Edit : Hà Thu


Lúc khoảng sáu bảy tuổi, bản tính tri sinh của Lý Phượng Minh còn chưa mất đi. Nàng sẽ giống như nhng đa trẻ cùng tuổi bình thường, gặp chuyện liền gi rất nhiều tính tình ngây thơ trẻ con ra.


Mỗi lần bị Tân Hồi tuổi tác tương đương đánh cho rơi lệ, nàng cảm thấy mất mặt, sẽ dậm chân giận d nói: "Ngươi là cái đồ không biết tốt xấu! Đem cái va rồi ta cho ngươi trả lại đây."


Sau đó, tam sư tr quân* phát hiện ra tật xấu nhỏ này của nàng. Bọn họ nhất trí cho rằng, li nói và hành động như vậy thật s không phóng khoáng, không thể đem lên mặt bàn, không phải là dáng vẻ mà thái t một bước nên có. Sau đó triển khai dạy dỗ nghiêm khắc cùng ước thúc, mạnh mẽ sa cha. 


*(Sư phó): Đây là t gọi chung các chc quan như Thái phó, Thiếu phó,... tc nhng người phụ trách việc dạy học cho Thái t.


Sau khi trên giường đá chân la hét câu "Đem cái hôn va nãy ta trao cho ngài trả lại đây", Tiêu Minh Triệt còn chưa có phản ng gì, Lý Phượng Minh đã ngây ngẩn cả người trước.


Lần cuối cùng nàng trút giận một cách trẻ con ngốc nghếch như vậy là khi nào? Nàng không nh nổi na?


Nàng càng không nghĩ ra, vì sao chính mình lại đột nhiên trước mặt Tiêu Minh Triệt chng nào tật nấy, làm ra hành động trẻ con ấu trĩ không thèm suy nghĩ như vậy.


"Ách, ta nói v vẩn thôi." Nàng lúng túng hắng giọng một cái: "Không cần coi..."


Hai ch "là thật" còn chưa được thốt ra, đã bị s trầm mặc mà điên cuồng nuốt chng.


Tiêu Minh Triệt người này, ra tay luôn luôn hào phóng.


Chẳng nhng trả lại cái hôn da theo yêu cầu của Lý Phượng Minh, mà còn phải khắc sâu, bền bỉ kéo dài.


Còn nàng lại phải meo meo ríu rít, nước mắt đầy mặt.


***


Sáng sm hôm sau, Lý Phượng Minh lại dậy muộn.


Lúc tỉnh lại bên gối đã không còn người, nàng liền kéo chuông treo dây gọi Tân Hồi đến hỗ tr thay quần áo.


Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lý Phượng Minh một đường suy nghĩ lung tung, được Tân Hồi hộ tống chậm rãi đi ti diễn võ trường.


Tân Hồi va đi va nhỏ giọng nói: "Điện hạ ngài không biết đâu, buổi sáng ta va mi dậy liền bị Thuần Vu bắt đi nói chuyện, giáo huấn ta nước bọt đầy đầu. Gần đây ngài xem trộm "Kiếm chọn cầm tâm ký", đã bị nàng phát hiện rồi sao?"


Nàng là võ thị cận thân của Lý Phượng Minh, chỉ cần khi làm việc không phạm sai lầm, thì có s thích riêng như thế nào cũng được.


So vi kiểu phóng túng không cần câu nệ như nàng, Lý Phượng Minh thật s rất đáng thương. Nhng cuốn sách nàng có thể đọc đều phải trải qua rất nhiều lần sàng lọc, phần ln đều đng đắn đến không thể đng đắn hơn, khô khan đến mc không thể khô khan hơn được.


Năm đó có được bản "Anh hoa bảo giám" chuyên đánh giá các mỹ nam trong thiên hạ, Lý Phượng Minh giống như nhặt được báu vật, tràn đầy phấn khi chia sẻ cùng Tân Hồi.


Tân Hồi nhìn xong cũng không thấy ngạc nhiên, thậm chí còn tỏ vẻ bất kỳ quyển sách nào trên tay mình đều có mùi thơm hơn.


Sau đó, Lý Phượng Minh thường xuyên ti tìm Tân Hồi để mượn sách xem.


Tân Hồi ít nhiều vẫn có chút chng mc, trình độ như Diễm hương xuân truyền kỳ, nàng cũng chỉ dám miêu tả lại một chút tình tiết cho Lý Phượng Minh "m mang tầm mắt". Mấy ngày trước bị Lý Phượng Minh quấy rầy đòi hỏi, liền lấy một quyển "Kiếm chọn cầm tâm ký" khác ra để ng phó.


Nhưng cho dù là "Kiếm chọn cầm tâm ký" chỉ kể về chuyện xưa "N tướng quân cường thủ hào đoạt tiểu cầm sư", nhưng trong tiêu chuẩn của Thuần Vu Đại, đều là th cặn bã không thể xuất hiện trên bàn Lý Phượng Minh.


Thuần Vu Đại đương nhiên sẽ không đi giáo huấn Lý Phượng Minh, nên người phải chịu trận chắc chắn là người đầu têu – Tân Hồi.


"Bị phát hiện sao? Ta không quá để ý." Lý Phượng Minh hoảng hốt cười cười: "Có lẽ hai ngày nay lúc Thuần Vu giúp ta thu dọn thư phòng phát hiện?"


Gần đây nàng có nhiều việc, mi xem được hơn ba chương liền thuận tay giấu sâu trong tủ sách.


Nh ti cái miệng Thuần Vu Đại có thể nói đến chết người, Tân Hồi thật s là s. Nàng cười khổ một tiếng nói: "Vậy ngài xem xong chưa? Xem xong thì tranh thủ thi gian trả lại cho ta."


"Vội cái gì ch?!" Lý Phượng Minh đột nhiên hoàn hồn trng mắt nhìn nàng, hai gò má ng đỏ: "Trong vòng mười ngày. Không, trong vòng na tháng, đng để ta nghe thấy t đó na!"


"T nào?" Tân Hồi ngây ngốc.


Lý Phượng Minh h một tiếng liếc xéo nàng, không trả li.


***


Gần đây thi tiết càng ngày càng nóng bc, Lý Phượng Minh cảm thấy thư phòng nhàm chán khô khan. Vào ban ngày đều sai người đem bút mc giấy nghiên, sách chép giấy chuyển đến đình hóng mát trước tường hoa.


Bi vì trước đó đã đáp ng dạy Tiêu Minh Triệt kiểm kê hướng đi triều cục, nên sau khi ăn trưa xong, Lý Phượng Minh mang theo hắn vào đình nghỉ mát, lại sai người đi mi Chiến Khai Dương ti.


Chuyện tiếp theo Lý Phượng Minh muốn nói, nhất định phải đảm bảo không có người không phận s đến gần nghe lén.


Đêm qua mượn quy củ Tiêu Minh Triệt vô hình thiết lập xuống, hôm nay khắp nơi trong viện này đều hp tâm ý của nàng.


Châu nhi đem nước ô mai ướp lạnh đưa vào trong đình, bày chén trà xong, liền lui ra ngoài, dẫn theo các thị n còn lại trong viện đi đến ca tiểu viện.


Thuần Vu Đại lấy một chồng giấy chép tiến vào, Tân Hồi thì ôm trường đao đng con đường mòn trước đình nghỉ mát, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh xung quanh.


"Vì sao Chiến Khai Dương cũng phải ti?" Tiêu Minh Triệt khó hiểu.


Lý Phượng Minh tiếp nhận nước ô mai ướp lạnh do Thuần Vu Đại đưa ti, thuận tay đẩy đến trước mặt Tiêu Minh Triệt.


"Dạy cho hắn thông minh một chút, tương lai ngài cũng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều."


Đi đến lúc diễn ra Hạ vọng lấy sĩ, Tiêu Minh Triệt hẳn là có thể chọn được mấy tài năng mưu cục có năng lc.


Nhưng đối vi hắn mà nói, bất luận kẻ nào cũng sẽ không trung thành và đáng tin cậy hơn Chiến Khai Dương được.


Nên chỉ còn cách để Chiến Khai Dương mau chóng tr thành cánh tay phải hu lc đáng tin cậy của Tiêu Minh Triệt, như vậy thì về sau khi Lý Phượng Minh ri đi, mi có thể yên tâm không cần lo lắng.


Nàng thật s không đành lòng nhìn Tiêu Minh Triệt tiếp tục đ trái chống phải, một mình cố gắng chống đ.


"À." Tiêu Minh Triệt bưng chén ô mai chua đá bào lên, uống một ngụm.


Đầu lưỡi vẫn không nếm được hương vị như cũ, nhưng sau khi nuốt một ngụm nước ô mai cùng hai ch "tương lai" trong li nói của Lý Phượng Minh xuống, trong lòng hắn lại cảm thấy ngọt ngào lạ thường.


T trước ti nay, Lý Phượng Minh đều vì hắn mà tính kế sâu xa. Nếu như đây không phải là yêu thích mà đối đãi, thì cái gì mi đúng?


Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hắn ngẫm lại thân phận chân chính của Lý Phượng Minh, trong ngc lại tràn ngập mấy phần chua xót bất an.


Ý niệm xuất hiện trong đầu đêm qua lại hiện lên.


Loại cảm thụ ngũ vị tạp trần này, đối vi người đã mất đi vị giác rất nhiều năm như Tiêu Minh Triệt mà nói, rất là lạ lẫm.


***


Ch Chiến Khai Dương vào đình nghỉ mát ngồi xuống, Lý Phượng Minh liền đi thẳng vào chủ đề.


Nàng dùng thìa s nhỏ trắng muốt khuấy đều nước ô mai trong chén, động tác chậm rãi, vẻ mặt thong dong, nhưng li nói ra lại kinh người.


"Lần này, Thái t quý quốc cùng Hằng vương đều sẽ không thu tay lại, chắc chắn sẽ đấu đến khi trong đó có một bên triệt để ri khỏi triều đình."


Mặt Chiến Khai Dương lộ ra s hãi, hoảng s trn mắt.


Ngay cả ánh mắt Tiêu Minh Triệt nhìn nàng cũng có vài phần khó có thể tin được: "Vì sao?"


"Bi vì phụ hoàng ngài cần kết quả như vậy." Lý Phượng Minh nghiêng đầu về phía hắn: "Nếu không quyết định là chiến hay hòa, trên triều đình liên tục nội loạn hao tổn, quý quốc sẽ đi tong mất."


Nàng càng nói càng kích thích, Chiến Khai Dương sắp bị dọa chết rồi: "Vương phi sao lại nói ra li này?!"


Lý Phượng Minh mặc dù nhìn thấy vấn đề của Tề Quốc, nhưng cũng không có cảm xúc mãnh liệt. Dù sao Tề Quận uốc cũng không phải là trách nhiệm của nàng. Nếu không phải vì Tiêu Minh Triệt, nàng mi lười nói nhiều na ch.


"Nam Cảnh quý quốc cùng triều Tống giằng co mấy chục năm, hiện gi Tây cảnh lại có nguy cơ đại chiến, ngay cả bộ tộc du mục xưng thần nhiều năm cũng có tâm làm phản. Ba mặt lâm nguy, kho bạc sắp không chống đ nổi na, dân số thanh niên trai tráng có thể bổ sung binh lính trong nước cũng sắp không đủ."


Tiêu Minh Triệt nhíu mày: "Nàng biết được tin tc này t đâu?" 


"T ca cung do triều đình các ngài t mình tuyên bố sao chép." Lý Phượng Minh dùng ánh mắt ra hiệu cho Thuần Vu Đại.


Thuần Vu Đại ngầm hiểu, rút ra mấy phần chép giấy bày trên mặt bàn.


Nhng nội dung trên giấy chép này, Tiêu Minh Triệt và Chiến Khai Dương đều không xa lạ gì.


Gần đây Chiến Khai Dương trước tiên sẽ mang nhng t giấy này đến thỉnh Thuần Vu Đại chỉ điểm, sắp xếp rồi tổng kết lại, sau đó lại đưa đến bắc viện trình Tiêu Minh Triệt đọc.


Khi Thuần Vu Đại chỉ điểm cũng sẽ thuận tay sao chép một bản, để Lý Phượng Minh biết được động tĩnh quan trọng trong chính trị của Tề Quốc.


Nhng tin tc này được dán ca cung, ai cũng có thể đi xem, thậm chí có thể sao chép tr về suy ngẫm thâm ý trong đó.


Dân gian nói, người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề trông ca. Nhìn loại vật này, Lý Phượng Minh còn thành thạo hơn người trong nghề.


Gi phút này trên mặt bàn bày ra nhng t giấy chép này, nội dung cũng không khác nhng bản chép mà Tiêu Minh Triệt đã xem qua gần đây.


Nhưng nàng lại ghi thêm rất nhiều kí hiệu trên các t giấy.


        Binh bộ tấu xin tăng phát thuế ruộng, dùng để tăng tr cấp cho gia quyến của các tướng sĩ đã chết trận. Thánh dụ châu phê duyệt danh sách "ban thưởng tước" năm nay, số lượng so vi nhng năm trước có tăng lên rõ rệt.


Hai tin tc này được công bố vào hai ngày khác nhau, nhưng được đánh dấu trên cùng một dòng.


            Nghi ng các nước láng giềng phía tây có dấu hiệu tập kết đại quân; Hộ bộ có kế hoạch bắt đầu kiểm tra chi tiết về s tăng giảm dân số nhiều nơi vào tháng tám; Hồng Lư điển khách tấu lên, bộ tộc du mục xưng thần nhiều năm vi Tề Quốc trong ba năm tương lai tiến cống Ung Kinh.


Ba cái này thì bị khoanh tròn lại.


"Lúc hành cung, ngài tng nói vi ta, Hằng vương chính là bi vì bốn năm trước chủ trì cuộc kiểm tra đối chiếu dân số cả nước, mi thành công nắm gi Hộ bộ." Lý Phượng Minh nâng cằm nhìn Tiêu Minh Triệt.


"Kiểm tra tăng giảm dân số cả nước, việc này va tốn thi gian lại rườm rà, các nước đương thi đều theo thông lệ mười năm mi điều tra một lần. Nếu không phải phát hiện binh lính nhân khẩu sắp không đủ, thì cần gì phải trong vòng bốn năm đã điều tra một lần na?"


Thấy Tiêu Minh Triệt rũ mắt trầm tư, Chiến Khai Dương bên cạnh cẩn thận đặt câu hỏi: "Kiểm tra đối chiếu s thật nhân khẩu tăng giảm, chẳng lẽ không phải là bi vì chuyện khác sao?"


Lý Phượng Minh đang nhấm nháp nước ô mai, Thuần Vu Đại liền m miệng giải thích: "Liên quan đến việc kiểm tra đối chiếu s thật nhân khẩu toàn bộ biên cảnh, Hộ bộ cần chuẩn bị trước rất nhiều. Trước mắt là tháng tư sẽ phát hành thông lệnh, tháng tám liền phải bắt đầu điều tra. Nếu bi vì chuyện khác, thì không có khả năng thúc giục gấp gáp như vậy."


"Chỉ có binh lính d bị xuất hiện lỗ hổng ln, lại đúng lúc gặp nhiều nơi đều có nguy cơ giao chiến, mi có thể làm cho hoàng đế bệ hạ quý quốc gấp gáp thành như vậy." Lý Phượng Minh lấy khăn lụa lau môi.


"Quốc khố sắp chịu không nổi." Tiêu Minh Triệt ngước mắt nhìn sang: "Nàng làm sao có thể nhìn ra được?"


"Binh bộ dâng tấu xin tăng phát thuế ruộng, muốn tăng tr cấp tr cấp tương quan cho gia quyến của các tướng sĩ đã chết, mà phụ hoàng ngài không cho ý kiến gì cả. Nhưng khi Hằng vương công kích Liêm Trinh Nam Cảnh lúc quân lương sổ sách không rõ ràng, phụ hoàng ngài lại ra sc bảo vệ Liêm Trinh. Điều này chng tỏ ông ấy không có ý định phủ quyết đề xuất "ưu đãi cho gia quyến của các tướng sĩ đã chết trận" của quân đội. Vậy tại sao ông ấy còn chưa lập tc trả li binh bộ?"


Lý Phượng Minh dùng đầu ngón tay chỉ vào một tin tc khác.


"Năm nay số lượng 'ban tước' tăng lên rõ rệt hẳn so vi nhng năm trước, đây chính là đáp án. Cho dù là hoàng đế cao quý, không có tiền cũng không kiên cường được. Về sau ban tước có tiền, mi có thể cho Binh bộ một câu trả li chắc chắn."


Chế độ "ban thưởng tước" được tính là chế độ đặc sản Tề quốc, các nước đương thi khác đều không có, nó khác hẳn vi việc phong tước vì lập công.


Thông thường, là mấy nhà dân giàu có tìm quý tộc thế gia bảo đảm cho mình, sau đó giao nộp một số tiền ln cho triều đình, để đổi lấy một tước vị cấp thấp trống rỗng.


Nói khó nghe một chút, chính là Hoàng đế Tề Quốc công khai bán chc tước.


Triều đình không cần vì loại tước vị này mà trả cho li ích thc tế, chỉ để cho nhng gia đình bình dân giàu có trên danh nghĩa này nhảy vọt lên hàng quý tộc, được xưng là "lương tiến quý".


Nhưng sau khi được ban thưởng tước, li ích có được lại không nhỏ.


Ví dụ như khi đến Hạ vọng thủ sĩ, các sĩ t nghèo khó trước tiên phải tìm người có tước vị địa phương để tiến c, nếu không sẽ không có tư cách tham gia.


Người bảo đảm cho sĩ t đương nhiên sẽ không vô duyên vô nghĩa làm việc tốt, sau vài lần cũng sẽ thu hồi được vốn.


Nếu gia đình không may sa sút, thì phong tước này coi như bát cơm vàng tổ tiên để lại cho con cháu, dù như thế nào cũng vẫn còn miếng mà ăn. 


Đương nhiên, ban thưởng tước cũng không phải cha truyền con nối, nhiều nhất cũng giảm dần rồi ba đi là sẽ hết.


Buôn bán Tề Quốc phồn vinh, một phần ln nguyên nhân chính là bị việc này thúc đẩy.


Rất nhiều nhà bình dân mấy đi kinh doanh, đi ti đi lui trong gió tuyết, cũng vì tích góp tiền tài tranh thủ mua chc tước.


Thuần Vu Đại bổ sung nhấn mạnh: "Ban tước đối vi Hoàng đế quý quốc mà nói không khác gì uống rượu giải khát, nếu không phải quốc khố chống đ không nổi, thì không cần phải đột nhiên gia tăng nhân số ban thưởng tước trong năm nay."


Quốc chính triều vụ, trước tiên quan sát đại cục, sau đó mi tính tiểu tiết.


Chỉ cần xác định được cục diện hiện nay của Tề Quốc là gì, liền biết rõ ràng bước tiếp theo đại khái sẽ đi hướng nào.


***


Hằng vương bên kia t trước đến nay chủ hòa, mà phái Thái t bên này mi là chủ chiến.


Hòa, phải t tổn hại quốc uy, nhượng bộ đất nước; Chiến, thì phải đốt tiền, còn phải tiêu hao số lượng ln thanh niên trai tráng.


Tề Đế m một mắt nhắm một mắt, nhìn hai phe Thái t cùng Hằng vương đấu đá, cũng chính là bi vì lưỡng l gia hai con đường này.


Lần này Hằng Vương đề xuất đánh thuế nặng đối vi phụ n ln tuổi chưa lập gia đình, lý do là muốn thông qua một số lượng ln hôn nhân, trong thi gian ngắn thc hiện được s tăng trưởng dân số nhanh chóng.


Nhìn bề ngoài, hắn là đang thoả hiệp vi phe Thái t.


Nhưng vào ngày mười lăm, sau khi tiến cung yết kiến Hoàng hậu về, Lý Phượng Minh liền nói vi Tiêu Minh Triệt, hành động này của Hằng vương, chính là nhằm kích động cả nước phản đối Thái t.


"Chỉ cần Thái t không phải người ngốc, sẽ không dễ dàng nhảy vào cái hố này, còn có thể toàn lc phản kích." Lý Phượng Minh cười nói: "Ngày đó Hoàng hậu ra tay m đường thay Thái t, điều này đủ để chng minh Thái t không phải người ngốc."


Hoàng hậu tập trung tất cả mệnh phụ cùng tiểu cô nương chưa lập gia đình trung cung, nói muốn thay các nàng sm chọn con rể tốt, cuối cùng lại chỉ để cho mọi người nhìn thấy rất nhiều chân dung thanh niên tài tuấn, cũng không có hành động thc chất gì.


Đây hiển nhiên là cố ý thả ra tiếng gió vi các thế gia trọng thần, làm cho bọn họ bi vì li ích liên quan mà sinh ra khẩn trương khủng hoảng cùng phẫn nộ.


Đi đến khi Tề Đế chính thc hạ lệnh thảo luận, nghiên cu đề nghị của Hằng vương, thì nhất định sẽ có người phản đối.


Đương nhiên, Hằng vương có thể chống lại Thái t nhiều năm như vậy, cũng không phải chỉ ăn chay.


Hắn sẽ không để yên như vậy, kế tiếp khẳng định còn có hành động.


"Dù sao, hai phe ln nhất trong triều đình các ngài hoàn toàn tr mặt, đây là định mệnh. Ngoại tr Hằng Vương, ngài là hoàng t khai phủ duy nhất hiện nay còn có chút khí thế, nên không có khả năng tiếp tục đng ngoài cuộc. Tất cả các bên sẽ xem ngài la chọn như thế nào, thậm chí buộc ngài phải chọn đội. Thay vì c vội vàng bị ép buộc, không bằng chủ động la chọn."


Về điểm này, Lý Phượng Minh đã giúp Tiêu Minh Triệt cân nhắc qua li và hại.


"Đề nghị ngài nhanh chóng dâng tấu, kịch liệt phản đối đề nghị của Hằng vương."


Chiến Khai Dương vội vàng nói: "Nếu như điện hạ dâng tấu phản đối Hằng vương, không phải là rõ ràng đng về phía Thái t sao? Nh đâu cuối cùng là Hằng Vương thắng, vậy điện hạ chẳng phải rất nguy hiểm sao?"


"Đó chính là vận khí không tốt, bị đánh cũng phải đng vng, đi đến lần sau có cơ hội lại phản công." Lý Phượng Minh liếc hắn một cái, nói li sâu xa: "Thế s không có bất biến, thắng không cần kiêu, bại không cần nản. C tùy cơ mà hành động, thuận thế mà làm. Về phần kết quả như thế nào, suy nghĩ nhiều cũng vô ích."


Cục diện bây gi, giống như hai bên đánh nhau, Tiêu Minh Triệt không biết tại sao lại xui xẻo bị kẹt chính gia.


Nếu không đng xếp hàng, ngay lập tc sẽ bị hai bên cùng nhau đánh cho đến chết, vậy còn nói gì đến sau này.


***


Sau khi uống na chén nước ô mai, Tiêu Minh Triệt nhìn về phía Lý Phượng Minh.


"Nàng mi nói, hai người bọn họ lần này, nhất định sẽ đấu đến một bên trong đó triệt để ri khỏi triều đình?"


Lý Phượng Minh gật đầu: "Đúng. Ai thua thì người đó chết."


Kết quả của cuộc đấu tranh chính trị Tề Quốc này sẽ quyết định xem ai là người kế vị cuối cùng không thể lay chuyển, và nó cũng sẽ quyết định con đường mà Tề Quốc sẽ đi tiếp theo.


Để bảo vệ thành quả thắng li, phòng nga đối phương tro tàn tái sinh, dao động nền tảng lập quốc, cho dù bản thân hai vị đương s không có quyết tâm tàn sát lẫn nhau, nhưng người phía sau bọn họ cũng sẽ không buông tha cho kẻ thua cuộc.


Bất kể là quốc gia nào, trên bậc thềm dẫn ti ngai vàng, đều được trải thảm vàng trang trọng.


Dưới thảm không chỉ có hàng ngàn bộ xương người chết, mà còn có máu của nhng người huynh đệ cùng chung nguồn gốc.


Người thắng cuối cùng nhất định sẽ lấy mạng kẻ thua cuộc, cách nói này đối vi Chiến Khai Dương mà nói quá mc cc đoan: "Coi như chính kiến bất đồng, nhưng dù sao cũng là máu mủ tay chân. Các hoàng t không đến mc người nào cũng không còn nhân tính ch?"


Lý Phượng Minh bưng nước ô mai lên, mí mắt rũ xuống, cười mà không nói.


"Người đi đều nói hoàng gia không có tình thân, cũng không phải nói gin." Thuần Vu Đại âm thầm th dài: "Cũng không phải là tri sinh ra người đã lạnh lùng bạc tình, nhưng vị trí chí tôn kia, bản chất chính là một cái ấp nuôi cổ."


Hoàng t cách quyền lc càng gần, càng khó thoát khỏi số mệnh này. Rất tàn nhẫn, rất buồn, nhưng cũng rất ít có ngoại lệ.


Tuy nói Tiêu Minh Triệt không được Tề Đế xem trọng, nhưng hắn chung quy vẫn là hoàng t. Đối vi s tàn khốc này, hắn so vi Chiến Khai Dương thanh tỉnh hơn nhiều.


"Giang sơn không chỉ gánh vạn cân. Nếu không phải cuối cùng còn có Chí cường giả sống sót, thì cũng không gánh nổi trọng lượng quốc gia."


Động tác uống nước của Lý Phượng Minh dng lại: "Vậy, ngài muốn gánh vác trọng trách này sao?"


Tiêu Minh Triệt kinh ngạc nhìn về phía nàng.


"Nếu ngài nguyện ý nói cho ta biết trong tay ngài đang nắm con bài nào có thể thương lượng, ta có thể tìm cho ngài một biện pháp. Nói không chng có thể giúp ngài nhanh chóng quật khi, tr thành phe thế lc th ba trong triều đình quý quốc."


Lúc Lý Phượng Minh tuyệt vọng nhất, chính Tiêu Minh Triệt và cuộc hôn nhân này đã mang đến con đường sống sót cho nàng. 


Nếu người này thật s có tham vọng đoạt ngôi, nàng rất nguyện ý dốc hết toàn lc, có qua có lại. Hoàng t mà, nếu nói có người không hề vọng tưởng một chút nào ti ngôi vị kia, vậy cũng không ai tin.


"Nhưng mà ta cũng không dám chắc chắn, không có cách nào cam đoan ngài nhất định là người chiến thắng cuối cùng."


Chiến Khai Dương bị li này của nàng dọa ti mc suýt na chết tại chỗ.


Cho dù nàng thật s là cu thái t Ngụy quốc Lý Nghênh đi na, thì nhng li nói kia cũng khiến người ta không nghe lọt tai được.


Tr vị của mình cũng không bảo vệ nổi, còn phải da vào giả chết đổi thân phận đến dị quốc hòa thân mi có thể sống sót, lấy đâu ra t tin mà khuyến khích điện hạ nhà hắn đoạt vị?


Tiêu Minh Triệt thì lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng: "Nàng muốn hậu vị?"


"Không muốn không muốn." Lý Phượng Minh vội vàng cười xua tay: "Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Ngài đng hào phóng đến mc nói muốn tặng ta cái này."


Nàng chỉ còn kém một bước na là tr thành hoàng đế Ngụy Quốc.


Hậu vị Tề Quốc đối vi nàng mà nói, cùng lắm chỉ là một hình thc hoa lệ mang chủ nghĩa trống rỗng, còn không bằng đưa nàng li ích thc tế như mấy vạn thỏi vàng còn hơn.


***


Trên thc tế, Lý Phượng Minh s dĩ mất đi vị trí thái t, còn rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, nội tình trong đó va cẩu huyết lại phc tạp, cũng không phải do năng lc cá nhân của nàng kém cỏi.


Cho nên th nàng có thể dạy cho Tiêu Minh Triệt, chẳng nhng nhiều, mà còn thiết thc hiệu quả.


Cả ngày hôm nay, nàng hao tốn s kiên nhẫn cc ln, rất nhiều chuyện phải đem vò nát giảng giải cho Tiêu Minh nghe.


Có một số li, Tiêu Minh Triệt chỉ nghe cái hiểu cái không, nhưng nàng cũng không nóng vội.


Bi vì nàng biết, không phải nàng giỏi giang ngút tri c nào, cũng không phải do Tiêu Minh Triệt ngu dốt đần độn.


Là hoàn cảnh bất đồng của hai người lúc nhỏ, nhận được s dạy dỗ có chút khác biệt.


Có quá nhiều chuyện là người bên ngoài trải qua năm này tháng nọ tận lc nhét vào đầu nàng, mà Tiêu Minh Triệt chỉ có thể da vào chính mình mò mẫm tng chút.


Điểm xuất phát khác biệt mà thôi.


Đêm đó, cả thể xác lẫn tinh thần Lý Phượng Minh đều mệt mỏi, nằm trong chăn một lúc đã thấy buồn ngủ.


Trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy Tiêu Minh Triệt bên gối nhẹ giọng nói: "Lúc trước nàng đi theo thái t Nguỵ Quốc đọc sách, học được rất nhiều."


Cơn buồn ngủ của Lý Phượng Minh vơi đi một na: "Không tính là nhiều, cũng chỉ học được chút da lông thôi."


"Nàng ấy, là người như thế nào?" Vấn đề này của Tiêu Minh Triệt có vẻ rất đột ngột.


"Ngài nói ai? Thái t điện hạ nhà ta hả?" Lý Phượng Minh quay đầu dò xét hắn. Đáng tiếc trong trướng tối tăm, không thấy rõ vẻ mặt của hắn.


"m."


Tại sao người này lại đột nhiên cảm thấy hng thú vi "cu thái t Ngụy Quốc vậy"? Nàng một lòng hai dụng, liền trả li không có nhận thc: "Nàng ấy là một n t."


"Việc này thiên hạ đều biết. Không hỏi nàng cái này." Thanh âm của Tiêu Minh Triệt nghe có vẻ ẩn ẩn ý cười.


"Ngài hỏi về nàng để làm gì?


"Tò mò."


"À, tên thật của nàng ấy là Lý Nghênh." Người thân cận lại gọi nàng là Lý Phượng Minh.


"Tên của nàng, cái này cả thiên hạ cũng đều biết. Nói  điều người thường không biết đi?"


Tiêu Minh Triệt xoay người nằm nghiêng, nhìn chằm chằm gò má của nàng trong bóng đêm, ánh mắt trong trẻo.


"Ví dụ, nàng ấy thích gì? Ghét cái gì?"


"Nàng thích..." Lý Phượng Minh ngơ ngẩn.


Bây gi quay đầu lại ngẫm lại, phần ln cái gọi là s thích trong quá kh đều do người khác nói cho nàng nghe.


Đây là quy củ, đó là lệ thường. Thái t nên thế này, thái t phải thế kia. Ngày dài trôi qua, tất cả mọi người đều cho rằng đó chính là s thích của nàng, ngay cả chính nàng cũng cho rằng như vậy.


Khi nàng mất đi thân phận thái t, không thể không vt bỏ nhng th dường như không thể thiếu lúc trước. Cơ mà nàng lại không cảm thấy khó chịu, thậm chí cũng không cảm thấy đáng tiếc.


Thì ra, đó chỉ là "nên", đó chỉ là "phải". Không hơn không kém.


Nghĩ đến đây, Lý Phượng Minh rộng m thông suốt, cảm khái cười than: "S thích thật s của nàng ấy chính là mỹ nam cùng tiền tài. Ghét nhất, chắc là có ai đó lãng phí tiền của nàng."


Thật là tham tiền, điều này không phù hp vi phong cách và khí độ của thái t. Rất thô tục. Nhưng chân thc.


Tiêu Minh Triệt suy nghĩ một chút: "Nếu không cẩn thận lãng phí tiền của nàng, sau đó lại t nơi khác tìm bổ sung trả lại..."


Câu nói này chọc thủng phần hoảng hốt cùng nhu hòa trong lòng Lý Phượng Minh, khiến nàng đột nhiên thẹn quá hóa giận.


Nàng dùng sc kéo chăn lên che kín đầu, căm giận cắt ngang: "Đng nói vi ta ch 'trả' này!"


Cho dù đã qua cả ngày, nhưng mỗi khi nàng va nghe đến ch "trả" này liền thấy t chi vô lc, đầu óc choáng váng, trong lòng đại loạn.


Nàng cảm thấy mình quả nhiên đã không còn là thái t điện hạ trước kia na, uy nghiêm ổn trọng không còn sót lại chút gì, thật mất mặt.

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin