Chương 17: Có manh mối
Vậy cái chết của Tào Bôn có liên quan đến cái chết của Chương Nhược Thanh không?
Hay đây là một vụ giết người hàng loạt?
Trong đầu Chu Chiêu rối ren, nghĩ đến rất nhiều vấn đề cùng lúc.
Nàng cảm tạ bà cụ, đi thẳng đến Tào gia theo hướng bà chỉ.
Tuy Tào gia giàu có, nhưng dù sao cũng là thương nhân, không dám kiêu ngạo quá mức. Tấm bảng trên cửa chỉ viết đơn giản hai chữ "Tào trạch". Nếu có gì đặc biệt, đó là hai con long quy được chạm khắc bằng đá để mang lại tiền tài ở bên trái và bên phải trước cửa.
Chu Chiêu ngước mắt nhìn, một cái gương đồng mới tinh được treo dưới tấm bảng, dây đỏ quấn quanh gương đồng, dường như được dùng để trừ tà và tránh tai họa.
Người gác cổng mặc bộ đồ vải xám đang phun nước trước cửa, nhìn thấy trang phục của Chu Chiêu không tầm thường, còn có đại nhân mặc quan bào đi theo sau, hắn lập tức cảnh giác đứng thẳng.
Chu Chiêu bước tới chắp tay, “Xin hỏi chủ nhà có ở đây không? Chúng ta tới đây là vì vụ án mạng trong hẻm Ô Kim đêm qua, xin hãy dẫn đường.”
Người gác cổng sửng sốt, do dự một lát, làm động tác mời, đi trước.
Thương nhân có địa vị thấp kém, đừng nói là hắn, ngay cả chủ nhà cũng không dám đối đầu với quan sai.
Chu Chiêu đi theo sau người gác cổng, bình tĩnh quan sát bố cục trong phủ, nhìn đâu cũng thấy dấu vết thay đổi của “Cao nhân”.
Mọi người vừa đến khu vườn đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Người gác cổng thấy thế, vội chạy tới, thì thầm với một phụ nhân mặc váy khúc cư màu tím sẫm.
Phụ nhân đang bế một đứa trẻ khoảng 5-6 tuổi, tuy đứa trẻ mũm mĩm, nhưng khuôn mặt vàng vọt, hung dữ như chú chim sợ cành cong. Chu Chiêu đoán đây là con trai út của Tào gia mà bà cụ đã nhắc tới.
Bởi vì đứa trẻ này bị hoảng sợ nên Tào gia mới thuê người nhảy Na.
Nghe người gác cổng nói, phụ nhân giao đứa trẻ cho bà vú, vung tay ra hiệu cho mọi người rời đi, sau đó nhéo giữa mày, gương mặt u sầu đi tới.
“Tiểu phụ nhân họ Tào, là người quản lý mọi việc ở Tào gia. Không biết chư vị quan gia tới đây có chuyện gì? Tuy rằng sáng nay tiểu phụ nhân có nghe thấy vụ án mạng trong hẻm Ô Kim, nhưng đêm qua trong phủ có việc, chúng ta đã đóng cửa không tiếp khách trước khi trời tối, thật sự không biết gì cả.”
Bà vừa nói vừa nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở Chu Chiêu.
Một nhóm sáu người, một quan văn xinh đẹp, một quân gia mặt lạnh, một người rối bời, một công tử con nhà giàu trông như mất hồn mất vía, một người kỳ quái đội nón tơi, và một tiểu nương tử quý tộc trẻ tuổi. Tuy bà không biết tại sao mấy người đi chung với nhau, nhưng bà có thể nhìn ra, tiểu cô nương kia là người cầm đầu.
“Phất Hiểu Viên là sản nghiệp của Tào Bôn phải không? Hắn chết như thế nào?”
Tào thị sững sờ khi nghe vậy, ánh mắt hiện lên một tia hiểu biết, bà khẽ thở dài, lẩm bẩm nghiệp chướng.
“Tào gia của ta làm giàu nhờ vải và gấm Tứ Xuyên, Phất Hiểu Viên do con ta là Tào Bôn quản lý.”
"Hôm nay các quan gia tới đây là muốn hỏi về mối quan hệ giữa con ta và Chương Nhược Thanh phải không?”
Chu Chiêu hơi ngạc nhiên. Tào thị hiển nhiên là một người thông minh, bọn họ không nói thẳng ý đồ đến đây nhưng bà đã đưa ra câu trả lời.
Tào thị giơ tay xoa giữa mày, bà có quầng thâm dưới mắt, trông đặc biệt mệt mỏi.
“Cô nương tên là Chương Nhược Thanh là khách quen của Phất Hiểu Viên.”
“Tiểu phụ nhân xem như có chút bản lĩnh làm ăn, kiếm được ít gia nghiệp. Tại ta quá tham lam, nghĩ rằng tuy thương nhân giàu có, nhưng có địa vị thấp kém và bị người ta coi thường, muốn con mình có tương lai, trở thành viên chức.”
“Phất Hiểu Viên được xây dựng là để thu hút đại quan và quý nhân đến tìm lối thoát. Nhưng nào biết, con ta Tào Bôn vừa gặp đã thương Chương cô nương.”
“Ta từng cảnh báo hắn, Chương cô nương có xuất thân cao quý, không phải là người mà chúng ta có thể mơ ước. Nhưng đứa con trai ngốc nghếch kia của ta đã lao đầu vào, lấy một số tiền từ tài khoản cho Chương cô nương……”
Chu Chiêu nghiêm túc lắng nghe, những lời của Tào thị đã xác nhận lời Hàn Trạch nói trước đó.
“Tào Bôn chết là vì Chương Nhược Thanh hay sao? Hắn chết như thế nào?”
Suy nghĩ của Tào thị lập tức bị câu hỏi của Chu Chiêu kéo lại, bà lắc đầu, nghiến răng, “Phải, cũng không phải. Hắn bị trúng tà, phát điên, sau đó nhảy vào nhà xí chết đuối.”
“Trúng tà?” Chu Chiêu hơi kinh ngạc.
Mẫn Tàng Chi nghe vậy, lập tức cầm quạt lông che miệng và mũi, cái tên Tào Bôn dường như đã dính mùi!
Tào thị gật đầu thật mạnh, đôi mắt hơi đỏ, “Từ lúc mê Chương Nhược Thanh, hắn ở trong Phất Hiểu Viên, không về nhà. Ta đến gặp hắn vài lần, cuối cùng tan rã không vui.”
“Khoảng ba tháng trước……”
Tào thị tạm dừng một lát, “Hiện giờ là ngày 16 tháng 6, có lẽ là ngày 3 tháng 3, người hầu Kiến An của Tào Bôn vội vã chạy tới, nói rằng hắn trúng tà, giống như người điên.”
“Hắn giả vờ bị bệnh để lấy tiền bạc của ta không chỉ một hai lần. Lúc ấy ta đang nổi nóng, không coi đó là chuyện nghiêm trọng.”
“Tới ngày thứ hai, trời chưa sáng, Kiến An trở về báo tin tử vong.”
Thấy Chu Chiêu nhíu mày không tin, Tào thị lắc đầu, “Ta vốn cũng không dám tin nên hỏi người của Phất Hiểu Viên. Lúc ấy Tào Bôn điên điên khùng khùng, Kiến An không còn cách nào khác, đành thuê nhảy Na. Trước mắt bao người, Tào Bôn đột ngột xông ra ngoài.”
“Khi bọn họ đuổi theo, nghe thấy một tiếng động lớn trong nhà xí. Lúc Kiến An đi vào, Bôn Nhi vẫn còn đang giãy giụa, chờ ra thì đã tắt thở.”
Tào thị nói tới đây, đã suy đoán được thân phận của Chu Chiêu.
Bà không phải là nữ tử nơi khuê phòng, bà buôn bán đã nhiều năm, coi như có hiểu biết rộng. Trong toàn bộ thành Trường An, nữ tử biết phá án, ngoài Chu Chiêu của Chu gia, thật sự không thể nghĩ ra người thứ hai.
“Chu cô nương, tuy tiểu phụ nhân không biết cách điều tra vụ án, nhưng ta sẽ không để con trai ta chết không rõ ràng.”
“Bởi vì Bôn Nhi không tốt, lúc ấy Kiến An tập hợp tất cả mọi người trong Phất Hiểu Viên lại để cầu phúc cho Bôn Nhi. Lúc hắn đi vào nhà xí, nhìn kỹ, không có ai khác bên trong.”
Tào thị lau khóe mắt, lại thở dài.
Chu Chiêu lắc đầu, “Ngươi thật sự không biết điều tra vụ án. Nếu ta suy đoán không sai, Tào Bôn đã bị người ta đẩy xuống.”
Tào thị giật mình, ngẩng đầu lên không dám tin, bà giơ tay ra muốn nắm tay áo Chu Chiêu, nhưng cuối cùng rụt lại.
Tiểu cô nương trước mặt có khí thế bức người, tuy nàng không mặc quan bào chính thức, nhưng váy khúc cư màu tối giống như luật lệ nghiêm ngặt của tiền triều, khiến người ta không dám coi thường.
“Chu cô nương! Cái này……”
Chu Chiêu lặng lẽ nhìn Tào thị, tuy rằng vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng nàng đã hiểu một số chi tiết.
“Không những Tào Bôn, sở dĩ con trai út của ngươi khóc đêm, không phải bởi vì hắn lạc đường và bị mất hồn mất vía, mà do hắn bị bắt cóc, ngươi trả một khoản tiền lớn, hắn mới được thả ra đúng không?”
“Sao ngươi biết?” Tào thị kinh ngạc che miệng.
Chu Chiêu không trả lời, nói tiếp, “Ngươi rất tin thần, luôn thuê người cố định tới nhảy Na, Tào Bôn cũng vậy. Ngày hắn trúng tà, tức là ngày 3 tháng 3, Phất Hiểu Viên cũng thuê người tới nhảy Na đúng không?”
“Nếu ngươi đã kiểm tra thì chắc biết, sau khi Tào Bôn trúng tà luôn lẩm bẩm gì đó! Hắn rất sợ……”
“Hắn nói đừng lấy mạng hắn, đúng không?”
Sắc mặt Tào thị thay đổi rõ rệt.
Chu Chiêu nhàn nhạt liếc nhìn, “Kiến An nói cho ngươi biết, Tào Bôn đã giết một người.”
“Ngươi không báo quan, cũng không công khai cái chết đó. Nếu không, cái chết kỳ lạ do rơi xuống hố phân……”
Chu Chiêu quay đầu nhìn Hàn Trạch đứng cuối cùng đang dựng tai nghe, “Đã lan rộng khắp Trường An từ lâu rồi.”
Chứ không giống như hiện tại, ngay cả Hàn Trạch, người bảo Tào Bôn bỏ tiền trả nợ cho Chương Nhược Thanh cũng không hay biết gì.
          