Edit: Hà Thu


Hôm sau, sau khi vị chủ nhà Hạ Quốc kia nhìn thấy Tiêu Minh Triệt, tâm trạng kích động lộ rõ trên mặt.


Mặc dù Tiêu Minh Triệt vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng cảm tạ hậu ái của nàng, cũng không tiếp nhận chén rượu nàng dâng lên, mà là do Lý Phượng Minh thay mặt uống giúp, nàng vẫn rất hài lòng.


Lý Phượng Minh được tính là người mua hào phóng, ngay t đầu chưa tng ép giá, còn đáp ng điều kiện kèm theo kỳ quái của chủ nhà.


Bây gi đã được toại nguyện, chủ nhà đối vi nàng cũng có qua có lại, chủ động đem giá giao dịch giảm thêm mười lượng vàng, cũng ha trong vòng hai ngày sẽ hoàn thành khế thư giao nhận của tiểu lâu.


Tiểu lâu yêu thích trong lòng thuận li đến tay, còn t dưng tiết kiệm thêm được mười lượng vàng, điều này khiến cho Lý Phượng Minh hết sc vui vẻ.


Nhưng mặt mũi Tiêu Minh Triệt vô hình bị người ta niêm yết công khai giá mười lượng vàng, trong lòng đương nhiên không hề dễ chịu.


Thấy hắn khó chịu, Lý Phượng Minh liền cười hỏi: "Ngài có yêu thích cái gì không? Ví dụ như bảo mã danh câu, tranh ch đồ chơi quý giá linh tinh chẳng hạn..."


Hắn suy nghĩ một chút theo li này, mi m mịt phát hiện ra rằng, tuy bản thân đã sống qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng lại giống như không có đặc biệt yêu thích cái gì hết.


"Nàng hỏi cái này làm gì?" 


Lý Phượng Minh mặt mày cong cong, na thật na giả nói: "Trước tiên hỏi thăm rõ ràng s thích của ngài, ch tương lai ta kiếm được thật nhiều tiền, cũng dễ mua cho ngài mà."


Loại li ha hư vô m mịt này, bình thường đều là thuận miệng la gạt người, t lúc Tiêu Minh Triệt lên chín tuổi đã biết không thể coi là thật.


Hắn nghe xong mặt lạnh không chút thay đổi, ngay cả một ánh mắt th ơ cũng lười cho.


Tuy nói không tin, nhưng hai ch "tương lai" trong li nói của Lý Phượng Minh vẫn khiến đáy lòng hắn không khỏi vì đó mà thình thịch khẽ động.


***


Sau khi tiểu lâu đến tay, Tân Hồi theo li lý Phượng Minh phân phó, đến thị phường Ung kinh la chọn thương nhân có thể cung cấp nguyên liệu lâu dài.


Thuần Vu Đại thì mỗi ngày chạy một chuyến đến xưởng Quế T Khê, hướng dẫn giảng giải cho nhóm th thủ công chế tác các loại son phấn, hương thơm theo yêu cầu.


Bi vì Thuần Vu Đại luôn đi sm về muộn, nên việc dạy Chiến Khai Dương làm thế nào để chép giấy hp quy tắc liền tạm thi do Lý Phượng Minh tiếp nhận.


Mà Tiêu Minh Triệt cũng rất bận rộn.


Hắn đang cùng Khương thúc thẩm tra đối chiếu chuẩn bị công việc cho tiệc ăn mng, nhưng t ngày mười sáu tháng tư, không biết vì chuyện gì mà bị triệu vào cung, lại liên tiếp mấy ngày đều như thế, luôn đến tận tối muộn mi về.


Đến ngày hai mươi tháng tư, Tiêu Minh Triệt rốt cục không phải tiến cung na, liền trong Bắc viện đóng ca không ra.


Cả ngày, hắn chỉ cho phép Khương thúc đưa một ba cơm canh đi vào, ngay cả Chiến Khai Dương cầu kiến cũng bị c tuyệt.


Vì sao Tề Đế triệu Tiêu Minh Triệt tiến cung mấy ngày liên tiếp? Rồi tại sao Tiêu Minh Triệt sau đó lại cả ngày đóng ca không ra?


Lý Phượng Minh không biết nội tình, tất nhiên là có nghĩ đến v đầu cũng không giải quyết được.


Nàng tng hỏi Chiến Khai Dương, nhưng Chiến Khai Dương gi mồm gi miệng rất kín, trước khi được Tiêu Minh Triệt đồng ý, mặc cho nàng dụ dỗ la gạt thế nào cũng không nói.


Ngày hôm sau, khi Lý Phượng Minh nhìn thấy bản "ca cung chép" phần mi nhất, không cần hỏi lại đã có đáp án.


Trên giấy ghi lại ba thông báo mi xuất hiện sáng nay ca cung.


Th nhất, trong quân đội biên gii thêm chc vụ "Đô tư", không phân biệt có chiến tranh hay không, đóng quân trường kỳ trong việc giám sát quân vụ; Đô tư không nắm gi binh phù, nhưng tướng soái phải chịu chế độ quản thúc này. Đô tư không bị binh bộ ước thúc, có thể trc tiếp bẩm báo mọi s vi Hoàng đế.


Th hai, Tề Đế khâm điểm cho Hoài vương Tiêu Minh Triệt là người đầu tiên nhậm chc Đô tư tại Nam Cảnh của Đại Tề.


Th ba, theo Thái t ng tấu, Tề đế cuối tháng này sẽ trong cung chuyên môn m tiệc, khánh công vì đại thắng Loa Sơn, khao thưởng cho Hoài vương anh dũng trong trận chiến này.


"Khinh người quá đáng." Lý Phượng Minh mặt như băng sương, nhẫn nhịn lắm mi không xé t giấy chép kia thành mảnh nhỏ.


Chiến Khai Dương vẫn là lần đầu tiên thấy nàng chân chính nổi giận, cả kinh đến mc thấy sau cổ phát lạnh.


"Chc vụ Đô tư biên quân có quyền lc không nhỏ, điện hạ nhà chúng ta là người được nhậm chc đầu tiên t khi lập quốc ti nay. Thái t lại tấu thỉnh bệ hạ trong cung đặc biệt tổ chc tiệc mng cho đại thắng Loa Sơn, điều này đối vi điện hạ chúng ta đều là chuyện tốt... Phải không?"


Vốn Hoài vương phủ chỉ tính toán nhà mình thiết yến chúc mng mà thôi, hiện gi do Hoàng đế làm chủ, tất cả tông thân trọng thần đều tham d, rõ ràng càng dài mặt mà.


"Ngươi cho rằng đây là chuyện tốt?!" Lý Phượng Minh càng có thể cảm nhận được Tiêu Minh Triệt nhng năm này có bao nhiêu gian nan.


Thần sắc cùng ng khí của nàng đều không tốt, Chiến Khai Dương mặc dù không rõ mình sai chỗ nào, nhưng cũng thc thi không nói na: "Thỉnh vương phi chỉ giáo."


Thái độ khiêm tốn xin thỉnh giáo này, Lý Phượng Minh rất là hưởng thụ.


Nhưng mà gi phút này nàng không có tâm tư nói nhiều vi Chiến Khai Dương: "Ngày khác sẽ chậm rãi giảng cho ngươi nghe. Ngươi làm việc của mình trước đi, ta muốn đi Bắc viện một chuyến."


Động tác liên tiếp này của Thái t, thoạt nhìn là đang nâng đ Tiêu Minh Triệt, nhưng thc tế căn bản là cố ý đẩy hắn đến vị trí dễ thấy, khiến cho hắn chưa kịp phòng bị đã tr thành bia ngắm của các phe!


***


Lý Phượng Minh vốn tưởng rằng, hôm qua Tiêu Minh Triệt khổ s đến mc đóng ca Bắc viện không chịu gặp người, thì hôm nay nàng muốn gặp hắn, s là phải tốn chút công phu.


Lại không ng, người phục vụ đi thông bẩm sau đó tr về trả li: "Điện hạ mi vương phi di bước ti thư phòng gặp mặt."


Sau khi vào thư phòng, Lý Phượng Minh kinh ngạc phát hiện, Tiêu Minh Triệt vẫn chưa sa sút tinh thần như nàng tưởng tượng.


Hắn hiển nhiên biết Lý Phượng Minh đi vào, nhưng không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng, càng không ngng bút.


Vì thế Lý Phượng Minh không quấy rầy, chỉ đng trước giá sách, yên lặng nhìn hắn.


Hôm nay hắn mặc cẩm bào dệt kim màu xanh lam, gi phút này ngồi ngay ngắn thẳng tắp sau bàn, nghiêm túc chuyên chú chấp bút múa bút, cả người lộ ra một cỗ khí thế sắc bén khó có thể nói thành li.


Đó là một loại im ắng nhưng quật cường dẻo dai. Kia là biết rõ phần thắng không ln, nhưng vẫn muốn buông tay dũng cảm đánh cược một lần.


Thật lâu sau, Tiêu Minh Triệt mi để bút xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Tìm ta có việc gì?"


"Ta đoán ngài lại bị người khác bắt nạt." Lý Phượng Minh chp mắt xua tan sương mù nơi đáy mắt, tươi sáng cười nói: "Có muốn ta giúp đ không?"


Tiêu Minh Triệt nhìn nàng chăm chú không chp mắt. Sau mấy hơi th, mi nhàn nhạt nhẹ nhàng đáp: "Muốn."


Lý Phượng Minh đi qua ngồi cách bàn vi hắn, động tác nhẹ nhàng cầm t giấy hắn viết lúc trước ra xem.


Trong lúc nhanh chóng xem xét, nàng cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra, khiến Thái t đột nhiên nhắm vào ngài?"


Tiêu Minh Triệt bình tĩnh lạnh nhạt: "Liêm Trinh thỉnh tội vi phụ hoàng, giải thích vấn đề một bộ phận quân lương của Nam Cảnh đi về phía không rõ ràng."


***


Đầu tháng này, Liêm Trinh t Nam Cảnh tr về kinh.


Bi vì thuận đường hộ tống mẫu thân cùng tỷ tỷ của Chiến Khai Dương hồi kinh, lúc ấy hắn đến Hoài vương phủ bái kiến Tiêu Minh Triệt.


Hắn hỏi nguyên nhân lúc trước Tiêu Minh Triệt bị phạt hành cung, hiểu được là bị mình liên lụy, ngày hôm sau liền chủ động tiến cung, một mình giải thích cho Tề Đế vấn đề sổ sách quân lương.


Va là thỉnh tội, cũng coi như là thay Tiêu Minh Triệt kêu oan.


Kỳ thật chuyện sổ sách quân lương rất đơn giản, cho dù Tiêu Minh Triệt không biết rõ tình hình, cũng không liên quan đến trong đó.


Nam Cảnh hai ba ngày đầu là chiến hỏa, có khi chi tiết thương vong trận trước còn chưa sa sang lại xong, đã lại đánh nhau.


Đến ngọn nến cũng không chịu nổi hai đầu thiêu, huống chi Liêm Trinh chỉ là thân thể phàm tục.


Cho nên, danh sách tướng sĩ chết trận mà hắn đệ trình lên binh bộ bị trì hoãn hai ba tháng.


Nhưng trong hai ba tháng trì hoãn này, trong kinh không biết binh lính nào đã chết trận, nên binh bộ vẫn da theo số lượng người trước đó phân phát tiền bạc cho biên quân.


Có khi ch bạc đến Nam Cảnh, binh lính chết trận đã nhập thổ an táng được mấy tháng rồi.


Liêm Trinh chưa bao gi đem số tiền này trả lại cho Binh bộ, nhưng cũng không tham ô, hắn đều gi hết đến tận tay gia quyến của các tướng đã sĩ chết trận.


Hành động này mặc dù không ổn, nhưng phù hp vi tình người, cũng có li cho việc duy trì nguồn lc biên gii. Bi vậy Tề Đế sau khi nghe Liêm Trinh chủ động tiến cung thỉnh tội xong, vẫn chưa giáng tội, chỉ không nhẹ không nặng răn dạy vài câu, thái độ có thể coi là ngầm đồng ý.


Lý Phượng Minh hít sâu một hơi: "Cho nên, vì bồi thường cho ngài phải chịu ủy khuất, Thái t đề nghị, phụ hoàng ngài liền sảng khoái đồng ý, cho ngài chc Đô tư, cũng quyết định gióng trống khua chiêng thiết tiệc ăn mng cho ngài trong cung?"


"Đúng." Tiêu Minh Triệt bất đắc dĩ: "Liêm Trinh tiến cung, cũng không phải do ta bày mưu tính kế."


Đáng tiếc, hiển nhiên Thái t sẽ không tin vào s thật này.


Lần trước hành cung, bi vì Lý Phượng Minh âm thầm tặng một phần đại lễ, để Hoàng hậu một lần na lấy lại quyền nói chuyện tuyệt đối của hậu cung, nên trong lòng Thái t ghi nh phần ân tình này, lúc ấy cũng không cảm thấy Tiêu Minh Triệt có thể uy hiếp mình cái gì, cho nên đáp lại thiện ý ngang nhau.


Nhưng hiện tại, Liêm Trinh vì muốn chng minh "Tiêu Minh Triệt vô tội trong vấn đề khoản quân lương Nam Cảnh", mà dám mạo hiểm chấp nhận rủi ro chọc giận long nhan, chủ động gặp thánh t thú, điều này đủ để cho Thái t giật mình. Tiêu Minh Triệt trong quân đã thành lập được uy tín nhất định.


Thái t vốn đã có đối thủ mạnh mẽ như Hằng Vương, há có thể dễ dàng tha th cho một Hoài Vương có thể ảnh hưởng đến quân đội dưới mí mắt mình?


"Cho nên hắn cố ý đề xuất bổ sung chc 'Đô tư', nhìn bên ngoài thì giống như là dìu dắt ngài, nhưng thc tế lại là phủng sát*." Lý Phượng Minh vô cùng chắc chắn.


*Phủng sát (捧杀): theo t điển Hán ng t này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mc khiến người t mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.


Đô tư vòng qua binh bộ trc tiếp bẩm s vi Hoàng đế, binh bộ dẫn đầu tất sẽ không có thiện ý vi Tiêu Minh Triệt.


Còn na, chc vị này mặc dù không chưởng binh phù, nhưng có thể quản chế tất cả các thống soái tiền tuyến, có quyền nhúng tay vào tất cả quân vụ ngoại tr điều binh.


Điều này vô cùng đột ngột, rất dễ dẫn đến chuyện các tướng lĩnh cùng Tiêu Minh Triệt sinh ra xung đột, t đó thay đổi tâm tính đối vi hắn.


Trước đó Tiêu Minh Triệt đều là tạm thi được phân công đi, bình thường chỉ tiền tuyến tầm ba đến năm tháng.


Tạm thi nhận lệnh đi thay thiên t đốc quân, chc trách vốn chỉ là cổ vũ lòng người, hoàn toàn có thể trốn nơi an toàn ăn ngon uống say, nếu chiến s không quá gấp liền có thể phất tay áo hồi kinh giao nộp.


Nhưng Tiêu Minh Triệt luôn liều mạng ra trận, không tiếc cùng các tướng sĩ vào sinh ra t, cũng không vượt quyền chạm tay vào s vụ bên cạnh.


Hoài vương như vậy, mọi người tất nhiên là kính phục.


Về sau lấy chc Đô tư thường trú biên cảnh, tình huống có thể rất khác nhau.


Hắn sẽ giám sát công việc, kiểm tra sổ sách s vụ trong quân hằng ngày, nếu có xảy ra vấn đề thì phải chịu trách nhiệm; Mặt khác, hắn không thể điều binh, lại có thể khiển tướng, tất cả tướng quân đều phải nhìn sắc mặt hắn mà làm việc.


Về lâu dài, điểm hảo cảm mà hắn vào sinh ra t trong quân đội, sẽ bị phân hóa rồi tan rã vô hình.


"Còn na, Hằng vương thấy Thái t 'dìu dắt' ngài như vậy, nhất định sẽ coi như ngài đã đng xếp hàng bên phe Thái t. Mà ngài lại phải thường trú biên cảnh, rất khó có thể củng cố vng chắc nhân mạch trong triều. Chỉ cần có chút sơ h, thì mấy quyển tấu chương luận tội là có thể lật đổ ngài."


Lý Phượng Minh cắn răng cười lạnh: "Thủ đoạn của Thái t rất hay, chỉ da vào chc 'Đô tư' mi tăng thêm, liền chặn tất cả mọi con đường của ngài."


Trong loại chuyện liên quan đến tiền đồ sinh t này, Tiêu Minh Triệt không có tối dạ như vậy, nếu không cũng không thể lăn lộn được thành thân vương.


Hôm trước Tề Đế vỗ bàn định án, hôm sau hắn liền t nhốt mình suy nghĩ trước sau, mặc dù chậm một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là hiểu rõ tầng tầng hiểm ác gia.


Hắn nhất định phải tìm cách thoát khỏi khốn cảnh này trước khi chính thc tiếp nhận bổ nhiệm Đô tư, nếu không càng về sau càng khó toàn thân tr ra.


"Coi như ta lo lắng vô ích, không ng ngài cũng không phải là đèn đã cạn dầu." Lý Phượng Minh dùng đầu ngón tay chạm vào t giấy trước mặt, càng nhìn hắn càng thấy thuận mắt.


Va rồi Tiêu Minh Triệt đang viết tấu chương cho Tề Đế.


Hắn đề nghị con cháu t quận vương tr lên thay phiên nhau đảm nhiệm chc Đô tư, na năm đổi một lần.


Chỉ cần Tề Đế chuẩn bản tấu của hắn, chẳng khác nào tất cả đệ t hoàng tộc t quận vương tr lên, đều phải cùng nhau giúp hắn phân tán lc chú ý khắp nơi.


Đây là đối sách tiêu Minh Triệt hao phí một ngày một đêm mi nghĩ ra, tuy là chậm một chút, nhưng lại là thượng sách.


"So vi lần trước hành cung, dùng chiêu bị đánh ngu ngốc của mình để đổi lấy Hạ vọng thủ sĩ, lần này ngài thật s thông minh hơn rất nhiều. Quả nhiên là thi tiết ấm áp, đầu óc cũng linh hoạt hơn chút nhỉ?"


Nghe câu khích lệ kỳ dị này của nàng xong, Tiêu Minh Triệt không được t nhiên cười nhạt một tiếng: "Muốn khen thì khen cho hẳn hoi."


"Nói đi cũng phải nói lại, Thái t bắt nạt ngài như vậy, ngài lại chỉ cầu t bảo vệ mình thoát thân, thật s quá dễ tính rồi." Lý Phượng Minh nhướng mày vi hắn: "Không muốn bắt nạt ngược lại sao?"


Tiêu Minh Triệt na tin na ng nhìn nàng: "Làm sao để bắt nạt lại?"


"Chỉ cần ngài muốn, ta tất sẽ có cách. Chúng ta đi tng bước một ti. Đầu tiên, trên phần tấu chương này của ngài thêm một câu..."


Thì thầm nói xong chiêu gây tổn hại của chính mình, Lý Phượng Minh cười đến đầy bụng ý nghĩ xấu: "Đối vi bên ngoài thì nói, đều là Thái t dạy ngài. Hiểu chưa?"


Nàng cũng không phải là người có tấm lòng bồ tát suốt ngày "lui một bước tri cao biển rộng", đối vi một số việc thậm chí có thù tất báo.


Hiện gi Tiêu Minh Triệt cùng nàng có li ích liên quan, Thái t đột nhiên chuyển mũi nhọn ra tay tàn nhẫn vi Tiêu Minh Triệt, nàng đương nhiên muốn cho Thái t oa oa khóc ln.


Thái t cố ý đẩy Tiêu Minh Triệt ra thay hắn đ hộ mấy đao đến t Hằng Vương, nàng lại muốn đem nhng mũi đao này bắn tr về cho hắn.


Thái t cùng Hằng vương đấu nhiều năm như vậy, đã sm không có khả năng giảng hòa. Chỉ cần có người gõ nhẹ một bên trống, hai người bọn họ sẽ lập tc m ra một vòng triền đấu kịch liệt mi.


Tiêu Minh Triệt suy nghĩ một lát: "Đây là muốn làm cho Hằng vương cho rằng, Thái t đã bắt đầu bố trí cướp đoạt thế lc quân đội?"


Lý Phượng Minh không chút do d gật đầu: "Thái t bắt nạt ngài như vậy, ta nhịn không được muốn làm cho hắn oa oa khóc ln."


"Mỗi lần ai đó bắt nạt ta, dường như nàng còn tc giận hơn ta." Tiêu Minh Triệt không rõ gi phút này th đang quay cuồng trong ngc hắn là cái gì.


"Ta là người không dễ dàng chịu thiệt. Hôm nay Thái t bắt nạt ngài, cùng bắt nạt ta có gì khác nhau?"


Nắm tay Lý Phượng Minh khẽ đấm vào mặt bàn: "Hắn muốn chặn tất cả khả năng ngài đng vng gót chân trong triều, còn muốn đưa ngài đến biên cảnh sung quân lâu dài! Ta đây có thể nhịn hắn mi lạ."


Nếu Tiêu Minh Triệt lâu dài không trong kinh, rất nhiều trường hp nàng sẽ không có cơ hội đi.


Vậy làm sao biết được nhiều phu nhân quý n hơn?


Nếu không thể biết nhiều phu nhân quý n, nàng đi đâu kiếm đủ tiền tiết kiệm ch?


Thái t lần này đột nhiên nhằm vào Tiêu Minh Triệt, căn bản là đang cắt đt con đường tài lộc của nàng!


Đương nhiên, lý do nhỏ nhen của con buôn này, nàng cũng không thể không có ý t mà nói trắng ra ngoài miệng.


"Kỳ thật, ta cũng chưa làm gì ảnh hưởng ti hắn hết, không phải sao? Chỉ là giúp hắn và Hằng Vương tiếp tục đấu đá lẫn nhau mà thôi."


Tiêu Minh Triệt hồi lâu không nói tiếp, chỉ chăm chú nhìn nàng không chp mắt. Giống như đang cười, lại giống như không có.


Nàng nhất thi có chút xấu hổ: "Làm gì nhìn ta như vậy?"


"Không có gì." Tiêu Minh Triệt thu hồi ánh mắt, một lần na nhặt cây bút đặt trên nghiên mc lên: "Chỉ là bỗng nhiên nh ti, nàng tng hỏi ta có thích gì hay không."


Lý Phượng Minh không rõ ràng cho lắm: "Khi đó ngài nói không có. Sao, bây gi đột nhiên có rồi?"


Tiêu Minh Triệt rũ mắt chấm mc, không nhìn nàng: "m."


Thí dụ như, cái gọi là "tương lai" mà lần trước nàng nói ti. Lại ví dụ như, nàng va nói "bắt nạt ngài vi bắt nạt ta có gì khác nhau."


Hắn cũng không biết vì cái gì, đột nhiên liền thấy thích.


Rất thích. Rất rất thích.


Điều này khiến hắn có chút luống cuống, lại có chút hoảng hốt. Còn hoảng hốt hơn so vi lúc trước thường xuyên ngi thấy mùi La ly hương không tồn tại.”

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin