Chương 45: Lý Trạm điên cuồng
Động tác của hắn như nước chảy mây trôi, nhìn là biết có phương pháp riêng, có phong thái của một cao nhân.
Thành Ngọc Viện thấy vậy đã tin năm phần. Nàng mím chặt môi, ánh mắt đầy chờ mong.
Lưu Hoảng hoàn toàn không biết gì về chuyện này, hắn từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt người xa lạ.
Hắn ngồi xổm bên cạnh hố quan sát, thấy vách bên trong đã đỏ rực, hắn xúc than, mở nắp hai cái bình, đổ chất lỏng bên trong vào. Sau đó đặt hai bộ xương cần hấp vô, kéo tấm chiếu thứ hai phủ kín miệng hố.
“Chờ một canh giờ.”
Lưu Hoảng nói, đóng cái hộp gỗ nhỏ lại, đeo lên lưng, đứng phía sau Chu Chiêu không nhúc nhích.
Tiểu viện lập tức trở nên yên tĩnh, Thành Ngọc Viện nhìn chằm chằm cái hố với đôi mắt đỏ hoe, tựa như có thể biết kết quả ngay lập tức.
Qua một lúc thật lâu, nàng mới quay đầu nhìn Chu Chiêu, “Ta đã từng đến quận Võ Lăng, ta có một đường tỷ, gả ở chỗ đó. Người dân nơi đó thích ăn cá sông, cũng thần kỳ lắm, thêm một loại thảo dược nào đó, cá hết mùi tanh liền, cực kỳ ngon.”
Chu Chiêu mỉm cười, Thành Ngọc Viện rất thú vị, một khi dừng lại là bắt đầu thử.
“Không phải thảo dược gì đâu, đó là tía tô, mọc đầy rẫy ở trước và sau nhà. Nếu nói về sự thần kỳ, tía tô có mùi thơm nồng ở phía nam, nhưng nhạt nhẽo và vô vị khi được trồng ở phía bắc. Nếu tía tô nổi tiếng như quýt, năm đó Yến Tử đi sứ nước Tề, không chừng đã không nói quýt nam chanh bắc.”
Đình Úy Tự có đủ loại vụ án khắp trời nam biển bắc, không phải ai cũng biết nói tiếng phổ thông, nhân chứng líu lo đủ kiểu, thân nhân của người chết khóc lóc om sòm, đi mười dặm đã nghe giọng khác nhau.
Nàng không cần khoe mình am hiểu phong tục tập quán khắp nơi, ngay cả tiếng địa phương, chỉ cần nghe vài câu là bắt chước nói được ngay.
Nếu không một ngày nào đó, làm sao nàng nghe được lời khai của nhân chứng trên công đường?
Thành Ngọc Viện nghe vậy, ánh mắt ôn hòa hơn rất nhiều, nàng không nói gì thêm.
Tiểu viện lại trở nên yên tĩnh, Chu Chiêu ngáp một cái, thấy Thành Ngọc Viện vẫn đứng bên cạnh hố nhìn chằm chằm, Tạ lão tứ càng không rời nửa bước, sợ mình bỏ lỡ một bước quan trọng nào đó, nàng không khỏi lắc đầu.
Nàng không nói lời nào, nằm xuống cái ghế tre mà Thành Ngọc Viện đã nằm lúc nãy, liếc nhìn Lý Trạm đang ngơ ngác ở bên cạnh.
Trước đây nàng không nhìn kỹ họ Lý này, bây giờ nhìn kỹ, hắn trông phong lưu phóng khoáng, có dáng vẻ của một người quân tử.
“Thất thần làm gì, quạt tiếp đi.”
Lúc này Lý Trạm giống như một linh hồn lang thang, bị Chu Chiêu hét vào mặt, tay hắn vô thức cử động.
Đối với một số người, một canh giờ dài như một năm, nhưng đối với Chu Chiêu, chẳng qua chỉ là thời gian chợp mắt mà thôi.
Nàng vừa mở mắt đã bắt gặp ánh mắt khâm phục của Tạ lão tứ, tại sao có người ngủ được vào thời điểm như thế này!
“Đã đến giờ! Ta muốn lấy xương!”
Lưu Hoảng nói, nhấc chiếu lên, lấy xương và chiếu trong hố ra, đặt ở nơi sáng sủa nhất trong sân.
Lúc này mặt trời ở phía đông đã mọc lên cao, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khắp nơi.
Cuối cùng, Lưu Hoảng nhìn cái dù giấy màu đỏ mà Tạ lão tứ đang cầm. Tạ lão tứ giật mình, tỉnh táo lại, đưa dù cho hắn.
Lưu Hoảng cầm dù, lặng lẽ bước tới gần bộ xương, giơ dù lên hướng về phía mặt trời.
“Thành trại chủ có nhìn thấy sự khác biệt không. Bộ xương mà Thành Minh mang tới, vết thương bên phải là bị thương trước khi chết, xuất hiện dấu đỏ. Còn bên trái là vừa bị đánh gãy, không có dấu đỏ. Nhìn ngực của tiểu công tử……”
Thành Ngọc Viện nhìn cẩn thận, có một đốm đỏ trên ngực Thành Nam.
Đầu nàng ong ong, đột ngột xoay người sang chỗ khác, bóp cổ Lý Trạm giống như đã bị điên. Tay Lý Trạm run rẩy, cây quạt hương bồ rơi xuống đất.
“Ngươi điên rồi à? Ngay cả hổ cũng không ăn thịt con mình, vì sao ngươi giết Nam Nhi? Đó là con trai ruột của ngươi! Ta không tin Tạ lão tứ, dẫn người cướp ngục, biến ông ta thành một kẻ không giống người cũng chẳng giống quỷ, bởi vì sao? Bởi vì ta không tin, con trai của ta có một phụ thân mặt người dạ thú như thế!”
Thành Ngọc Viện nói, khuôn mặt hơi điên cuồng.
Sau khi Lý Trạm và nàng thành thân, rõ ràng đối xử với nàng dịu dàng và chu đáo. Sau khi Thành Nam ra đời, hắn càng yêu thương đứa trẻ nhiều hơn.
Tuy nàng từng dao động trước bằng chứng của Tạ lão tứ, nhưng nàng lựa chọn tin vào mắt mình, tin những người xung quanh mình.
“Ta thật sự bị mù! Ta đúng là……”
Nàng nói, tay nàng càng dùng nhiều lực hơn, Lý Trạm không chịu đựng được nữa, thình lình đẩy Thành Ngọc Viện ngã xuống đất, “Ngươi là nữ nhân điên rồ, trên đời này có nhi lang nào sẵn sàng khom lưng cúi đầu trước mặt nữ tử? Thành Nam mang họ Thành, không phải họ Lý, không phải là con trai của ta!”
“Ta có con trai của mình, Lý Nguyên là con trai của ta!”
Thành Ngọc Viện nhìn Lý Trạm không tin nổi, giọng nàng thay đổi, “Lý Nguyên là con của ngươi! Hắn cùng tuổi với Thành Nam!”
Lý Trạm biết mình sắp chết nên bất chấp tất cả, “Thì sao? Ngươi ngu ngốc lắm. Ta nói với ngươi, ta làm người ở rể đã nhiều năm, muốn về huyện Lương Bình thăm cha mẹ, ngươi tin thật. Loại người như ngươi, nếu không nhờ đầu thai ở chỗ tốt, làm sao xứng đáng làm chủ gia đình, làm chủ trại!”
“Từ lúc ta biết thân thể ngươi bị tổn thương sau khi sinh Thành Nam, không thể có đứa con thứ hai, ta đã lên kế hoạch.”
“Nếu ta giết Thành Nam, ngươi đương nhiên phải nhận nuôi một người con nối dõi. Ngươi có tìm cách nào cũng không thể tìm được Lý Nguyên. Trừ phi nó cứu mạng ngươi, ngươi cảm thấy áy náy đối với nó. Vì thế ta nghĩ ra cách một công đôi việc.”
“Mua chuộc người phóng hỏa một trận lớn, thiêu chết Thành Nam, thiêu chết cha mẹ đã đẩy ta vào hố lửa, thiêu chết huynh trưởng và tẩu tẩu đã lấy thân phận của Lý Nguyên ra uy hiếp ta, đòi tiền ta. Tỳ nữ của Thành gia là người phóng hỏa, lý do là các phòng trong Thành gia đấu đá lẫn nhau.”
Lý Trạm nói, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, tựa như muốn trút hết mọi oán hận đã tích tụ nhiều năm.
“Người nhà ta càng chết nhiều, ngươi càng áy náy nhiều hơn. Ta đã sắp xếp mọi chuyện, nhưng thằng nhóc Thành Nam quá thông minh, bé tí bằng bàn tay mà đã nhìn thấu sự khác biệt của ta đối với Lý Nguyên. Nó tới chất vấn ta, dưới tình thế cấp thiết lúc ấy, ta đấm một cú rất mạnh, không ngờ đã đánh chết nó.”
“Ta nói với bà vú, Thành Nam đã ngủ, muốn ăn bánh hoa quế do bà ta làm sau khi nó thức dậy. Sau đó hành động theo sự sắp xếp ban đầu, mọi việc diễn ra như ta mong muốn.”
Lý Trạm càng nghĩ lại, càng nhìn Tạ lão tứ bằng ánh mắt oán hận hơn.
“Rõ ràng ta đã sắp thành công, Thành Ngọc Viện đã hứa sẽ đưa Lý Nguyên về phủ, sẽ nhận nuôi nó và sửa tên thành Thành Nguyên. Một ngày nào đó đứa nhỏ này lớn lên nắm quyền cả phủ, đó là lúc Thành gia sẽ mang họ Lý! Nhưng tại ngươi! Vì sao ngươi cố chấp như thế! Vì sao ngươi không khép lại vụ án, kiên quyết bám riết không buông!”
“Tới bây giờ, ngươi được lợi lộc gì? Thành Ngọc Viện là người điên, ngươi có biết không?”
Hắn nói xong, quay qua nhìn Thành Ngọc Viện, “Ngươi là nữ nhân điên rồ, ngươi đã huỷ hoại cuộc đời ta!”
Thân thể Thành Ngọc Viện lảo đảo, nàng giật con dao găm trong tay Thành Minh, đâm thẳng vào cổ Lý Trạm.
“Vậy cho ngươi bị huỷ hoại hoàn toàn luôn, ta nguyền rủa ngươi làm trâu làm ngựa cho con trai ta là Thành Nam đời đời kiếp kiếp.”
Một tiếng rầm giòn giã, Thành Ngọc Viện ném con dao găm xuống đất, nàng xoay người sang chỗ khác, quỳ xuống trước mặt Tạ lão tứ, dập đầu sát đất.
          