CỬU CHƯƠNG KỲ ÁN

Chương 24: Vị thần của Linh Lan


Đôi mắt Chu Hoán đỏ tươi, trông giống như ác quỷ đến lấy mạng.


“Ta biết nàng thích trang điểm màu đỏ nên tự vẽ mẫu, tìm thợ thủ công mà nàng thích nhất chạm khắc một hộp đựng đồ trang điểm. Không ngờ vừa lúc bắt gặp Chương Đàm đánh xe rời đi. Ta biết Nhược Thanh chỉ dùng Chương Đàm và Linh Lan trong trường hợp đặc biệt.”


Cho tới bây giờ, Chu Hoán vẫn nhớ rõ sự đau đớn và tức giận khi những giọt mưa đập vào người trong cơn mưa to đêm hôm qua.


“Nàng nói với ta, nàng chỉ có mình ta, sẽ không qua lại với những người khác!”


“Phất Hiểu Viên đã đóng cửa, ta đến Hải Đường Lâu trước. Nàng không có ở đó, thế nên ta đến hẻm Ô Kim. Cửa không đóng, Linh Lan không ở đó. Chương Nhược Thanh nằm trên bàn chờ ai đó, có một hộp gỗ bên cạnh tay nàng, bên trong chứa đầy những tấm bảng gỗ khắc tên người……”


Chu Hoán đau khổ đấm đầu mình, “Ta còn gì không hiểu? Nàng sẽ không gả cho ta, nàng lừa gạt ta.”


“Lúc ấy ta quá tức giận, hất cái hộp gỗ xuống đất! Ta thấy Chương Nhược Thanh tỉnh lại nên hỏi nàng, nhưng nàng không giải thích gì cả. Ta nhất thời tức giận, đâm nàng bằng con dao găm mà ta dùng để tự vệ……”


Chu Hoán nói tới đây, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất, hắn tuyệt vọng lắc đầu, vẻ mặt đầy hối hận.


“Ta không cố ý…… Nàng đã biến ta thành ác quỷ.”


Mọi người trên công đường nghe đến đây, đầu tiên là thở dài, sau đó mới nhận ra bầu trời đã sập!


Một người chết, ba hung thủ và một “Bóng quỷ” bám theo, vụ án rắc rối và phức tạp như vậy đã bị Chu Chiêu giải quyết xong!


Từ lúc vụ án xảy ra đêm qua, đến hôm nay dán bảng thông báo cuộc thi, lúc này chưa bao lâu, Chu Chiêu bị bọn họ cười nhạo lúc nãy đã thật sự phá án!


Hàn Trạch nhìn chằm chằm đám người đợi một hồi lâu, cuối cùng thấy vẻ mặt táo bón của bọn họ, không khỏi nhe răng lặng lẽ vui vẻ.


Hắn muốn cười to, nhưng hắn sợ Chu Chiêu……


Trong lúc mọi người đang suy nghĩ khác nhau, Chu Chiêu cười nhạt, ngắt những lời lẩm bẩm của Chu Hoán.


“Tào Bôn giết Kiến Nguyệt, ngươi thờ ơ; Chương Nhược Thanh bắt cóc kẻ yếu, ngươi hỗ trợ hết sức; ngươi hối hận đã giết người, nhưng ngươi không tự thú……”


“Chu công tử thanh cao như bạch ngọc hoàn hảo nhỉ! Ngươi vốn là quỷ, có gì thay đổi đâu?”


Khi Chu Chiêu nói những lời này, nàng không nhìn Chu Hoán nhưng lướt qua mặt ba người còn lại. Những người này tận mắt chứng kiến cảnh Tào Bôn giết Kiến Nguyệt, nhưng coi như không có việc gì xảy ra, vẫn ăn chơi đàng điếm, có gì tốt đẹp?


Hoắc Đĩnh và Trần Sơn Hải thì không sao, Lưu Kỳ vốn đang chột dạ và sợ hãi, bị Chu Chiêu nhìn như thế, đầu gối lập tức mềm nhũn quỳ xuống.


Công đường bất chợt trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng khóc của Chu Hoán cũng ngừng lại.


Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, ánh sáng soi lên áo choàng màu đen của Chu Chiêu, nàng đứng giữa đám đông, kinh động cả thế gian tựa như tia sét tím bổ đôi cây hòe già.


“Linh Lan, ta đã trả lời mọi câu hỏi, giờ đến lượt ngươi”, Chu Chiêu nói, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò sâu sắc.


Thành thật mà nói, nàng đã hiểu mọi chi tiết của vụ án, nhưng có một điều nàng chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt, đó là động cơ của Linh Lan.


“Vì sao ngươi tốn công lên kế hoạch? Lòng trắc ẩn đối với Kiến Nguyệt không đủ để hỗ trợ ngươi làm nhiều như thế.”


Kiến Nguyệt là nữ tì Tào Bôn tùy tiện kéo tới, Linh Lan không quen biết nàng. Nếu day dứt trong lòng khi thấy kẻ giống mình gặp họa thì có thể nói sự thật cho Vu Thanh biết, cần gì phải dùng phương pháp gần như là trừng phạt này để kéo mình vào vũng lầy.


Linh Lan cắn môi, cái cớ đã chuẩn bị đột nhiên bị Chu Chiêu chặn lại, nàng vô thức nhìn nghiêng phía sau Chương Tuân, rồi nhanh chóng quay sang chỗ khác.


Chu Chiêu chú ý tới sự thay đổi thoáng qua của nàng, trầm ngâm nói, “Quả nhiên, trực giác của ta không sai, có liên quan đến Chương phu nhân đúng không?”


Những lời này của Chu Chiêu giống như sét đánh giữa trời quang, thổi bay mọi cảm xúc phức tạp của mọi người ngay lập tức!


Mọi người cùng quay qua nhìn, lúc này mới phát hiện phía sau huynh trưởng Chương Tuân của Chương Nhược Thanh, hầu như người nhà họ Chương đã đến đông đủ không biết từ khi nào.


Người được mọi người ủng hộ là một phu nhân mặc áo vải màu xanh lơ, bà không đeo bất cứ phụ kiện tóc nào trên đầu, trông tĩnh lặng như mặt giếng cổ.


Chương phu nhân chưa nói gì thì Chương Tuân đã giận dữ hét lên!


Nếu tay hắn có thể tách ra, nhất định sẽ giống như một cái búa, bay thẳng đến đầu Chu Chiêu!


“Chu Chiêu, ngươi nói bậy gì đó? Không được bôi nhọ mẹ ta! Mẹ ta rất yêu thương Nhược Thanh, làm sao có thể sai người giết chết con gái ruột của mình?”


Chương Tuân càng nói càng tức giận hơn, hắn xắn tay áo lên, vội vã muốn lao tới chỗ Chu Chiêu.


“Tuân Nhi, con không đánh thắng được Chu Chiêu đâu, đừng tự làm khó mình.”


Chân Chương Tuân vừa bước ra đã cứng đờ rụt lại. Mẹ, hay là mẹ nghe thử mẹ đang nói gì đó?


Giọng Chương phu nhân rất nhẹ nhàng, tựa như tiếng suối chảy róc rách trên núi.


“Nàng không phải là con gái ta. Tuy rằng nàng xinh đẹp, thông thạo cầm kỳ thi họa, thông minh và giỏi giao tiếp, nhưng ta biết, đó không phải là Nhược Thanh của ta. Nhược Thanh của ta đã chết từ lâu.”


Mọi người trên đại đường quả thực không thể khép miệng lại được, ngay cả miệng của Thường tả bình cũng đủ lớn để nhét vừa một cái bánh hấp.


Chương phu nhân vừa nói gì thế?


Nói rằng Chương Nhược Thanh không phải là con gái của bà! Nhưng Chương gia chỉ có một tiểu nương tử là con của chính thê, không có con gái nào khác.


Mẫn Tàng Chi nhìn Chu Chiêu không thể tin nổi. Người khác không hiểu, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy Chu Chiêu bảo Chương Tuân đặc biệt mời Chương phu nhân đến!


Chẳng lẽ nàng biết chuyện này?


Chương Tuân đột ngột xoay người sang chỗ khác, quên mất sự xấu hổ và giận dữ vì bị mẫu thân coi thường lúc nãy, hắn mở to mắt, kích động nói, “Không thể nào! Làm sao nàng không phải là Nhược Thanh được! Nàng là Nhược Thanh!”


Chương phu nhân vẫn bình tĩnh, “Nàng rất tốt đẹp, mọi người đều nói nàng hiểu quy củ, học rộng và cư xử đúng lễ nghi hơn trước, mọi thứ đều tốt hơn trước.”


“Ta làm mẹ, nhìn thoáng qua đã biết đó không phải là Nhược Thanh của ta. Khi Nhược Thanh của ta cười sẽ lộ ra răng hàm, nàng tốt bụng nhưng không thông minh, không biết làm thơ hay viết văn biền ngẫu.”


“Nàng cũng không thích ăn bánh đậu đỏ từng miếng nhỏ một cách tao nhã. Nàng thích nhai đậu, nhét vào miệng cùng với vỏ đào khô, tạo ra tiếng răng rắc, sau đó tới tối sẽ thô lỗ đánh rắm, cười mắc cỡ đỏ mặt rồi vùi đầu vào gối.”


“Mọi người đều thích nàng, cảm thấy nàng như vậy mới là tiểu thư cao quý, cho dù nàng tốt đẹp cũng không phải là Nhược Thanh của ta.”


“Ôi……” Chương Nhiên nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói bình tĩnh kia, ông thở dài, đỏ mắt nói, “Phu nhân, hóa ra nàng đã biết từ lâu. Năm đó Trường An mới ổn định, ta phái người đón mẹ con nàng đến đây, do ngồi xe mệt nhọc, hơn nữa không hợp với khí hậu, hai mẹ con bị bệnh nặng một thời gian.”


“Nhược Thanh còn nhỏ, thân thể yếu ớt nên bị chết yểu. Ta sợ nàng không chịu nổi, mới nói rằng đã nhờ một cao nhân xem bói, ông ấy nói Nhược Thanh không hợp bát tự với thành Trường An, cần tĩnh dưỡng ở trong núi vài năm. Sau đó thấy nàng quá nhớ con, ta đã tìm một đứa trẻ có phần giống nàng giả làm Nhược Thanh.”


Con gái thay đổi rất nhiều khi lớn lên.


Khi Chương Nhược Thanh qua đời cách đây bảy năm, nàng vẫn là một đứa trẻ chưa nẩy nở và gầy gò, lúc trở về nàng đã thành mỹ nhân duyên dáng yêu kiều.


Mấy đứa con trai ngốc nghếch của ông không hề nghi ngờ, tất cả đều cưng chiều em gái.


“Sao nàng không nói với ta sớm hơn?” Chương Nhiên nói, kéo tay áo Chương phu nhân, buồn bã rơi nước mắt.


Chương phu nhân nhàn nhạt nhìn ông, nói với Chu Chiêu, “Ngày Tào Bôn giết Kiến Nguyệt, Linh Lan tới hỏi ta, người kia có phải là con gái của ta không, có phải là Nhược Thanh đã tiết kiệm đồ ăn của mình để cứu nàng không.”


“Ta nói với nàng, không phải.”


Linh Lan nghe đến đó, như trút được gánh nặng.


“Ta không muốn ác quỷ kia làm ô uế vị thần trong lòng ta nữa.”


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin