Chương 18: Nghi phạm xuất hiện
Hàn Trạch tựa như bị sét đánh.
Hắn có rất nhiều tiền, ngay cả gió to cũng không thổi bay được, tại sao lại biến mất?
“A”, Hàn Trạch than thở, “Chiêu tỷ, ta thật sự không biết Tào Bôn đã chết lâu như vậy! Ta và hắn vốn không quen biết, thông qua Hoắc Đĩnh mới biết hắn là túi tiền của Chương Nhược Thanh!”
Hắn rú lên, cân nhắc lời nói của Chu Chiêu, đột nhiên chết lặng.
“Không đúng! Chiêu tỷ, nếu ba tháng trước Tào Bôn đã chết, Chương Nhược Thanh kiếm đâu ra một số tiền lớn để trả lại cho ta?”
Nghe hắn nhắc, thân thể Tào thị run rẩy, bà nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Chu Chiêu, “Chu cô nương, đây có phải là tiền chuộc mà Chương Nhược Thanh lấy được khi bắt cóc con trai út của ta không? Nàng ta ức hiếp người quá đáng!”
Chu Chiêu không trả lời bà, Tào thị tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Bà không phải là người chỉ biết ăn chơi đàng điếm như Hàn Trạch. Bà lăn lộn nhiều năm, có thể tự lập và tích lũy một gia nghiệp lớn như thế, không phải là nhờ dựa vào gia đình hay sắc đẹp!
Nếu thương nhân không có địa vị thấp hơn người khác, bà cần gì phải coi trọng một con nhóc như Chương Nhược Thanh!
Tào thị nghiến răng, hạ quyết tâm, nói với Chu Chiêu, “Chu cô nương, ta biết ngươi dự đoán sự việc rất chính xác, phụ thân Chu Bất Hại và huynh trưởng Chu Yến của ngươi đều là đại lão gia Thanh Thiên nhìn thấu mọi việc. Chuyện đã đến nước này, ta không thể giấu ngươi được nữa.”
“Đêm Tào Bôn chết đuối, Kiến An lập tức giục ngựa mời ta đến Phất Hiểu Viên.”
“Cái chết của Tào Bôn quá mức vô lý, trước khi tìm ra sự thật, ta phong tỏa toàn bộ khu vườn. Vì danh tiếng của Chương Nhược Thanh, Tào Bôn không cho thuê Phất Hiểu Viên nữa, biến nơi đó thành nơi mở tiệc riêng và vui chơi của nàng ta.”
“Lúc ấy, ngoại trừ ta và người hầu của Tào gia ở trong viện, chỉ có nhóm nhảy Na, không có người ngoài.”
“Một người đang khỏe mạnh, tại sao bị điên? Bị ta liên tục ép hỏi, Kiến An nói với ta, Chương Nhược Thanh nói rằng dạo này nàng ta thường xuyên nằm mơ, thấy ác quỷ lấy mạng, nàng ta lo sợ bất an. Đêm trước khi phát điên, Tào Bôn đã thuê nhảy Na cho Chương Nhược Thanh.”
Tào thị nói tới đây, ánh mắt thoáng chút không đành lòng, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
“Trong bữa tiệc, Chương Nhược Thanh nói rằng nàng đọc trong sách cổ, nếu lấy máu của những đứa trẻ vị thành niên để hiến tế trong lúc nhảy Na, vị thần chân chính sẽ xuống để trấn áp ác quỷ, ước muốn sẽ trở thành hiện thực.”
“Con ta hoang đường, bị nàng ta mê hoặc, đã tìm một người. Đó là một tiểu cô nương……”
“Không thể nào!” Chương Tuân nghe đến đó, gần như nổi điên, hắn giơ tay chỉ về phía Tào thị, nhưng lại nhìn chằm chằm Chu Chiêu, “Bà ấy nói dối đúng không? Tào Bôn và Nhược Thanh đã chết, không có chứng cứ! Bà ấy hất nước bẩn lên đầu em gái ta!”
“Nhuợc Thanh tuyệt đối không giết người.”
Chu Chiêu lẳng lặng nhìn Chương Tuân, “Bình tĩnh đi.”
Chương Tuân hơi điên khùng, “Làm sao ta bình tĩnh được?”
Chu Chiêu nhướng mày, “Còn có tội khác. Nếu giờ ngươi không bình tĩnh, sau này sẽ ra sao?”
Chương Tuân há to miệng, hắn không dám tin thiếu nữ trước mặt. Nếu người khác nghe thấy chuyện này sẽ trông có vẻ kinh hoàng, nhưng Chu Chiêu vẫn bình tĩnh, khiến người ta giận sôi máu.
Nàng đã đoán được, cho nên mới bình tĩnh như thế.
Hắn sống chung dưới một mái nhà với Nhược Thanh, nhưng hoàn toàn không biết gì cả, trong khi Chu Chiêu nhìn thấu mọi chuyện.
“Ngươi nói tiếp đi, đừng giấu giếm gì cả. Nếu ngươi đã hỏi Kiến An thì chắc biết, đương nhiên còn có nhân chứng khác tại hiện trường.”
Tào thị gật đầu thật mạnh, bà bất lực thở dài, “Đến nước này, ta không cần phải che giấu nữa.”
“Lúc đầu Tào Bôn không có ý định giết người, bọn họ chỉ muốn lấy máu, nhưng tiểu cô nương sợ hãi, giãy giụa dữ dội, trong lúc hoảng loạn, dao găm đâm vào cổ đứa trẻ kia……”
“Đúng như lời cô nương nói, lúc ấy không chỉ có Tào Bôn và Chương Nhược Thanh, còn có vài cậu ấm con nhà quý tộc, trong đó có cháu trai của Hoắc thái úy là Hoắc Đĩnh. Có người chết, mọi người đều vô cùng sợ hãi.”
“Lúc ấy Hoắc Đĩnh đưa ra quyết định, yêu cầu tất cả mọi người có mặt không được đề cập đến chuyện này. Sáng sớm hôm sau, Kiến An ra khỏi thành đưa thi thể đứa trẻ kia đến bãi tha ma. Lúc hắn trở về, Tào Bôn đã phát điên.”
Tào thị nhéo giữa mày, “Tào Bôn đã chết, còn chết không đàng hoàng. Hắn giết người nên đã bồi thường bằng mạng sống.”
“Dù là Chương Nhược Thanh, Hoắc Đĩnh, hay là các cậu ấm khác, đều là những người chúng ta không thể đụng vào. Lúc ấy trong kinh thành có tin đồn Chương Nhược Thanh sẽ làm Thái tử phi, ta thậm chí đã nghĩ, có lẽ nàng ta không muốn con trai ta là vết nhơ, cho nên đã phái người giết hắn……”
“Vì vậy ta che giấu cái chết của Bôn Nhi, lan truyền tin đồn rằng hắn đã rời kinh để làm ăn.”
“Ta đưa người hầu của Tào gia tận mắt nhìn thấy hắn chết lúc ấy ở Phất Hiểu Viên về quê ở Lễ Lăng. Nhà chúng ta có đoàn xe riêng, cho nên đã làm chuyện này tương đối bí mật. Về phần những người nhảy Na, bọn họ biết rất nhiều chuyện bẩn thỉu của các đại gia tộc nên rất kín miệng, sẽ không tùy tiện phá vỡ quy tắc.”
“Qua một thời gian, ta thông báo với bên ngoài rằng Tào Bôn gặp cướp trên đường đi làm ăn, đã qua đời.”
Chu Chiêu nghiêm túc lắng nghe, không hề cảm thấy ngạc nhiên, những gì Tào thị nói gần như trùng khớp với sự suy đoán của nàng.
Tuy tiểu phụ nhân này trông có vẻ bình thường, nhưng làm việc đâu vào đấy, có quy tắc riêng.
“Trong thời gian đó, không ai tới tìm Tào Bôn hay sao? Chương Nhược Thanh có đến không?”
Tào thị gật đầu, “Chương Nhược Thanh đến Phất Hiểu Viên, người đi cùng nàng ta lúc ấy không phải là Hoắc Đĩnh, mà là một thiếu niên lang tên là Chu Hoán. Ta nghe Kiến An nói, đêm xảy ra án mạng, Chu Hoán cũng ở Phất Hiểu Viên. Hắn cũng là người được Chương Nhược Thanh ưu ái.”
“Đêm đó, ngoài Chương Nhược Thanh, tổng cộng có năm người. Hoắc Đĩnh, Tào Bôn, Chu Hoán, Trần Sơn Hải, và Lưu Kỳ.”
“Kiến An luôn hầu hạ bên cạnh, nữ tì Linh Lan của Chương Nhược Thanh canh giữ ở cửa, những người hầu khác không có mặt.”
Linh Lan à?
Chu Chiêu cụp mắt, “Kiến An có nói cho ngươi biết, tiểu cô nương đã chết là từ đâu mang đến không?”
Tào thị không giấu giếm, “Là con bé Phất Hiểu Viên mới mua không bao lâu, tên là Kiến Nguyệt.”
Tào thị nói ra mọi điều giấu tận đáy lòng, cảm thấy như đã dỡ bỏ tảng đá lớn trong lòng, lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều. Bà nhớ lại lời Chu Chiêu nói lúc nãy, lập tức nôn nóng.
“Chu cô nương, ta đã kể hết mọi chuyện ta biết. Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, ai đã giết chết đứa con trai ngu ngốc của ta không?”
Chu Chiêu không trực tiếp trả lời câu hỏi này, lỗ tai giật giật.
Đang là ban ngày, nhưng nàng mơ hồ nghe thấy làn điệu quen thuộc đêm qua, “Đứa trẻ khóc trong giấc mộng ma quỷ vô hình, chư thần thú mời Bá Kỳ; đôi cánh che kín bầu trời, mỏ phá vỡ mặt đất, gương sáng treo cao xua đuổi dịch bệnh……”
Nàng cử động thân thể, chạy nhanh về phía phát ra giai điệu, xuyên qua một hồ sen nhỏ, tới trước một nhà thuỷ tạ.
Nhà thuỷ tạ mở rộng cửa, một nam tử đeo mặt nạ đang ngâm nga một làn điệu kỳ lạ, múa một điệu hiến tế cổ xưa thiêng liêng.
Chu Chiêu đứng đối diện với hắn, đôi mắt hắn vô cùng đen láy và sáng như bầu trời đêm đầy sao, trên eo có đeo một ngọc bội hình lưỡi liềm.
“Đêm qua ngươi đến hẻm Ô Kim có nhìn thấy trăng không?”
Chu Chiêu nghiêm túc hỏi, gió thổi bay dây cột tóc của nàng, đồng thời cũng thổi quần áo của người nọ trong sân phồng lên, khiến hắn giống như sắp vỗ cánh bay đi.
Nghe thấy câu hỏi của Chu Chiêu, người nọ dừng lại, hắn gỡ mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú.
“E rằng vị cô nương này đã nhầm lẫn, đêm qua chúng ta nhảy Na ở Tào gia, không hề đi ra ngoài sau khi trời tối. Trời mưa thì làm sao có trăng?”
          