Chương 23: Hung thủ là hắn
“Trẻ ranh đừng vội càn rỡ……”
Lời nói của Chu Chiêu vô cùng chấn động, mọi người trên công đường đều nổ tung.
Chu Chiêu lười nhìn bọn họ, nàng xoay qua phía một cây cột lớn ở bên phải công đường, nếu nhìn kỹ, có thể thấy một góc nón tơi lộ ra sau cây cột, “A Hoảng, thế nào rồi?”
Lưu Hoảng hơi thò đầu ra, đảm bảo Thường tả bình nhìn thấy hắn, rồi nhanh chóng rụt lại.
“Ta làm theo lời dặn dò của ngươi, kiểm tra ấm trà và chén trà tại hiện trường vụ án, cùng lão ngỗ tác khám nghiệm thi thể lần nữa. Đúng như ngươi suy đoán, tuy nước trà chỉ còn dư chút xíu dưới đáy nhưng có màu vàng nhạt, có mùi mạn đà la và hạt gai dầu, đây là thành phần chính của thuốc mê.”
“Điều này giải thích vì sao người chết không hề chống cự, không tự vệ trước những vết thương. Bởi vì thuốc mê khiến nàng buồn ngủ, không tỉnh táo.”
Lưu Hoảng nói xong, cảm thấy mọi người đều nhìn hắn nên da đầu tê rần, thậm chí dùng cây cột che góc nón tơi.
Chu Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, “Có thể làm giả chứng cứ ngoại phạm, nhưng thi thể sẽ không, do đó ngỗ tác đóng vai trò quan trọng trong việc điều tra.”
“Lúc Vu Thanh xông vào, Chương Nhược Thanh đã chết, nằm trên bàn bất động. Hắn không cảm thấy có gì bất thường bởi vì Linh Lan đã nói trước với hắn, nàng ta sẽ chuốc thuốc cho Chương Nhược Thanh, tránh việc Chương Nhược Thanh kêu cứu, thu hút những người khác.”
“Là nữ tì, để cô nương lẻ loi một mình trong con hẻm ma quái bị bỏ hoang là vô lý, bởi vì chủ nhân có thể triệu tập bất cứ lúc nào.”
“Nhưng Linh Lan lại yên tâm và mạnh dạn dẫn Chương Đàm ra đầu hẻm, bởi vì nàng đã tự tay chuốc thuốc mê cho Chương Nhược Thanh. Lúc nàng rời đi, Chương Nhược Thanh đã buồn ngủ.”
Xung quanh lập tức yên tĩnh, phần lớn người ở đây đều có chút kinh nghiệm phá án.
Bọn họ đều hiểu lời Lưu Hoảng và Chu Chiêu. Thuốc mê cần một thời gian nhất định mới có tác dụng, hung thủ không thể ngồi xổm tại hiện trường, chuốc thuốc mê trước, sau đó chạy thẳng đến đâm một nhát vào ngực và cổ, ai có kiên nhẫn để chơi trò này?
Chương Nhược Thanh uống thuốc mê sẽ bị buồn ngủ, nhưng nữ tì Linh Lan lại không nói lời nào về chuyện này.
Như vậy chỉ có một khả năng, nàng là người chuốc thuốc mê.
“Bản thân bằng chứng ngoại phạm của ngươi là một sơ hở vô lý. Ngươi đã lường trước rất khá, nhưng đáng tiếc, không bao giờ thiếu những điều bất ngờ trên đời này.”
“Quán ăn ở đầu hẻm, ngươi ngồi trong đó có thể nhìn thấy mọi người ra vào hẻm Ô Kim, lúc này có một người mà ngươi không ngờ tới xuất hiện……”
Chu Chiêu nói, nhìn về phía người đánh xe đang đứng khom lưng phía sau Chương Tuân.
“Lúc Linh Lan nghe kể chuyện, nàng đã rời khỏi tầm mắt của ngươi, đúng không?”
Người đánh xe Chương Đàm dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức bất ổn, hắn nhìn Linh Lan không tin nổi.
“Ta đi vệ sinh một lần. Lúc ấy Linh Lan nói với ta, cô nương sẽ ở đó rất lâu, bảo ta nhân cơ hội này đi đi. Có rất nhiều người trong quán ăn, ta mất một lúc mới quay lại…… Nhưng cũng không lâu lắm…… Lúc ta trở lại, Linh Lan vẫn còn ở đó.”
Hắn nói, liếm môi, giọng có chút khô khốc, “Chúng ta tách ra một lát như vậy.”
Nếu Chu Chiêu không đề cập, hắn sẽ không nghĩ tới chuyện này. Hắn luôn cho rằng Linh Lan ở đó, không hề rời rời đi, cho nên mới thề để chứng minh ngoại phạm cho nàng.
Linh Lan nghe vậy, không còn bình tĩnh nữa.
Môi nàng run rẩy, khóe mắt không khỏi liếc nhìn đám cậu ấm cách đó không xa.
Chu Chiêu nhìn theo ánh mắt của nàng, “Người mà ngươi đang nhìn, ở trong đó đúng không?”
“Bởi vì hắn và Chương Nhược Thanh có quan hệ mật thiết, ngươi sợ bị quấy rầy, cho nên bảo Chương Đàm đi trước, sau đó lén theo sau. Ngay lúc này, ngươi thay đổi kế hoạch ban đầu là để Vu Thanh nhét tấm bảng gỗ vào tay Chương Nhược Thanh, mà tự ngươi ra tay.”
“Bởi vì Chương Nhược Thanh bị giết trước, cái hộp đựng tấm bảng gỗ trên bàn bị hất đổ, tấm bảng gỗ văng khắp nơi.”
“Ngươi lo lắng lúc Vu Thanh tới, khớp xương của Chương Nhược Thanh đã cứng đờ do đã chết, không thể cầm tấm bảng gỗ một cách tự nhiên, thế nên đã nhét nó vào tay nàng, tạo ra ảo giác nàng đã nắm được tên của hung thủ trước khi chết.”
“Ta nói nhiều như thế không chỉ để chứng minh ngươi là kẻ sắp xếp, còn để chứng minh ngươi là nhân chứng quan trọng nhất trong vụ án giết người của Chương Nhược Thanh.”
Linh Lan run rẩy, nhìn Chu Chiêu không dám tin……
Nàng mím môi, ánh mắt như sóng nước chuyển động, cuối cùng lên tiếng, “Ta tưởng ngươi sẽ cho rằng ta giết Chương Nhược Thanh.
Ngươi đã chứng minh ta quay lại căn phòng của Chương Nhược Thanh trước khi Vu Thanh đến, như vậy ta rất khó biện hộ rằng vết thương trên ngực không phải do ta đâm.”
“Ta nghĩ mình đã suy luận xong, nhưng không ngờ, vẫn xuất hiện vài điều bất ngờ.”
Linh Lan nói, cười tự giễu, “Ta không ngờ sẽ có người chen ngang, giết Chương Nhược Thanh trước; ta cũng không ngờ Vu Thanh quyết tâm muốn chết, cô nương vừa hỏi hắn đã trực tiếp khai ra……”
“Điều ta không ngờ nhất là, cô nương rời khỏi ngục của Đình Úy Tự nhanh như vậy, sau đó sự thật mau chóng bị phơi bày.”
“Điều này khiến cho mọi sự sắp xếp của chúng ta có vẻ như lãng phí công sức.”
Linh Lan nhìn Chu Chiêu với vẻ mặt phức tạp, “Ta có vài câu muốn hỏi Chu cô nương. Thứ nhất, vì sao ngươi không nghĩ ta là hung thủ? Thứ nhì, nếu Vu Thanh vứt bỏ hung khí và bộ đồ dính máu, ngươi có bằng chứng để kết tội hắn không? Thứ ba, nếu ta không chỉ ra và xác nhận hung thủ, ngươi có biết người nọ là ai không?”
Linh Lan nói, giơ tay chỉ vào đám cậu ấm, “Hung thủ ở trong số bọn họ.”
Chu Chiêu gật đầu, “Ta sẽ trả lời ba câu hỏi này, ngươi phải nói thật vì sao ngươi muốn giết Chương Nhược Thanh, không được giấu giếm.”
“Hung khí đâm vào ngực rồi rút ra, máu sẽ bắn tung toé, trên người hung thủ sẽ có máu, ngươi không có thời gian thay quần áo, đêm qua Đình Úy Tự và Bắc quân cũng không phát hiện vết máu trên người của ngươi. Hơn nữa ngươi đã sắp xếp Vu Thanh giết người, không cần mất công đâm trước.
Mặc dù Vu Thanh đã xử lý hung khí, nhưng hắn còn một chứng cứ trí mạng để lại trên mặt Chương Nhược Thanh, đó là dấu răng.”
“Về phần hung thủ……”
Mọi người nghe đến đó, tất cả đều quay qua nhìn đám người kia.
Hoắc Đĩnh có ngoại hình hung dữ, nhìn là biết xuất thân nhà tướng, trên người hắn có mùi rượu và son phấn, thấy mọi người nhìn, hắn khịt mũi không vui; Chu Hoán là một công tử tuấn tú, hắn nắm vạt áo bằng cả hai tay, đầu ngón tay trắng bệch và hơi nhăn nheo, mặt đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ.
Trần Sơn Hải ăn mặc lộng lẫy như con công đực xòe đuôi, đôi mắt đảo khắp nơi; Lưu Kỳ lại rụt cổ, cúi đầu, trông rất hoảng loạn, sự chột dạ muốn trào ra ngoài.
Tiếng thảo luận lập tức lớn hơn, không ít người háo hức suy đoán.
“Là Chu Hoán.”
“Là Chu Hoán.”
Chu Chiêu và Linh Lan đồng thanh nói.
“Sau khi Tào Bôn chết, ngươi thay thế hắn, trở thành tay sai số một của Chương Nhược Thanh…… Máu của cô nương mình thích văng lên mặt, rất khó rửa sạch phải không? Mặt ngươi đỏ bừng vì kỳ cọ, ngón tay nhăn nheo vì phồng rộp.”
Tào thị từng nhắc đến, sau khi Tào Bôn chết, một mình Chu Hoán đi cùng Chương Nhược Thanh tìm hắn.
Hoắc Đĩnh đêm qua ở Xuân Phong Lâu, hắn và Hàn Trạch có thể làm chứng cứ ngoại phạm cho nhau, cho nên loại trừ trước;
Trần Sơn Hải trông rất giàu có, nhưng hắn không trả tiền thay cho Chương Nhược Thanh, có thể thấy tuy người này mê sắc đẹp, nhưng lý trí hơn Tào Bôn nhiều, khó có khả năng hận thù sâu sắc với nàng.
Còn lại Chu Hoán và Lưu Kỳ, Lưu Kỳ có vẻ mặt hoảng sợ, hiển nhiên không có quyết đoán giết người bằng một nhát.
Chu Hoán đột ngột ngẩng đầu lên, bật cười như thể sắp sụp đổ, “Ngươi xem, ngươi cũng giống như Chương Nhược Thanh, cho rằng ta chỉ là một con chó. Ta thật lòng thích nàng, muốn cưới nàng, chiều chuộng nàng, hạnh phúc đến khi bạc đầu cùng nàng.”
“Nàng đã hứa với ta!”
“Nàng nói với ta rằng, sau khi ta cùng nàng trả hết nợ cho Hàn Trạch, nàng sẽ gả cho ta.”
“Gia đình ta thanh cao, không giàu có như Tào Bôn. Vì Chương Nhược Thanh, ta làm trái với lương tâm, giúp nàng bắt cóc vài đứa trẻ của thương nhân nhưng vẫn không đủ tiền.”
“Nàng nghe lời Linh Lan, muốn ra tay với em trai của Tào Bôn. Tào Bôn dốc hết tài sản vì nàng, cắt đứt với gia đình, còn giết Kiến Nguyệt cho nàng, cuối cùng bị chết.”
“Hắn cho nàng mọi thứ, nhưng kết quả là Chương Nhược Thanh muốn bắt cóc em trai của hắn. Khi đó ta thật sự hối hận, ta không dám soi gương mỗi ngày, bởi vì ta thích ác quỷ nên đã biến bản thân thành ác quỷ.”
Chu Hoán nói tới đây, nước mắt đầm đìa, hắn ngồi xổm xuống, che đầu.
“Sau khi đã đủ tiền, chúng ta đồng ý dừng lại. Ta tưởng mọi chuyện cuối cùng đã kết thúc, nhưng nàng thì sao? Nàng không hề thay đổi, từ đầu đến cuối đều là một Chương Nhược Thanh chỉ muốn làm Thái tử phi, muốn leo lên cành cao.”
“Còn ta giống như Tào Bôn, chỉ là một con chó trong mắt nàng, một con chó có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào sau khi nàng lợi dụng xong.”
“Nàng ta đáng chết.”
          