Chương 34: Dọn vào căn nhà rủi ro
Chu Chiêu cảm thấy tai mình đột nhiên mở ra, xung quanh lập tức náo nhiệt hẳn lên, bà Trương cạc cạc dong dài như một trăm con vịt.
“Ta nói cho ngươi nghe, nhà ta được lắm! Trên tường có tranh phong cảnh, chăn đỏ như chăn cưới.”
“Nếu các ngươi bỏ lỡ, vậy phải ở trong chuồng gà của mười hai trại, trải thảm rơm ở dưới đất, một đám người chen chúc trong một căn phòng, một bước có thể dẫm lên ba người.”
Chu Chiêu đi theo sau bà Trương, lặng lẽ nhìn xung quanh.
Ngoại trừ con đường chính trước khi vào cổng, các con hẻm trong thành Thiên Anh cực kỳ hẹp, thông với nhau như mạng nhện. Nếu nhìn lên, có thể thấy một số tháp mũi tên, trên tháp có cắm cờ. Lá cờ gần bọn họ nhất có hai chữ Thiên Đấu.
Tiểu viện của bà Trương không xa lắm, rẽ qua hai góc là tới, trước viện có trồng một cây lựu.
Cửa đã mở, một nam tử trung niên ngoài 30 đang ở trần chẻ củi trong sân, trên người ông đầy vết sẹo có độ sâu khác nhau, Chu Chiêu nhìn là biết đó là vết bỏng do lửa gây ra suốt bao năm.
“Bà Trương, ngươi lại dắt con cừu ngốc về! Tiểu cô nương, nếu ngươi chê mình sống dai quá thì có thể ở đây!”
Nụ cười ấm áp trên gương mặt tròn của bà Trương lập tức biến mất, bà chống nạnh mắng nam tử trung niên đang chẻ củi, “Tạ lão tứ, nói lung tung coi chừng bị người ta chém thành nhiều khúc! Lần này đi ra ngoài kiếm sống, Tôn Hữu Thiện không mang theo ngươi, ngươi rảnh rỗi nên ở đây lắm miệng, không bằng suy nghĩ mình nên chết như thế nào đi.”
Chu Chiêu nghe vậy, cuối cùng cũng có chút hứng thú đối với tiểu viện này.
Nàng chọn đi vào thành từ cổng Huyền Vũ, lại đi theo bà Trương, tức là hướng tới trại Thiên Đấu.
Đêm qua nàng không ra tay với Chu Võ ở trong miếu, nàng vẫn chưa trả thù này!
Bà Trương thấy sắc mặt của Tạ lão tứ u ám, hừ lạnh, quay qua nở nụ cười với Chu Chiêu.
“Đừng nghe những lời vô nghĩa của hắn, hắn thấy con ta được Tôn tam ca yêu thích nên không phục. Viện của ta có tám căn phòng, gia đình ta ở trong ba phòng chính. Phòng trống ở bên trái.”
Cửa không khóa, bà Trương đẩy nhẹ, cánh cửa mở ra.
Chu Chiêu nhìn vô trong, không khỏi nhếch khóe miệng.
Nàng coi như đã hiểu tại sao có tranh phong cảnh trên tường, và chăn là chăn cưới. Có vết máu bắn tung toé trên bức tường cạnh giường. Tuy rằng đã che lại bằng mực, nhưng không thể che hoàn toàn, vẫn còn vết đỏ sậm sót lại trên đệm hơi mỏng chưa giặt. Căn phòng này rõ ràng là hiện trường vụ án, càng che giấu càng lộ rõ, nhiều khả năng là có người đã bị cắt cổ trong lúc ngủ cách đây mấy ngày.
“Thấy nhà ta vừa to vừa tốt không!” Bà Trương nói, sắc mặt hơi mất tự nhiên.
Bà hắng giọng nói, quay đầu nhìn Chu Chiêu, thấy cô nương kia cười với bà, “Bà à, khá tốt, anh em chúng ta sẽ ở đây.”
Mọi lời khuyên của bà Trương sắp nói nhưng không thế nào thốt ra được. Bà vốn định nói, cô nương, ta thấy ngươi thân thiện giống như đứa con gái mất sớm của ta; ta thấy ngươi buộc vải gai trắng trên tóc, có lẽ có hôn phu đã chết giống bà lão này……
Tất cả những lời xích lại gần nhau hơn lập tức vô dụng.
Bà thậm chí có chút nhút nhát, người ta thường nói như thế nào, không sợ kẻ ác dữ tợn, chỉ sợ hung thủ cười.
Cô nương trước mặt nhìn thấy căn nhà rủi ro nhưng hài lòng và thoải mái như trở về nhà.
Rõ ràng là bà có ý định lừa gạt người ta, nhưng tại sao lại cảm thấy như bị người ta lừa.
“Thật…… Thật sao?”
Chu Chiêu gật đầu, “Bà tìm cho ta thêm một cái giường sập nhé, ngoài ra anh em chúng ta không biết nấu ăn. Ở đây có thể góp gạo thổi cơm chung không? Chúng ta sẽ trả tiền hàng tháng.”
Nàng nói, lấy một miếng bạc vụn trong túi tay áo đưa cho bà Trương, “Ta có việc nhờ bà giúp. Anh em chúng ta vừa đến, không biết gì về thành Thiên Anh, mong bà nói chi tiết cho chúng ta biết.”
“Chúng ta biết chút võ công sơ sài, không thể ăn không ngồi rồi ở đây, muốn tìm công việc thích hợp, nếu có thể được mười hai trại bảo vệ, vậy thì rất tuyệt.”
Bà Trương nhìn thấy bạc, cảm giác khó chịu trước đó đã biến mất, lập tức mỉm cười vui vẻ!
“Ngươi hỏi đúng người rồi! Ngươi vào thành từ cổng bắc, ở chỗ ta, vậy thuộc về Huyền Vũ đường. Nếu muốn vào trại thì phải vào ba trại của Huyền Vũ đường. Địa bàn của mười hai trại ở thành Thiên Anh đều bị phân chia, không thể tùy tiện xằng bậy.”
“Bảy nội đường không nhận người mới, trừ phi được đường chủ mang về từ bên ngoài. Còn ở trong thành, tất cả đều được chọn từ mười hai trại.”
“Phía dưới Huyền Vũ đường có ba trại là Thiên Đấu, Thiên Nữ, Thiên Hư. Trong đó Thiên Nữ tương đối đặc biệt, dùng sắc đẹp để lừa gạt người ta, phần lớn đều là mỹ nhân, thanh lâu ở trong thành Thiên Anh cũng là của trại Thiên Nữ.”
“Bà nói thật nhé, ta không khuyên một tiểu cô nương như ngươi đến trại Thiên Nữ. Còn lại Thiên Đấu và Thiên Hư, tương tự như nhau. Mười hai trại không từ chối người mới, lúc nào cũng chờ người đến giương cờ hoa!”
Chu Chiêu lắng nghe rất nghiêm túc. Tuy rằng nàng đã biết một chút về thành Thiên Anh, nhưng tóm lại không bằng trực tiếp nghe người ta nói rõ ràng.
“Giương cờ hoa?”
Nghe thấy câu hỏi của Chu Chiêu, bà gật đầu, “Đó là đài đấu võ! Nếu tiểu cô nương muốn đi, bà khuyên ngươi đến trại Thiên Đấu. Ba người trong viện chúng ta đều ở trại Thiên Đấu!”
“Ngoài ra, không có gì cả. Nhưng khuyên ngươi nên cảnh giác vào ban đêm, dạo này có người phạm tội vào ban đêm trong thành, vài người đã chết.”
Bà Trương nói, liếc cái giường đẫm máu.
Điều bà không nói là, đã có hai người chết trong căn phòng này, không biết kẻ giết người điên cuồng kia muốn gì.
Nghĩ đến đây, bà liếc nhìn gương mặt non nớt của Chu Chiêu, hơi động lòng trắc ẩn, nhưng cảm giác đó nhanh chóng tan thành mây khói!
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô nương, không biết ai sẽ giết ai lúc nửa đêm!
Nếu nàng chết, đó là vì số mệnh của nàng không tốt, mạng người trong thành Thiên Anh không đáng giá; nếu nàng còn sống, bà lão yên tâm nhận tiền.
“Đa tạ bà!” Chu Chiêu nói, lại nở nụ cười chân thành.
Bà Trương cười gượng, “Ngươi ở trong thành thêm vài ngày sẽ biết những chuyện còn lại, bà già này sẽ không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi.”
Chu Chiêu nhìn bóng lưng xa dần của bà Trương, nhìn quanh căn phòng này. Ngoại trừ là hiện trường vụ án, thật sự vừa cao vừa rộng, là nơi ở không tồi. Nàng đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió thổi vào, mùi máu trong phòng bay đi không ít.
“A Hoảng ở đây được không?”
Lưu Hoảng gật đầu, hắn hít mũi, “Ừm.”
Hắn tiếp xúc với người chết quanh năm, đôi khi ở nghĩa trang một mình nửa đêm, chút máu này căn bản chẳng là gì cả đối với hắn.
“Vậy thì được rồi, chúng ta xem như đã tới đúng chỗ. Chúng ta vào trại Thiên Đấu trước, sau đó đi mua chăn đệm mới để ổn định cuộc sống.”
Chu Chiêu suy nghĩ, dựng tai lắng nghe động tĩnh ngoài sân. Tạ lão tứ đang chẻ củi ở bên ngoài nghe đến đó, tiếng chẻ củi rõ ràng tạm dừng lại. Căn phòng này hiển nhiên không chỉ đơn giản là hiện trường vụ án, nàng không quên, phần lớn người ở thành Thiên Anh là tội phạm mang trong mình tội giết người.
Người đã từng giết người, làm sao sợ căn nhà rủi ro?
Chẳng qua đây hợp với ý nàng, nàng muốn giành được chút quyền lực ở thành Thiên Anh trước ngày 15 tháng 7. Như vậy không thể từ từ tính toán, chỉ có thể xuất hiện với khí thế như sấm sét.
Mỗi một bí mật là cơ hội để nàng kiểm soát người khác.
          