CỬU CHƯƠNG KỲ ÁN

Chương 11: Giải mã bóng quỷ


Chu Chiêu gật đầu với Quý Vân, đi ra ngoài chưa được mấy bước thì dừng chân, quay đầu lại.


“Chúc đại nhân, chúng ta cần phải đi.”


Từ lúc bọn họ tiến vào nghĩa trang nhỏ, Chúc Lê dựa vào tường không nhúc nhích.


Gương mặt hắn vẫn vô cảm, nghe thấy Chu Chiêu gọi, hắn xoay đầu qua, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt như đang đi vào cõi thần tiên.


“Chúc Lê? Quỷ không ăn đầu óc của Chương Nhược Thanh, chẳng lẽ ăn đầu óc của ngươi?”


Mẫn Tàng Chi thấy hắn ngơ ngác, không nhịn được xỏ xiên.


Chúc Lê bị hắn đâm thọt như thế, hồi phục tinh thần lại, hắn bước nhẹ nhàng, gần như trong nháy mắt đã đứng bên cạnh Mẫn Tàng Chi.


Chu Chiêu nhìn, không khỏi thầm hét lên “Khinh công tuyệt vời”!


Có năng lực như vậy, Chúc Lê không nên là người vô danh trong Bắc quân.


Vì chút trì hoãn, khi mọi người đến hẻm Ô Kim, phát hiện nhóm Trần Ngọc Chiêu đã đến trước.


Nhìn thấy Chu Chiêu bước vào sân, Trần Ngọc Chiêu hơi xấu hổ, hắn có chút ngượng ngùng nói, “Có quá nhiều người khám nghiệm tử thi, ta thấy ngươi ra ngoài nên cũng muốn tới nơi xảy ra án mạng xem thử.”


Chu Chiêu gật đầu với hắn, không để tâm.


Nàng không bao giờ sợ bị so sánh. Đối thủ càng giỏi, chiến thắng của nàng sẽ càng có giá trị cao hơn.


Hẻm Ô Kim vào ban ngày không đáng sợ như ban đêm, ngoại trừ cây hòe già che trời, không khác gì các con hẻm khác.


Vùng này vốn là khu vực của các gia đình giàu có.


Trước khi bệ hạ hiện tại lập quốc, công chúa Trường Dương thành thân trong hẻm Ô Kim.


Bà và phò mã có tình cảm sâu đậm, rất hoài niệm chỗ ở cũ. Sau khi được phong làm công chúa, bà mua một nửa hẻm Ô Kim, dành vài năm để xây biệt viện Sơn Minh, trồng hoa trà mà bà yêu thích nhất trong biệt viện.


Ngoại trừ biệt viện Sơn Minh, các ngôi nhà khác đều giữ nguyên như cũ.


Sau khi thảm kịch xảy ra bốn năm trước, rất nhiều quan sai đã đến hẻm Ô Kim, rồi có rất nhiều tin đồn về ma quỷ gây rối, dần dần không ít người dọn đi, con hẻm này cũng trở nên vắng vẻ.


Tiểu viện nơi Chương Nhược Thanh chết là một ngôi nhà bình thường gần biệt viện Sơn Minh.


Cánh cửa sân bằng gỗ chưa sơn, bề mặt cực kỳ nhẵn bóng, đã lên nước theo thời gian, mở cửa ra sẽ đối diện với phòng chính.


Chu Chiêu không lập tức bước vào phòng như Trần Ngọc Chiêu, mà đứng ở trước cửa sân nhớ lại cảnh tượng “Quỷ ăn thịt người” nàng nhìn thấy tối hôm qua.


Lúc ấy nàng vừa ra khỏi biệt viện Sơn Minh, lúc đi ngang qua cửa ngôi nhà này, cảm thấy có ánh sáng đột ngột xuất hiện ở phía bên trái, nàng quay đầu lại, nhìn thấy nữ tì của Chương Nhược Thanh đẩy cửa ra, một “bóng quỷ” thình lình đập vào mắt.


Nghĩ vậy, nàng đi vào phòng chính, đứng ở trước cửa, không đi vào.


Ngay khoảnh khắc nữ tì đẩy cửa ra, đèn trong phòng bị gió thổi tắt.


“Chu Chiêu, nếu ngươi nói vết thương trên mặt không phải do quỷ cắn, vậy chuyện ngươi tận mắt thấy quỷ ăn thịt người thì sao?”


Mẫn Tàng Chi tò mò phe phẩy cây quạt, không nhịn được đặt câu hỏi. Hiện giờ việc này đã lan truyền khắp phố.


“Đáng tiếc đêm qua ta đi sớm, nếu không ta đã cùng ngươi chứng kiến chuyện kỳ lạ như vậy.”


Chu Chiêu nhướng mày, “Nói một cách chính xác, ta chỉ nhìn thấy cái bóng phản chiếu trên cửa sổ.”


“Cái bóng tồn tại khi có ánh sáng, biến mất khi không có ánh sáng. Khi ánh sáng nhảy lên, sẽ làm cho ngươi tưởng rằng cái bóng đang sống. Nhưng trên thực tế, nó có thể là một miếng da, một tấm ván gỗ, thậm chí là một cái bánh bột hấp.”


Giọng Chu Chiêu không nhỏ, Trần Ngọc Chiêu đang nhìn xung quanh trong phòng nghe thấy, không khỏi nhìn sang. Tiểu cô nương trông khá giống Chu Yến, nhưng tác phong khác Chu Yến rất nhiều.


Nàng rất tự tin, trực tiếp nói cho đối thủ biết những manh mối mình phát hiện, nàng chắc chắn mình sẽ thắng hay sao?


Chu Chiêu hiểu ánh mắt khó tả của Trần Ngọc Chiêu, nhưng vẫn không để ý, nàng lập tức đi tới cây đèn trên bàn, nhìn kỹ hơn.


“Nếu một người bình thường treo ai đó lên xà nhà, nhất định sẽ chọn cách đơn giản là treo cổ thẳng đứng. Nhưng hung thủ lại chọn treo ngược Chương Nhược Thanh, là vì quỷ đó quá lùn, chỉ có treo ngược mới có thể cắn đầu người chết.”


Chu Chiêu nói xong, chỉ cây đèn trên bàn.


Đây là một cây đèn dầu bình thường, phía trước cây đèn dầu là một chồng thẻ tre thật dày, chỉ thấp hơn cây đèn một chút.


“Nói chính xác hơn, cây đèn trong phòng này không đủ cao. Không biết chư vị có chú ý tới cái bóng vào ban đêm không.”


“Chúng ta hãy đặt một nghiên mực trước cây đèn. Nếu để gần, cái bóng của nghiên mực xuất hiện trên bức tường đối diện sẽ lớn; nếu di chuyển nghiên mực về phía trước, cách cây đèn xa hơn, cái bóng sẽ nhỏ hơn.”


“Nếu chúng ta đặt một nghiên mực và một cây bút lông sói ở cùng một vị trí trước cây đèn, nghiên mực vẫn rộng hơn cây bút, cây bút vẫn mỏng hơn nghiên mực.”


“Hung thủ làm như thế nào để cái bóng của quỷ ăn thịt người xuất hiện trên cửa sổ? Rất đơn giản, treo thứ gì đó có cái bóng giống ác quỷ trên mặt người chết. Nhưng nếu làm vậy, người vừa bước vào cửa sẽ phát hiện ra sự bí ẩn ngay.”


“Một thứ lớn như vậy treo trước thi thể, trừ phi là người mù, nếu không sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.”


“Muốn cho sự bí ẩn này không bị chú ý, phải làm cho đầu của quỷ rất nhỏ, người ta sẽ không chú ý tới nó trong lúc hoảng loạn.”


Chu Chiêu nói với ánh mắt sáng ngời, hai nhóm trong viện đều không khỏi nín thở lắng nghe nàng phân tích.


“Nếu nói như vậy, thứ giống quỷ thì nhỏ, đầu người lại to, nên làm thế nào? Không ai sợ bị kiến cắn vào mặt. Đương nhiên, ta đã đề cập giải pháp trước đó rồi.”


“Thứ giống quỷ tới gần cây đèn sẽ lớn hơn; thi thể cách cây đèn xa hơn, nó không thay đổi hoặc nhỏ lại.”


Nghe Chu Chiêu nói, Trần Ngọc Chiêu không nhịn được ngồi xổm xuống nhìn cái bàn, hắn vừa xem vừa lắc đầu, “Ngươi nói rất có lý. Nếu là thế, chúng ta nên tìm thấy một thứ được chạm khắc thành quỷ gần cây đèn.”


“Ta đã tìm, nhưng không có thứ đó. Cho dù nó làm bằng gỗ, hay là bằng da, hoặc là bánh bột hấp như ngươi nói, đều không có!”


Chu Chiêu nhướng mày, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.


Nàng nhìn xung quanh, cuối cùng chú ý tới một số mảnh đá vụn, sau đó cong khóe miệng, “Tìm thấy rồi.”


Nàng nói, cầm mảnh lớn nhất lên, đặt trên bàn, mảnh đá này màu xanh lơ, rất mỏng, có một góc nhọn nhô lên.


“Hung thủ thông minh hơn ta nghĩ.”


Chu Chiêu nói, đứng dậy, “Nữ tì phát hiện cô nương của nàng đã chết, sợ hãi đẩy cửa bước vào. Gió lớn thổi tắt đèn, đúng lúc làm rơi hòn đá kẹt ở giữa khe hở của thẻ tre.”


“Loại đá xanh này rất giòn và mỏng, rơi xuống đất sẽ vỡ thành nhiều mảnh nhỏ ngay lập tức. Hơn nữa lúc cửa bị đẩy ra, đụng vào hai bên, nó phát ra tiếng động rất lớn. Nữ tì hoảng sợ nên hét to, sẽ che lấp tiếng cục đá rơi xuống đất.”


“Bằng cách này, bằng chứng sẽ tự hủy hoại một cách lặng lẽ.”


Hình ảnh hung thủ sắp xếp “Quỷ ăn thịt người” hiện lên trong đầu mọi người, trong nháy mắt cảnh tượng kinh khủng nhất cũng trở nên không đáng sợ như vậy.


“Nhưng hung thủ không thông minh đến thế, bởi vì mặc dù cục đá bị vỡ thành nhiều mảnh, nó vẫn có thể bị ghép lại, dùng làm bằng chứng trước công đường. Nếu đổi thành băng……”



Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin