CỬU CHƯƠNG KỲ ÁN

Chương 44: Hấp xương để kiểm tra vết thương


Bình minh vừa ló dạng ở phía đông, ở cuối tầm mắt, nơi ánh sáng vàng rực rỡ dâng lên từ mặt đất, một bóng người dần dần hiện rõ.


Ông ta cõng một quan tài đen nhánh có hoa văn màu vàng, đeo một cái hộp gỗ nhỏ bên cạnh, cầm cây dù đỏ rực như có thể nhỏ máu.


Áo choàng rộng che khuất thân thể đầy thương tích của ông ta, tựa như ông ta đã trở về quá khứ, lại biến thành vị quan phụ mẫu cẩn thận và kỷ luật.


Đến cổng trại Thiên Đấu, Tạ lão tứ dừng lại, ông ta nghiêng dù, nhìn mặt trời trên bầu trời, ánh nắng chiếu lên mặt ông ta, chói chang đến mức khiến người ta rơi lệ.


Ông ta không dừng lại quá lâu, che dù cõng quan tài, đi từng bước một về phía Chu Chiêu.


Đêm qua, trại Thiên Đấu đã trải qua một trận chiến đẫm máu, lúc này máu trong trại vẫn chưa được rửa sạch. Thành Ngọc Viện không có ở đó, mọi người đang dọn dẹp chiến trường đều đổ dồn sự chú ý về phía Chu Chiêu, tam đương gia mới nhậm chức của bọn họ.


Tiểu cô nương ngồi trên bậc thang, trông hơi buồn ngủ, dưới ánh nắng sớm, trông nàng có vẻ đặc biệt dịu dàng.


Nhưng không ai coi thường nàng, vì tay áo của nàng vẫn còn dính máu của tam đương gia trước đây.


“Đi thôi! Tạ lão tứ, trả con trai của trại chủ cho nàng.”


Chu Chiêu nói, ngáp một cái.


Hàn Đại Sơn thấy Lưu Hoảng đi theo như một cái bóng, muốn nhìn hắn để hỏi rõ ngọn ngành, nhưng chỉ nhìn thấy đỉnh đầu. Lưu Hoảng ước gì nón tơi có thể che kín khuôn mặt hắn.


Con mẹ nó, sao có thể đội nón tơi lên mặt mà không rơi xuống!


Hàn Đại Sơn nghĩ, đảo mắt, không đi theo nữa.


Hắn chỉ là một tên tép riu, đi theo để xem thần tiên đánh nhau, không phải là ông Thọ thắt cổ tự tìm đường chết!


Viện của Thành Ngọc Viện bị cháy trụi, nàng định ở trong tiểu viện dành cho khách quý của trại Thiên Đấu, tuy rằng ổ cướp này chưa bao giờ có khách.


“Tạ lão tứ! Quả nhiên là ngươi! Ngươi trả tiểu công tử về, hôm nay là ngày chết của ngươi!”


Nhóm Chu Chiêu vừa bước vào tiểu viện, tiếng gào thét của Thành Minh đã vang lên, hắn ngồi chễm chệ trên ghế đá đối diện cửa viện.


Phía sau hắn, Thành Ngọc Viện vẫn mặc bộ quần áo đó nằm trên ghế tre ngủ. Lý Trạm ngồi quỳ bên cạnh nàng, nhẹ nhàng quạt.


Nghe thấy ba chữ tiểu công tử, Thành Ngọc Viện đột ngột mở mắt, nàng vung tay đánh rớt cây quạt trong tay Lý Trạm xuống đất, đứng bật dậy.


“Chu Chiêu, có chuyện gì vậy? Tại sao ngươi và Tạ lão tứ cùng nhau tới, các ngươi cấu kết gài bẫy ta phải không?”


Ánh mắt nàng vô cùng sắc bén, quả thực hoàn toàn khác với bộ dạng thất thần đêm hôm qua.


“Tạ lão tứ, ngươi là tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ, trả con trai lại cho ta!”


Chu Chiêu nhướng mày, ra hiệu cho Tạ lão tứ đặt quan tài xuống, nàng chắp tay với Thành Ngọc Viện , “Trại chủ nói sai rồi, Chiêu đến đây là để kể công với trại chủ. Ta và Tạ lão tứ quen nhau là nhờ Thành nhị ca chạy tới ám sát ta vào lúc nửa đêm.”


“Nếu không thì ta cũng không biết chuyện xưa. Chiêu bất tài, nhưng có cách để tìm ra sự thật về cái chết của tiểu công tử năm đó.”


Chu Chiêu vừa nói vừa lấy một ngọc bội có khắc chữ Thành trong túi tay áo ra.


Lúc nàng đá Thành Minh, nàng đã lanh tay móc xuống từ thắt lưng hắn.


Sắc mặt Thành Minh lập tức tái mét, hắn giơ tay ra, muốn giật ngọc bội lại, nhưng Chu Chiêu xoay cổ tay, ngọc bội lại trở về trong túi tay áo.


“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi có thể làm gì?”


“Chu Chiêu, nếu ngươi dám lừa ta, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi. Đừng tưởng rằng ta chỉ còn lại Thành Minh thì không thể giết ngươi. Kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi. Cho dù ngươi là rồng cũng phải cúi đầu ở trong trại Thiên Đấu của ta.”


Vẻ mặt Thành Ngọc Viện bình tĩnh, nhưng cơn bão trong mắt không thể che giấu được nữa, muốn tràn ra ngoài.


Chu Chiêu không hề sợ hãi. Nàng muốn nói, đừng nói là rồng, ngay cả con rắn độc Tôn Hữu Thiện cũng suýt nữa trở thành đương gia của trại Thiên Đấu đúng không?


Kiểu uy hiếp này còn không bằng bị Chu Bất Hại đánh bằng gậy và phạt chép hồ sơ.


“Tuy Chiêu không phải là người tốt, nhưng chưa bao giờ đùa cợt về người chết. Ta đến từ Võ Lăng, phụ thân ta là một tiểu huyện lệnh địa phương. Nếu trại chủ phái người đi điều tra sẽ biết vụ án Chu thị nữ giết cha và phu quân gây chấn động Võ Lăng gần đây.”


“Nghĩa huynh của ta là người giữ xác ở nghĩa trang. Trại chủ mang theo Lý Trạm, nhất định đã có chút nghi ngờ về hắn.”


“Nếu một người bị thiêu chết, khuôn mặt sẽ chuyển sang màu hồng vì đã hít khói và lửa, giống như hoa phù dung đã nở. Nhưng nếu chết trước khi đám cháy bắt đầu thì sẽ không bị thay đổi như vậy, trong miệng và mũi của thi thể cũng sẽ không có khói bụi thông qua hít thở.”


Thành Ngọc Viện nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên u ám. Lúc trước Tạ lão tứ kết tội Lý Trạm cũng đã chỉ ra điều này.


“Nghĩa huynh của ta có phương pháp bí mật do tổ tiên truyền lại, ngay cả khi chỉ còn lại xương của một người cũng có thể khiến cho họ nói chuyện! Phương pháp bí mật này gọi là hấp xương để kiểm tra vết thương!”


Thành Ngọc Viện mở to mắt không tin nổi: “Ý của ngươi là, ngươi muốn hấp xương của con ta? Làm sao ta biết, lời ngươi nói là thật hay giả?”


Chu Chiêu không ngạc nhiên khi Thành Ngọc Viện hỏi như vậy. Từ sự phản loạn của Tôn Hữu Thiện, nàng đã nhìn ra Thành Ngọc Viện là người đa nghi bẩm sinh, không dễ tin người khác. Hơn nữa, chuyện hấp xương nghe có vẻ quá hoang đường, Thành Ngọc Viện không tin cũng là chuyện bình thường.


“Rất đơn giản, ngươi có thể tự mình so sánh. Thành Minh giết người còn nhiều hơn gà. Ngươi tìm một bộ xương đã từng bị ngươi đánh gãy, sau đó đánh gãy một xương khác trước mặt mọi người ngay lúc này, nhớ kỹ vị trí, rồi kiểm tra bộ xương này và bộ xương của tiểu công tử.”


“Đến lúc đó, đúng sai sẽ rõ ràng ngay. Xương là do các ngươi tự tìm, ta không thể làm giả.”


Thành Ngọc Viện lập tức nhìn Thành Minh, “Ngươi đi tìm đi. Đến giếng cạn vớt lên, tìm thi thể của Quan Lãng, hắn bị Thành Đông đấm gãy xương sườn bên ngực phải.”


Quan Lãng là trại chủ trước đây của trại Thiên Đấu, ở đây nắm đấm của ai mạnh thì kẻ đó có tiếng nói, mọi người đều bước qua núi xác và biển máu.


Chu Chiêu nghe vậy, thầm thở dài.


Ngày nay, người tốt ở thành Thiên Anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.


Thành Minh hơi chần chờ, hắn liếc nhìn Chu Chiêu đầy cảnh giác, do dự nói với Thành Ngọc Viện, “Bên này……”


Thành Đông đã chết, nếu hắn rời đi, Thành Ngọc Viện hoàn toàn không có sức phản kháng.


Thành Ngọc Viện lắc đầu, “Nếu Chu Chiêu muốn giết ta, tối hôm qua sẽ không giết Tôn Hữu Thiện. Ngươi yên tâm, nàng sẽ không để ta chết ngay bây giờ.”


Thành Minh chắp tay, bay ra ngoài bằng một loại khinh công cực kỳ vặn vẹo, một lát sau, hắn cầm một khúc xương trở lại. Xương này chỉ có phần xương sườn, phía bên phải đã thiếu vài xương, trông không đồng đều.


Thành Minh không do dự, đặt xương xuống đất, sau đó giơ tay đấm phía bên trái, xương lập tức bị gãy.


Chu Chiêu không nói gì, nhìn qua phía Lưu Hoảng.


Nếu Hàn Đại Sơn ở đây, hắn nhất định sẽ hét lên, con mẹ nó làm sao một người đội nón tơi che mặt mà vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt người khác!


Lưu Hoảng không nói lời nào, ngồi xổm xuống, giơ tay mở quan tài nhỏ ra, một bộ xương trẻ con khoảng năm sáu tuổi hiện ra.


Thân hình Thành Ngọc Viện lảo đảo, đôi mắt lập tức đỏ hoe.


Lưu Hoảng lặng lẽ đi tới giếng nước gần đó, múc một xô nước, sau đó đi vào nhà lấy một tấm chiếu sạch, nhanh tay rửa sạch hai bộ xương cần hấp và đặt lên chiếu.


“Cần đào hầm không?” Chu Chiêu hỏi.


Lưu Hoảng gật đầu, tìm một chỗ thích hợp trong sân, “Dài năm thước, sâu ba thước, rộng hai thước.”


Hắn nói xong, nhìn xung quanh, tìm một cái cuốc ở góc sân, bắt đầu đào mà không nói lời nào!


Tạ lão tứ ở bên cạnh cảm thấy cuối cùng mình đã tìm được cơ hội, ông ta cũng chạy qua đó, tìm một cái xẻng ở trong góc, phụ một tay, coi như có thể quang minh chính đại học lén đúng không?


Tạ lão tứ thầm cảm thán, vừa xoay người lại đã choáng váng.


Mới trong chốc lát mà một cái hố đã xuất hiện trong sân, dài đúng năm thước, sâu ba thước, rộng hai thước……


Phải đào biết bao nhiêu cái hố chôn xác trong đêm trăng mờ gió lớn mới có thể thần tốc như vậy!


Lưu Hoảng đi tới đi lui trong sân giống như không có ai xung quanh, một lúc sau, lại tìm một sọt than trong nhà kho ở sân nhỏ, đổ vào hố, nhóm lửa, sau đó mở cái hộp khám nghiệm tử thi mà Tạ lão tứ mang tới đây, lấy hai cái bình rượu ở bên trong ra.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin