Chương 32: Kẻ điên trong ngôi miếu đổ nát
Chỗ giao nhau giữa Hằng Sơn của quận Đại và Quảng Dương là thành Thiên Anh.
Một trận mưa to tới đột ngột lúc hoàng hôn, mây đen nghịt che phủ bầu trời, trong chốc lát đã chuyển ngày thành đêm.
Tôn Hữu Thiện dùng que cời lửa để thổi tro, ngước mắt nhìn thiếu niên lang đang bị một đám thủ hạ của hắn vây quanh.
Bọn họ là người của trại Thiên Đấu thuộc Huyền Vũ đường ở thành Thiên Anh. Thiên Đấu giỏi võ, thường ra khỏi thành để săn bắt “thức ăn hoang dã”. Lần này may mắn, cướp được một đoàn xe chở tơ lụa. Thứ này có thể dùng làm tiền, nhưng nó quá quý giá, không thể để dính mưa.
Trước khi mưa to, Tôn Hữu Thiện tìm căn miếu đổ nát này để nghỉ ngơi.
“Ta nói lại lần nữa, cút đi cho lão tử! Ông nội của ngươi muốn chỗ này!”
Thiếu niên lang đeo một thanh đao lớn viền chỉ vàng trên lưng. Tuy Tôn Hữu Thiện không dùng đao cũng nhìn ra được đây không phải là vũ khí thần thánh, nhưng cũng là một vũ khí sắc bén.
Trong miếu không có mưa, hắn cũng đội nón tơi, người ta chỉ nhìn thấy một đôi môi hơi mỏng mím chặt, và nửa gương mặt trắng như người chết. Hắn không mang theo hành lý, một cái hộp gỗ vuông đeo chéo trên vai, trông giống như hộp thuốc của lang trung.
“Thằng nhóc thúi! Ngươi điếc hả, không nghe thấy ông nội nói gì hay sao? Nếu ngươi không cút đi, đừng trách ông nội không lịch sự.”
Thiếu niên kia không nói gì, nhưng Tôn Hữu Thiện rõ ràng cảm nhận được, hơi thở của hắn đã thay đổi, cảm giác mất kiên nhẫn tựa như bị ruồi quấy rầy, khiến hắn có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Từ nơi này đi về phía trước, chỉ có thành Thiên Anh.
Một mình đến thành Thiên Anh, không có được bao nhiêu người tốt.
Tôn Hữu Thiện nghĩ vậy, nhưng không ngăn cản thủ hạ quát tháo thiếu niên kia. Người nọ không tốt thì sao, trại Thiên Đấu của bọn họ có bao nhiêu người tốt?
Hắn đang nghĩ, đột nhiên dựng tai lên, nhìn ra cửa.
Ngôi miếu đầy mạng nhện và cỏ dại, ngay khoảnh khắc người mới tiến vào, dường như rực rỡ hẳn lên, lập tức trở nên sáng sủa.
“Hôm nay các huynh đệ thật may mắn, ở vùng hoang vu này, một tiểu nương tử yểu điệu đã tới! Chẳng lẽ là hồ ly tinh chuyên đến đây để quyến rũ người khác?”
“Tôn tam ca, ngươi lên trước đi! Các huynh đệ sẽ không giành vị trí đầu tiên của ngươi đâu!”
Tôn Hữu Thiện không để ý đến những lời nói bừa bãi của các huynh đệ, nhìn tiểu cô nương vừa bước vào từ trên xuống dưới, nàng khoảng 16-17 tuổi, khuôn mặt mịn màng đến mức có thể bóp chảy nước, đây chắc chắn là làn da đẹp mà gia đình phú quý mới có được.
Nàng mặc đồ cưỡi ngựa màu đen, dường như hòa mình vào màn đêm. Một con dao găm được đeo chéo trên eo nàng.
Con dao găm trông bình thường, nhưng lưỡi dao lại phát sáng màu xanh lam. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy chữ nhỏ "Thanh Ngư" rồng bay phượng múa được khắc trên đó.
Ngoài ra, thứ gây chú ý nhất là dây cột tóc bị ướt mưa dính vào người nàng, một dây viết thiên lý sáng tỏ, dây kia là chẳng kiêng kỵ gì. Sự kết hợp giữa trắng và đen giống như câu đối phúng điếu người chết, khiến người ta cảm thấy mình đã vi phạm điều cấm kỵ.
Kẻ lập dị trong mưa, một người đã tới, giờ thêm một người nữa.
Tôn Hữu Thiện đang suy nghĩ thì nhìn thấy tiểu cô nương đi về phía hắn. Nàng thản nhiên gác cây dù sang một bên, sau đó ngồi xuống cạnh đống lửa, không hề khách sáo tựa như nàng mới là chủ nhà.
“Ca ca còn đứng ở đó làm gì? Lại đây ngồi đi.”
Giọng nàng hơi lạnh, đôi mắt phượng hơi xếch đầy sắc sảo, có khí thế hơn các tiểu cô nương bình thường.
Tuy là như thế, những gã vạm vỡ nói lời thô tục lúc nãy cũng trở nên kích động, hắn đảo mắt, nói với mọi người, “Ha ha, thói đời thay đổi rồi, các tiểu cô nương bây giờ còn gấp gáp hơn cả ông đây! Đã gọi ca ca rồi!”
Mọi người nghe vậy đều cười ha ha, chỉ có Tôn Hữu Thiện không cười.
Hắn kinh ngạc phát hiện, thiếu niên lang trước đó vốn mất kiên nhẫn, lập tức bình tĩnh như một con mèo được vuốt ve.
Tiểu cô nương không phải gọi Chu Võ, thủ hạ của hắn, mà là gọi thiếu niên đội nón tơi, bọn họ cùng một nhóm.
Tôn Hữu Thiện vẫn không nhắc nhở Chu Võ, hắn muốn xem thử cô nương này có bản lĩnh thật sự, hay là cố ý nói khoác.
Chu Võ thấy không ai phản đối, cười ha ha, nhào tới chỗ tiểu cô nương. Tiểu cô nương dường như không nhìn thấy, lấy ra ba cái bánh nhân thịt, để sát lửa hâm nóng.
Quả thực coi thường.
Chu Võ lập tức nổi giận, ánh mắt hắn chuyển động, giơ đại chùy lên, nhưng mới giơ lên một nửa đã cảm thấy thắt lưng bị xiết chặt, sau đó là trời đất quay cuồng. Hắn hoảng sợ phát hiện mình đã bị thiếu niên đội nón tơi tóm lấy, giơ lên cao giữa không trung.
Trong miếu trở nên yên tĩnh.
Ngay cả Tôn Hữu Thiện cũng không khỏi kinh ngạc. Chu Võ cao to, thân hình cường tráng, đại chùy nặng cả trăm cân, nhưng thiếu niên kia nâng hắn lên một cách dễ dàng, chứng tỏ có thần lực bẩm sinh.
Chu Võ bị bắt, người của trại Thiên Đấu mới phản ứng kịp, từng người lấy binh khí ra, trận chiến sắp nổ ra.
“A Hoảng, nếu ngươi không tới, ta sẽ ăn hết bánh nhân thịt một mình. Đặt người ta xuống đi, cần ăn no mới có sức đánh nhau. Ngươi thấy ta nói đúng không, Tôn tam ca?”
Chu Chiêu nói xong, đưa một cái bánh nhân thịt cho Tôn Hữu Thiện đang ngồi bên đống lửa.
Nàng nở nụ cười, nhưng trong lòng lại muốn nhéo tai Lưu Hoảng.
Mọi chuyện xảy ra như nàng dự đoán. Lúc Chương Nhiên đưa dao găm Thanh Ngư cho nàng, ông còn mang theo thư bổ nhiệm của Đình Úy Tự, Chu Chiêu chính thức nhậm chức, trở thành Tiểu Chu đại nhân.
Nàng cầm những gì mình muốn, không do dự, sáng sớm hôm sau rời khỏi thành Trường An, một người một ngựa tiến thẳng đến thành Thiên Anh phía đông bắc.
Nào ngờ Lưu Hoảng đang chờ nàng ở cái nơi quỷ quái này.
Nàng nói, liếc nhìn Lưu Hoảng. Lưu Hoảng ném người ta ra, đi về phía Chu Chiêu, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nàng.
Tôn Hữu Thiện liếc nhìn Lưu Hoảng, vừa rồi hắn nhận bánh nhân thịt từ tay Chu Chiêu nhưng không ăn.
Hắn giơ tay, ra hiệu cho mọi người hạ binh khí, dùng ánh mắt ngăn cản Chu Võ đang xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.
“Tại hạ là Tôn Hữu Thiện, các ngươi muốn đến thành Thiên Anh phải không? Phạm tội hay trả thù?”
Ngoài cửa sổ mưa rất to, một tia chớp xé ngang bầu trời đêm, chiếu sáng gương mặt Chu Chiêu.
Tiểu cô nương mỉm cười, cắn một miếng bánh nhân thịt, “Chu Chiêu, đây là huynh trưởng của ta, A Hoảng. Hai anh em chúng ta đã giết vài người, đến thành Thiên Anh để tránh rắc rối. Chư vị huynh đệ đừng căng thẳng, có chuyện gì thì chờ vào thành hẵng nói.”
“Nếu anh em chúng ta may mắn vào được trại Thiên Đấu, chúng ta không chừng có thể trở thành huynh đệ, lúc đó sẽ có rất nhiều cơ hội để so tài.”
Chu Chiêu nói, cố ý nhìn Chu Võ.
Chu Võ lập tức nổi giận, muốn đập Chu Chiêu, nhưng bị Tôn Hữu Thiện quát lớn, “Chu Võ!”
Chu Chiêu hứng thú quan sát, nhìn Tôn Hữu Thiện với vẻ đáng tiếc.
“Không biết Chu cô nương đã giết ai?”
Chu Chiêu ồ, trên mặt rất kinh ngạc, “Ta nghe nói không hỏi anh hùng ở thành Thiên Anh từ đâu tới và đi đâu. Hóa ra vẫn bị thẩm vấn à? Nhưng đây cũng không phải là chuyện không thể nói.”
“Chẳng qua là giết cha, giết phu quân thôi! Tiểu nữ tử cũng có chút nổi tiếng ở Võ Lăng.”
          