CỬU CHƯƠNG KỲ ÁN

Chương 30: Ba nhiệm vụ


Thành Thiên Anh!


Chu Chiêu đặt tay ra sau lưng để che giấu đầu ngón tay đang run rẩy.


“Thành Thiên Anh nằm ở nơi giao nhau của ba vùng Đại, Triệu, Yến, là ổ của những kẻ gian ác không ai quan tâm. Thành chủ tên là Tần Thiên Anh, 20 năm trước đã giết toàn bộ 47 người trong gia đình, chạy trốn tới nơi này. Từ một sơn trại nhỏ, ngày nay đã trở thành một tòa thành.”


Chương Nhiên không chú ý tới sự bất thường của Chu Chiêu, ông cũng không hỏi Chu Chiêu xem nàng chọn phong quân hay là chọn làm quan trong Đình Úy Tự.


Ông không đa mưu túc trí bằng thừa tướng, nhưng cũng không ngốc.


“Thành này chia làm bảy nội đường và mười hai ngoại trại, cướp bóc không ít nhà. Nếu bọn chúng không nhảy lên mặt triều đình, bệ hạ có thể dung thứ bọn chúng như châu chấu sau mùa thu. Nhưng gần đây đã xảy ra một việc.”


Chương Nhiên nói, nhìn thật sâu vào Chu Chiêu, “Lúc ngươi ở trong ngục của Đình Úy Tự, có nhìn thấy người bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn không?”


Trong lòng Chu Chiêu khẽ động, nhớ lại tình huống đêm qua, gật đầu, “Hắn ở đối diện phòng giam của ta, hắn là người của thành Thiên Anh à?”


Chương Nhiên nhìn Chu Chiêu bằng ánh mắt tán thưởng, nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi này.


“Ngươi và con trai của công chúa Trường Dương là Phàn Lê Thâm đều thuộc nhóm lục tử Trường An, chắc biết phò mã Trường Dương và Phàn tiểu tướng quân làm chuyện gì ở bên ngoài quanh năm chứ? Kể từ triều đại trước, phò mã Trường Dương luôn tìm kiếm các loại bảo vật bí mật và thuật trường sinh cho quốc quân.”


“Cách đây không lâu, Phàn phò mã đã cho người áp giải bảo vật vào kinh, không ngờ bị thành Thiên Anh cướp mất.”


“Chúng ta dựa vào mật thám mà ta cài ở thành Thiên Anh, bắt được Thất đương gia của bọn chúng, người giang hồ đặt biệt danh là Trần Thất Phủ.”


Chương Nhiên nói tới đây, gương mặt lộ vẻ chán ghét, “Trần Thất Phủ trước đây là sơn tặc, thích vào nhà cướp bóc, hắn dùng rìu to bản chém người bảy nhát, thích tổn hại thi thể, là một người rất ghê tởm.”


Chu Chiêu nghe vậy, không nhịn được ngắt lời, “Ngài sắp đặt mật thám?”


Chương Nhiên lập tức bực bội, ông mở to mắt, giơ tay chỉ vào mũi mình, vẻ mặt không nói nên lời, “Ngươi tưởng rằng ta thật sự sống dựa vào bệ hạ hay sao?”


Chu Chiêu nhìn ông nhưng không hề chột dạ, chẳng lẽ không phải ư?


Chương Nhiên vô cùng đau đớn: “Hiền chất đã làm tổn thương ta rất nhiều!”


“Để cài mật thám, không cần có nhiều năng lực, chỉ cần hai điều, một là có thể diễn xuất, hai là trung thành. Hiện giờ ngươi và ta là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, ta sẽ nói thẳng với ngươi.”


Chu Chiêu ho nhẹ, đây không phải là chuyện có thể diễn xuất.


Chương Nhiên biết Chương Nhược Thanh không phải là con gái ruột của ông, nhưng vẫn tỏ ra cực kỳ yêu thương con gái.


Không biết có bao nhiêu phần thật lòng, bao nhiêu phần giả dối, hoặc là có lý do nào khác nữa.


Nàng nghĩ, chuyển hướng cơn giận của Chương Nhiên, “Vụ cướp trong ngục của Đình Úy Tự đêm qua là nhằm vào Trần Thất Phủ phải không?”


Chương Nhiên gật đầu thật mạnh nhưng vẫn còn tức giận, ngược lại càng ai oán hơn, “Sáng hôm qua ngươi tới nói cho ta biết ngục của Đình Úy Tự bị cướp, ta cảm thấy có chuyện không ổn, sau khi rời cung, ta lập tức đi tìm Lý Hoài Sơn, quả nhiên Trần Thất Phủ đã được cứu.”


“Vì chuyện này bị trì hoãn, nên ta mới bảo đứa con trai vô dụng của ta là Chương Tuân đi theo ngươi.”


Chu Chiêu hiểu ngay.


Nàng từng nghĩ, Chương Nhiên nóng lòng muốn tìm ra hung thủ, tại sao khi cuộc thi bắt đầu, ông không tới. Chắc đã bị chuyện gì vướng víu.


“Người nọ đơn thương độc mã, rất quen thuộc với kết cấu của ngục Đình Úy Tự. Hắn dùng hương gây mê để hạ gục cai ngục, sau đó mở tất cả cửa phòng giam. Không chỉ Trần Thất Phủ biến mất, mà không ít người đã trốn thoát, Lý Hoài Sơn đã đè những chuyện này xuống.”


“Ngươi vừa rời khỏi Đình Úy Tự, chuyện như vậy đã xảy ra.”


Chương Nhiên nói, nhìn Chu Chiêu bằng ánh mắt kèm chút đắc ý bí ẩn, xen lẫn một ít chột dạ.


“Ngươi chắc chắn không đoán được người cướp ngục là ai đâu! Đêm qua, hắn đã mang Trần Thất Phủ ra khỏi thành, biến mất không thấy tăm hơi.”


Chu Chiêu thầm chấn động, một cái tên sắp thốt ra khỏi miệng.


Không đợi nàng lên tiếng, Chương Nhiên đã không nhịn được công bố đáp án, “Là Chúc Lê!”


Chúc Lê!


Thật sự là Chúc Lê!


Trong mắt Chu Chiêu lộ ra vẻ kinh ngạc không che giấu được, Chương Nhiên thấy nàng như thế, cảm thấy đã hòa nhau một ván, không khỏi nhếch râu.


“Không ngờ chứ gì? Đêm qua Chúc Lê không đi tuần tra, quan trên của hắn là Lỗ râu rậm có tính tình nóng nảy, trực tiếp đến nhà hắn tìm. Bắc quân phát hiện Chúc Lê hôn mê trong hầm, hắn đã bị nhốt mấy ngày!”


Đầu Chu Chiêu ong ong, suýt nữa không khống chế được bản thân khỏi mất bình tĩnh.


Trực giác của nàng đã đúng, Chúc Lê có rất nhiều điều bất hợp lý và kỳ quái.


Tối hôm qua, ở trước cửa nhà mình, nàng suýt nữa bắt được hắn!


“Chúc Lê làm giám khảo cùng Mẫn Tàng Chi không phải là Chúc Lê thật, có người dịch dung thành hắn.”


Chương Nhiên nói xong những lời cuối cùng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, ông than thở vài tiếng, “Dạo này lão phu xui quá.”


Chu Chiêu hít một hơi thật sâu, ánh mắt dao động, đầu óc nhanh nhẹn, “Ngài đoán Chúc Lê kia là mật thám ngài cài vào thành Thiên Anh?”


Chương Nhiên càng ai oán nhiều hơn, ông đã tạo nghiệp!


Con gái giả lừa dối, Chu Chiêu gài bẫy, ngay cả mật thám dưới quyền cũng lừa gạt.


Nghĩ đến đây, Chương Nhiên hơi uể oải, “Đúng rồi, ta chưa báo cáo việc này, cũng không có chứng cứ xác thực, chỉ suy đoán thôi. Thám tử của ta am hiểu thuật dịch dung, mật danh là Ngàn Mặt.”


“Ta không nhận được tin tức về việc hắn sẽ tới kinh thành, hắn cũng không thông báo với ta rằng sẽ cướp Trần Thất Phủ.”


“Nếu Chúc Lê giả thật sự là Ngàn Mặt, ta nghi ngờ hắn……”


“Ta đã nói hết những gì cần nói, ngươi đến thành Thiên Anh, tổng cộng phải làm ba việc: Thứ nhất là phá hủy thành Thiên Anh, bắt từng kẻ tội phạm ẩn núp ở đó về quy án! Việc này còn nhiều hơn những vụ án mà Đình Úy Tự xử lý trong một năm, ai dám nghi ngờ ngươi?”


“Thứ hai, chúng ta không hỏi được manh mối hữu ích nào từ Trần Thất Phủ. Cho nên việc thứ hai là lấy được bảo vật bí mật đã bị mất ở thành Thiên Anh.”


Chu Chiêu nhíu mày khi nghe vậy, Chương Nhiên nói một hơi quá nhiều chuyện kinh thiên động địa, suýt nữa khiến nàng hoang mang.


“Bảo vật bí mật là cái gì? Ta không biết đó là cái gì thì làm sao tìm được?”


Chương Nhiên hơi chột dạ lắc đầu với Chu Chiêu, “Không phải ta không nói cho ngươi biết, ta cũng không biết nó cụ thể là cái gì. Ta chỉ biết đó là một cái hộp có cơ quan màu đen mạ vàng. Trên hộp có vẽ bản đồ sáu cõi luân hồi.”


“Nếu ngươi lấy được cái hộp, đừng tự tiện mở ra.”


Chu Chiêu nhìn Chương Nhiên bằng ánh mắt có chút khinh thường, “Việc thứ ba là xem thử mật thám ngài cài vào có phản bội hay không? Ngài không báo cáo, làm sao bệ hạ bảo ta làm chuyện này được!”


Chương Nhiên mỉm cười, xoay người như con quay, vội vàng mang trà cho Chu Chiêu.


“Hiền chất à! Lúc nãy đã nói, ngươi thiếu ta một lần phải không? Bây giờ ta muốn ngươi trả nợ cho ta! Nếu hắn phản bội, ngươi trực tiếp giết hắn cho xong việc; nếu không có, hắn đã đến đó trước một năm, sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi.”


Chu Chiêu nhìn bộ dạng của ông, nàng không gấp gáp, nhướng cặp mắt phượng, tiếp nhận nước trà Chương Nhiên đưa, dựa vào cây cột nhẹ nhàng nhấp một ngụm.


“Chương đại nhân coi trọng ta quá nhỉ? Vì sao ta phải chọn? Lời nói của bệ hạ nặng tựa nghìn cân, ta thắng cuộc thi thì chắc chắn sẽ vào Đình Úy Tự. Bị người ta nghi ngờ thì sao? Đại nhân thấy đó, hôm qua những người nghi ngờ ta đều bị tát vào mặt rồi đúng không?”


“Ta chỉ cần đi từng bước một, cần gì mạo hiểm đến thành Thiên Anh?”


“Một mình ta đấu với một tòa thành? Đại nhân cứ gọi ta là hiền chất, nhưng lại mò mẫm con dao, muốn ta chết!”


“Nếu ta nghĩ không sai, thành Thiên Anh vốn là chuyện bệ hạ muốn đại nhân làm phải không?”


Nàng đương nhiên muốn đến thành Thiên Anh.


Trước đó nàng nghĩ, nếu vào Đình Úy Tự, làm cách nào để Lý Hoài Sơn đồng ý cho một tiểu lại mới tới chưa từng làm gì như nàng rời khỏi Trường An mấy tháng, hiện giờ thì tốt rồi, có được mà không cần nỗ lực gì cả.


Chẳng qua, nàng nghĩ, nàng có thể giả vờ không nghĩ tới chuyện đó.


Chương Nhiên lập tức trợn tròn mắt, ông giơ ngón tay chỉ vào mũi Chu Chiêu, ước gì có thể giật lại chung trà trên tay nàng, “Ngươi ngươi ngươi! Ngươi không chọn à!!”


Chương Nhiên khóc không ra nước mắt.


Lúc ngươi nghe bí mật, ngươi gọi ta là thế bá, nghe xong ngươi gọi ta là đại nhân, ai muốn ai chết!


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin