CỬU CHƯƠNG KỲ ÁN

Chương 3: Ba bước rời khỏi ngục


Chu Chiêu lập tức ngừng suy nghĩ, nàng cuộn thẻ tre lại, ôm trong ngực, đứng dậy với sắc mặt tái nhợt.


“Đây là một thẻ tre trống, trước đây được giữ trong Đình Úy Tự, Thường tả bình hẳn đã từng thấy.”


Lúc nhìn thẻ tre, nàng quá sốc nên không nhận ra có ba người đứng trước cửa phòng giam từ khi nào.


Vị lão giả có bộ râu trắng đang nói chuyện họ Thường, nhậm chức Đình Úy tả bình, tập trung thẩm vấn các phạm nhân trong ngục, không ít người trong thành Trường An lén gọi ông là “vị quan tàn ác có bàn tay đẫm máu”.


Bốn năm trước, huynh trưởng đột ngột qua đời, phụ thân Chu Bất Hại khi ấy đang nhậm chức Đình Úy chính, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, không tìm ra hung thủ nên nản lòng, ông xin nghỉ bệnh và rời khỏi triều đình.


Hiện giờ bốn năm đã trôi qua, Đình Úy Tự đã thay đổi rất nhiều, người mới thay thế người cũ.


Ở bên trái và bên phải Thường tả bình là người dẫn đầu Bắc quân có bộ râu quai nón mà Chu Chiêu từng gặp, và tay sai của hắn là Chúc Lê, người đặt kiếm lên cổ nàng.


Cửa mở ra, Thường tả bình từ từ bước vào, ông hơi gầy, đặc biệt là gương mặt, trông giống như một con dê có bộ lông trắng.


Thường tả bình không nói gì, rút thẻ tre mở ra.


Chu Chiêu cảm thấy khó thở, tim đập thình thịch trong cổ họng, nàng ngước mắt nhìn, thẻ tre trống rỗng, không có chữ nào về 《Thư gửi vong thê》! Mọi thứ vừa xảy ra dường như là ảo giác của nàng.


Thường tả bình chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nhìn thẳng vào mặt Chu Chiêu.


Chu Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, giơ tay sờ cổ, máu từ vết xước do đinh quan tài cào đã thấm qua cái khăn tay.


Nàng cúi xuống nhặt tay nải màu xanh ở dưới đất lên. Lúc đứng dậy, nàng hít một hơi như thể lưng bị nhói đau, sắc mặt tái nhợt hơn, sau đó hung dữ trừng mắt nhìn gã vạm vỡ ở phòng giam phía bên phải.


Thường tả bình nhìn theo nàng, liếc mắt đã thấy gã vạm vỡ bị đâm thủng tay.


Ông không nói nhiều, trả thẻ tre lại cho Chu Chiêu, xoay người rời đi.


Chu Chiêu biết mình đã vượt qua khảo nghiệm, lập tức đi theo.


Căn phòng chuyên thẩm vấn ở Đình Úy Tự nằm ở bên kia ngục tối, mới vừa bước vào khu vực đó, mùi máu nồng nặc xộc vào mũi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.


Từng hàng dụng cụ tra tấn bị dính cặn bã được xếp ngay ngắn ở hai bên, nếu người nhát gan nhìn thấy sẽ sợ tới mức chân tay run rẩy.


Chu Chiêu nhìn thẳng, đi theo Thường tả bình lướt qua mấy thứ này, dừng lại trước cửa một căn phòng bên trong.


Cửa mở, một nam tử trẻ tuổi mặc áo hoa màu hồng nhạt ngồi trong phòng, hắn có bề ngoài rất tuấn tú, dáng người toát lên phong thái lãng tử, cài một đóa hoa trên đỉnh đầu, trên người thoang thoảng mùi rượu và son phấn, vừa nhìn thấy đã biết hắn đang lang thang giữa rừng hoa trước khi bị gọi đến đây.


Thường tả bình trừng mắt nhìn hắn đầy ghét bỏ, không nhịn được mắng, “Mẫn Tàng Chi, ngươi làm mất mặt Đình Úy Tự.”


Người cầm bút tên là Mẫn Tàng Chi thản nhiên chấm mực, “Đình Úy Tự không phải là con người, làm sao có mặt? Thường tả bình, ta cần ghi lại những lời ngài vừa nói vào hồ sơ không?”


Thường tả bình nghẹn lời, lười để ý hắn, ngồi lên chỗ ngồi ở chính giữa.


Râu xồm của Bắc quân và người tên là Chúc Lê dường như có vẻ thích thú xem náo nhiệt, ngồi hai bên, không có ý định rời đi.


Chu Chiêu không nói gì, lập tức tìm một cái đệm hương bồ trống, quỳ xuống.


Thường tả bình nheo mắt, đôi mắt càng hẹp hơn, ông nhìn thẳng vào mắt Chu Chiêu, bắt đầu đặt câu hỏi.


“Trông ngươi rất bình tĩnh, ngươi tự tin có thể rời khỏi Đình Úy Tự?”


Chu Chiêu mỉm cười, “Ta không giết người, đại nhân sẽ thả ta ra ngoài.”


Thường tả bình hừ lạnh, “Ngươi có biết người chết là ai không?”


“Ta vốn không biết”, Chu Chiêu dừng một chút, “Nhưng nữ tì kia nói rằng hôm nay cô nương của nàng từng gặp ta, kết hợp với dáng người, nếu ta không đoán sai, người chết là Chương Nhược Thanh, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của thành Trường An.”


Thường tả bình không ngạc nhiên khi Chu Chiêu đoán được, ông mở to mắt hơn, sau đó cười khẩy.


“Phụ thân của Chương Nhược Thanh là nghĩa huynh của bệ hạ, ngươi muốn đi ra nguyên vẹn không dễ đâu. Thật tội nghiệp Chu lý công, chẳng lẽ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lần nữa?”


Ông nói xong, nghiêm túc quan sát biểu cảm của Chu Chiêu, thấy nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ông lập tức cảm thấy không vui.


“Nghe đồn Hoàng hậu cố ý chọn một người giữa ngươi và Chương Nhược Thanh làm Thái tử phi, ngươi có lý do giết nàng.”


“Lúc ấy ngươi ở hiện trường tử vong, có nữ tì và chư vị huynh đệ Bắc quân làm nhân chứng; chúng ta cũng phát hiện dấu chân của ngươi ở trong sân, trên chân ngươi có dính bùn màu đỏ, đây là vật chứng.”


“Trong tay người chết Chương Nhược Thanh có tấm bảng gỗ ghi tên ngươi, đây là bằng chứng không thể chối cãi. Như thế, ngươi còn gì để tranh luận?”


Chu Chiêu quan tâm đến phần sau của 《Thư gửi vong thê》, nàng không muốn dây dưa quá lâu, ánh mắt nàng khẽ dao động, giơ tay chỉ ra cửa.


“Từ chỗ ta đến cửa chỉ cách ba bước. Với mỗi bằng chứng ta đưa ra, được sự đồng ý của đại nhân, ta sẽ tiến một bước. Nếu tới cửa, đại nhân sẽ trả lại sự trong sạch cho ta, để ta tự ra khỏi ngục được không?”


Thường tả bình hiển nhiên không ngờ Chu Chiêu sẽ trả lời như thế, ông tức khắc lộ ra vẻ chần chờ.


Công văn Mẫn Tàng Chi đang múa bút ở bên cạnh, bật cười tựa như đang xem náo nhiệt, “Thường tả bình, ngài sợ một tiểu cô nương à? Sao vậy, sợ nàng ra khỏi ngục trong vòng ba bước, lúc đó người làm mất mặt Đình Úy Tự biến thành ngài phải không?”


Thường tả bình hừ lạnh, suýt nữa nhổ chòm râu dê của mình.


“Tuổi không lớn mà giọng điệu không nhỏ nhỉ, bản quan muốn xem thử ngươi lý luận như thế nào!”


Chu Chiêu nhướng mày, đứng dậy, gật đầu với Mẫn Tàng Chi, “Nghe đồn Đại Sở hưng thịnh, Trần Thắng thịnh vượng, thiên hạ hiện giờ là của Sở Trần phải không?”


Sắc mặt Thường tả bình thay đổi, định thốt ra “To gan”.


Mẫn Tàng Chi đã cười thành tiếng, hắn giơ ngón tay cái với Chu Chiêu, quyết định ghi những lời này.


“Điều này cho thấy không thể tin những lời đồn, không thể dùng nó làm bằng chứng để kết tội”, Chu Chiêu nói xong, bước một bước về phía cửa.


“Ngày 15 tháng 6 là ngày giỗ của huynh trưởng ta. Mỗi năm vào ngày này, ta sẽ đến biệt viện Sơn Minh ở hẻm Ô Kim để cúng. Trần tẩu bán nến ở đầu hẻm Ô Kim có thể chứng minh ta vào hẻm trước khi trời mưa, Phúc bá của phủ công chúa Trường Dương có thể chứng minh ta đốt giấy vàng với ông ấy.”


“Lúc ta tạm biệt ông, nghe thấy có người hát Na hí, hát đến đoạn mời Bá Kỳ. Phúc bá nói rằng dạo này có nhiều trẻ con khóc đêm ở gần hẻm Ô Kim.”


Chu Chiêu nói được một nửa thì bị Thường tả bình ngắt lời.


Ông lắc đầu, “Lão quản gia của phủ công chúa Trường Dương thì không được, nguyên cả thành Trường An đều biết ông ấy và ngươi rất thân thiết với nhau.”


“Ngươi có khả năng không hề đến biệt viện Sơn Minh, mà trốn trong phòng của Chương Nhược Thanh để giết người, sau đó xuất hiện đúng lúc với tư cách là người phát hiện, xóa tan nghi ngờ dành cho ngươi. Nhưng ngươi không ngờ, trước khi chết Chương Nhược Thanh lén cầm bằng chứng có tên ngươi.”


Chu Chiêu mỉm cười khi nghe vậy, nàng giơ tay chỉ vào Mẫn Tàng Chi đang ngồi lắc đầu bên cạnh, “Nếu lão quản gia không được, Mẫn đại nhân có được không?”


**************


Lý công: cách gọi tôn trọng đối với người từng đứng đầu Đại Úy Tự


Na hí: là một loại hình kịch múa dân gian cổ truyền của Trung Quốc, thường dùng trong các nghi lễ trừ tà, cầu phúc


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin