Edit : Hà Thu


Trong cuộc tranh giành "th t trước sau đi vào hành cung" kia, xem như Thái t phi toàn thắng, Hằng vương phi thua trước một bước.


Hằng vương phi giận chó đánh mèo vốn định âm thầm làm nhục Lý Phượng Minh để trút giận, nhưng không ng Lý Phượng Minh cũng không phải là quả hồng mềm dễ nắm bắt, ngược lại còn bị hố mất năm mươi lượng vàng, la giận nghẹn khuất trong lòng như thế nào không cần nghĩ cũng biết.


Các quý phụ của Tề Quốc coi trọng nhất là hai ch "thể diện", tuy năm mươi lượng vàng này đã định là sẽ bị lỗ vốn, nhưng đến cùng vẫn là do nàng khơi mào, bên ngoài cũng chẳng thể nói gì Lý Phượng Minh được, nên chỉ đành cắn răng nuốt chng năm mươi lượng vàng này.


Lý Phượng Minh bảo Thuần Vu Đại tr về Trường Phong uyển lấy đồ, Hằng vương phi cũng phân phó một thị n tùy thân đi theo, xem như có ý "tiền trao cháo múc."


C như vậy đến Hương Tuyết viên.


Một đống người lần lượt tiến lên chào hỏi, quả nhiên Thái hoàng thái hậu bị náo loạn ti mc có chút mơ hồ, nhiều lần không phân biệt được ai vi ai.


Cũng may mà quy củ của hoàng thất Tề Quốc cũng không có quá nhiều, sau khi làm lễ xong, có vài người không có tư cách lại nói chuyện trước mặt lão thái thái, liền được Hoa ma ma dẫn xuống dưới Hoa các dùng trà.


Đối vi chuyện này, Lý Phượng Minh vẫn cảm thấy có chút bối rối. Nàng nhìn nhng người còn lại trong sảnh, không rõ "có hoặc không có tư cách lại nói chuyện trước mặt lão thái thái", đến tột cùng là căn c vào tiêu chuẩn gì.


Trong số n quyến của phủ Thái t, chỉ gi lại Thái t phi cùng vị trắc phi đng bên trái. Vị trắc phi phía bên phải cùng Chiêu huấn của Thái t thì đi theo Hoa ma ma.


Mà bên phía Hằng vương phủ này, ngoại tr Hằng vương phi ra, còn có hai vị Trắc phi cùng một người Lương đệ được lại. À, còn có biểu muội Văn Âm của Hằng vương phi na.


Văn Âm cô nương này vô cùng có ý t.


T khi vào Hương Tuyết viên, nàng luôn đi theo sát bên cạnh biểu tỷ Hằng vương phi, li nói và hành động đều vô cùng quy củ, không hề lộ ra na điểm lỗi sai.


Toàn bộ hành trình đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đúng một bộ dáng "ta chỉ ti đây để góp vui cho đủ số lượng, các người c coi như ta tàng hình rồi đi."


Tuy Lý Phượng Minh không hiểu gì, nhưng cũng chẳng biểu lộ ra, chỉ quen thuộc chu đáo dâng trà cho Thái hoàng thái hậu.


Lão thái thái cũng giống như là va mi "tỉnh dậy", m miệng lại là câu dạo gần đây hay hỏi nhất: "Tiểu Phượng Minh, thư hồi âm của Minh Triệt ti chưa?"


"Hồi thái nãi nãi, đã ti rồi."


Nh ti phong thư hồi âm chỉ có một ch kia của Tiêu Minh Triệt, Lý Phượng Minh hơi lúng túng, s lão thái thái muốn nàng lập tc lấy ra xem, liền vội vàng bổ sung: "Ngày mai con sẽ sai người làm bánh ngọt cho ngài, rưới thêm nước trái cây tươi lên trên na. Đến lúc xong sẽ mang bánh ngọt đến, nhân tiện đem thư cho ngài xem luôn."


"Tốt tốt tốt, tốt quá rồi."


Lão thái thái liên tục gật đầu, mỗi nếp nhăn trên mặt đều tràn ngập ý cười. Cũng không biết là hài lòng do "thư hồi âm của Tiêu Minh Triệt cuối cùng cũng ti" hay là sắp có bánh ngọt mi lạ để ăn.


Thái t phi dùng ánh mắt cổ quái liếc Lý Phượng Minh một cái, cuối cùng lại chẳng nói gì, dùng dáng vẻ tươi cười ôn hòa hỏi thăm tình hình gần đây của lão thái thái.


Kỳ thc, trong hành cung luôn có người đúng thi hạn sẽ bẩm báo nhng chuyện hằng ngày liên quan đến Thái hoàng thái hậu vào trung cung, phủ Thái t đương nhiên cũng sẽ nhận được tin tc tương t. Thế nên cái gì nên biết nàng đều biết, chẳng qua là muốn tìm đề tài trò chuyện thôi.


Ngược lại là Hằng vương phi, lúc trước bị ăn thiệt thòi mất năm mươi lượng vàng trên tay Lý Phượng Minh, gi phút này đương nhiên là muốn xả giận cho đ bc.


Đi đến khi Thái t phi cùng Thái hoàng thái hậu nói chuyện phiếm xong, Hằng vương phi liền dùng li nói mềm mại nũng nịu, đem đề tài kéo về trên người Lý Phượng Minh.


"Thái nãi nãi, kỳ thật Ngũ đệ có trả li thư hay không không quan trọng. Chuyện mà Ngũ đệ muội nên làm nhất bây gi chính là chuẩn bị cho tốt, đi sau khi Ngũ đệ tr về, thì tranh thủ thi gian mà tìm cách viên phòng đi."


"Hai người bọn họ là v chồng mi cưới, chuyện hp trướng viên phòng vốn là thuận lý thành chương*. Làm gì còn phải 'tranh thủ thi gian tìm cách'?" Lão thái thái lại đột nhiên hiểu ra: "Chỉ Đinh, ý của ngươi là, cái tên tiểu hỗn đản Minh Triệt kia, lại không muốn viên phòng cùng Tiểu Phượng?"


*Diễn ra trôi chảy.


Hằng vương phi lấy khăn lụa che miệng, giống như đang nín cười: "Ngũ đệ nghĩ như thế nào, ta đây ngược lại không biết. Chỉ là nghe nói đại hôn đêm hôm đó, Ngũ đệ muội mi chạm vào tay hắn một chút, hắn liền..." Suýt chút na là phi nước đại chạy xa tám ngàn dặm ngay tại chỗ.


Thái t phi ho nhẹ một tiếng, đánh gãy li nàng: "Bây gi thân Ngũ đệ còn đang tiền tuyến, còn có thể tranh thủ thi gian hồi âm trong lúc bận rộn, chính là đem Ngũ đệ muội đặt trong lòng rồi. Viết thư liên lạc trước vi nhau cũng rất tốt, giao lưu thổ lộ tâm tình lẫn nhau nhiều chút, tương lai sẽ là nước chảy thành sông. Bây gi mọi việc tiền tuyến còn chưa ổn định, chưa biết bao gi mi về kinh, không nên vội vàng trong chốc lát."


"Vâng." Lý Phượng Minh mỉm cười đúng mc, nhưng thc tế lại chẳng hề quan tâm.


"Nghe điện hạ nhà ta nói, phụ hoàng gần đây đang cân nhắc gia Ngũ đệ và Liêm Trinh tướng quân, sẽ có một người vài ngày na bị triệu hồi về kinh. Thế mà Thái t phi không biết sao? Ai nha, xem trí nh của ta này, Thái t đương nhiên sẽ không nói vi người nhng chuyện quốc gia đại s này rồi."


Nói đến đây, Hằng vương phi ra vẻ kinh ngạc dng một chút, rồi lại dịu dàng cười làm lành: "Trong kinh ai ai cũng hâm mộ s nhàn rỗi của Thái t phi, đều nói Thái t đối vi người rất quan tâm săn sóc. Chẳng nhng để cho hai vị Trắc phi giúp ngài làm công việc chưởng quản phủ khố vất vả, mà thậm chí cũng không đến tẩm điện quấy rầy ngài luôn."


Ngay cả Lý Phượng Minh đang thất thần cũng nghe ra được ý t châm chọc trong mấy li này.


Hằng vương phi đây là đang trào phúng Thái t phi, chẳng nhng không có quyền lc đương gia chủ mẫu quản lý tài chính, mà còn bị phu quân lạnh nhạt.


Đối vi nhng phụ nhân Tề quốc mà nói, tình cảnh này chỉ có một ch để miêu tả thôi, đó là "thảm."


Vị Trắc phi đng bên trái của phủ Thái t vội vàng hòa giải: "Gần đây khi Thái t điện hạ trong phủ x lý chính vụ, phần ln là ta bên cạnh hầu hạ bút mc, nhưng chưa tng nghe điện hạ nhắc ti chuyện Ngũ điện hạ sắp hồi kinh. "


Đây là buông bỏ ân oán bên trong, cùng Thái t phi nhất trí đối ngoại.


Hằng vương phi nghẹn họng.


Sắc mặt Thái t phi hơi dãn ra, cười h đánh trả: "Ta đã quen lười biếng, tất nhiên là không được thông minh tháo vát như Tam đệ muội. Đầu tháng lúc ra tiến cung, còn nghe mẫu hậu đau lòng lẩm bẩm, nói nếu không phải chuyện của Hằng vương phủ cần ngươi lao tâm khổ t, thì năm trước cũng không sinh non." 


Thái hoàng thái hậu nói: "Đang yên đang lành, nhắc ti chuyện này làm gì?"


"Thái nãi nãi nói đúng lắm, không đề cập ti nhng chuyện không vui này na." Hằng vương phi cng ngắc thay đổi chủ đề: "Mấy tháng na là ti 'Hạ vọng thủ sĩ', đến lúc đó Thái t điện hạ có bận rộn, nghĩ chắc Thái t phi cũng hao tâm tổn trí theo."


Lý Phượng Minh không dấu vết đánh giá Hằng vương phi cùng Thái t phi.


Sắc mặt Thái t phi lúc xanh lúc trắng, hàm răng nghiến chặt vào nhau.


Hằng vương phi thì lộ ra dáng vẻ tươi cười hn h: "Văn Âm, tr về nh kĩ phải trước mặt cha huynh ngươi nhắc nh nhiều chút, nhất định phải tận tâm tận lc phân ưu giúp Thái t."


Văn Âm vô tội bị điểm tên cúi đầu rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Vâng."


Thái hoàng thái hậu đột nhiên nói: "Mỗi năm đầu xuân, các nhà đều có rất nhiều việc vặt phải bận tâm. Hiện gi ta cũng rất khỏe, các ngươi c lo tốt việc trong phủ đi, không cần thường xuyên đến thăm, rồi lại vô duyên vô c rước lấy mệt mỏi."


Ai cũng nghe ra được lão thái thái đây là không cao hng, bầu không khí lập tc xấu hổ ngưng trệ.


Lý Phượng Minh gật đầu, ôn nhu xin tha th: "Thái nãi nãi luôn luôn thông cảm cho vãn bối. Mặc dù Tích Thúy Sơn cách ca thành phía nam kinh thành Ung có hai mươi dặm, nhưng mỗi lần nhóm hoàng tẩu quý nhân đi ra ngoài đều như chiến một trận ln, đi được một chuyến về là vô cùng mệt mỏi."


Thái t phi cùng Hằng vương phi cũng biết nàng đang giúp bọn họ leo xuống thang, liền vội vàng ăn ý ngưng chiến, một ca một xướng đổi sang khuôn mặt tươi cười, nói một chút chuyện nhẹ nhàng giải trí, dỗ rất lâu mi khiến lão nhân gia lộ ra khuôn mặt tươi cười.


***


Bi vì Lý Phượng Minh đến t dị quốc, quản s hành cung Hoa ma ma lo lắng khẩu vị của nàng sẽ có chút khác biệt, nên thiết lập riêng một phòng bếp nhỏ ngay trong Trường Phong uyển, thuận tiện cho Tân Hồi cùng Thuần Vu Đại nấu ăn riêng cho nàng.


Mượn tiện li này, bình thường Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi sẽ không dùng cơm cùng các thị n hành cung, mà thường xuyên Trường Phong uyển tổ chc ăn uống.


Cuối gi trưa, Tân Hồi vốn tưởng rằng buổi trưa Lý Phượng Minh sẽ lại Hương Tuyết viên dùng ba, nên t mình nấu canh thịt dê trong bếp nhỏ.


Nào biết mi bày biện ra xong, liền thấy Lý Phượng Minh cùng Thuần Vu Đại tiến vào. Tân Hồi không khỏi áy náy cười tr.


Lý Phượng Minh mệt mỏi cười nói: "Nồi đã đun nóng,  gi phút này lại chuyển ti thiện sảnh cũng phiền phc. Lấy cho ta thêm cái bát vi đôi đũa, ăn chỗ này cùng các ngươi luôn."


Trong đại đa số mọi chuyện, nàng không phải là người chủ khó hầu hạ. Chỉ có đôi khi d chút tính khí, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.


Thuần Vu Đại lấy thêm chén đũa cho nàng, miệng nói: "Vậy thì ủy khuất cho điện hạ rồi. Vốn cho rằng buổi trưa điện hạ lại Hương Tuyết viên dùng ba, nên ta vi Tân Hồi mi không ch."


Tân Hồi to gan trêu chọc: "Nhìn tình hình này, có vẻ hôm nay có Thái t phi cùng Hằng vương phi, nên điện hạ nhà chúng ta thất sủng trước mặt lão thái thái rồi? Ngay cả ba trưa cũng không được ăn."


Lý Phượng Minh khẽ chp mắt, hạ thấp âm thanh: "Hai vị hoàng tẩu cũng là về nhà mình ăn, không có ai lại cả."


Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi đã đi theo nàng nhiều năm, đương nhiên có thể nghe ra được trong li nói của nàng có ẩn tình.


"Điện hạ nói nhanh chút đi." Tân Hồi thúc giục nói: "Rốt cục là hôm nay Hương Tuyết viên đã xảy ra chuyện gì?"


Ba người ngồi vây quanh bàn nhỏ, va ăn canh thịt dê va nói.


"... Hai vị kia đều âm thầm bóc mẽ vết sẹo của nhau, mỗi câu đều là nói chuyện riêng tư của nhà đối phương. Ta nghe thôi mà cũng thấy da đầu tê dại."


Lý Phượng Minh uống một ngụm canh thịt dê, cười thỏa mãn: "Trong li nói của hai nàng đều có ẩn ý quá sâu, ta chỉ nghe hiểu được đại khái."


"Đại khái thế nào?" Tân Hồi đem hạt đậu đã được lột vỏ xong đặt vào cái bát trước mặt nàng, vẻ mặt trông mong ch đi.


Thuần Vu Đại dù không nói chen vào, nhưng mắt cũng m to.


Ca bếp nhỏ không đóng, có thể thấy rõ bên ngoài cũng không có người gần, nói chuyện liền bt đi rất nhiều cố kị.


Lý Phượng Minh thảnh thơi nói: "Chuyện bên phủ Thái t chính là, Thái t cùng Thái t phi đã thành hôn được hai năm nhưng chưa có con, vì thế nên Thái t chán ghét vt bỏ nàng. Về sau hằng năm nhiều nhất cũng chỉ đến tẩm điện của nàng một lần thôi. Thảm nhất chính là, phủ khố cũng giao cho hai vị Trắc phi cùng nhau quản lý."


"Hiểu rồi, trong mắt ngài, Thái t phi không sủng không con cũng không tính là thảm." Thuần Vu Đại nhịn không được buồn cười: "Nhưng quyền lc tài chính của nàng sa sút, là rất thảm."


"Cc kì bi thảm luôn đó!" Lý Phượng Minh đau lòng nhc óc nhăn mặt lắc đầu: "Vòng quay luân chuyển tiền tệ là gốc rễ của một nước, cũng là gốc rễ của một phủ. Nếu quyền tài chính của phủ Thái t nằm trong tay nàng, Thái t nào dám không vào tẩm điện của nàng bán nhan sắc ch?"


Thuần Vu Đại nín cười, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc cng rắn nhắc nh: "Điện hạ nói cẩn thận chút."


ược rồi." Lý Phượng Minh ho khan hai tiếng, lại nói tiếp: "Tóm lại, Hằng vương phi ngoại tr lấy nhng chuyện "không sủng không con không tài không quyền" ra chèn ép nàng, còn đặc biệt dẫn theo Văn Âm đến để cho nàng không được vui vẻ. Các nàng không có nói rõ, nhưng ta nhìn tình hình kia, tám phần là Văn Âm cùng Thái t tng có chuyện gì đó."


Nàng đặc biệt để ý qua, hình như Văn Âm cũng không muốn đến chỗ hậu trạch thị phi lẫn lộn này. Chắc là trưởng bối trong nhà cũng không tiện bác bỏ mặt mũi của biểu tỷ Hằng vương phi nên mi bắt nàng ti.


Thuần Vu Đại gật gật đầu: "Buổi sáng lúc ta bồi ngài ngoài ca hành cung cũng nhìn thấy, Thái t phi va trông thấy Văn cô nương, sắc mặt không được tốt lắm."


"Sau đó thì sao? Hằng vương phủ lại có chuyện gì?" Tân Hồi hiếu kì truy vấn.


"Hằng vương phủ cũng lộn xộn, thiếp thất cả đống ln, còn nhiều hơn so vi phủ Thái t."


Lý Phượng Minh nuốt hết đồ ăn trong miệng, cầm khăn tay đè lên môi: "Nói đến cũng lạ, ngay cả vị phi đng bên phải cùng Chiêu Huấn của Thái t đều xuất thân t nhà lương gia bình thường. Thế nhưng mà Hằng vương phủ thì người nào cũng có xuất thân danh gia vọng tộc, trong đó ngay cả bốn vị Lương đệ cấp thấp nhất, cũng là xuất thân thế gia quý tộc."


Phụ tộc sau lưng nhng n t kia hiển nhiên tr lc không nhỏ đối vi Hằng vương, cho nên mặc dù Hằng vương phi nắm gi quyền tài chính trong phủ, nhưng thc tế sống cũng không tốt hơn Thái t phi bao nhiêu.


Bi vì Thái t phi nói "Mẫu hậu đau lòng, nói nếu không phải mọi chuyện của Hằng vương phủ đều cần ngươi phí sc, thì năm trước cũng không sinh non." 


Cái này mang ý nghĩa, lúc Hằng vương phi đang mang thai cũng không dám dễ dàng buông lỏng, s mình sẽ bị người khác thay thế.


Rất rõ ràng, phủ Thái t cùng Hằng vương phủ đều có rất nhiều chướng khí mù mịt. Thái t phi vi Hằng vương phi cũng có nỗi khổ tâm riêng.


Lý Phượng Minh lại nh ti li đồn đã nghe qua trước đây: Tiêu thị hoàng tộc đều là nhng người điên.


Bây gi nàng mi thc s tin điều này.


Th nghĩ mà xem, một người là Thái t, một người là thân vương, nhưng hậu viện nhà mình loạn thành như vậy rồi còn không quản được, Tề Đế lại còn cảm thấy có thể phó thác tương lai đất nước cho hai người này?! Đúng là điên đến đáng s.


Vốn dĩ hôm nay Lý Phượng Minh ti là để xem náo nhiệt, nhưng nhìn hai vị kia c thi nhau chọc ngoáy vào nỗi đau của đối phương, lại cảm thấy đều rất đáng thương, không còn gì thú vị cả.


Nàng càng nghĩ càng thổn thc: "Một người là Thái t, một người là thân vương, nhưng lại đấu đá lẫn nhau, trong phủ hai nhà cũng rối tung rối mù hết cả lên, hoàn toàn bất đồng so vi Đại Nguỵ. T trước ti nay ta chưa bao gi thấy qua con đường như vậy cả."


Tân Hồi nuốt thc ăn trong miệng, âm thanh buồn bc cười nói: "Không phải bất đồng vi Đại Nguỵ, chỉ là trước đây điện hạ không có cơ hội tiếp thu kiến thc về lối đi này thôi. Dù sao ngài cũng là tr..."


"Tân Hồi!" Thuần Vu Đại cất giọng đánh gãy li nàng, ánh mắt hướng về phía nàng vô cùng sắc bén.


Tân Hồi giật nảy mình, t biết mình l li, vội vàng cẩn thận nhìn ra ngoài ca, xác định không có người, lúc này mi thấp giọng nói xin lỗi vi Lý Phượng Minh.


ược rồi, không ai nghe thấy là không sao, đng s." Lý Phượng Minh vân đạm phong khinh* cười cười: "Chúng ta đều phải chậm rãi thích nghi vi thân phận mi này của ta."


*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): th ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, ta như gió nhẹ mây h hng trôi.


Thần sắc Thuần Vu Đại hòa hoãn hơn, hơi tc giận thì thầm: "Ta thấy ngài thích nghi rất tốt. Hôm nay trắng trn la lấy năm mươi lượng vàng của Hằng vương phi như vậy, nếu đổi lại là ngài của trước kia, chắc không làm ra được việc này."


"Vậy cũng không thể gọi là la được? Ta vi nàng là buôn bán, tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong... Chẳng qua là, giá tiền có hơi mắc một chút thôi." Lý Phượng Minh chột dạ cười gượng, lại th dài: "Ay da, bây gi thật không còn giống ngày xưa na. Muốn nói đến thảm, thc ra vẫn là ta thảm nhất."


Trước kia là điện hạ Lý Phượng Minh, nếu muốn sủng ái các loại mỹ nam t, nào có cần phải suy nghĩ trước xem có tích góp đủ một vạn lượng vàng hay chưa bao gi?


"Thôi thôi, chuyện cũ như gió thoảng mây bay, nhng th này có hay không cũng không gấp."


Thần sắc Lý Phượng Minh cht biến đổi, nghiêm túc phân phó nói: "Tân Hồi, tranh thủ thi gian ăn xong thì theo ta ti thư phòng, buổi chiều thay ta đi một chuyến ti Mộc Lan trấn. Ta lo trái nghĩ phải, có được tin tc, tốt nhất vẫn là nên sm nói cho Tiêu Minh Triệt chút tiếng gió.


Hôm nay nàng nghe ra được chút động tĩnh trong li nói của Thái t phi và Hằng vương phi. Nếu không nhanh chóng thông báo cho Tiêu Minh Triệt, chỉ s hắn về kinh sẽ xảy ra chuyện.


"Hằng vương phi nói, chính miệng Hằng vương nói cho nàng nghe, trong tương lai gần, gia Tiêu Minh Triệt và Liêm Trinh, sẽ có một người bị thánh dụ triệu hồi về kinh. Nhưng vị Trắc phi bên trái phủ Thái t lại nói, bên phía Thái t không hề nhận được tin tc như vậy."


N t Tề quốc không hiểu cục diện chính trị, nhng li này đối vi Hằng vương phi cùng vị Trắc phi của phủ Thái t mà nói, nhiều nhất chính là chng minh phu quân thân cận sủng ái mình.


Các nàng sẽ không suy nghĩ sâu xa, mà có suy nghĩ cũng sẽ không hiểu.


Nhưng Lý Phượng Minh không phải n t Tề Quốc, có một số việc đối vi nàng, gần như là bản năng khắc sâu vào trong xương máu.


"Tề – Tống hai nước biên cảnh tranh chấp t trước ti nay đã lâu, có lần nào không phải là chém giết đến khi một bên tổn thương nguyên khí mi chịu thu binh? Coi như quân Tề Nam Cảnh gần đây đánh thắng được mấy trận, cũng không có nghĩa là ngay lập tc có thể ngưng chiến. Lâm trận đổi tướng là tối kỵ, lúc này Tề Đế lại muốn cân nhắc có nên triệu hồi Liêm Trinh hay không, rất có khả năng là bi vì..."


Nàng đưa cho Thuần Vu Đại một ánh mắt mang theo ý vị sâu xa.


"Liêm thị là danh môn thế gia Tề Quốc, trên triều đình không có khả năng không có địch chính trị."


Thuần Vu Đại ngầm hiểu, cả kinh: "Ý của điện hạ là, vị Liêm Trinh tướng quân này, thậm chí là Liêm thị sau lưng hắn, s là có họa trước mắt. Ngài... muốn giúp?"


"Lúc này ta có thể lo cho chính mình đã là không tệ rồi, giúp cái gì mà giúp?" Lý Phượng Minh nhẹ giọng cười nhạo.


Nàng cũng không biết Liêm thị gây phiền toái gì, cũng không biết người tên Liêm Trinh này. Nói trắng ra là, hắn chết hay sống, chẳng liên quan gì ti nàng.


Về phần Nam Cảnh Tề Quốc có loạn hay không, đó càng không phải là trách nhiệm của nàng, cũng không đến phiên nàng nhúng tay vào.


"Ta chỉ là đang đoán, điều mà Tề Đế 'cân nhắc', rốt cục là cái gì?"


Tướng môn thế gia cây ln rễ sâu, kẻ thù chính trị trong triều muốn thông qua Liêm Trinh lay động Liêm thị, Tề Đế có khả năng lại có suy tính khác.


Hoàng đế cũng không giống như người bình thường cho rằng có thể tùy tâm s dục*, nói một không hai. Nếu như cuối cùng Tề Đế quyết định bảo đảm Liêm thị, thì nhất định phải đưa ra li giải thích có thể cân bằng các bên.


*Tùy Tâm S Dục: Theo mình nghĩ nghĩa của câu này đại khái là tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó. Hơn na còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn.


"Nếu sắp ti người được triệu hồi là Tiêu Minh Triệt, vậy hơn phân na hắn sẽ tr thành li "giải thích" của Tề Đế cho các nơi. Nếu như hắn không có chút chuẩn bị nào đối vi chuyện này mà c ngu ngốc bị triệu tập hồi kinh, đại khái sẽ không có kết cục tốt." Lý Phượng Minh nắm chặt hai tay: "Sống chết của Liêm Trinh không liên quan đến ta, nhưng Tiêu Minh Triệt ta nhất định phải che ch."


Tân Hồi ngước mắt dò xét nàng, cảm thấy ngoài ý muốn: "Xem cái ch "" kia của Hoài vương điện hạ, là thấy s xa cách lảng tránh trên đó c luôn nhảy nhót trên trang giấy. Vậy mà ngài có thể nhịn được cục tc này, vẫn gi tin cảnh báo cho hắn?!"


Hẳn là bị cái ch "" kia kích thích tiếng lòng rồi?


Lý Phượng Minh kiêu ngạo ưỡn ngc, vỗ vào tim: "Nhìn xem đây là cái gì?"


Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi đồng thi nghẹn họng nhìn trân trối, song song đỏ mặt: "Điện hạ xin t trọng!"


"Trong đầu hai ngươi toàn là nhng chuyện không đng đắn gì vậy?! Cũng không phải bảo các ngươi nhìn vào... chỗ đó."


Lý Phượng Minh cúi đầu nhìn xuyên qua bộ ngc phập phồng của chính mình, khinh bỉ nhìn về phía hai người bọn họ: "Ta là nói, ta đây có lòng dạ rộng ln có thể bao dung cho người khác."


Đương nhiên đây là chuyện ma quỷ gạt người.


Thấy hai người mang vẻ mặt không tin, Lý Phượng Minh xấu hổ cười một tiếng, rốt cục phun ra li nói thật: "Dù sao thì con đường vơ vét của cải của ta mi đi được một đoạn ngắn. Nếu Tiêu Minh Triệt gặp xui xẻo, đối vi ta cũng không có li mà."

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin