CỬU CHƯƠNG KỲ ÁN

Chương 25: Thắng hoàn toàn


Linh Lan không nói gì thêm, nàng bình tĩnh nhìn lên trên, tựa như có thể nhìn thấy bầu trời xanh xuyên qua mái nhà.


Chiến tranh khốc liệt, nàng ngã xuống bùn tê liệt chờ cái chết, Chương Nhược Thanh bưng chén đột ngột xuất hiện ở phía trên nàng. Không giống như phụ thân và huynh trưởng, người mà nàng chờ không phải là quỷ sai của âm phủ, mà là vị thần nàng muốn phụng dưỡng cả đời.


Công đường im lặng như chết, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nhẹ hơn.


Mọi người dường như đã hiểu, cảm thấy nặng lòng, nghĩ kỹ lại, thế nhưng lại chẳng rõ được đầu đuôi.


“Các vị, Chu Chiêu đã phá án, có phải có thể vào Đình Úy Tự làm quan không!”


Câu này của Quý Vân giống như giọt nước rơi vào trong chảo dầu, lập tức khiến công đường náo loạn!


Hắn đứng phía trước đám đông, lắc qua lắc lại, những thứ bằng ngọc và vàng trên eo hắn va chạm phát ra tiếng leng keng vui tai.


Đúng vậy! Đây là cuộc thi, tuy bọn họ thường mặt dày và vô sỉ không biết xấu hổ, cũng phải gồng người thừa nhận, trong cuộc thi này, tiểu cô nương mười mấy tuổi trước mặt đã thắng!


Nàng không những thắng, còn đạp lên mặt một đám người tài để thắng một cách đàng hoàng, không thể chỉ trích!


Không ai lớn tiếng nói chuyện, nhưng tiếng vo ve trong đầu bọn họ dường như đã tràn ra ngoài.


Thường tả bình trầm mặc một lát, nhìn Chu Chiêu bằng ánh mắt sâu thẳm, ông đứng dậy.


“Cuộc thi đã kết thúc, Chu Chiêu thắng. Các vị có thể tự rời đi, Mẫn Tàng Chi và Ổ Thanh Sam sắp xếp lại hồ sơ, ký tên và ấn dấu tay vào lời khai.”


“Vu Thanh giết Tào Bôn, Chu Hoán giết Chương Nhược Thanh và bắt cóc trẻ con, Linh Lan hỗ trợ giết người, ba người bị giam trong ngục của Đình Úy Tự, sẽ bị kết án sau.”


Thường tả bình nói với gương mặt vô cảm, khóe mắt liếc Sở vương Lưu Hoảng đang nấp sau cây cột!


Trời đất sắp sụp đổ ở Đình Úy Tự rồi!


Nữ quan và ngỗ tác Vương gia, ông gần như có thể dự đoán được, nha môn nho nhỏ này của bọn họ sẽ tạo ra sóng to gió lớn cỡ nào!


Nhưng điều đó có gì quan trọng? Ông không phải là Đình Úy chính, trời có sập xuống cũng là chuyện của Lý Hoài Sơn.


Thường tả bình thầm nghĩ, phất tay áo, bước chân vững vàng rời đi.


Chu Chiêu lẳng lặng đứng giữa công đường, chắp tay với Chương Nhiên.


Chương Nhiên đứng ở đó, vẻ mặt cực kỳ đau buồn vẫn chưa tan. So với trước đây, ông có vẻ già hơn nhiều, không giống như giả bộ đau lòng.


Thấy Chu Chiêu hành lễ với mình, vẻ mặt Chương Nhiên hơi bối rối.


Cho đến khi tiểu cô nương sải bước rời khỏi đại đường, bước ra cửa, làn gió thổi bay dây cột tóc trên đầu nàng, ông mới muộn màng nhận ra.


Chu Chiêu muốn vào Đình Úy Tự làm quan? Ai đã làm chuyện hoang đường như vậy? Là ông, lão Chương!


……


Chu Chiêu vừa bước ra khỏi cửa Đình Úy Tự, đám người rảnh rỗi đang xem náo nhiệt lập tức xúm lại.


“Tiểu cô nương, tiểu cô nương, sao rồi? Có bắt được quỷ ăn thịt người không?”


“Ta nghe nói có ba con quỷ, một con không có mặt, một con không có đầu, một con không có tim, đúng vậy không?”


“Đình Úy Tự còn có thể bắt quỷ à? Ta vừa mua một căn nhà bị quỷ ám, không biết nên báo với ai……”


“Ai thắng cuộc thi? Ta thấy cục vàng kia không tồi, dù sao có tiền thì có thể sai bảo ma quỷ! Hắn rải vàng rồi hỏi ai đã ăn thịt người, quỷ sẽ vội vã nói rằng đó là ta, là ta!”


Chu Chiêu đi xuyên qua đám đông ồn ào, nàng đứng ở con hẻm đá xanh dài trước Đình Úy Tự, nhìn mái cong của gác chuông quen thuộc cách đó không xa, nhếch khóe miệng.


Nàng xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía cửa Đình Úy Tự.


Nàng, Chu Chiêu, đã tiến gần thêm một bước tới vị trí chủ nhân của nơi này.


“Chu Chiêu, Chu Chiêu, đợi ta với!”


Cục vàng Quý Vân leng keng chạy tới, “Ôi trời ơi! Ngỗ tác đội nón tơi đứng bên cạnh ngươi khi nào vậy! Ta suýt nữa giẫm trúng ngươi rồi!”


Lưu Hoảng lặng lẽ đổi chỗ, cách Quý Vân xa hơn, đến gần Chu Chiêu giống như một cái bóng trung thành.


“Ngươi giỏi quá! Nhưng ta cũng đã đạt được mục đích, có tên ta trong đống bảng gỗ, xem ra Quý Vân ta đây cũng coi như có chút tên tuổi!”


Quý Vân đắc ý nhếch miệng cười, nhìn thấy Hàn Trạch bám sát tường lặng lẽ lẻn đi để tránh Chu Chiêu, hắn vui vẻ vẫy tay.


Hàn Trạch giống như chim sợ cành cong, chạy mất nhanh như chớp.


Bởi vì tâm trạng tốt, Chu Chiêu thân thiện và kiên nhẫn hơn với anh chàng không mấy nghiêm túc đối với phá án này.


“Ngươi coi tiền như rác, đương nhiên có tên trong danh sách của nàng.”


Nụ cười đắc ý của Quý Vân đông cứng trên mặt, hắn rên rỉ, che túi tiền một cách khoa trương, “Chu Chiêu, chúng ta quen biết chưa bao lâu mà ngươi đã nói quá mức rồi! Tình bạn của chúng ta chỉ có một trăm vàng sáng nay thôi!”


Sáng nay, Quý Vân đã đưa Chu Chiêu một trăm vàng để đổi thanh tre đầu tiên của nàng!


“Nhưng ngươi nói cũng đúng, ta là túi tiền!”


Quý Vân nói, giơ tay chỉ về phía thiếu phủ cách Đình Úy Tự không xa, “Cha ta đã tặng một khu mỏ, vài ngày nữa ta sẽ đến thiếu phủ nhậm chức. Quan trên của ta là đồng thừa, phụ trách đúc tiền! Ta không biết phá án, nhưng có hiểu biết một chút về vấn đề tiền bạc.”


“Sau này ngươi vào Đình Úy, ta sẽ tới rủ ngươi chơi đá cầu. Ta có một đội đá cầu, ngươi không biết đá cũng không sao, bọn họ sẽ chuyền cho ngươi!”


Chu Chiêu ngạc nhiên nhìn Quý Vân, nếu là người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ vì không có khí khái của gia đình nổi tiếng nhưng Quý Vân lại rất tự hào. Theo một góc độ nào đó, hắn cũng là một người tài ba.


“Ngươi tập luyện trước đi, Đình Úy Tự và thiếu phủ gần nhau, thỉnh thoảng đội đá cầu sẽ thi đấu, đến lúc đó biết đâu chúng ta sẽ gặp nhau trong sân.”


Quý Vân nghe vậy, gật đầu thật mạnh.


“Chu Chiêu, tình bạn của chúng ta đã tăng lên một ngàn vàng. Ta có một câu hỏi vẫn chưa nghĩ ra, vì sao Linh Lan muốn vạch trần mặt nạ thật của Chương Nhược Thanh? Lặng lẽ giết chết không tốt hơn sao? Nếu giết Chương Nhược Thanh, nàng vẫn là một người tốt.”


“Nếu Chương phu nhân không lên tiếng, Chương đại nhân không thừa nhận, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng, danh tiếng của vị thần của nàng sẽ không thể rửa sạch.”


Người vừa biết đầu thai đúng chỗ, vừa giỏi kiếm tiền, quả thực không hề đơn giản.


“Bởi vì Linh Lan biết, danh tiếng của Chương Nhược Thanh đã bị hủy hoại, Chương đại nhân nhất định sẽ phân rõ thật giả. Gia đình như bọn họ sẽ không muốn một đứa con gái làm đủ chuyện xấu xa, chăm chăm nhắm vào vị trí Thái tử phi.”


Chu Chiêu nói, khóe miệng lộ ra chút mỉa mai.


Quý Vân chợt hiểu ra, “Không chừng Chương đại nhân và đám huynh đệ thấy may mắn vì đó là giả!”


Dù sao bọn họ cũng thích một đứa em gái giả xuất thân từ gia đình danh giá khiến bọn họ tự hào hơn là em gái ruột sinh ra ở nông thôn.


Quý Vân nghĩ, lại gãi đầu.


“Ta còn một câu hỏi nữa, sao ngươi đoán được Chương Nhược Thanh không phải là con gái ruột của Chương phu nhân? Quả thực đoán đâu trúng đó.”


Chu Chiêu lắc đầu.


“Ta không chắc lắm. Ta chỉ cảm thấy, từ lúc vụ án xảy ra cho đến bây giờ, Chương đại nhân luôn đau buồn, nhưng Chương phu nhân lại giống như không tồn tại, có chút vô lý.”


“Hơn nữa Chương Nhược Thanh cho rằng nàng có khả năng trở thành Thái tử phi, thậm chí bỏ tiền tìm Hàn Trạch để hỏi thăm những quanh co trong gia tộc, điều này chứng tỏ nàng không ở Trường An một thời gian dài, không hiểu rõ tình hình; thứ hai, trưởng bối trong nhà không dẫn đường cho nàng.”


Nếu Chương phu nhân dạy dỗ nàng, nàng sẽ không có ảo tưởng như thế này. Đương nhiên, có lẽ vì là giả, nàng mới muốn thử một lần. Nếu thành công, giả sẽ vĩnh viễn trở thành thật.


Chương Nhược Thanh đã chết, suy nghĩ của nàng cũng trở thành một sự bí ẩn.


Chu Chiêu có suy đoán mơ hồ về chuyện này, nhưng không cần phải nói rõ cho Quý Vân biết.


Mật khẩu của ba chương sau: tên của editor, viết liền nhau, không dấu, viết hoa chữ cái đầu tiên


Mẫn Tàng Chi và Chúc Lê đều ở lại Đình Úy Tự, ba người đi cùng nhau một lúc, tới ngã rẽ, Quý Vân không còn gì muốn hỏi, đương nhiên cáo từ rời đi, lên chiếc xe ngựa sơn vàng của hắn.


“A Hoảng, ta về nhà đây, ngươi có muốn đi cùng ta không?”


Lưu Hoảng nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta cũng đi Đình Úy Tự.”


Hắn nói không đầu không đuôi, nhưng Chu Chiêu hiểu ý hắn. Hắn muốn nói, nếu nàng đến Đình Úy Tự làm quan, hắn sẽ đi theo nàng, làm ngỗ tác của nàng.


Chu Chiêu nghiêm túc gật đầu, “Được.”


Lưu Hoảng khẽ cong khóe miệng, ánh mắt sáng lên, trong lòng dường như có ngọn lửa bùng cháy, hắn nhẹ nhàng lên tiếng, “Ừm.”


Chu Chiêu nhìn Lưu Hoảng đi xa, nàng đi về nhà, nàng biết sắp có mưa rền gió dữ chào đón nàng.


Chẳng sao cả, từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ hi vọng đạt được thành công một cách tùy tiện.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin