Chương 46: Mục đích của Chu Chiêu
“Ngươi là một vị quan tốt. Tạ Lăng, ngươi không sai, là ta sai.”
Tạ lão tứ nghe cái tên xa lạ nhưng quen thuộc này, nước mắt rơi như mưa.
Ông đã không phụ lòng mong mỏi của phụ thân, làm một người đàng hoàng, làm một vị quan trung thật và tận tâm.
Ông chờ ngày này đã lâu lắm, lâu đến mức bia mộ của ông đã được dựng lên trong khu mộ tổ tiên của Tạ gia. Huyện Lương Bình đã có quan phụ mẫu mới, thư sinh nho nhã Tạ Lăng đã trở thành Tạ lão tứ đầy vết sẹo……
Lâu đến mức tương lai đã không còn nữa, cũng khó trở về quê hương.
Tạ Lăng nhìn toàn thân Thành Ngọc Viện dính đầy máu, môi run rẩy, hồi lâu không nói nên lời.
Con người không phải là thánh nhân, tuy ông không hận, nhưng không thể dễ dàng nói ra lời tha thứ.
Ông xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn Thành Ngọc Viện, đi đến nơi có ánh sáng mặt trời chiếu xuống, xẹp cái dù đỏ, lặng lẽ đi tới cạnh Lưu Hoảng.
Lưu Hoảng giật mình, nhích qua bên trái.
Tạ Lăng không nói gì, cũng di chuyển qua bên trái theo hắn, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, vừa đủ để học hỏi.
Chu Chiêu nhận thấy động tĩnh phía sau, khóe miệng giật giật, nàng nhìn Thành Ngọc Viện đang quỳ dưới đất, “Thành trại chủ, ta đã giải quyết phiền toái của ngươi; bây giờ đến phiên ngươi giúp ta giải quyết rắc rối.”
Thành Ngọc Viện nghe vậy, ngẩng đầu lên, khóe miệng nàng dính máu.
Nàng liếc nhìn Tạ Lăng, ánh mắt ngập tràn vẻ hối lỗi, nhưng đến tình trạng này, nàng không còn mặt mũi nào cầu xin tha thứ nữa.
Nàng bình tĩnh lại, vịn tay Thành Minh loạng choạng đứng dậy, “Chu cô nương muốn gì, nếu ta có thì cứ việc lấy, cho dù là tánh mạng của ta. Ta chỉ có một yêu cầu, sau khi ta chết, hãy hợp táng hai mẹ con ta bên ngoài thành Thiên Anh, kéo Lý Trạm ra ngoài cho chó ăn.”
“Nhưng nếu ngươi muốn lấy mạng ta thì không cần mất công giúp ta cởi bỏ khúc mắc.”
Thành Ngọc Viện suy nghĩ một lát, “Ngươi muốn ta thoái vị, nhường vị trí trại chủ cho ngươi phải không? Ta có thể làm ngay bây giờ.”
Nàng không nghĩ ra, ngoài điều này, mình có cái gì lọt vào mắt Chu Chiêu.
Chu Chiêu nhìn khóe miệng đỏ chói của Thành Ngọc Viện, rồi liếc qua vũng máu nơi nàng quỳ xuống lúc nãy, thầm thở dài.
“Không, ngươi vẫn là trại chủ của trại Thiên Đấu, ta muốn làm đường chủ của Huyền Vũ đường.”
Một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt Thành Ngọc Viện, nàng gật đầu không do dự, “Được! Ta sẵn sàng nghe theo sự sắp xếp của Chu cô nương.”
Chu Chiêu không ngạc nhiên, trước đây Thành Ngọc Viện không bị người ta tuyệt đường sinh sống, nhất định có chút quyết đoán, đêm qua bị trúng kế đánh vào lòng người của Tôn Hữu Thiện nên mới mất bình tĩnh.
“Lão đường chủ của Huyền Vũ đường thoái vị, chọn đường chủ mới như thế nào?”
Chu Chiêu làm việc luôn dứt khoát, hỏi thẳng vào vấn đề.
Tuy rằng trước đây nàng đã hỏi Hàn Đại Sơn, nhưng Hàn Đại Sơn không giải thích chi tiết, tất nhiên không biết nhiều bằng Thành Ngọc Viện.
“Lão đường chủ tên là Diệp Huyền, lúc ta đến thành Thiên Anh, ông ta đã là đường chủ, năm nay đã ngoài 60. Nghe nói trước đây là một quân gia, mất một cánh tay trên chiến trường, nhưng võ công của ông ta rất cao, có thể nhấc cái đỉnh đồng bằng một tay giống như nghĩa huynh của cô nương.”
“Dưới Huyền Vũ đường có ba trại, trại chủ của trại Thiên Nữ tên là Trương Diệu Thủ, trước đây là kẻ lừa đảo, bị người ta chặt đứt một ngón trỏ.”
“Trại Thiên Nữ chủ yếu là gài bẫy, dùng các cô nương xinh đẹp lừa tiền người khác. Trương Diệu Thủ có hai thân tín, một người tên là Trương Linh Nhi, là một tiểu cô nương dùng lục lạc làm vũ khí, rất xinh đẹp, nghe nói đường chủ của Dao Quang đường trong bảy nội đường đã từng cố ý bắt nàng đi.”
Đường chủ của Dao Quang đường? Đó không phải là Ngàn Mặt hay sao?
Chu Chiêu không ngờ sẽ nghe thấy tai tiếng của Ngàn Mặt ở nơi như thế này.
“Nhưng đó là lời đồn, không thể tin. Đường chủ của Dao Quang đường là người trẻ tuổi nhất trong bảy vị đường chủ của bảy nội đường, tính tình hắn kiêu ngạo, giết người như ngóe, chưa bao giờ gần nữ sắc, không giống loại người có tâm tư này.”
“Hơn nữa theo như ta biết, đường chủ Dao Quang đã có người trong lòng.”
Hơi thở của Chu Chiêu rối loạn một nhịp, nàng bình tĩnh lại, hỏi tiếp, “Người kia thì sao?”
Thành Ngọc Viện biết mình đã lạc đề, vội vàng chuyển chủ đề, “Người kia tên là Oanh Ca, trước đây là hoa khôi ở thanh lâu. Oanh Ca giỏi dùng thuốc, rất khó đối phó. Vị Ngọc nương tử đang hầu hạ lão đường chủ hiện nay xuất thân từ trại Thiên Nữ.”
Chu Chiêu hiểu ngay, nữ nhân lừa đảo tỉ tê bên gối và biết nắm tâm lý người khác.
“Trại Thiên Hư là chỗ tụ tập của bọn bắt cóc trẻ con. Ta là một mẫu thân, ngứa mắt những chuyện này nhất, cho nên luôn như nước với lửa cùng trại Thiên Hư.”
Thành Ngọc Viện nhắc tới trại Thiên Hư, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Chu Chiêu nghĩ thầm, thảo nào lúc ở trong quán cừu nướng, Thiên Hư và Thiên Đấu đối chọi gay gắt, chỉ cần có chút bất đồng sẽ đánh nhau.
“Chủ nhân của trại Thiên Hư được gọi là Hoảng Tam Bạch, không ai biết tên thật của hắn là gì. Hắn có hai thuộc hạ là vị tướng dũng mãnh, một người được gọi là Tử Kim Chùy, là một gã lực lưỡng dùng đại chùy, đồng môn cùng học một thầy với Chu Văn và Chu Võ.”
“Người còn lại tên là Điền Kính, là một công tử con nhà giàu, trông thân thiện dễ mến, miệng lưỡi ngọt ngào, giỏi dùng ám khí.”
Thành Ngọc Viện không úp úp mở mở, nàng biết Chu Chiêu muốn nghe điều gì nhất.
Nàng nghĩ, hơi ngượng ngùng, “Chắc ngươi đã nghe thấy lời đồn trong trại, nói rằng đường chủ muốn ta tiếp quản, nhưng thật ra không phải như thế, đó chẳng qua là lý do thoái thác ta bịa ra để trấn an các huynh đệ.”
“Lão đường chủ nhìn ta bằng ánh mắt khác, bởi vì ông ta từng có một đứa con gái trạc tuổi ta, ngoài ra không có gì hơn.”
“Ông ấy từng nói với chúng ta, ai có thể làm đường chủ của Huyền Vũ đường. Trong một tháng nay, trại nào lấy về nhiều tài sản nhất, trại chủ của trại đó sẽ là đường chủ tiếp theo.”
Chu Chiêu nghe vậy, đầu óc phản ứng cực kỳ nhanh, “Vì vậy Tôn Hữu Thiện đã ra ngoài cướp đội thương nhân, mang vải vóc về; Chu Văn bị phái đến Ngư Dương tìm báu vật. Thiên Đấu chủ yếu vào nhà người ta cướp bóc.”
Thành Ngọc Viện xấu hổ gật đầu.
Trước đây nàng cho rằng mình không sai, tất cả là do Tạ Lăng hại nàng, nên mới rơi vào hoàn cảnh như thế, bất đắc dĩ mới làm cướp; bây giờ nghĩ lại, nàng thật sự đã làm rất nhiều chuyện hoang đường.
“Theo lịch trình, khi nào Chu Văn trở về?” Chu Chiêu hỏi.
Thành Ngọc Viện quay đầu nhìn Thành Minh, Thành Minh ngẫm nghĩ rồi nói, “Ngày mốt.”
Ánh mắt Chu Chiêu lay động, không nhịn được nhếch khóe miệng.
“Ta có một kế hoạch nhất cử lưỡng tiện, chỉ cần các ngươi lấy danh nghĩa của Chu Văn, gửi một bức thư cho Tử Kim Chùy hôm đó……”
Chu Chiêu nói xong, khóe mắt thoáng thấy ánh mắt khao khát của Lưu Hoảng, khóe miệng giật giật không nói nên lời.
A Hoảng vẫn còn nghĩ đến thi thể bị đầu độc của Thành Đông!
“Thành Đông không thể chết một cách mù mờ như thế. Có một thì sẽ có hai, Tôn Hữu Thiện lấy độc từ đâu? Người nọ có còn độc không? Nếu không điều tra rõ ràng, không biết ai sẽ là người chết tiếp theo.”
Vẻ mặt Thành Minh lập tức căng thẳng, hắn lén liếc nhìn Thành Ngọc Viện, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Chúng ta chia làm hai nhóm, Thành Minh quen thuộc với người trong thành, ngươi đi điều tra thuốc độc đến từ đâu. Huynh trưởng của ta am hiểu chuyện khám nghiệm tử thi, để hắn khám nghiệm thi thể của Thành Đông, xem có thể xác định được loại độc nào không, có thể chuẩn bị thuốc giải trước không.”
Thành Minh nghe vậy, gật đầu không chút do dự.
Hắn là gia nô của Thành Ngọc Viện, Thành Ngọc Viện nghe ai thì hắn nghe người đó.
Chu Chiêu bình thản gật đầu, nhìn qua thấy mặt mày Lưu Hoảng tươi tắn như hoa nở, không khỏi thầm lắc đầu bất đắc dĩ.
Khi nhóm Chu Chiêu mang thi thể của Thành Đông ra ngoài, trong viện chỉ còn lại chủ tớ Thành Ngọc Viện và Thành Minh.
Thành Ngọc Viện không che giấu nữa, nàng lảo đảo, phun một ngụm máu đỏ tươi.
Đôi mắt Thành Minh ửng đỏ, vội vàng đỡ nàng, hắn gọi Ngọc Viện trong lòng, nhưng không dám nói ra, “Chủ nhân!”
Thành Ngọc Viện dùng tay áo lau khóe miệng.
“Khi nào ta báo đáp cho Chu cô nương xong, ngươi hãy đưa ta, Thành Nam và Thành Đông về Cố Chương đi. Thành Thiên Anh quá lạnh, ta không thích nơi này.”
“Lúc đó chôn chúng ta trên ngọn đồi nhỏ có đầy hoa tử vân anh nở rộ bên cạnh khu mộ tổ tiên của Thành gia.”
Thành Minh khẽ “Ừm”, nhẹ nhàng như lông chim rơi xuống đất.
“Người như ta, có lẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục, không nên đến làm phiền phụ thân và mẫu thân, ở bên cạnh bọn họ là được rồi.”
Thành Minh không nói nữa, hắn cũng sẽ chết ở nơi đó.
Nếu Thành Ngọc Viện xuống mười tám tầng địa ngục, hắn cũng sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, giống như trước đây.
          