Chương 1: Hung thủ Chu Chiêu
Tại con hẻm Ô Kim hoang vắng ở phường Phổ Ninh trong thành Trường An, có một cây hòe già mọc trong hẻm không biết từ khi nào.
Vào ngày 15 tháng 6 bốn năm trước, một tia sét màu tím từ trên trời đánh xuống, chém thẳng vào cây hòe. Kể từ đó, phía tây sừng sững như lọng che, phía đông sắc nhọn như vách đá, giống như sự phân chia âm dương giữa trời và đất, trở thành một sự kỳ lạ ở kinh thành.
Mưa mùa hè vừa tạnh.
Hôm nay một chiếc xe ngựa dừng ở phía dưới cây hòe già một cách hiếm hoi, một cô nương gầy gò bước xuống, nàng trông khoảng 17-18 tuổi, đôi môi hơi mỏng, cầm một chiếc đèn lồng bằng lụa, nhìn cách ăn mặc có vẻ là nữ tì có địa vị trong một gia đình giàu có.
“Đứa trẻ khóc trong giấc mộng ma quỷ vô hình, chư thần thú mời Bá Kỳ; đôi cánh che kín bầu trời, mỏ phá vỡ mặt đất, gương sáng treo cao xua đuổi dịch bệnh……”
Nghe tiếng hát ngâm nga truyền đến trong không khí, nữ tì liếc nhìn ngôi nhà sâu trong hẻm, không khỏi nhíu mày.
Cửa của ngôi nhà kia loang lổ, ngay cả tấm bảng biệt viện Sơn Minh treo trên cửa cũng bị quạ làm tổ.
Do bị bỏ hoang, trong hẻm không có đèn dầu, trông đen kịt dường như không thấy điểm cuối.
“Đàm ca, ngươi đi vào cùng ta gọi cô nương đi! Biệt viện Sơn Minh bên cạnh có nhiều người chết thảm bốn năm trước. Nơi này xui xẻo và âm u, ta cảm thấy bất ổn, không được bình yên.”
Người được gọi là Đàm ca là người đánh xe ngựa, hắn hơi chần chờ nhìn cánh cửa đóng chặt trước xe ngựa, lo lắng nói, “Không nghe thấy cô nương gọi, cứ xông vào như thế, ta sợ ngươi và ta sẽ bị phạt.”
“Một khắc nữa, cửa thành sẽ khóa. Nếu vi phạm lệnh giới nghiêm, bị Bắc quân bắt gặp, không những bị phạt, mà còn gây ra lớn chuyện!”
Nữ tì nói xong, bước tới đẩy cửa với vẻ mặt lo lắng.
Cửa không khóa, đẩy nhẹ đã mở ra, nữ tì hắng giọng, nhẹ nhàng nói, “Cô nương, nên……”
Nàng chưa nói hết thì đột ngột mở to mắt, không thể thốt ra lời nào tựa như bị người ta bóp cổ.
Một bóng đen phản chiếu trên cửa sổ đóng chặt của căn phòng. Người nọ bị treo ngược trên xà nhà, cổ vặn theo một hướng kỳ lạ, mái tóc thật dài rũ xuống, kéo cái đầu ra thật dài.
Càng rùng rợn hơn là, bên cạnh cái đầu của bóng người đó, một con quỷ thật lớn đang ngồi xổm, nó há cái miệng đầy máu, răng nanh sắc nhọn hiện rõ, trên đầu có cặp sừng gồ ghề với độ dài khác nhau, cắn vào mặt người treo ngược.
“A!”
Nữ tì phục hồi tinh thần, toàn bộ âm thanh vang lên trong nháy mắt, phát ra tiếng hét thê lương.
Nàng loạng choạng lao về phía cửa, thậm chí không kịp giơ tay, muốn nhào ra khỏi cửa, nhưng ngã xuống thẳng trên ngạch cửa.
Khi cửa bị đẩy ra, gió thổi vào làm tắt ngọn đèn dầu trong phòng, nữ tì run rẩy che miệng, tay kia giơ chiếc đèn lụa lên.
Con quỷ dữ tợn đã biến mất lúc nào đó, một nữ tử mặc váy khúc cư bị treo ngược trên xà nhà.
Nàng nhắm mắt tựa như đang ngủ, gương mặt trắng nõn bê bết máu bởi vì bị quái vật cắn, có thể thấy rõ dấu răng. Vô số tấm vải mỏng trong suốt trải dài phía sau nàng, trông nàng giống như một con mồi bị mắc kẹt trong mạng nhện.
Nữ tử không còn hơi thở.
Ở bên dưới cơ thể nàng là những tấm bảng gỗ màu đen rải rác, có khắc tên màu đỏ như máu……
“Cô nương! Cô nương bị quỷ cắn chết!”
Cảnh tượng này thật sự quá kinh hoàng, nữ tì hét to, tay run rẩy, chiếc đèn lụa bị rơi xuống đất.
“Cô nương của ngươi không phải bị quỷ cắn chết, mà là bị người ta giết chết. Người đánh xe ngựa còn thất thần làm gì, mau đi tìm Bắc quân tuần tra ban đêm đi, có một vụ án giết người.”
Nữ tì giật mình, đột ngột quay lại, nhìn ra cửa.
Không biết từ lúc nào, có thêm một người đứng phía sau nàng.
Đó là một tiểu cô nương 16-17 tuổi, nàng mặc váy khúc cư màu đen, đeo một cái túi vải dài màu xanh ở sau lưng. Làn gió đêm ở ngoài phòng thổi bay dây cột tóc sau đầu, một dây có dòng chữ đen “Thiên lý sáng tỏ” trên nền trắng, một dây có dòng chữ trắng “Chẳng kiêng kỵ gì” trên nền đen.
Người đánh xe ngựa Đàm ca dường như tìm được chỗ dựa, hồi phục tinh thần, vội vã chạy ra ngoài.
“Bộ diêu và cấm bộ đều còn, chứng tỏ hung thủ không phải vì tiền mà chỉ muốn giết người.”
“Trên bàn có hai chung trà, tiểu nương tử quý tộc tiếp khách trong con hẻm bỏ hoang vào ban đêm, cô nương của ngươi xem ra có không ít bí mật.”
“Trên người của người chết có hai vết đâm rõ ràng, một ở ngực, một ở bên trái cổ, nơi đó là vết thương trí mạng, cần ngỗ tác khám nghiệm kỹ lưỡng.”
Tiểu cô nương nói xong, giơ đèn lụa lên cao một chút, để sát vào tay phải của thi thể.
Tay kia bị tấm vải mỏng trong suốt kéo thành một đường cong kỳ lạ. Có thể nhìn thấy chút màu đen mờ nhạt trong lòng bàn tay nắm chặt.
Tiểu cô nương nhìn rồi kéo đèn lại gần hơn, chiếu sáng những tấm bảng gỗ màu đen nằm rải rác dưới đất.
Tấm bảng gỗ có độ dày khoảng nửa ngón tay, nhìn thoáng qua thấy rất nhiều tên quen thuộc, Sở vương Lưu Hoảng, Trương Khởi của phủ An Dương Hầu…… Hầu như đều là con cháu của gia đình quyền quý và giàu có trong thành Trường An.
“Trong lòng bàn tay của người chết có nắm một tấm bảng gỗ có khắc tên.”
“Có thể là di ngôn do người chết để lại, có thể là tên của hung thủ, cũng có thể là manh mối. Đương nhiên còn có thể là……”
Tiểu cô nương nói một nửa, nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên ngoài sân, nàng nhìn ra cửa.
Người đánh xe ngựa rụt cổ dẫn một đội lính Bắc quân xông vào.
Tính canh giờ, có vẻ như hắn chưa ra khỏi hẻm Ô Kim đã đụng phải đội tuần tra ban đêm đến vì nghe tin.
Người dẫn đầu Bắc quân là một nam tử khoảng chừng 30 tuổi có râu quai nón, đôi mắt tròn như mắt ếch, trông rất hung dữ.
Hắn hiển nhiên đã nghe thấy mấy câu cuối cùng của tiểu cô nương, vung tay lên, cao giọng nói, “Chúc Lê, ngươi tới xem tấm bảng gỗ trong tay thi thể đi.”
“Vâng!”
Binh lính tên là Chúc Lê lớn tiếng đáp lại, bước nhanh vào trong phòng, hắn nhẹ nhàng nhảy lên lấy tấm bảng gỗ màu đen trong tay thi thể.
Hắn nhìn thoáng qua trước, sau đó quay tấm bảng gỗ về phía mọi người.
Trên tấm bảng gỗ đen như mực kia, có hai chữ to viết bằng máu đỏ, “Chu Chiêu”.
“Chu Chiêu? Là nữ công tử Chu Chiêu của Chu gia làm đình úy á? Hôm nay cô nương của ta đã gặp nàng.”
Tiểu cô nương thở dài kinh ngạc, nàng trầm ngâm liếc nhìn nữ tì đang ngồi dưới đất nói chuyện một cách yếu ớt.
Nàng nhìn qua, giơ đèn lụa lên, “À…… Ta nghĩ ta chính là Chu Chiêu được khắc tên trên tấm bảng gỗ kia.”
“Là Chu Chiêu mà các ngươi nói rằng thông thạo Cửu Chương Luật và giỏi điều tra các vụ án của Chu gia.” Nàng bổ sung.
Xung quanh thật yên tĩnh.
Mọi người nhìn tiểu cô nương, nàng trông như một làn gió tươi sáng, không giống như là kẻ điên.
Qua một hồi lâu, râu quai nón mới mắng với vẻ mặt phức tạp, “Đúng là một khu rừng lớn, chim gì cũng có! Quân gia ta đây sống đã lâu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, hung thủ không chạy sau khi giết người mà còn ở lại phá án, tốn nhiều công sức để chứng minh mình là hung thủ!”
“Chờ cái gì nữa, bắt người đi!”
Râu quai nón vừa nói xong, Chúc Lê ở gần Chu Chiêu nhất đã đặt trường kiếm lên cổ nàng không chút do dự.
Chu Chiêu không hề hoảng sợ, ngước mắt nhìn thi thể nữ treo ở đó, giơ hai ngón tay kẹp lưỡi kiếm.
Nàng tất nhiên không giết người. Nhưng người chết nắm tên nàng, nàng còn tình cờ đụng phải hiện trường vụ án, đây là có người cố ý giăng bẫy nàng phải không?
Chu Chiêu cụp mắt, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
“Không cần như thế, ta sẽ đi theo các ngươi.”
***************
Bá Kỳ: là một trong mười hai thần thú của văn hóa Na xuất phát từ Đạo giáo, là vị thần có thể ăn ác mộng.
Váy khúc cư: là kiểu áo dài cổ chéo, phần vạt áo cong dài quấn quanh thân, phổ biến vào thời nhà Hán.
[ Nữ chính trong phim "Chiết yêu" (Khom lưng) mặc váy khúc cư đó. ]
Cấm bộ: chuỗi ngọc trang trí ở eo
Ngỗ tác: pháp y thời cổ, chuyên khám nghiệm tử thi
Jun 1, 2025
          