Edit : Hà Thu


"Mưu sĩ kia của ngài, gi phút này đang Bắc viện?" Lý Phượng Minh hỏi.


Tiêu Minh Triệt nhấc đũa bạc trong tay lên: "m, đang thư phòng ch."


"Hắn tên là gì?" Bao nhiêu tuổi rồi?"


"Chiến Khai Dương. Năm nay mười chín."


"Cùng tuổi vi ta." Nàng gật gật đầu, sau đó nhấp một ngụm sa đậu nành nhỏ, không vội muốn gặp người nọ, càng không nóng lòng truy vấn đối phương muốn thỉnh giáo mình chuyện gì.


"Ta muốn hỏi, tại sao ban đầu ngài lại chấp nhận hắn?"


Tiêu Minh Triệt trầm giọng nói: "Nguyên quán của hắn Nam Cảnh Ẩm Hoàng Hà."


Lý Phượng Minh giật mình.


Lúc hành cung, nàng tng nghe Tiêu Minh Triệt thuận miệng nhắc ti, mơ hồ nh rõ Ẩm Hoàng Hà là một trong nhng nguồn chiêu mộ lính quan trọng nhất của Tề Quốc Nam Cảnh.


Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh Triệt: "Cho nên, về sau hắn là trung liệt tướng sĩ?"


"m." Tiêu Minh Triệt gật đầu.


Tề, Tống Nam Cảnh có tranh chấp đất đai, song phương đã chiến đấu qua lại mấy chục năm, một vùng dân sinh Nam Cảnh vô cùng khó khăn khổ s.


Chiến gia ba đi trước còn miễn cưỡng tính là có chút vốn liếng, đến thế hệ Chiến Khai Dương thì lại là sinh không gặp thi. Đại đa số mọi người Nam Cảnh đều có cuộc sống không dễ chịu, Chiến gia tất nhiên cũng khó ngoại lệ.


Tuy giọng điệu của Tiêu Minh Triệt rất bình thản, nhưng Lý Phượng Minh nghe ra được phần đồng tình trong lòng hắn.


"Phụ thân cùng hai vị huynh trưởng của Chiến Khai Dương đều tng cống hiến dưới trướng Liêm Trinh, nhưng trong vòng bốn năm liên tiếp đều chết trận bỏ mình."


Sau khi nghe xong gia cảnh của người trung liệt này, thái độ của Lý Phượng Minh liền trang trọng hơn rất nhiều: "Trong nhà hắn còn có người thân nào na không?"


"Còn có mẫu thân và tỷ tỷ."


Lý Phượng Minh có chút kinh ngạc: "Tỷ tỷ hắn chưa gả ư?"


Va mi nói Chiến Khai Dương năm nay mười chín tuổi, vậy tỷ tỷ hắn ít nhất cũng phải tầm hơn hai mươi rồi.


Phần ln n t Tề Quốc đều xuất giá sm, nếu mười bảy mười tám tuổi mà còn chưa gả cho người ta, trong dân phong sẽ bị người chỉ trích.


Tiêu Minh Triệt mím môi: "Nghe nói cũng tng có đính ước vi người phu tế tương lai, nhưng gần đến ngày cưới, cũng chết trận."


Lý Phượng Minh đồng tình nhắm mắt lại.


Nơi Nam Cảnh Tề Quốc đó, mấy chục năm đánh trận, thường xuyên tuyển quân bổ sung tại chỗ. Nam đinh địa phương trong chiến tranh chết và bị thương quá nhiều, dẫn đến có nhiều n t khó gả.


Mà tình huống của tỷ tỷ Chiến Khai Dương, dân gian Tề Quốc gọi là "goá chồng trước khi cưới", bị coi là không may mắn, muốn tìm lương duyên mi lại càng khó khăn chồng chất.


"Hắn có tng đọc sách chưa?" Lý Phượng Minh giải thích: "Ý ta là Chiến Khai Dương."


Tiêu Minh Triệt gật đầu: "Khi phụ huynh hắn còn sống, đã tng được học đọc trong một nhà hương thân tư thục."


Khi phụ thân Chiến Khai Dương cùng hai vị huynh trưởng còn sống, trong nhà có ba phần quân lương, đủ nuôi sống mẫu thân, tỷ tỷ cùng người nhỏ tuổi nhất là hắn, còn có thể bán đi một ít lấy tiền cho hắn đọc sách.


Sau đó phụ huynh chết trận, mẫu thân cùng tỷ tỷ hắn "không bột đố gột nên hồ*", nên sách này cũng không đọc nổi na.


*Không có cơ s vật chất, không có cái cốt lõi để tiến hành công việc thì không thể đạt được kết quả mong muốn.


Tiêu Minh Triệt: "Hai năm trước, Liêm Trinh trưng binh tại Ẩm Hoàng Hà, Chiến Khai Dương muốn kế tha di nguyện của cha huynh, nhưng Liêm Trinh không cho hắn binh thiếp."


Lý Phượng Minh có thể lý giải lý do vì sao Liêm Trinh không nhận Chiến Khai Dương: "Nếu ta vị trí Liêm Trinh, ta cũng không nhận hắn."


N t Tề Quốc không có quá nhiều con đường mưu sinh, mà Chiến Khai Dương đã là nam đinh duy nhất còn sót lại trong nhà. Nếu lại chết trên sa trường, quãng đi còn lại của mẫu thân và tỷ tỷ hắn lại càng gian nan hơn.


Vậy thì sẽ càng có lỗi vi cha huynh đã chết trận nhà hắn.


"Cho nên, Liêm Trinh tiến c hắn cho ngài?" Lý Phượng Minh suy đoán.


"Đúng."


Tiêu Minh Triệt vốn không ôm quá nhiều hy vọng đối vi Chiến Khai Dương.


Chủ yếu là niệm tình một gia đình trung liệt nhà hắn, lại nể mặt mũi Liêm Trinh, nên mi cho hắn một phần công việc không cần dùng nhiều ti đầu óc, để hắn nuôi sống mẫu thân cùng tỷ tỷ trong nhà.


Sau khi làm rõ lai lịch của người này, Lý Phượng Minh đ trán: "Ngoại tr hắn ra, mấy năm nay không có mưu sĩ nào khác đầu nhập cho ngài sao?"


"Có. Nhưng lai lịch không rõ ràng, người thì quá tầm thường, không thì tâm thuật bất chính." Tiêu Minh Triệt nói: "Ta đều không cần."


Trong nháy mắt này, Lý Phượng Minh giống như mi thc s quen biết Tiêu Minh Triệt.


Hắn không nơi nương ta, bước đi khó khăn, nhưng nhưng vẫn nguyện trong phạm vi năng lc, cung cấp che ch thích hp cho nhng người yếu thế hơn mình.


Nhưng không phải kiểu t bi ngu ngốc, vì hắn phân biệt được rõ ràng người nào đáng giá che ch, người nào không đáng.


T điểm này mà nói, Lý Phượng Minh mơ hồ có thể t trên người hắn nhìn thấy mình trước kia.


Đương nhiên, Tiêu Minh Triệt so vi nàng trước kia thì gian nan hơn nhiều.


Lý Phượng Minh chp mắt xua đi cảm giác ươn ướt nơi đáy mắt, khóe môi khẽ cong, giọng nói mềm mại: "Ngài tin ta sao?"


Hắn li ít ý nhiều: "Tin."


Nhng li này, lúc hành cung Lý Phượng Minh cũng tng hỏi qua.


Khi đó Tiêu Minh Triệt cũng nói tin, nhưng trong lòng nàng và hắn đều biết rõ, thật ra cũng không tin như vậy.


Nhưng ch "tin" ngày hôm nay, lại là thật.


Tiêu Minh Triệt nghiêm túc trịnh trọng: "Bi vì lá thư này của nàng, chẳng nhng nhìn thấu tiên cơ, còn đưa ra d đoán chuẩn xác về hành động tiếp theo của đối phương, cũng như đưa ra được phương án ng đối nhìn thì đơn giản, nhưng cc kì tối ưu."


Chính là phần kiến thc cùng thủ đoạn này, làm cho hắn lăn qua lộn lại suy tư cả một đêm, cuối cùng hạ quyết tâm, đồng ý để Chiến Khai Dương trc tiếp đến thỉnh giáo nàng.


Đúng, chính là nguyên nhân này.


Tuyệt đối không phải là cái lý do buồn cười như "một đêm không gặp liền muốn tìm c nhìn nàng" đâu.


***


Có thể có được một ch "Tin" phát ra t tận đáy lòng của Tiêu Minh Triệt, đối vi Lý Phượng Minh mà nói là đủ rồi.


Ba sáng dùng đến hơn phân na, Lý Phượng Minh thấy sắc tri không còn sm, liền m miệng thúc giục: "Mau để cho Chiến Khai Dương kia tiến vào đi. Có chuyện gì va ăn va nói, nói xong ta còn phải đi."


Hôm nay nói muốn đi công xưởng, hành trình nàng đã định sẽ không tùy ý thay đổi.


ược." Thấy nàng gấp gáp, Tiêu Minh Triệt liền sai người đi ti thư phòng, nhanh chóng gọi Chiến Khai Dương đã ch một lúc lâu đến.


Khi Chiến Khai Dương tiến vào chào hỏi, ánh mắt Lý Phượng Minh liền lập tc sáng lên.


Vì muốn che dấu s thất thố trong nháy mắt của mình, nàng xua tay cười nói: "Không cần làm mấy nghi thc xã giao đó đâu. Ta còn đang vội đi ra ngoài, có chuyện gì ngươi c việc nói thẳng."


Nàng va lên tiếng, Chiến Khai Dương cũng không vòng vo: "Thuộc hạ cho rằng, điện hạ có lẽ nên tha dịp dư âm Loa Sơn đại thắng, vào lúc này tổ chc tiệc ăn mng. Nhưng thuộc hạ cũng không nắm chắc mười phần đối vi đề nghị này, cho nên mặt dày đến xin vương phi chỉ điểm một hai."


Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng người này hiện gi là mưu sĩ duy nhất dưới trướng Tiêu Minh Triệt, nếu Tiêu Minh Triệt có sai lầm gì, vậy Lý Phượng Minh cũng sẽ gặp phiền toái.


Vì thế nàng không hề gi lại một chút mặt mũi nào cho Chiến Khai Dương, khẽ nói: "Khai Dương tiên sinh à, ngươi chỉ được mỗi khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp nhã nhặn tuấn dật thôi sao? Thân là mưu sĩ, lại dám đưa ra đề nghị mà chính mình cũng không nắm chắc cho chủ công, quả thc quá hoang đường!" Dáng dấp đẹp mắt cũng không thể nể mặt được.


Tiêu Minh Triệt đang uống sa đậu nành, nghe vậy liền dng lại, dùng ánh mắt cổ quái liếc về phía nàng.


Lần đầu tiên gặp mặt đã bị giáo huấn đầy đầu, Chiến Khai Dương hổ thẹn cúi đầu: "Thuộc hạ biết sai, xin vương phi chỉ giáo."


Lý Phượng Minh thuận khí: "Tiệc ăn mng đương nhiên nên tổ chc. Cuối tháng sáu chính là Hạ vọng thủ sĩ, hiện gi nhân tài khắp nơi đang tràn về Ung kinh. Mấy tháng nay bọn họ sẽ không nhàn rỗi, nhất định sẽ mắt nhìn bốn đường, tai nghe tám hướng, sm tính toán phạm vi chọn chủ cho mình. Loại thi điểm này, điện hạ nên bộc lộ nhiều quan điểm hơn."


Hạ vọng thủ sĩ là la chọn hai chiều, trong khoảng thi gian này nếu như Tiêu Minh Triệt không có na chút động tĩnh, đến lúc chọn sĩ, Thái t và Hằng Vương ăn thịt, còn hắn thì tám phần là ngay cả nước canh cũng không vt được.


Chiến Khai Dương chần ch nói: "Nhưng điện hạ va mi bị phạt hối lỗi hành cung xong, người trong kinh ai cũng biết. Lúc này tổ chc tiệc ăn mng, có hu ích không?"


Hoàng hôn ngày hôm qua, hắn cùng Tiêu Minh Triệt vì chuyện này, mà mắt to trng mắt nhỏ gần một canh gi.


Hai người bọn họ đều biết nên nhân cơ hội tổ chc tiệc mng, nhưng không giải quyết được vấn đề này, làm cũng không làm được.


Tiêu Minh Triệt vốn là hoàng t không có tiền đồ trong mắt mọi người, gần đây lại mi bị Tề Đế phạt, nhng sĩ t tài năng kia s là không có ý định đầu nhập cho hắn.


"Tin tc điện hạ bị phạt hối lỗi truyền ra ngoài," Lý Phượng Minh chỉ chỉ mình: "Đẩy lên người ta không phải là tốt rồi sao?"


Chuyện Liêm Trinh, Tiêu Minh Triệt hoàn toàn là vô tội cõng nồi, dù trong lòng Tề Đế biết rõ, cũng sẽ không nói rõ ràng vi bên ngoài.


Tề Đế cố ý lơ chuyện này đi, Thái t cùng Hằng vương cũng không dám lên tiếng lung tung.


"Bên ngoài chỉ biết Hoài vương bị phạt suy nghĩ, cũng sẽ không biết nguyên nhân cụ thể, ngươi chỉ cần mau chóng thả gió ra ngoài, nói ta hầu bệnh trước mặt Thái hoàng thái hậu có chút lười biếng, chọc cho bệ hạ không vui, nên điện hạ bị phạt là vì bị ta liên lụy."


Tình hình quốc gia Tề Quốc đã bày ra trước mắt, nhất thi ba khắc cũng không thay đổi được.


Cho nên, chỉ khi Tiêu Minh Triệt đng vng, đối vi Lý Phượng Minh mi là có li ích.


Huống hồ nàng không có ý định cả đi sẽ bám rễ nảy mầm Tề Quốc này, nên thanh danh cùng lắm cũng chỉ như gió thoảng mây bay mà thôi.


Nhưng Chiến Khai Dương không dám tiếp li này một cách ba bãi, chỉ có thể ném ánh mắt xin chỉ thị về hướng Tiêu Minh Triệt vẫn đang trầm mặc dùng ba.


Tiêu Minh Triệt giương mắt, nhìn Lý Phượng Minh chăm chú trong chốc lát, không cho ý kiến, chỉ trầm giọng khẽ nói: "Đa tạ chỉ giáo."


"Khách khí rồi. Không phải ta đã nói sm rồi sao? Li ích của ngài vi ta bây gi là một thể, ta sẽ che ch cho ngài mọi lúc mọi nơi."


Lý Phượng Minh t biết mình đã giúp bọn họ giải quyết được vấn đề nan giải này, liền cười tủm tỉm cầm lấy đũa bạc trong tay, gắp một lát khoai tây chiên bỏ vào đĩa đường cát trộn lên.


Trùng hp là, Tiêu Minh Triệt cũng làm động tác giống y như vậy vào lúc này.


Đây dường như là một đột phát nho nhỏ ngoài ý muốn, làm cho Chiến Khai Dương kinh hãi đến tròng mắt thiếu chút na rơi xuống đất ——


Bốn đầu đũa nhọn của Tiêu Minh Triệt và Lý Phượng Minh đang song song đặt một chỗ trong đống đường cát.


Dưới s bao bọc dịu dàng ngọt ngào của đường cát màu vàng nhạt, hai đôi đũa bạc chặt chẽ dán sát vào nhau, lộ ra s thân mật khó có thể diễn tả thành li.


Mà s trùng hp thân mật này lại va vặn tiếp li của Lý Phượng Minh, giống như đang đùa gin Tiêu Minh Triệt vậy.


Đng nói là Chiến Khai Dương kinh ngạc, ngay cả Lý Phượng Minh cũng hoài nghi có phải là chính mình mang dụng ý khó dò, cố tình trêu chọc hay không.


Tiêu Minh Triệt hỏa tốc thu hồi đũa bạc về, cả người căng thẳng không được t nhiên, nét mặt cũng căng cng.


ng tc giận đng tc giận, ta không có muốn đùa gin ngài đâu, chỉ là nhất thi không để ý thôi."


Lý Phượng Minh nhỏ giọng nói xin lỗi xong, nghi hoặc nhìn lỗ tai ng đỏ của hắn, lại nhìn Chiến Khai Dương đang trn mắt há hốc mồm, c cảm thấy có chỗ nào quái lạ.


"Không giận. Hôm nay không tính toán vi nàng, về sau chú ý một chút." Tiêu Minh Triệt di chuyển tầm mắt, rũ mắt khẽ cắn một miếng khoai tây chiên.


Lý Phượng Minh xấu hổ đến hoảng hốt: "Vậy ta xin đa tạ Hoài vương điện hạ đã rộng lượng."


"Không cần khách khí."


***


Trên đường đi ti công xưởng nhỏ dưới s dẫn dắt của quản s Khương thúc cùng thê t Khương thẩm, Lý Phượng Minh mi nhận ra điều quái lạ va rồi.


Nàng không dấu vết thăm dò: "Khương thúc, Hoài vương điện hạ tng nói cho ta biết, hắn ăn cái gì cũng không nếm được mùi vị..."


Khương thúc cười khổ, quay đầu nhìn về phía Khương thẩm.


Khương thẩm thương xót quay đầu, th dài: "Hồi vương phi nương nương, đúng là như thế."


Mặc dù hai v chồng này không tiết lộ thêm, nhưng Lý Phượng Minh ít nhất xác định được một chuyện. Tiêu Minh Triệt thật s là không nếm được hương vị.


Như vậy, vấn đề đây là —


Một người không nếm được hương vị, ăn khoai tây chiên có cần phải đặc biệt trộn thêm đường cát không?!


Vậy mà nàng còn trịnh trọng đi giải thích vi Tiêu Minh Triệt, s hắn hiểu lầm mình có ý đùa gin hắn.


Nhưng lúc này cho dù nghĩ như thế nào, nàng đều cảm thấy, chân tướng hẳn là Tiêu Minh Triệt đang đùa gin nàng... Phải không?

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin