Edit : Hà Thu
Không cần phải đợi cho đến ngày mai, ngay tối hôm đó đã có tuyết rơi.
Trận tuyết này kéo dài suốt ba ngày hai đêm.
Trong lúc đó Tiêu Minh Triệt nhìn như thường, nhưng Lý Phượng Minh vẫn nhạy cảm nhận ra hắn trầm mặc hơn trước, cả người trống rỗng mất hồn, giống như tiến vào một loại cảnh giác phòng ngự rất mâu thuẫn.
Đêm mười bốn tháng tư, hai người như thường lệ nằm trong chăn cách nhau một khoảng rộng.
Hơn mười ngày sớm chiều ở chung, ban ngày khi hai người ở thư phòng, Lý Phượng Minh sẽ hỏi chút phong tục dân tình Tề Quốc, quy chế hoàng luật thậm chí là bố cục triều đình, Tiêu Minh Triệt tuy nói ý tứ ngắn gọn, nhưng đều sẽ đáp lại.
Lúc chung bàn dùng bữa, thỉnh thoảng cũng có vài câu trò chuyện đơn giản.
Nói tóm lại, chung đụng cũng không tệ lắm.
Nhưng khi đêm xuống nằm trong trướng, hai người sẽ ăn ý giữ im lặng. Dù sao chuyện "tâm sự đêm khuya trong trướng" quá mức mập mờ thân mật, với quan hệ của hai người bọn họ, không thích hợp.
Tối nay Lý Phượng Minh lại nhịn không được muốn phá vỡ sự ăn ý này.
Nàng nghĩ, hiện giờ nàng cùng Tiêu Minh Triệt đang có cùng chung lợi ích, người này mấy ngày gần đây đều không thích hợp. Mắt thấy Tề Đế sáng mai liền bãi giá đến Tích Thúy Sơn, có một số việc trước tiên phải hỏi rõ ràng, phòng ngừa vạn nhất.
Đúng, chỉ là nguyên nhân này mà thôi, cũng không phải là lo lắng hay đau lòng gì.
***
Trong phòng ngủ đèn đuốc đã tắt, gần như đưa tay không nhìn thấy năm ngón.
Trong trướng thoang thoảng mùi hoa cùng mật trà kết hợp lại tạo thành hương thơm, thanh nhã thấm vào lòng người, lại pha chút mật ngọt nhàn nhạt.
Hương thơm trong trướng lại lặng lẽ hòa nhập vào khí tức thuộc về riêng hai người, ba vị giao hòa, liền tạo thành một loại không khí yên tĩnh nhu hòa khác.
Lý Phượng Minh biết người bên cạnh cũng không ngủ, liền mở miệng khẽ gọi: "Tiêu Minh Triệt."
"Hả?"
"Mấy ngày nay ngài có vẻ không ổn. Không thích tuyết rơi sao?"
Đêm tối rất kì diệu. Nó thường làm cho con người ta không còn giống như chính mình, hoặc làm cho người ta để lộ ra con người thực sự nhất của riêng mình trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Có một số lời vào ban ngày không nói được, nhưng khi đêm xuống lại thực sự giống như không có khó khăn đến vậy.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Tiêu Minh Triệt nói: "Nghe nói, ngày mẹ đẻ ta qua đời, là ngày trời rơi tuyết lớn."
Lý Phượng Minh sửng sốt.
Theo như nàng biết, mẹ đẻ của Tiêu Minh Triệt là Tiền Bảo Từ bởi vì sau sinh hậu sản băng huyết không cứu chữa được, nên mới không may qua đời.
Khi đó Tiêu Minh Triệt mới được mấy ngày tuổi, theo lẽ thường là không có ký ức. Cho dù có lòng hiếu thảo thương nhớ mẹ đẻ, cũng không nên là trạng thái cổ quái mấy ngày gần đây.
"Chẳng lẽ là phụ hoàng ngài." Lý Phượng Minh cân nhắc từng câu chữ, tận lực làm cho lời nói ngữ ý nhu hòa: "Mỗi khi đến lúc tuyết rơi lớn, liền giận chó đánh ngài?"
"Có lẽ vậy." Giọng nói Tiêu Minh Triệt nhẹ nhàng, không nghe ra vui buồn.
Ăn không nếm được tư vị, không giỏi ở chung với người khác, vừa đến ngày tuyết rơi liền bất an, không muốn bị ngự y tiếp cận...
Những dấu vết này mơ hồ có thể nói rõ Tiêu Minh Triệt khi còn nhỏ đã trải qua những gì.
Lý Phượng Minh không đành lòng, liền đổi đề tài khác: "Ngài nói, ngày mai sẽ bị gia pháp xử trí. Gia pháp hoàng tộc Tề Quốc như thế nào? Tốt xấu gì cũng là thân vương đã khai phủ, cũng không đến nỗi để cho ngài ăn gậy ở trước mặt Thái tử, Hằng vương cùng tông thân trọng thần chứ?"
"Là cành mận gai, không phải gậy. Cũng sẽ không ở trước mặt tông thân trọng thần."
Điều này có nghĩa là ngày mai hắn sẽ bị đánh thật. Nhưng Tề Đế sẽ giữ lại chút thể diện cho hắn, trận đánh này sẽ không bị hai vị hoàng huynh cùng các thúc bá hoàng tộc trông thấy, chỉ để cho bọn họ biết.
Đáp án này làm cho hốc mắt Lý Phượng Minh hơi chua xót.
Khi còn nhỏ chỉ thỉnh thoảng nàng đi học về nhà lười biếng hoặc mắc sai lầm gì đó, mới bị nhóm phu tử phụ trách nghiêm khắc dùng thước đánh vào lòng bàn tay.
Chỉ là trừng phạt nhỏ nhưng ý nghĩa răn dạy lớn, có ý đốc thúc, ràng buộc cùng trách nhiệm. Ngoại trừ phu tử cùng chính nàng, cùng lắm sau đó hồi bẩm với cha mẹ nàng, chứ không bao giờ để cho người không liên quan biết được.
Ngụy Quốc cũng có cái gọi là "gia pháp hoàng tộc", nhưng Lý thị xưa nay sẽ không tùy tiện dùng gia pháp để giáo huấn con trẻ. Nếu như mắc phải mấy sai lầm nhỏ, hoặc là chống đối tôn trưởng các loại, bình thường chỉ bị phạt quỳ gối trước bài vị tổ tông yên tĩnh ngẫm lại lỗi lầm.
Bởi vì trẻ em cũng cần thể diện. Trẻ con hoàng tộc lại càng cần hơn.
Bởi vì bọn họ vừa sinh ra đã được mọi người chú ý, bị đánh đập sẽ làm cho họ trở thành đề tài của cuộc trò chuyện trong miệng người khác. Nếu đánh càng nhiều, sẽ càng làm cho bọn họ ở trong lòng người khác trở nên nhỏ yếu dễ bắt nạt, tương lai chỉ sợ khó có uy lực phục chúng.
Nhưng từ thái độ của Tiêu Minh Triệt, hắn bị đánh chắc cũng không phải lần một lần hai.
Lý Phượng Minh sớm nghe nói Tiêu thị toàn là người điên.
Gần như mỗi đời Tề Đế ngồi trên long ỷ, đều làm ra chút chuyện tùy hứng đến gần như điên khùng trong mắt người ngoài, khiến cho hoàng tộc các nước khác nhìn mà than thở.
Trước kia nàng cho rằng, Đế vương Tề quốc chỉ là thỉnh thoảng ở quốc chính triều vụ không ra bài theo kịch bản. Ai ngờ, đương kim Tề Đế về việc nhà liên quan đến hoàng tự, lại cũng không có chừng mực cá nhân như vậy.
Tiêu Minh Triệt là thân vương trưởng thành đã khai phủ, đối ngoại có công lao liên hôn củng cố vững chắc quan hệ ngoại giao, đối nội cũng có làm đốc quân trên chiến trường, tự mình ra trận cống hiến. Bây giờ lại bị đánh vì một chuyện vốn không phải trách nhiệm hắn nên gánh, còn phải nháo đến hoàng huynh, tông thân thúc bá của hắn đều biết. Quá đáng hết sức.
Cho dù chỉ đánh qua loa vài cái, nhưng nếu tin tức truyền ra ngoài, uy nghiêm thân thân vương của hắn ít nhiều cũng sẽ chịu tổn hại.
Lý Phượng Minh đè ép buồn bực trong lòng xuống, bình tĩnh hỏi: "Nhất định phải chịu trận đánh không đâu này, mọi chuyện mới có thể chấm dứt sao?"
Nàng hiểu rõ ý đồ của Tề Đế khi đẩy Tiêu Minh Triệt ra chịu trận.
Sau lưng Thái tử và Hằng vương mỗi người đều có một thế lực triều đình đứng sau, tâm tư hai bên bất đồng, liền đem chuyện của Liêm Trinh ra đánh cờ giằng co ở trước mặt Tề Đế.
Nhưng mà, cho dù chuyện quân lương Nam Cảnh có vấn đề hay không, Tề đế đều không muốn động tới Liêm Trinh, bởi vì không muốn động vào Liêm gia.
Cho nên Tề Đế lấy Tiêu Minh Triệt ra để "giết gà dọa khỉ."
Đã lấy gia pháp ra để xử trí một thân vương vốn vô tội rồi, mà "hai con khỉ" của hai bên nếu còn không theo bậc thang yên tĩnh đi xuống, vậy thì quá không biết điều rồi.
Từ góc độ quan sát đại cục của đế vương, làm như vậy mặc dù lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng vừa ổn thỏa lại thuận tiện. Cơ mà thật sự rất tội nghiệp Tiêu Minh Triệt.
***
"Đối với phụ hoàng mà nói, như vậy vừa đơn giản vừa tiết kiệm sức lực."
Trong bóng đêm, từng chữ của Tiêu Minh Triệt rõ ràng mang theo hơi lạnh, giống như những hạt châu vừa mới vớt từ trong tuyết ra. Lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, nhưng lại cứng rắn bướng bỉnh.
"Mà ta, chỉ cần Hạ vọng thủ sĩ."
Hắn biết rõ trận đánh ngày mai sẽ làm cho mình vô hình trung mất đi cái gì, nhưng hắn không có ý định thoát thân lảng tránh.
Tề Đế không coi trọng hắn, hắn không được chọn.
Chỉ có lấy mình làm bao cát, im hơi lặng tiếng giúp Tề Đế dẹp yên chuyện Liêm Trinh này, hắn mới có thể có được cơ hội tham dự Hạ vọng thủ sĩ.
Hắn quá cần cơ hội này.
Tề Quốc tuyển chọn nhân tài thông qua "Hạ Vọng thủ sĩ" ba năm một lần, ngoại trừ các quan chủ bộ triều đình ra, Thái tử cùng các thân vương khai phủ nếu được Tề Đế cho phép, cũng có thể tham dự tuyển chọn.
Ba năm trước Tiêu Minh Triệt chỉ là quận vương, theo luật vốn không có tư cách tham gia.
Năm nay thật vất vả nhờ hòa thân mới được phong thành tấn thân vương, nếu lại bỏ qua, đợi đến ba năm nữa trôi qua, ai dám nói trước triều cục sẽ như thế nào?
Đến lúc đó nếu có biến cố xảy ra, hắn bị kẹp ở giữa Thái tử cùng Hằng vương, trong triều lại không có người để dựa vào, lúc đó sống có khi còn gian nan hơn bây giờ.
Vậy thì không phải là bị đánh mấy trận, bị chà đạp mặt mũi đơn giản như bây giờ nữa. Nếu vận khí không tốt, có thể bảo vệ tính mạng được hay không cũng khó nói.
Lý Phượng Minh trừng mắt nhìn đỉnh trướng, trong lòng vậy mà lại sinh ra chút khâm phục tự đáy lòng đối với Tiêu Minh Triệt.
Thuở nhỏ không nơi nương tựa, lại có thể từng bước đi tới bây giờ. Nghĩ lại thì, hắn cũng coi như không tầm thường.
"Tiêu Minh Triệt, nếu ta nói ta sẽ giúp ngài, ngài có tin không?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
"Không tin. Không cần."
Trong kinh thành Ung này, từ trước đến nay đều là một mình hắn đơn độc chiến đấu.
Không có ai sẽ thật lòng giúp đỡ một hoàng tử không được Hoàng đế coi trọng, nhìn không thấy tiền đồ, tính tình còn cổ quái khó chung sống.
Lý Phượng Minh không có ý đồ thuyết phục hắn tin tưởng mình, chỉ cười: "Ngài biết hai ngày nay ngài giống cái gì không?"
"Giống như cái gì?" Giọng điệu của hắn lãnh đạm hờ hững.
Lý Phượng Minh chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm giống như nói mê: "Giống như một con thú nhỏ đáng thương bị mất đi chỗ dựa, trong ngày tuyết rơi thiếu thốn thức ăn, cô đơn ngồi xổm bên cạnh bẫy bắt thú."
Hắn biết rõ ràng đó là một cái bẫy, cũng rất rõ nhảy xuống sẽ bị đau, nhưng hắn cần thức ăn trong cái bẫy đó.
Nhưng thứ hắn cần thực sự rõ ràng là đồng bạn.
Là đối tác có thể cùng hắn an tâm giao phó phía sau lưng, nắm tay săn mồi.
***
Đêm đó, Tiêu Minh Triệt nằm mơ.
Trong giấc mơ, hắn còn rất nhỏ, bị người ta ấn vai quỳ gối trong băng tuyết lạnh giá. Có người đang vượt quá quy chế "gia pháp hoàng tộc" dùng một bó cành mận gai lớn đánh hắn.
Trong thoáng chốc, giống như có thể nghe được âm thanh vô số cây gai nho nhỏ đâm xuyên thấu qua quần áo, đâm rách da lưng hắn.
Hắn biết giãy dụa cũng vô dụng, chỉ có thể cố gắng hết sức để cho thần hồn tiến vào hư không. Như vậy, cảm giác đau đớn sẽ không rõ ràng kịch liệt nữa.
Thời điểm nghiêm trọng nhất, cũng chỉ là mơ hồ ngửi được mùi máu tươi mà thôi.
Nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện, lần này có chút khác biệt.
Quanh quẩn ở chóp mũi không phải là mùi máu tanh, mà là một loại hoa cùng mật trộn lẫn thành hương thơm. Mùi thơm thanh nhã thấm vào ruột gan xen lẫn chút mật ngọt nhàn nhạt.
Rất lạ lẫm nhưng cũng rất quen thuộc.
Đột nhiên, hắn nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười mềm mại mờ nhạt: "Tiêu Minh Triệt, nếu ta nói ta sẽ giúp ngài, ngài có tin không?"
Trong trí nhớ của Tiêu Minh Triệt, khi còn nhỏ, đã từng có không ít người nói sẽ giúp hắn.
Nhưng mỗi lần hắn quỳ gối trong đống tuyết rồi bị đánh đập tra tấn, không có một ai tới cứu cả.
Cho nên hắn tin hay không, căn bản không quan trọng.
Sau đó, hắn dần hiểu ra rằng khi những người khác nói với hắn: "Ta sẽ giúp ngươi", chỉ đơn giản là xuất phát từ lòng trắc ẩn, chứ không thực sự hành động.
Bởi vì không ai nghĩ rằng hắn có khả năng hồi báo.
Tiếng cười mềm mại phía sau vẫn còn đang hỏi "ngài tin không? Ngài có tin không?"
Hắn không biết người nói lời này là ai, nhưng từ đầu đến cuối cũng không quay đầu nhìn lại.
Hắn sợ quay đầu lại, kết quả sẽ phát hiện chỉ có mình mình lẻ loi quỳ gối trong băng tuyết giá lạnh, sẽ lại thất vọng giống như rất nhiều lần tuyết rơi dày đặc trước kia.
Giọng nói đó vẫn còn hỏi, ngài tin không?
Hắn nhẹ giọng đáp ở trong lòng, ta rất muốn tin, nhưng không dám tin.
***
Ngày hôm sau, Tề Đế mang theo Chiêu Nghi Tiền Bảo Niệm, Thái tử Tiêu Minh Tuyên, Hằng vương Tiêu Minh Tư, cùng với mấy vị hoàng tộc thân tín trong dòng họ đảm nhiệm chức vụ quan trọng của triều đình bãi giá đến hành cung Tích Thúy Sơn.
Mọi người theo Tề Đế đến trước mặt Thái hoàng thái hậu chào hỏi vấn an xong, liền vào Tử Cực viên.
Hôm nay mặc dù là kết luận về vấn đề sổ sách quân lương của quân đội Nam Cảnh, nhưng thuyết pháp với bên ngoài lại là "ba huynh đệ Thái tử, Hằng vương cùng Hoài vương có chút tranh cãi, nên đặc biệt triệu vài vị tông thân đến cùng bệ hạ cùng nhau bàn bạc phán xét."
Chẳng đề cập một chữ nào đến Liêm Trinh hoặc Nam Cảnh, cưỡng ép xoay chuyển mọi chuyện thành các hoàng tử tự mình tranh cãi xung đột, biến thành việc nhà của hoàng tộc.
Mặc dù từ năm chín tuổi Tiêu Minh Triệt đã được Thái hoàng thái hậu đón tới hành cung, nhưng sau khi mẹ đẻ hắn qua đời, Tề Đế liền giao hắn cho Chiêu Nghi hiện nay là Tiền Bảo Niệm trên danh nghĩa nuôi nấng.
Bởi vậy Tiền Bảo Niệm vừa là dì trên huyết thống của hắn, vừa là "mẫu phi" trên danh nghĩa, hôm nay vừa tính là chuyện gia đình, nên bà cũng ở bên cạnh tham dự.
Mà Lý Phượng Minh làm Hoài vương phi, đương nhiên cũng ở đây.
Trông thấy Tích Thúy Sơn hôm nay tuyết rơi trắng xóa bốn phía, lại khiến cho Tề Đế nhớ tới hồng nhan bạc mệnh – mẹ đẻ Tiêu Minh Triệt. Ánh mắt của ông rất ít khi rơi vào trên người Tiêu Minh Triệt, thỉnh thoảng khi cha con không thể nói chuyện, giọng điệu của ông lúc nào cũng ẩn ẩn khắc chế lửa giận.
Tiêu Minh Triệt đối với việc này tập mãi đã thành thói quen, cũng không có khó xử hay bất an. Giống như một vũng nước lạnh thấu xương, có hỏi mới trả lời, không hỏi không lên tiếng.
Cái mà Tề Đế cùng mấy vị tông thân trọng thần gọi là "cùng nhau bàn bạc phán xét", hiển nhiên là sớm đã có kết luận ăn ý, hôm nay chỉ là quá trình "diễn giải" mà thôi.
Thái tử cùng Hằng vương hình như cũng hiểu tâm tư Tề Đế, hai bên cũng không dám tùy tiện nhiều lời.
Khung cảnh vô cùng nhàm chán buồn tẻ, Lý Phượng Minh liền phân tâm nhìn về phía Tiền Chiêu Nghi cách đó không xa.
Khi làm nghi lễ đại hôn, nàng từng bái kiến Tề Đế, Hoàng hậu cùng Tiền Chiêu Nghi.
Nhưng khi đó có khăn cô dâu che đậy, chỉ nghe được vài câu nói xã giao uy nghiêm trống rỗng, căn bản chẳng nhìn thấy ai.
Lúc này nàng âm thầm đánh giá Tiền Chiêu Nghi từ phía sau, mới như bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu được vì sao lần đầu tiên Tiêu Minh Triệt nhìn thấy mình liền rất mâu thuẫn.
Vị Tiền Chiêu Nghi này mặc dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng cho dù đặt ở nước nào hiện nay, đều là một mỹ nhân không thể tranh cãi.
Giống như đóa tường vi kiều diễm đón ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp mềm mại, xán lạn chói mắt.
Nhưng Lý Phượng Minh chắc chắn bà không phải người lương thiện. Ít nhất, trong chín năm Tiêu Minh Triệt được nàng nuôi nấng, chắc chắn chưa bao giờ làm tốt nghĩa vụ của một người "mẹ".
Nếu không Tiêu Minh Triệt sẽ không có tính tình như bây giờ, càng sẽ không kinh động Thái hoàng thái hậu đón hắn tới hành cung.
Quả nhiên, khi Tề Đế vỗ tay định án, trách Tiêu Minh Triệt "Đốc quân qua loa, hỏi cái gì cũng không biết, cái này là lỗi do mẫu phi dạy dỗ thất trách". Tiền Bảo Niệm lập tức lệ chảy thành dòng, tiến lên quỳ lễ cáo tội, tỏ vẻ nguyện ý thỉnh gia pháp hoàng tộc, đưa Tiêu Minh Triệt đến trắc viện dạy bảo.
***
Bị Tiền Chiêu Nghi sai người chặn ở dưới hành lang gần cửa ra vào trắc viện, Lý Phượng Minh cũng không thấy ngoài ý muốn.
Nàng siết chặt áo lông cáo đỏ trên người, nhìn tuyết nhỏ trong viện như muối mịn bay đầy trời, thấp giọng hỏi: "Tân Hồi, có nắm chắc không?"
Tân Hồi xích lại gần nàng nửa bước, đè ép tiếng nói đáp: "Có. Tất cả đội thủ vệ trong cung đều đang ở chủ viên, bên cạnh viện trước mắt chỉ có bốn người hộ vệ hành cung."
Phòng ngự của hành cung Tích Thúy Sơn bên ngoài thắt chặt bên trong lỏng lẻo, hộ vệ bình thường làm nhiệm vụ ở các nơi trong hành cung gần như đều là tân thủ non nớt, đối với Tân Hồi mà nói chỉ như mèo ba chân.
Đây chính là nguyên nhân hôm nay Lý Phượng Minh đặc biệt mang Tân Hồi theo bên cạnh.
Lý Phượng Minh gật đầu, trầm tĩnh nhìn qua cảnh tuyết trong viện.
Ước chừng sau khoảng thời gian một chén trà, thấy Tiêu Minh Triệt cũng không có dấu hiệu đi ra, nàng liền lạnh giọng quả quyết: "Động thủ."
Từ lúc theo gả đến Tề Quốc, Tân Hồi ngoại trừ mỗi buổi sáng cùng Lý Phượng Minh đối luyện ra, không có chỗ dụng võ, đã sớm nghẹn gần chết.
Giờ phút này vừa nhận được lệnh, nàng giống như một con hổ con lao ra khỏi lồng, ngay cả bốn gã hộ vệ hành cung cũng chống đỡ không nổi, càng đừng nói đến hai cung nữ nhu nhược bị Tiền Chiêu Nghi bắt đứng canh dưới hành lang.
Có Tân Hồi mở đường, Lý Phượng Minh vội vàng chạy như gió cuốn, một đường thông suốt không trở ngại mạnh mẽ xông vào trắc viện.
Khi nàng bước qua cổng vòm bằng hoa nhỏ đang rủ xuống, lập tức bị cảnh tượng hoang đường trước mắt làm cho khiếp sợ đến lửa giận ngút trời.
Nàng đoán được Tiền Bảo Niệm hơn phân nửa muốn thừa dịp hỏa hoạn cướp bóc, sẽ không quá nương tay với Tiêu Minh Triệt, nhưng không ngờ lại dám càn rỡ như thế!
Dưới hành lang đối diện, Tiền Chiêu Nghi bọc mình trong lớp áo choàng màu đỏ ửng thêu hoa sen bạc ấm áp, tay ôm lò sưởi, có hai cung nữ hầu hạ trái phải, tư thái đoan trang nhã nhặn ngồi vững trên ghế, cười như không cười mà nhìn tuyết ở trong viện.
Trên đống tuyết có một cái bàn nhỏ, đĩa trái cây tỏa hương thơm ngát được đặt trước tấm linh vị.
Tiêu Minh Triệt thẳng tắp quỳ gối trước linh vị, đường cong sườn mặt tinh xảo tuấn mỹ vừa lạnh lùng lại hờ hững.
Cả người giống như một cây bằng lăng yên tĩnh chọc vào trong tuyết đọng.
Lạnh lẽo cứng rắn, nhưng lại cô độc yếu ớt.
Chiếc cẩm bào văn gấm trừ tà màu đen đại biểu cho thân phận thân vương Tề Quốc của hắn đã bị cởi ra, chỉ mặc mỗi trung y trắng tinh, phía sau lưng chảy ra dày đặc những vết máu đỏ tươi đan xen.
Đứng ở hai bên trái phải hắn là hai vị lực phụ chưởng phạt hậu cung, thân hình lực lưỡng.
Hai vị lực phụ mỗi người cầm một bó mận gai, đang ăn ý phối hợp, thay phiên nhau dùng sức quất về phía hắn.
Đúng, kia không phải một cành mận gai, mà là một bó!
Sau khi Tân Hồi thấy rõ, cũng kinh hãi đến dưới chân hơi chậm lại.
Lý Phượng Minh đưa cho nàng một cái ánh mắt sắc bén, nàng lập tức như mũi tên rời cung lướt qua, đem hai gã lực phụ kia vật ngã xuống đất.
Tiền Chiêu Nghi dưới hành lang đối diện lúc này cũng lấy lại tinh thần. Nàng từ từ đứng lên, trong nụ cười dịu dàng ẩn chứa tức giận: "Hoài vương phi, ngươi làm càn quá mức rồi đấy. "
"Ta thấy ngài mới là người làm càn!" Trong lời nói của Lý Phượng Minh đè nén lửa giận lôi đình, dưới chân giẫm lên tuyết đọng, từng bước từng bước đi về phía Tiêu Minh Triệt.
Ánh mắt lạnh lẽo từ đầu đến cuối lại nhìn về hướng về phía Tiền Bảo Niệm.
Đáy mắt Tiền Bảo niệm hơi lộ ra kinh hãi, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tư thế "mẫu phi."
"Bổn cung nhận khẩu dụ của bệ hạ ở đây dạy dỗ Ngũ hoàng tử, ngươi thân là nội quyến của Ngũ hoàng tử, lại dám tự mình xông vào cản trở, là không đem thiên uy của Đại Tề ta đặt vào mắt đúng không?!"
Dứt lời, lại nói với hai mụ lực phụ đang chật vật đứng lên kia: "Các ngươi là nữ quan chưởng phạt hậu cung, nên làm cái gì thì làm cái đó. Nếu có người dám làm các ngươi khó xử, trời sập xuống, đã có bổn cung che chở!"
"Ngài che không nổi đâu!" Lý Phượng Minh cởi áo khoác cáo đỏ trên người ra, dùng sức rũ một cái xuống đất, khiến cho mấy đống tuyết nhỏ vụn đọng dày đặc trên áo bay lên trời.
Khi Tiền Bảo Niệm thấy rõ trên người nàng đang mặc cái gì, vẻ mặt lập tức hoảng sợ.
Động tĩnh lớn đến như vậy, hồn phách của Tiêu Minh Triệt giống như mới từ trong hư không trở về vị trí. Hắn cứng đờ một lát, cuối cùng chậm rãi chần chờ quay đầu.
Trời đất một mảnh trắng xóa chói mắt, hắn không nhìn rõ gì khác, trong mắt chỉ có thân ảnh nhỏ bé của Lý Phượng Minh rõ ràng gần trong gang tấc.
Một bộ áo bào đỏ rực rỡ như lửa, trên áo bào kim tuyến thêu hai hai đầu phượng hoàng màu vàng sống động như thật.
Hai đầu phượng Xuất Vân kia, là ấn kí của hoàng tộc Nguỵ Quốc.
Lý Phượng Minh lần nữa cởi ngoại bào này ra, khoác nó lên vai Tiêu Minh Triệt.
Dáng người của nàng ở trong đại đa số nữ tử coi như là hạc đứng giữa bầy gà, nhưng so với Tiêu Minh Triệt, vẫn nhỏ nhắn hơn một chút.
Ngoại bào này cũng không thể hoàn toàn ngăn trở tất cả rét lạnh cùng âm u, nhưng nó mang hương thơm mềm mại, mang theo cả nhiệt độ nóng rực.
Ánh mắt Tiêu Minh Triệt đầu tiên là mờ mịt, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng nổi lên dòng nước ngầm chỉ có hắn mới hiểu.
Nhưng Lý Phượng Minh cũng không để ý đến vẻ mặt của hắn, chỉ chuyên chú giằng co với Tiền Bảo Niệm: "Lại động vào hắn một chút thử xem? Lúc này ai dám động đến hắn, đó chính là gây ra họa lớn đối với giao tình giữa hai nước Tề Ngụy. Ngài chỉ là một Tiền Chiêu Nghi, không che nổi đâu."
Trong viện không có ai dám tiếp lời này, đương nhiên cũng không có người dám động.
Hai đầu phượng Xuất Vân trên hồng bào, là đồ đằng hoàng tộc Ngụy quốc. Lý Phượng Minh không có ý hù dọa ai cả. Nếu đánh nữa, Tiền Chiêu Nghi thật sự gánh không nổi.
Nghe thấy tiếng người lộn xộn cùng tiếng bước chân đang tới gần viện này, Tân Hồi phát ra tiếng ho khan nhắc nhở.
Lý Phượng Minh lấy lại tinh thần, khom lưng vươn tay về phía Tiêu Minh Triệt: "Đứng dậy, một trận này, ta cùng ngài đánh. Không cần lo lắng, ngài muốn cái gì đều sẽ có. Hãy tin ta."
***
Dưới ánh mắt sáng ngời mê hoặc của nàng, Tiêu Minh Triệt mang theo bảy phần hồ nghi, ba phần thăm dò, chậm rãi nâng bàn tay lạnh như băng lên, cách ống tay áo của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng.
Sau đó, hắn yên lặng một lát, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sau hai hơi thở sâu, hắn nửa tin nửa ngờ mà mở mắt.
Không có biến mất. Nàng là thật sao?
Để xác nhận một lần nữa, lòng bàn tay của hắn từ từ, chậm rãi lướt qua cổ tay nàng, cuối cùng nắm lấy đầu ngón tay của nàng.
Xúc cảm mềm mại ấm áp, vô cùng chân thật.
Thẳng đến khi cả đội nội vệ vào viện, mặt Tề Đế giận dữ, Thái tử cùng Hằng vương xem náo nhiệt, các tông thân trọng thần mang vẻ mặt không biết nên tin hay không, toàn bộ đi vào trong viện, Tiêu Minh Triệt cũng không buông tay Lý Phượng Minh ra.
Một bông tuyết rơi trên hàng lông mi dài của hắn. Hắn chớp mắt mấy cái, bông tuyết kia liền tan thành nước, bất chợt thấm vào trong mắt.
Nhưng rất kỳ quái, hắn cũng không cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn lặng lẽ siết lòng bàn tay chặt hơn một chút, ánh mắt nhìn về phía cô nương kiêu ngạo đang bày ra trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch bên cạnh. Hắn thầm nghĩ, thì ra, nhân gian cũng có ấm áp.