Chương 9: Ngỗ tác Lưu Hoảng
Chu Chiêu nhìn qua phía nhóm Bắc quân mới phát hiện Chúc Lê đứng sau đám đông với vẻ mặt vô cảm.
Đêm qua âm u gió lớn, tâm trí nàng tập trung vào vụ án, không nhìn kỹ người này. Hiện giờ nhìn hắn, phát hiện tuy hắn trông bình thường nhưng mơ hồ có khí tức quen thuộc.
Thật khó diễn tả, dường như đã từng gặp trước đây.
Chu Chiêu nhìn hắn thêm vài lần, thấy mũi hắn cao và thẳng, đôi mắt to vô hồn, rõ ràng vóc dáng cao hơn những người khác, nhưng dường như không hề tồn tại khi đứng trong đám đông. Nếu không nhìn kỹ, sẽ khó phát hiện một người như thế.
Thấy Mẫn Tàng Chi không ngừng hét lên với cái quạt lông, Chúc Lê lặng lẽ đi tới bên cạnh Chu Chiêu, chỉ nhẹ nhàng “Ừm”, không nói gì thêm.
Chu Chiêu thấy hai vị giám thị đã đến, định rời khỏi viện, lại đụng phải Ổ Thanh Sam đang vội vã chạy tới.
Thiếu niên lang chảy mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, hắn giơ tay chỉ về phía Chu Chiêu, nhìn thẳng Mẫn Tàng Chi đầy khó hiểu, “Mẫn Tàng Chi, sao ngươi không ngăn cản nàng, nàng là nữ lang, sao có thể tới tham gia cuộc thi?”
“Chẳng lẽ Đình Úy Tự có nữ quan?”
Mọi người nghĩ đến lời cảm tạ lúc nãy của Chu Chiêu với lão giả, mỗi người đều lộ vẻ muốn xem kịch vui.
Mẫn Tàng Chi hừ, liếc nhìn Ổ Thanh Sam, “Nàng là Chu Chiêu.”
Ổ Thanh Sam tức giận bật cười, “Ta biết nàng là Chu Chiêu nên mới nóng lòng. Bởi vì nàng có thể phá án!”
Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm thanh tre trong tay Chu Chiêu, tựa như đang tính toán làm thế nào để có thể giật thanh tre này lại nhanh hơn khỉ trên núi Nga Mi.
Chu Chiêu nghe vậy, cười khẽ.
Nàng nhét thanh tre vào túi tay áo, phất tay áo trước mặt Ổ Thanh Sam, sau đó mới chớp mắt cười nói.
“Chu Chiêu có thể phá án, và Chu Chiêu với thân phận nữ nhi, là cùng một người hay sao? Thường tả bình đã trả lời rồi.”
Ổ Thanh Sam sửng sốt, nhìn về phía gian phòng sau lưng Chu Chiêu. Tuy cửa sổ đã đóng, nhưng có thể mơ hồ thấy bóng dáng của Thường tả bình.
Hắn cảm thấy nhẹ nhõm, toàn bộ tử khí trên người đã biến mất, lập tức sống lại.
Hắn không biết câu trả lời, cũng không cần biết, nhưng hắn hiểu ý Chu Chiêu. Nếu trời sập, Thường tả bình sẽ đỡ. Tuy rằng thanh tre được lấy từ tay hắn, nhưng người ta đã công khai đi qua trước mặt Thường tả bình.
Ổ Thanh Sam nghĩ, nhìn Chu Chiêu bằng ánh mắt kỳ diệu, hắn tránh sang một bên, nhường đường.
Không ngờ, Chu Chiêu hiểu nỗi khổ của tiểu lại, sợ bị gánh tội thay người!
Chu Chiêu gật đầu hiền hòa với Ổ Thanh Sam, không quan tâm đến suy nghĩ của mọi người, bước tới góc phía đông của Đình Úy Tự một cách quen thuộc.
Chỗ đó có một nghĩa trang nhỏ, là nơi ngỗ tác dùng để khám nghiệm tử thi.
Thi thể của Chương Nhược Thanh được đặt ở đây.
Lúc Đại Khải triều mới lập quốc, không ít cây cối và tòa nhà ở thành Trường An đã bị phá hủy trong trận hỏa hoạn, cây trong Đình Úy Tự được trồng sau đó. Khi đó nàng còn nhỏ, bắt chước huynh trưởng Chu Yến cầm gáo, tưới nước từng gáo một.
Trong đó có một cây với nhiều vết xước, đó là vết đao cắt của vị hôn phu Tô Trường Anh mỗi năm nàng cao lên.
Khi đó Tô Trường Anh không ngừng múa may tay chân, “Khi nào A Chiêu cao đến đây, đó là ngày chúng ta thành thân.”
Nàng nghe vậy, nổi giận vì quá xấu hổ, nhảy dựng lên đấm hắn……
Khi đó Đại Khải đang trong tình trạng xuống cấp, chờ ngày khởi sắc, chưa có nhiều quy củ, bọn họ giống như những chú chim không bị kìm hãm, bay đến mọi ngóc ngách ở kinh đô.
Chỉ tiếc, hiện giờ cảnh còn nhưng người đã mất.
Người đi theo sau nàng không phải là Chu Yến và Tô Trường Anh, mà là Mẫn Tàng Chi và Chúc Lê tới giám thị nàng.
Chu Chiêu lập tức tỉnh táo lại, nàng ngừng suy nghĩ, bước vững chắc tới nghĩa trang nhỏ, đến trước cửa mới dừng lại.
Nàng nhìn thấy một nam tử mặc trường bào màu xám đang ngồi xổm trước cửa, hắn đội nón tơi cúi đầu, toàn bộ gương mặt vùi giữa hai chân tựa như đã ngủ, không hề nhúc nhích. “A Hoảng?”
Đám bụi xám kia khẽ nhúc nhích, sau đó đứng dậy, ngọc bội đeo trên eo rơi xuống.
Ngọc bội cực kỳ trong suốt, trên đó có hình một con rồng vàng cuộn quanh đang giương nanh múa vuốt, nhìn là biết xuất thân không tầm thường.
Mẫn Tàng Chi đi theo phía sau, nhìn lên, quạt lông đang phe phẩy chợt cứng lại.
Người đeo ngọc bội có họa tiết rồng trên eo, được Chu Chiêu gọi là A Hoảng……
Ánh mắt Mẫn Tàng Chi chuyển động, khom người hành lễ, “Sở vương điện hạ”.
Hắn vừa nói vừa hơi tò mò nhìn Lưu Hoảng.
Chuyện này cũng kỳ lạ, vị Sở vương điện hạ này là con ruột của bệ hạ. Hắn vừa ra đời đã mất mẹ, được Hoàng hậu nuôi dưỡng. Theo lý thuyết, một người như vậy, chỉ cần không phải là một kẻ không có não, thì chắc chắn là phụ tá đắc lực của Thái tử.
Nhưng vị điện hạ này không những chẳng lập công danh hiển hách để góp sức cho Thái tử, mà còn không tham dự bất kỳ bữa tiệc hay đại lễ nào.
Chẳng lẽ hắn không được yêu thương? Nhưng hắn được phong là Sở vương, còn được ở lại thành Trường An, không cần đến đất phong.
Hôm qua, Mẫn Tàng Chi niêm phong hồ sơ vụ án Sơn Minh Trường Dương, ngoại trừ Chu Yến đã chết và Tiểu Lỗ Hầu Tô Trường Anh mất tích, lúc ấy còn có bốn người trong hẻm Ô Kim, có Chu Chiêu, con trai của công chúa Trường Dương là Phàn Lê Thâm, Sở vương Lưu Hoảng và một cô nương tên là Sở Dữu.
Hắn nghe lão nhân ở Đình Úy Tự nói rằng, lúc ấy Sở vương Lưu Hoảng là cái đuôi nhỏ của Chu Yến.
Mẫn Tàng Chi nghĩ, thầm cảm thấy đáng tiếc, năm đó hắn chưa vào Đình Úy Tự, bỏ lỡ rất nhiều tiết mục hay.
“Ta đã học bốn năm, tới giúp ngươi khám nghiệm tử thi.”
Sở vương Lưu Hoảng dường như không nhìn thấy Mẫn Tàng Chi và Chúc Lê, bước nhanh tới trước mặt Chu Chiêu. Giọng hắn rất lạnh, tựa như dòng suối trên núi vừa tan tuyết đầu xuân.
Chu Chiêu sửng sốt, kinh ngạc mở to mắt, sau đó nàng cảm thấy xót mũi, gật đầu thật mạnh, “Ừ”.
Nàng không hỏi Lưu Hoảng vì sao một vương gia lại giao tiếp với người chết, làm công việc bị người đời kiêng dè.
Lưu Hoảng cũng sẽ không hỏi nàng vì sao một tiểu nương tử lại tới cuộc thi hôm nay, cố gắng bước vào Đình Úy Tự làm quan.
Lưu Hoảng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, hắn xoay người đi vào nghĩa trang nhỏ, cởi nón tơi ra, treo trên giá gỗ bên cạnh.
Lão ngỗ tác của Đình Úy Tự đã chờ thật lâu ở trong phòng, ông gật đầu với mọi người, không nói gì, tránh ra.
Chu Chiêu đi theo, thi thể của Chương Nhược Thanh được đặt ở giữa căn phòng lớn, trên một tấm ván gỗ dày nặng.
Lưu Hoảng rửa tay, sau đó mới đến gần thi thể.
Chu Chiêu nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, so với bốn năm trước, ánh mắt hắn bớt đi sự nhút nhát, thêm chút quyết tâm.
“Lúc ấy ta không thấy rõ ràng, ban đầu nhìn thấy có hai vết thương trí mạng trên thi thể nạn nhân, một ở ngực và một ở cổ. Bởi vì không tới gần, lại là buổi tối, không cách nào phán đoán, không biết vết thương nào giết chết Chương Nhược Thanh.”
“Có một điều ta rất để ý, đó là lượng máu tại hiện trường. Dựa trên các vụ án ta từng xem, ta cảm thấy người chết có vẻ chảy ít máu.”
“Ngoài ra, mặt của người chết tuyệt đối không thể nào bị quỷ cắn, vậy nguyên nhân gây ra dấu răng này rất quan trọng.”
Chu Chiêu không quên đây là cuộc thi, sẽ có rất nhiều người nối đuôi tới, nàng không muốn ôn chuyện với Lưu Hoảng, đi thẳng vào vấn đề nàng quan sát được tối hôm qua.
“Ta đã lưu ý hiện trường, không phát hiện dấu chân động vật nào cả.”
**********
Tiểu lại: là quan nhỏ, chức vị thấp trong nha môn
          