Chương 41: Sự thay đổi ở Thiên Đấu
Tạ lão tứ mở to mắt vì hưng phấn, ông không quan tâm, nhào tới, muốn nắm tay Chu Chiêu.
Đến khi Chu Chiêu dùng bút phán quan vạch một đường, ông mới tỉnh táo lại, ngượng ngùng ngồi quỳ xuống đất, chắp tay.
“Xin lỗi, ta quá đường đột. Nhưng đây đã trở thành nỗi ám ảnh của ta……”
Ông không nghĩ ra, lại không chịu cúi đầu, cứ nửa sống nửa chết như thế, ông nghĩ rằng đến chết cũng không vượt qua được ngưỡng cửa này, không ngờ ông chờ được ngày hôm nay.
Ông hiểu không có chuyện gì miễn phí trên đời này, những gì Chu Chiêu làm tối nay nhất định có chỗ cần dùng đến ông, nhưng vậy thì sao?
Sáng nghe được Đạo, tối chết cũng cam lòng.
“Nếu thi thể vẫn còn, ngỗ tác chỉ cần cắt cổ người chết lúc khám nghiệm tử thi, xem khí quản có muội than và vết phỏng không;”
“Nếu không đủ, có thể mổ phổi, cũng như vậy.”
“Bởi vì người còn sống trong đám cháy sẽ hít khói nóng và bụi vào cơ thể. Người chết không cần thở, tất nhiên không có khói và bụi trong cơ thể.”
Chu Chiêu nói, ngẫm nghĩ rồi bổ sung, “Lần sau nếu ngươi gặp phải chuyện mà ngươi không có cách nào phán đoán, có thể sử dụng chuột lang hoặc gia súc khác để thay thế. Tại cùng một hiện trường hung án, con chuột lang chết như thế nào? Khuôn mặt có biến dạng không? Có bụi và khói trong miệng và mũi không?”
“So sánh với người chết, vụ án tất nhiên sẽ rõ ràng.”
Đôi mắt Tạ lão tứ sáng lên, ông hối hận đấm đầu mình, “Nếu ta sớm biết điều này, làm sao có thảm họa sau đó?”
Ông càng nghĩ càng hối hận, đấm ngực bộp bộp.
“Giờ nên làm thế nào? Thi thể đã biến thành xương trắng, chứng cứ đã biến mất.”
Chu Chiêu lắc đầu, “Nếu đúng như lời ngươi nói, đứa trẻ kia bị Lý Trạm đánh chết, trên xương của cậu bé sẽ lưu lại dấu vết.”
Tạ lão tứ sốt ruột, ông chỉ xuống đất.
“Để ta đào hài cốt ra, ngươi sẽ thấy. Ngực người chết không có chỗ lõm rõ ràng, sau khi biến thành xương trắng, phát hiện có dấu vết bị gãy.”
“Nhưng đã nhiều năm trôi qua, xương khô dễ gãy, không cách nào phán đoán là gãy lúc còn sống, hay là sau đó.”
Chu Chiêu ngẫm nghĩ, nhìn Lưu Hoảng ở một bên giống như người vô hình, “A Hoảng, ngươi nói cho ông ấy biết, có cách nào xử lý tình huống như vậy không?”
Nói đến khám nghiệm tử thi, Lưu Hoảng không nói lắp.
Hai người trong phòng cộng thêm hai thi thể, lập tức biến thành ba người cộng thêm một thi thể.
“Có thể hấp xương, nếu xương có ánh đỏ, chứng tỏ bị đánh trước khi chết, nếu không có ánh đỏ, chứng tỏ là bị đánh sau khi chết.”
Hắn nói, nhìn Tạ lão tứ, vô tình bắt gặp ánh mắt của ông, Lưu Hoảng vội vàng nhìn qua chỗ khác giống như bị bỏng.
Hắn vừa có một ảo giác hoang đường, Tạ lão tứ nhìn hắn như đang nhìn cha ruột của mình!
Làm cha cần phải “tốn công sức ăn nói”, hắn không muốn làm cha!
“Thật sự có bí thuật này hay sao?” Tạ lão tứ đứng bật dậy.
Lưu Hoảng nhìn thấy ông kích động giống như muốn tới kéo hắn, hắn muốn lui nhưng đáng tiếc không thể lui.
Chu Chiêu thấy thế, lập tức chuyển hướng sự chú ý của Tạ lão tứ, “Đương nhiên, có rất nhiều nhân tài xuất chúng trong thiên hạ, có người ở Đình Úy Tự từng hấp xương để kiểm tra thương tích, điều tra một vụ án cũ. Nếu ngươi không tin, có thể sai người đi kiểm tra tiền lệ.”
“Bất kể là Tạ gia các ngươi hay là Thành gia, đều có họ hàng ở trong triều. Tuy rằng hiện giờ đang ở thành Thiên Anh, nhưng làm việc này cũng không khó.”
Trong mắt Tạ lão tứ ngấn lệ, giọng ông hơi nghẹn ngào, “Ta tin! Ta tin! Ngươi thậm chí biết ta giấu xương của đứa trẻ ở phiến đá nào.”
Chu Chiêu không ngạc nhiên, Tạ lão tứ đã từng điều tra các vụ án, không ai hiểu rõ hơn ông về quá trình xử án mà nàng đang nói đến.
Luật pháp của Đại Khải triều không hoàn hảo, quan phụ mẫu các nơi, hay là người trong Đình Úy Tự cũng thường xuyên gặp phải những vụ án mà họ không biết nên điều tra như thế nào, cũng không biết nên phán quyết như thế nào, lúc đó sẽ có một phương pháp phổ biến, đó là “tuân theo quy tắc hàng ngày”.
Nếu mình không biết thì hỏi tiền bối! Cho dù đã chết và xuống âm phủ cũng phải bắt trở lại để hỏi!
Nếu không thì phải làm sao? Tóm lại không thể không điều tra, không phán quyết.
Chu Chiêu gõ cây bút phán quan xuống đất, “Tuy mỗi phiến đá có kích thước giống nhau, nhưng không hoàn toàn bằng phẳng. Phiến này không khớp với những phiến xung quanh, ta đoán sau khi ngươi cạy lên để giấu thi thể, lúc xếp gạch lại, vô tình di chuyển vị trí, khiến nó đổi hướng.”
Chu Chiêu giải thích phương pháp phát hiện chỗ giấu thi thể, nhưng không đề cập đến việc làm sao nàng có thể khẳng định Tạ lão tứ là quan phụ mẫu.
Dù sao thì có bí mật mới có vẻ thần thánh!
“Tạ lão tứ, ta đã giúp ngươi, giờ đến lượt ngươi giúp ta.”
Tạ lão tứ nghĩ thầm, quả nhiên, ông không nhìn xuống gạch nữa mà nhìn Chu Chiêu, “Ngươi đã cho biết phương pháp, không sợ ta gian lận hay sao.”
Chu Chiêu cười khẽ, nàng quơ cây bút phán quan, “Ngươi cho rằng, hấp xương là để xương trong nồi rồi hấp à? Hay là ngươi cảm thấy, ngươi vượt qua được một chiêu của ta?”
Tạ lão tứ thầm hoảng sợ, nghĩ đến sự biến mất kỳ diệu của cây bút phán quan, ông lập tức cười khổ.
Chu Chiêu không tiếp tục cười nữa, nàng nhìn vào mắt Tạ lão tứ, nghiêm túc nói, “Bởi vì ta tin tưởng ngươi không phải là người như vậy.”
“Cho nên, tối nay ta mới đứng đây làm việc này, chứ không phải trực tiếp giết ngươi. Dù sao ta cũng suýt nữa mất mạng vì ngươi.”
Con ngươi của Tạ lão tứ đột nhiên co lại, ông giơ tay áo lên lau mắt.
Không ai tin ông, nhưng người xa lạ trước mặt lại tin ông.
Ông biết Chu Chiêu có mục đích, nhưng cảm giác bị nắm điểm yếu này lại ngọt ngào một cách chết tiệt.
Chu Chiêu thấy tốt thì dừng lại, không ép Tạ lão tứ hứa hẹn điều gì. Nàng đảo mắt, đứng dậy, “Ngươi và Tôn Hữu Thiện thỏa thuận chuyện gì?”
“Thành Ngọc Viện đa nghi, không tin tưởng ai ngoài anh em Thành gia. Con khỉ kia do nàng phái đi theo dõi Tôn Hữu Thiện. Tôn Hữu Thiện đến gặp ta, nói rằng hắn có một kế hoạch khiến Lý Trạm thừa nhận đã giết Thành Nam, như vậy Thành Ngọc Viện không có lý do gì để giam giữ ta ở thành Thiên Anh.”
“Thành Ngọc Viện biết được sự thật, đương nhiên sẽ sụp đổ. Trong tình huống đó, hắn có thể trực tiếp trở thành đại đương gia của trại Thiên Đấu mà không tốn một binh lính nào.”
“Ta biết đây là tự chuốc lấy tai họa, Tôn Hữu Thiện không phải là người tốt, nhưng ta rất muốn có một kết quả……”
Tạ lão tứ nói, dừng một chút, “Hơn nữa, ta có cơ hội nhìn thấy xương lần nữa. Ta nghĩ ta có thể tìm thấy bằng chứng, kết quả……”
Kết quả đương nhiên là không có manh mối.
“Tôn Hữu Thiện bảo ta giấu thi thể sau khi trộm nó, rồi chờ hắn trở về thành, chỉ cần một ngày…… sẽ thấy kết cục.”
Tạ lão tứ nói, bất chợt giật mình!
Biểu cảm của Chu Chiêu cũng thay đổi, nhìn Lưu Hoảng. Đêm qua lúc trời mưa to, bọn họ gặp đám Tôn Hữu Thiện ở trong ngôi miếu đổ nát. Mưa vừa tạnh, Tôn Hữu Thiện dẫn cả đội trở về thành Thiên Anh trước, từ khi bọn họ vào thành đến bây giờ, vừa đúng một ngày……
Như vậy Tôn Hữu Thiện sẽ hành động vào tối nay?
Hắn sẽ dùng cách nào đó để khiến Lý Trạm nói ra, hay là cố tình tạo cơ hội để Tạ lão tứ trộm thi thể của Thành Nam, kích thích Thành Ngọc Viện làm cho nàng phát điên, sau đó nắm lấy kẻ hở để “thay đổi”?
Bất kể là cái nào, nước ở thành Thiên Anh càng đục càng tốt!
Nếu bọn họ không ra tay, nàng sẽ nóng lòng muốn ra tay ngay!
Chức trại chủ của trại Thiên Đấu này, nàng nhất định sẽ nắm chắc trong tay.
Chu Chiêu nghĩ, nghe thấy tiếng động ngoài sân, “Các huynh đệ, trại của chúng ta đang cháy! Mau đi dập lửa! Các huynh đệ của Thiên Đấu! Chiêu tỷ, Chiêu tỷ! Ngươi tỉnh chưa? Tôn tam ca kêu mọi người đi dập lửa!”
Đây rồi!
Chu Chiêu nghĩ thầm.
********
Sáng nghe được Đạo, tối chết cũng cam lòng: Đây là câu nói nổi tiếng của Khổng Tử. Đạo có nghĩa là chân lý, đạo lý, lẽ sống đúng đắn
          