là giấm chua."


"Đó chính là học để tranh giành s sủng ái."


Lý Phượng Minh đặt cằm vào ngc hắn, tiếng cười rầu rĩ chấn động khiến trái tim hắn nổi trống liên hồi. 


ng như vậy mà, dễ nói dễ thương lượng nha. Ta cam đoan chỉ đi xem, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ li nói hay hành động nào không thích hp."


Trong trường hp này, mặt mũi Hoài vương điện có bao nhiêu quan trọng, nàng còn có chng mc.


Tiêu Minh Triệt h một cái thật mạnh, tc giận xoay người đổi chỗ vi nàng, trong miệng oán hận trầm giọng: "Nếu ta cho nàng đi, nàng có dám cam đoan, tuyệt đối sẽ không bao gi mua hết hoa quả vì Sầm Gia Thụ không?"


Na tháng trước, ánh mắt sáng ngi lấp lánh của nàng khi nhìn thấy cây kẹo bột đường có hình dáng Sầm Gia Thụ, Tiêu Minh Triệt đến bây gi vẫn còn nh như in.


"Cam đoan, ta cam đoan." Lý Phượng Minh gật đầu như giã tỏi: "Ta sẽ để Thuần Vu cùng Tân Hồi mạnh mẽ ngăn ta lại, cho dù ta nhất thi xúc động mua toàn bộ hoa quả của kinh thành Ung, vậy cũng không cho ai!"


Tiêu Minh Triệt tc giận cắn răng: "Nàng thật đúng là muốn mua?!"


"Ta nói là 'cho dù nhất thi xúc động mua', ch chưa chắc muốn mua thật. Tiểu ca ca à, ngài đng có keo kiệt thế ch, để cho ta đi nha?"


Giọng nói khàn khàn mềm mại, đột nhiên lại nũng nịu ngoan ngoãn như vậy, đối vi Tiêu Minh Triệt đã ăn chay hơn mười ngày mà nói, thật đúng là muốn mạng.


Nhận thấy bầu không khí đột nhiên thay đổi, Lý Phượng Minh vội vàng đè lại bàn tay không an phận của hắn.


ng làm bậy." Lý Phượng Minh va cười va quay đầu ho khan: "Ta còn đang bệnh, thật s không có tinh lc."


"Không có tinh lc, nàng còn trêu chọc ta làm gì?" Lần huyên náo này khiến cho tinh lc của hắn mười phần thịnh vượng.


Tiêu Minh Triệt rầu rĩ đ nàng ngồi dậy, tiếp theo mò mẫm xuống giường, trước tiên đi rót canh đường tuyết lê cho nàng, sau đó đi đến bên ca sổ...


Đẩy ca sổ, hóng gió, cố gắng bình tĩnh.


Lý Phượng Minh cầm canh đường nhấp một ngụm nhỏ, quay đầu nhìn đường cong bóng lưng duyên dáng của hắn, trong lòng đột nhiên va ấm va mềm.


Nàng cảm thấy mình hình như thật s là bị sắc làm m mắt rồi, bi vì nàng vậy mà nhỏ giọng thốt ra: "Nếu ta mua hoa quả, cũng không cho người khác, chỉ cho ngài thôi."


Trước ca sổ, Tiêu Minh Triệt nghe thế liền quay đầu, ánh mắt sáng rc nhìn lại: "Đây chính là nàng nói."


Ngoài ca sổ không có trăng, trong phòng không có đèn, nhưng gi khắc này, đôi mắt hoa đào của hắn sáng lấp lánh, ta như nhng ngôi sao trên tri đều rơi vào trong đó.


Lý Phượng Minh vô cùng nghi ng, th mà bản thân làm hỏng trong trận phong hàn này không phải là cổ họng, mà là đôi mắt.


Nàng vậy mà nhìn thấy, nhng ngôi sao trong mắt Tiêu Minh Triệt kia, đều đang cười.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin