CỬU CHƯƠNG KỲ ÁN

Chương 47: Gặp lại Ngàn Mặt


“Thành Ngọc Viện sẽ không ngăn cản ngươi, ngươi có thể rời khỏi thành Thiên Anh.”


Chu Chiêu bất đắc dĩ nhìn Tạ Lăng đi theo nàng như cái đuôi.


Ôi trời ơi, bên trái nàng là Lưu Hoảng đội nón tơi che mặt và đeo cái hộp khám nghiệm tử thi, bên phải là gã mặt trắng Tạ lão tứ cầm cây dù đỏ kỳ quái……


Nàng là tam đương gia mới nhậm chức công khai, đồng thời cũng là trại chủ Thiên Đấu ngầm, nàng không cần mặt mũi hay sao?


Sau khi nhìn thấy hai người này, ai có thể nói Chu Chiêu là người bình thường!


Tạ Lăng lắc đầu, “Ta vào thành Thiên Anh, tức là không còn trong sạch nữa, trở về sẽ gây phiền phức cho người nhà.”


“Tạ Lăng bất tài, sau này muốn đi theo Chu cô nương và A Hoảng huynh đệ học cách khám nghiệm tử thi và điều tra các vụ án.”


“Các ngươi mới đến, không có người để sử dụng, tuy Tạ mỗ không có bản lĩnh, nhưng tuyệt đối trung thành với cô nương. Ta thấy A Hoảng huynh đệ không thích giao thiệp với người khác, sẽ có việc hắn không tiện làm, Tạ mỗ có thể giúp cô nương làm. Chỉ cần không giết người hay phóng hỏa trái với pháp luật.”


Khóe miệng Chu Chiêu giật giật, ai nói Tạ lão tứ trung hậu và thành thật, ông ta chỉ liếc mắt đã nói đúng trọng tâm đúng không?


Hàn Đại Sơn là người gió chiều nào theo chiều ấy, dùng được nhưng tất nhiên không đáng tin cậy bằng Tạ Lăng.


“Ngươi liều chết không chịu thừa nhận, ai biết ngươi đã vào Thiên Anh, ai biết ngươi không trong sạch? Phụ thân ngươi nói không đúng, ngươi là người thích hợp nhất để làm quan phụ mẫu mà ta đã từng gặp, ngươi không nên lãng phí cuộc đời mình ở một nơi như thành Thiên Anh.”


Tuy rằng Tạ Lăng đáng tin cậy, nhưng ông ta có chiến trường phù hợp hơn với ông ta.


Tạ Lăng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Chu Chiêu, sự bướng bỉnh hiện rõ trên từng sợi tóc.


Chu Chiêu tỏ vẻ bất lực, Tạ lão tứ đã kiên trì theo đuổi vụ án của Thành Nam bao nhiêu năm, chứng tỏ là một người ngoan cố không chịu nghe lời khuyên.


Nàng giơ tay, đứng dậy, “Ngươi đi tìm một chỗ cho A Hoảng khám nghiệm tử thi Thành Đông. Ta đi ra ngoài một lát.”


Tạ Lăng vui vẻ, gật đầu thật mạnh, “Ta có chỗ rồi!”


Chu Chiêu nói xong, không dám nhìn đôi mắt ai oán của Lưu Hoảng, nhấc chân chạy ra ngoài thật nhanh, gần như chỉ vài bước đã hòa vào đám đông.


Khu vực gần cổng Huyền Vũ ngày càng hỗn loạn, trại Thiên Đấu đã xảy ra một chuyện lớn đêm hôm qua, rất nhiều người từ các trại tới xem náo nhiệt. Có nhiều người nóng tính ở thành Thiên Anh, nếu ngươi dẫm lên chân ta thì ta sẽ tát vào mặt ngươi, ngươi làm rối búi tóc của ta thì ta chặt tay ngươi……


Đi đâu cũng thấy sự náo nhiệt.


Chu Chiêu lượn lờ vài vòng, thản nhiên bước vào quán cừu nướng. Hiện giờ còn sớm, chưa tới giờ uống rượu ăn thịt, không có khách nào trong quán.


Thời tiết đang nóng dần, hôm nay nương tử chủ nhân mặc váy khúc cư màu trắng có hoa văn màu tím nhạt, trông tươi tắn xinh đẹp như đóa hoa lan trong thung lũng vắng.


Nghe thấy tiếng bước chân của Chu Chiêu đi vô quán, nương tử chủ nhân thậm chí không hề nhướng mí mắt, “Hôm qua lúc ngươi tới đây, ngươi mới vừa vào trại Thiên Đấu, hôm nay đã là tam đương gia. Sau 10 ngày nay, ngôi miếu nhỏ như thành Thiên Anh này không còn chỗ cho cô nương nữa.”


Chu Chiêu cười với nương tử chủ nhân, để lộ hàm răng trắng đều.


“Trong miếu này, ngay cả tiên nữ như tỷ tỷ cũng chứa được, tại sao không thể chứa thêm ta?”


Nương tử chủ nhân ngẩng đầu lên, nguýt Chu Chiêu, “Miệng lưỡi dẻo quẹo, lúc này chưa giết cừu nhưng có bánh hấp, ăn tạm với nước ấm đi. Chúng ta phải quét dọn ở đây nữa, ngươi lên lầu đến căn phòng hôm qua đi!”


“Có một vị khách đang ăn sáng bên trong, hắn không thể ăn hết, ngươi cứ lấy ăn, coi như ta mời.”


Chủ nhân nương tử nói xong, không hề cảm thấy mình thô lỗ và mất lịch sự đối với khách, tiếp tục lách cách tính toán sổ sách.


Tất cả cửa của những phòng sang trọng trên tầng hai đều đóng, Chu Chiêu đẩy cửa bước vào theo ký ức ngày hôm qua.


Trên bàn nhỏ đầy ắp thức ăn, không phải chỉ có bánh hấp như lời nương tử chủ nhân nói, còn có hai chén canh thịt cừu nóng hổi, một chén có rắc rau mùi xanh mượt, chén còn lại rắc hành lá cắt nhỏ. Bên cạnh bánh hấp còn có vài dĩa dưa chua nhỏ.


Chu Chiêu nhìn chằm chằm chén canh thịt cừu không có rau mùi, ngồi xuống đối diện với Ngàn Mặt với gương mặt vô cảm.


Không biết người này đã tới bao lâu, nửa nằm nửa ngồi trước bàn, đang cầm một chén rượu, trong chén hiển nhiên không phải là nước trà mà là rượu.


Tóc hắn thả tùy ý trước người, trông hơi ướt, một nhúm tóc trên đỉnh đầu được buộc lỏng lẻo bằng dây cột. Với tư thế thoải mái như vậy, Chu Chiêu nhìn lên là có thể mơ hồ nhìn thấy những giọt nước nhỏ xíu trên xương quai xanh dưới vạt áo hắn. Bất cứ ai nhìn thấy cũng phải khen “Vẻ đẹp làm say lòng người”.


“Ngươi biết bấm tay tính toán, đoán chắc ta sẽ đến đây, đoán chắc ta không thêm rau mùi vào canh thịt cừu à? Giỏi quá!”


Ngàn Mặt nhướng mày, cầm bầu rượu trên bàn, rót một chén cho Chu Chiêu, “Thiên Đấu náo nhiệt như thế, ta đương nhiên muốn tới xem. Trước đây chỉ có người xem ta, hôm nay cuối cùng cũng đến phiên ta xem người. Không biết ngươi thích loại nào nên gọi hai chén để ngươi chọn, coi như ngươi được sự ưu đãi của tiền bối.”


Chu Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt Ngàn Mặt, hắn đón ánh mắt của nàng, cũng không có biểu cảm đặc biệt gì.


Đôi mắt đó sâu vô cùng, không thể nhìn thấy đáy.


“Ta tưởng ta đã đủ kiêu ngạo, nhưng thật sự kém xa tiền bối.”


Chu Chiêu bưng chén canh thịt cừu trước mặt không khách sáo, uống một hớp lớn, thịt cừu được cắt thành lát mỏng, hương vị rất tươi.


“Nếu cắt củ cải thành lát mỏng hầm với thịt cừu thì ngon lắm. Ta chỉ đánh nhau một trận, không thú vị bằng lời đồn về tiền bối. Không biết tiền bối tới ngoại thành là để gặp tiểu Linh Nhi của trại Thiên Nữ, hay là gặp tiểu tình nhân như lời đồn.”


Đôi mắt không có cảm xúc của Ngàn Mặt hiếm khi lộ ra chút mờ mịt, “Cái gì? Không nhận ra.”


Hắn bưng chén rượu lên chạm với Chu Chiêu, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Hôm qua ta tưởng ngươi nói giỡn khi nói tiêu diệt mười hai ngoại trại trước, nhưng ngươi thực sự có ý đó. Chu Chiêu, nhiệm vụ mà họ giao cho ngươi, không phải là muốn ngươi huỷ hoại thành Thiên Anh đó chứ?”


Chu Chiêu bình tĩnh quan sát Ngàn Mặt, cũng giống như Ngàn Mặt đang quan sát nàng.


Xem ra Ngàn Mặt không chỉ có một nhiệm vụ này.


Có vẻ như Chu Chiêu chỉ có nhiệm vụ này, quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm.


Hai người nhìn nhau, trong lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.


Ngàn Mặt nói, hạ giọng, “Ngươi từng nghe nói đến 《Lục Đạo Thiên Thư》 chưa?”


“Ừm, ông ấy muốn.”


Lục Đạo Thiên Thư? Chương Nhiên không nói gì với nàng về Lục Đạo Thiên Thư, ông ta chỉ nói là một cái hộp có khắc sáu cõi luân hồi. Chu Chiêu thầm mắng lão trộm Chương nói một nửa giữ lại một nửa, không có phúc hậu.


Ngàn Mặt nhìn Chu Chiêu thật sâu, hắn đột ngột cúi đầu lại gần, thì thầm vào tai Chu Chiêu.


Mái tóc dài hơi xoăn cọ vào má Chu Chiêu khiến nàng hơi ngứa.


“Ngày 15 tháng 7, Tần Thiên Anh sẽ có một vị khách đến thăm. Ta thăm dò được, vị khách kia là bậc thầy về cơ quan thuật. Ta đoán, Tần Thiên Anh muốn nhờ người nọ mở cái hộp cho ông ta, lấy 《Lục Đạo Thiên Thư》 ở bên trong ra.”


Ngàn Mặt rất gần Chu Chiêu, nàng chỉ cần giơ tay là có thể tháo mặt nạ của hắn.


Chu Chiêu nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.


Nhưng tay nàng mới vừa giơ lên khỏi bàn, Ngàn Mặt đã ngồi xuống chỗ cũ, trở lại bộ dạng lười biếng trước đó.


Tóc hắn chạm vào tay Chu Chiêu, mang theo cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt.


“Chúng ta không còn nhiều thời gian lắm, chúng ta có thể cùng nhau hành động, ngươi cảm thấy sao, Chu Chiêu?”


Chu Chiêu hồi phục tinh thần, bưng chén rượu trên bàn lên, uống một hớp lớn.


Ngày 15 tháng 7, đó không phải là ngày nàng chết hay sao?


Trong lúc nàng đang suy nghĩ, nàng thấy Ngàn Mặt ở phía đối diện giơ tay nhẹ nhàng tháo mặt nạ xuống.


Một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mặt nàng.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin